Trở về truyện

Vô Hạn Nữ Nô Hệ Thống - Chương 9 Vô Hạn Nữ Nô Hệ Thống

Vô Hạn Nữ Nô Hệ Thống

9 Chương 9 Vô Hạn Nữ Nô Hệ Thống

8 giờ tối, lúc này đường lên núi vắng không một bóng người.

"ẦM" "ẦM"

Thiên Vô Cực theo đường lộ nhỏ chạy xuống tới giữa núi, bỗng nhiên nghe được tiếng nổ lớn vang lên.

Thiên Vô Cực liền dừng lại, nghe kĩ thì hắn đã đoán được, đây là tiếng súng, âm thanh phát ra từ bên sâu bên trong rừng cây kia.

Có chút hiếu kỳ, Thiên Vô Cực do dự một chút liền chạy vào trong rừng, đi một lúc hắn đã tới nơi phát ra tiếng súng.

Lúc này trong đêm tối lờ mờ, Thiên Vô Cực thấy hai bóng người, hắn ngưng mắt nhìn, thấy được một nam một nữ.

Nữ nhân kia khoản hai mươi mấy tuổi, tay nàng cầm một thanh súng ngắn, đối diện nàng là một người đàn ông trung niên, toàn thân mặc một bộ đồ đen, mắt đeo một cái kính, Thiên Vô Cực đoán đây là một cái kính nhìn ban đêm, chứ trời đã tối ai lại đeo thêm kính đen.

Điều làm Thiên Vô Cực chú ý là nữ nhân kia, nàng rất xinh đẹp, cao khoảng 1m8, khuôn mặt nhìn lạnh lùng đầy sát ý, liếc nhìn xuống dưới, con mắt liền nhìn chằm chằm vào ngực nàng.

Thật to a, còn to hơn Hạ Tĩnh một vòng, nàng đang mặc một bộ đồ bó sát nên hắn nhìn rất rõ cơ thể nàng, mông to eo cong hình chữ S, đúng là một cực phẩm, trong lúc Thiên Vô Cực ngắm nhìn thì hai người kia cũng đang đối chọi gay gắt.

"Trần Ngọc, ngươi nghĩ ngươi đã biết bí mật của Thiên Sát Hội thì có thể chạy thoát được sao?"

Tư Đồ cười khà khà nói.

"Ta là người của Siêu Nhiên Bộ, chờ ta về báo lên sẽ có người đến giết sạch các ngươi!"

Trần Ngọc cảnh giác nhìn đối diện Tư Đồ lạnh giọng nói, nàng siết chặt súng trong tay, nàng biết mình không phải đối thủ của hắn, tốc độ của Tư Đồ quá nhanh, súng căn bản bắn không trúng được hắn, trong lòng nàng đang tìm cách chạy trốn, nếu chạy không được nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý tử chiến.

"Khà khà, Siêu Nhiên Bộ sao, ta rất sợ a, chờ ta giết ngươi xong liền không ai biết chuyện, ta còn sợ Siêu Nhiên Bộ điều tra sao?"

Tư Đồ cười lớn, từ trong áo móc ra một cây dao găm, tay làm động tác cắt cổ nhìn Trần Ngọc nói.

Ở phía xa Thiên Vô Cực đứng dựa cây quan sát, nghe hai người nói Siêu Nhiên Bộ với Thiên Sát Hội, không biết là thế lực gì.

【Keng! Hệ thống phát động nhiệm vụ】

【Trợ giúp Trần Ngọc, tiêu diệt sát thủ Tư Đồ - Nhiệm vụ thưởng cho: 1000 HTĐ, Hồn Lực Quả x1】

Hệ thống đột nhiên thông báo nhiệm vụ làm cho Thiên Vô Cực giật mình, nhìn hệ thống cho nhiệm vụ, Thiên Vô Cực liền mỉm cười, vốn hắn cũng định trợ giúp, xinh đẹp như vậy nữ nhân, nếu bị giết thì thật đáng tiếc.

“Hệ thống, dò xét tên nam nhân trước mắt!”

Thiên Vô Cực thầm nói.

“Keng, sử dụng 500 HTĐ để dò xét, phải chăng dò xét?”

“Không”

Thiên Vô Cực thấy nam nhân áo đen chỉ có 500 HTĐ liền an tâm, liếc mắt nhìn qua xinh đẹp lạnh lùng khuôn mặt, Thiên Vô Cực lại nói:

“Dò xét nàng đi”

“Keng, sử dụng 300 HTĐ để dò xét, phải chăng dò xét?”

