Trở về truyện

Vô Hạn Nữ Nô Hệ Thống - Chương 6 Vô Hạn Nữ Nô Hệ Thống

Vô Hạn Nữ Nô Hệ Thống

6 Chương 6 Vô Hạn Nữ Nô Hệ Thống

Thập vĩ thần hồ?

Kiếp trước xem phim thường thấy cửu vĩ hồ ly, cáo chín đuôi, còn cái này tới thập vĩ, có đến mười cái đuôi, đây là cái gì chủng tộc?

“Tiểu năng, Hạ Tĩnh nếu thức tỉnh huyết mạch, vậy nàng có còn là nhân loại không, hay là biến thành một con hồ ly?”

“Chủ nhân, nàng huyết mạch pha lẫn giữa nhân loại và hồ ly, cho dù nàng có thức tỉnh thì vẫn có thể giữ hình dáng còn người”

Tiểu Năng nói.

Thiên Vô Cực nghe xong liền hiểu, tổ tiên của Hạ Tĩnh đã từng quan hệ với một con hồ ly và sinh con đẻ cái, đời sau sinh ra sẽ sở hũu hai loại huyết mạch, nhân loại và hồ ly.

Đối với chuyện này, Thiên Vô Cực thật bội phục tổ tiên của Hạ Tĩnh, giống như những thanh niên FA từng nói, trai gái không quan trọng, miễn có lỗ là được, còn đây là người thú không quan trọng, khác chủng tộc cũng không quan trọng, có lỗ là được.

“Huyết mạch này làm sao thức tỉnh?”

Thiên Vô Cực có chút hiếu kỳ, khi Hạ Tĩnh thức tỉnh thì có gì khác biệt.

“Có hai cách thức tỉnh đơn giản nhất, chủ nhân chỉ cần tiêu tốn 1 triệu HTĐ để mua một phần bản nguyên thập vĩ thần hồ, hoặc là nàng tu luyện đến cảnh giới nhất định sẽ tự động thức tỉnh”

Tiểu Năng cho ra hai cách bình thường nhất, nhưng dù vậy cũng không thể trong thời gian ngắn làm cho Hạ Tĩnh thức tỉnh huyết mạch được.

"Chủ nhân, ta đi học."

Hạ Tĩnh mặc một bộ váy xanh áo trắng đồ đi học từ trong phòng đi ra, cầm cặp đi tới kế bên Thiên Vô Cực nhỏ nhẹ nói.

"Ừm, đi đường cẩn thận"

Thiên Vô Cực nghe thấy Hạ Tĩnh, ngẩng đầu lên mỉm cười nói.

Mặc dù biết Hạ Tĩnh không xảy ra nguy hiểm gì, nhưng hắn cũng thuận miệng dặn dò một câu.

Ngắm nhìn dáng vẻ học sinh của Hạ Tĩnh, trước ngực hai đỉnh đồi căng tròn, ẩn ẩn có thể nhìn thấy bên trong áo lót đường vân, phía dưới một cái váy dài đến đầu gối, hai đôi chân bao trùm lên một lớp tất màu da, tuy là kín không kẻ hở, nhưng lại làm cho người nhìn có một loại rất cuốn hút cảm giác.

Thiên Vô Cực trong lòng có chút xúc động, rất muốn đem nàng đè xuống khi dễ một phen.

"Chủ nhân, ta muốn hôn"

Hạ Tĩnh khuôn mặt chờ mong nhìn Thiên Vô Cực.

"Ta còn tưởng chuyện gì, đến đây"

Thiên Vô Cực cảm thấy biểu hiện của Hạ Tĩnh thật đáng yêu, hắn giang hai tay ra nói.

Hạ Tĩnh bỏ cặp xuống đi tới ngồi lên đùi Thiên Vô Cực, hai tay ôm cổ hắn, đưa môi tới.

"Đưa lưỡi ra."

Thiên Vô Cực nhìn bờ môi hồng của Hạ Tĩnh, một tay hắn vuốt ve hông, còn tay khác cách lớp áo nhào nặn ngực nàng, mỉm cười nói.

"Ừm"

Hạ Tĩnh có chút thở gấp, liền ngoan ngoãn nghe lời đưa chiếc lưỡi nhỏ của mình ra.

Thiên Vô Cực cúi đầu tới ngậm chiếc lưỡi của nàng bắt đầu mút, từng chút từng chút nước miếng của Hạ Tĩnh bị hắn hút vào trong miệng, Hắn đưa lưỡi mình ra quấn quanh chiếc lưỡi của Hạ Tĩnh.

Hạ Tĩnh cũng bắt chước ngậm lấy lưỡi Thiên Vô Cực nhẹ nhàng mút, Sau khoảng 5 phút hai người mới tách ra, Hạ Tĩnh hai mắt mê ly, khuôn mặt hiện vẻ khao khát, hiển nhiên là còn muốn hôn nữa.

"Được rồi, thỏa mãn chưa, đi học đi, tối về chúng ta làm chuyện sung sướng hơn"

Thiên Vô Cực thấy Hạ Tĩnh còn muốn thì hắn cười cười hôn nhẹ lên trán nàng rồi nói.

"Ân, chủ nhân, ta đi học"

Hạ Tĩnh vui vẻ đứng lên, cầm lấy cặp chậm chậm đi ra cửa, mở cửa bước ra ngoài, nàng lại quay đầu nhìn vào trong, con mắt hiện lên vẻ không muốn, nhưng nàng quyết tâm đóng cửa lại và đi học, trong lòng rất mong chờ đến buổi tối.

"Cũng nên ra ngoài hóng gió một chuyến"

Thiên Vô Cực thấy Hạ Tĩnh đã đi, ngồi trên ghế suy nghĩ một chút, hắn đứng dậy đi vào phòng thay đồ, một lát sau hắn mặc một bộ đồ thể dục bước ra khỏi nhà.

Nhìn xung quanh, Thiên vô Cực thấy toàn là những tòa nhà trọc trời, xe cộ đông đúc, rất nhiều người đi bộ tới lui, liếc mắt thấy phía xa có một ngọn núi, Thiên Vô Cực liền từ từ hướng về phía ngọn núi đi tới, vừa đi vừa ngắm cảnh.

"Núi này cũng rất cao a"

Khoản 1 tiếng sau, Thiên Vô Cực đi tới dưới chân núi, ngẩn đầu nhìn ngọn núi cao trước mặt thầm nói, xong cũng bắt đầu đi lên núi.

Đi được một lúc, Thiên Vô Cực thấy có vài người đi bộ lên núi giống hắn, hôm nay trời mát nên những người này đều là đi bộ lên núi ngắm cảnh.

Thiên Vô Cực đi gần một tiếng nhưng chỉ leo được hơn một nửa ngọn núi, khi lên đến đây hắn thấy còn rất ít người đi bộ lên, lại đi hơn nữa tiếng, cuối cùng cũng lên tới đỉnh.

Nhìn xung quanh thấy không có một bóng người, chỉ có mình hắn đi bộ lên tới đỉnh núi giờ này.

Thấy phía trước có một hàng ghế đá, Thiên Vô Cực liền đi tới ngồi xuống, từ đỉnh núi có thể quan sát xung quanh thành phố.

"Thành phố này đúng là rất phát triển."

Thiên Vô Cực thầm cảm thán, kiếp trước thành phố hắn ở có lẽ không bằng một phần mười nơi này, những tòa nhà cao chót vót đủ kiểu dáng, hắn nhìn thật có chút rung động.

"Không biết lúc này Diệp Tình có sống tốt không, dám cướp đồ của người khác thì phải nhận được trừng trị, còn có 2 người con gái của ả, không biết có đẹp không, hắc hắc…"

Thiên Vô Cực cười tàn ác thầm nói,

Hắn muốn bồi Hạ Tĩnh mấy ngày rồi tìm Diệp Tình tính chuyện sau, nghĩ đến cảnh mẹ con Diệp Tình quỳ xuống xin tha, trong lòng Thiên Vô Cực lại có chút hưng phấn.

Thiên Vô Cực cố gắng kìm lại những suy nghĩ tà ác, bắt đầu vừa ngắm cảnh vừa xem ký ức trong đầu.

Những ký ức của thân thể này không phải là dung nhập vào trong ký ức của hắn, mà là như những cuộn phim hiện lên trong đầu, Thiên Vô Cực muốn xem phải từng chút từng chút xem, như là đang xem phim.

Sau khi xem một chút, Thiên Vô Cực biết được hành tinh này không phải là trái đất, hành tinh này kêu là Đại Thủy Tinh, nó to lớn gấp mười lần Trái Đất.

Tuy Đại Thủy Tinh không phải Trái đất nhưng lại có chỗ giống Trái đất đến kỳ lạ, nhất là khoa học kỹ thuật phát triển, nào là điện thoại, xe hơi, máy bay, súng, còn có cả bom nguyên tử đều giống với trái đất.

Nay Đại thủy tinh năm 3201, khoa học phát triển đã vượt qua trái đất 200 năm, Bom nguyên tử cũng không còn là vấn đề, tuy nguyên thân cũng không biết vũ khí gì có thể chống lại bom nguyên tử, nhưng chính phủ đã từng thừa nhận là có.