“Dò xét”

-Tính danh: Trần Ngọc

-Tuổi tác: 24

-Thân phận: Đặc viên cấp 2 của Siêu Nhiên Bộ, con gái Đặc viên trưởng thành phố Thiên Hải.

-Độ thiện cảm: 0 {Không quen biết}

-Mị lực: 9.3

-Cảnh giới: Nhập khí cảnh tầng 3

-Công pháp: Tụ Khí Công {Nhất giai}

-Thể chất: Thiên Linh Thể {Sơ kì thể chất này cần lượng lớn linh khí để thức tỉnh, một khi thức tỉnh cảnh giới tăng nhanh như gió, tu luyện một ngày bằng một năm}

-Tình trạng cơ thể: Bị thương nhẹ, Xử nữ.

Thiên Vô Cực nhìn thấy Trần Ngọc vẫn còn là xử nữ liền vui mừng, lập tức quyết định cho nàng một cái Nô ký.

Lúc này phía xa hai người cũng bắt đầu động thủ.

"Chết!"

Tư Đồ cầm dao găm lao về phía Trần Ngọc, tốc độ hắn cực nhanh, chưa tới 1 giây đã đến trước mặt nàng, tay cầm dao găm nhắm ngay tim nàng đâm tới.

Đang cảnh giác Trần Ngọc cũng kịp phản ứng, cơ thể phản xạ nhanh chóng lách mình né qua.

Dao găm xẹt qua sát ngực Trần Ngọc, tay nàng đưa súng lên canh ngay người Tư Đồ nhanh chóng bắn, nhưng hắn giống như bóng ma né được tất cả đạn của nàng.

"Ngươi bắn không được ta!"

Tư Đồ cười lạnh, hắn lướt tới áp sát Trần Ngọc, tay nhanh như chớp giữ lấy cây súng của nàng, tay còn lại cầm dao găm đâm tới.

Trần Ngọc cảm thấy súng của mình như bị kìm kẹp lại, không rút ra được đành bỏ súng, nhanh chóng lùi lại né dao của Tư Đồ, dùng đôi chân dài đá ngang qua.

"Khà khà, giờ ngươi mất vũ khí rồi lấy thứ gì đánh với ta?"

Tư Đồ nhẹ nhõm tránh khỏi cú đá của Trần Ngọc, đem súng quăng sang một bên rồi cười mỉa mai nói.

Thấy đá hụt, Trần Ngọc cũng không dừng lại, tiếp tục xoay người đá tới.

"Ngươi đá không trúng ta, cần gì phải cố... khự"

"Bịch...A"

Đang vừa né vừa nói chuyện Tư Đồ bỗng nhiên khự lại không nhúc nhích, Trần Ngọc chân quét ngang trúng hông hắn đem hắn đá bay ra xa té xuống đất.

Trần Ngọc cũng ngẩn người, nàng không ngờ mình có thể đá trúng Tư Đồ, nhanh chóng phản ứng lại, nàng xoay người chạy thật nhanh xuống núi, nàng cũng không cho là mình đá trúng Tư Đồ một cái là có thể chiến thắng hắn, nên liền tranh thủ cơ hội chạy trốn.

Trần Ngọc không phát hiện được lúc nàng xoay người chạy trốn có một luồng ánh sáng đỏ từ phía sau lưng chui vào trong người, sau vài giây nàng đã biến mất trong đêm.

Từ Đồ không có đuổi theo Trần Ngọc, không phải hắn không muốn đuổi mà là cơ thể hắn không nhúc nhích được.

"Là ai?"

Tư Đồ khuôn mặt sợ hãi nhìn xung quanh hét lớn, hắn là võ giả cho nên đối với định thân thuật có một chút sức chống cự, dù cơ thể không nhúc nhích được nhưng vẫn có thể nói chuyện.

Tư Đồ không nghĩ tới có người có sức mạnh khống chế được hắn, ở Thiên sát hội hắn cũng được coi là một thành viên cấp cao, thực lực cũng không tính là yếu, nếu đối diện trực tiếp đánh không lại thì cũng có thể chạy, nhưng bây giờ nhúc nhích còn không được nói chi là chạy.

"Ngươi rất xui xẻo a"

Bỗng nhiên Tư đồ nghe được một giọng nói từ phía sau vang lên và tiếng bước chân đang tới gần, sau vài giây, Từ Đồ liền thấy được một thanh niên mặc một bộ đồ thể dục đứng trước mặt mỉm cười nhìn hắn.

"Ngươi là ai?"