Buổi tối 7 giờ, Thiên vô Cực nhìn toàn thành phố đã đốt đèn, trên đường những đèn xe nối nhau thành một hàng dài lộng lẫy, đúng là cảnh thành phố ban đêm luôn đẹp hơn ban ngày.

Lúc này có một chiếc xe thể thao chạy từ dưới núi lên, xe chạy đến gần chỗ Thiên Vô Cực liền dừng lại, có một đôi nam nữ từ trên xe bước xuống.

"A, nơi này có người"

Hai người từ trên xe bước xuống nhìn thấy phía trước có người liền giật mình, thường thường chỉ có cuối tuần mới có người lên đây ngắm cảnh đêm, còn những ngày khác thì vắng không một bóng người.

Thiên Vô Cực nghe tiếng thì xoay mặt qua nhìn, liền thấy có một nam tử dáng người cao gầy, khuôn mặt cũng rất đẹp trai, trên người mặc toàn đồ hiệu, vừa nhìn là biết con nhà giàu có.

Kế bên là một nữ nhân rất xinh đẹp, Thiên Vô Cực ở trên người nàng dừng lại một chút, nữ nhân này có một loại con nhà gia giáo cảm giác, khuôn mặt nàng lành lạnh uy nghiêm, giống như là thường giáo huấn người khác, nàng làm cho nam nhân gợi lên chinh phục dục vọng.

Nhưng nàng đã có bạn trai, Thiên Vô Cực cũng không hứng thú lắm, chỉ liếc mắt một chút rồi xoay mặt tiếp tục ngắm cảnh.

"Người anh em, giờ này ngươi còn ngồi ở đây, không xuống núi à?"

Từ Phong thấy Thiên Vô Cực nhìn bạn gái hắn, trong lòng có chút khó chịu, nhưng vẫn ra vẻ phong độ mỉm cười hỏi.

"Ta đang ngắm cảnh."

Thiên vô Cực nhàn nhạt trả lời.

Từ Phong thấy Thiên Vô Cực nói chuyện mà không thèm nhìn hắn, mặt liền lạnh xuống, trong mắt lóe ra một tia tức giận.

"Được rồi, cứ kệ hắn đi, chúng ta qua bên kia ngồi"

Nữ nhân đứng bên cạnh thấy thái độ của Thiên Vô Cực như vậy nàng cũng có chút không thích, nhưng cũng không muốn thêm chuyện nên liền kéo tay Từ Phong đi.

Từ Phong nghe bạn gái nói như thế cũng đành" hừ" một tiếng rồi đi theo nàng đến ghế đá gần đó ngồi xuống.

"Tiểu Nguyệt, ngày mai có rảnh không? ta muốn dẫn ngươi đi một nơi."

Từ Phong có chút kích động nắm lấy tay Mai Nguyệt hỏi.

"Không được, ngày mai ta phải lên lớp dạy nên không đi được!"

Mai Nguyệt khẽ lắc đầu, nàng là giáo viên nên không thể vì chuyện cá nhân mà nghỉ dạy được.

"Vậy à".

Từ Phong có chút tiết nuối, nhưng hắn biết đây là công việc của nàng nên cũng không tiện nói gì thêm.

Bầu không khí bỗng nhiên mập mờ lên, Từ Phong nhìn bên người xinh đẹp Mai Nguyệt, hắn cúi đầu tới dự định hôn nàng, nhưng Mai Nguyệt lại lấy tay đẩy hắn ra.

"Không được, bên kia có người"

Mai Nguyệt xấu hổ liếc mắt nhìn đang ngồi bên kia Thiên Vô Cực.

Từ Phong thấy vậy cũng không muốn ép Mai Nguyệt, cố nén trong lòng bực tức, hắn đứng dậy đi tới chỗ Thiên Vô Cực.

"Này người anh em, đây là 1 vạn, cho ta chút mặt mũi, ngươi đi xuống núi đi!"

Từ Phong từ trong người lấy ra một xấp tiền đưa đến trước mặt Thiên Vô Cực, có chút không kiên nhẫn nói.

"Ngươi là ai mà ta phải cho ngươi mặt mũi, ta quen biết ngươi sao?"

Thiên Vô Cực cũng bắt đầu có chút khó chịu nói.

"Đừng có mà không biết điều? có tin hay không đêm nay ta cho ngươi biến mất khỏi thành phố này?"

Từ Phong nghe như vậy liền tức giận, hắn quan sát thấy Thiên Vô Cực chỉ mặc một bộ đồ thể dục cũ kỹ, trong mắt liền hiện lên vẻ tàn nhẫn uy hiếp nói.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.