Từ Đồ liếc mắt nhìn Thiên Vô Cực tức giận hỏi.

"Ta là ai ngươi không cần biết, trước khi chết có muốn nói gì không?"

Thiên Vô Cực nhìn Tư Đồ hỏi.

"Ta và ngươi không quen không biết, không thù không oán sao lại muốn giết ta?"

Tư Đồ nghe giọng nói bình thản của Thiên Vô Cực làm hắn nổi tóc gáy, cả người như rơi vào hâm băng, Tư Đồ không hiểu nổi hỏi.

"Ta và ngươi đúng là không quen, nhưng ta để ý nữ nhân mà ngươi định giết khi nãy, nàng bây giờ cũng coi như là người của ta, vậy nên ngươi muốn giết người của ta, thì ta giết ngươi có gì sai, nhìn ngươi cũng không phải thứ tốt lành gì, giết ngươi cũng xem như là trừ hại cho dân".

Thiên Vô Cực vừa nói vừa gật đầu, bộ dáng giống như hắn nói rất là hợp lý.

"Ngươi không nói lý lẻ, ngươi chỉ vì nhìn trúng nữ nhân kia mà giết ta, ngươi có biết ta.."

Tư Đồ mặt không thể tin được, chỉ vì nhìn trúng một nữ nhân mà muốn giết hắn, Tư Đồ mở miệng ra chất vấn, định đem thế lực của mình ra hù dọa, nhưng chưa kịp nói xong đã bị dao găm của chính mình đâm xuyên đầu, cơ thể ngã xuống đất chết không nhắm mắt.

"Đừng trách ta, trách là do ngươi đêm tối lên núi làm gì, gặp phải ta đúng là ngươi rất xui xẻo, lúc đầu cũng không dự định giết ngươi, nhưng hệ thống lại không cho ta lương thiện."

Thiên Vô Cực nhìn nằm dưới đất Tư Đồ trừng mắt nhìn mình, nhịn không được than vãn vài câu.

Vừa mới giết người Thiên Vô Cực cũng không có cảm giác sợ hãi hay buồn nôn gì, bởi vì hắn đối với chuyện này quá quen thuộc, kiếp trước hắn là cô nhi, từ nhỏ đi theo những tên côn đồ lăn lộn, cướp của giết người đều làm nhiều, trên tay hắn chết bao nhiêu nhân mạng hắn cũng không nhớ rõ.

Cũng không phải hắn giết người thành tính, mà là sống trong thế giới hắc ám đầy rẫy những tên cặn bã không tuân thủ luật pháp, cá lớn nuốt cá bé, hắn cũng rất bất đắc dĩ, đành phải cầm dao lên nỗ lực bảo vệ tính mạng mình.

【Nhiệm vụ hoàn thành - kí chủ nhận được: 1000 HTĐ, Hồn Lực Quả x1】

Thiên Vô Cực rút con dao găm từ trong đầu Tư Đồ ra, cầm lấy dao xoay người chạy trở lại đường lộ cũ, bắt đầu nhanh chóng xuống núi, đi đến một bờ sông đem dao găm ném.

Một tiếng sau.

Thiên Vô Cực về tới nhà, mở cửa bước vào trong, vừa vào liền thấy Hạ Tĩnh chạy như bay đến, hắn mỉm cười mở hai tay ra, Hạ Tĩnh lập tức nhào vào trong lòng hắn.

"Chủ nhân, ngươi đã đi đâu?"

Hạ Tĩnh mặt úp vào ngực Thiên Vô Cực, hai tay ôm thật chặt hông hắn, giọng thút thít hỏi.

Nàng hôm nay đi học, trong đầu lúc nào cũng nhớ tới Thiên Vô Cực, xa hắn nữa ngày cảm giác như là nữa năm, về tới nhà không nhìn thấy hắn làm cho nàng rất lo lắng sợ hãi.

"Được rồi, ngoan không khóc, chúng ta vào trong rồi nói"

Thiên Vô Cực mỉm cười hôn lên trán Hạ Tĩnh, hai tay bợ hai bên mông nàng nhấc bổng lên rồi đi vào trong.

"Chủ nhân, có đói bụng không?"

Vào tới phòng khách, Hạ Tĩnh ngẩn đầu lên nhìn Thiên Vô Cực hỏi.

"Ta cũng có chút đói bụng rồi, dọn cơm hai chúng ta ăn!"

Thiên Vô Cực buông Hạ Tĩnh xuống, cúi đầu hôn lên môi nàng một lúc, rồi vỗ vỗ bờ mông căng tròn của nàng cười nói.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.