Trở về truyện

Vô Hạn Nữ Nô Hệ Thống - Chương 14 Vô Hạn Nữ Nô Hệ Thống

Vô Hạn Nữ Nô Hệ Thống

14 Chương 14 Vô Hạn Nữ Nô Hệ Thống

Hai người nằm tại trên đệm nghỉ ngơi, thẳng đến sắp tan học mới đứng lên, Thiên Vô Cực giúp đỡ Mai Nguyệt miễn cưỡng đem quần áo có chút rách nát mặt vào, ở trong cái quá trình này, Mai Nguyệt mặc dù không có phản kháng, nhưng vẫn là mặt không biểu tình, tựa như cùng Thiên Vô Cực có cái gì thâm cừu đại hận.

Chỉnh lý tốt quần áo, Thiên Vô Cực lại ôm lấy Mai Nguyệt, tại nàng trên miệng nhỏ hôn một cái, cười nói:

"Ta quên giới thiệu, ta tên Thiên Vô Cực, tiểu Nguyệt, ngươi đã cho ta lần đầu của ngươi, từ nay về sau ngươi chỉ có thể là người của ta!"

Mai Nguyệt trên mặt rốt cục hiện lên một tia đỏ ửng, gắt giọng nói:

"Ai là người của ngươi? ngươi hôm nay dám đối với ta như vậy, có tin hay không ta báo cảnh sát?"

"Ngươi nỡ sau?"

Thiên Vô Cực mỉm cười nhìn Mai Nguyệt, hắn biết nàng bây giờ không có một tia hận hắn, trái lại còn yêu thắm thiết hắn, chỉ là nàng không bỏ xuống được khuôn mặt thôi.

Mai Nguyệt chăm chú nhìn chằm chằm vào Thiên Vô Cực một lúc lâu, đột nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, trên mặt nguyên bản chỉ có một tia đỏ ửng đột nhiên đỏ hơn, cúi đầu nhỏ giọng nói:

"Ta đi trước, ngươi thu thập thoáng cái, một hồi lại đi ra!"

Nói xong cũng không đợi Thiên Vô Cực trả lời, muốn đi ra ngoài.

Nhìn xem Mai Nguyệt đi đường tư thế có chút dị dạng, Thiên Vô Cực trong nội tâm một hồi thương tiếc, mãnh mẽ giữ chặt nàng, một lần nữa đem nàng ôm lấy nói:

"Ngươi hiện tại không có tiết dạy, hay là trở về nghỉ ngơi một chút a"

"Ai cần ngươi lo!"

Mai Nguyệt mặt hung hăng nói một câu, trong lòng lại là hiện lên một dòng nước ấm, nhẹ nhàng tránh thoát Thiên Vô Cực, thừa dịp không có tan học, trong sân trường còn không có người nào lén lúc về tới ký túc xá của mình.

Thiên Vô Cực mỉm cười lặng lẽ nhìn Mai Nguyệt đi, xong hắn đơn giản thu thập thoáng cái phòng kho, Thiên Vô Cực nhìn xem cái đệm dính đầy mình và Mai Nguyệt dấu vết, đặc biệt mặt trên còn có dính của nàng máu trinh, không khỏi suy nghĩ một chút.

Cuối cùng dứt khoát đem tấm đệm thu vào hệ thống không gian, dù sao cái này phòng dụng cụ bình thường ít người đến, thiếu như vậy một cái đồ vật cũng sẽ không khiến cho người hoài nghi.

Về tới sân trường, Hạ Tĩnh đang đứng đợi, thấy được Thiên Vô Cực nàng lập tức vui vẻ chạy lại, nắm lấy tay của hắn cười ngọt ngào nói:

"Ca ca, ta cứ tưởng ngươi đã về trước rồi!"

Hạ Tĩnh cùng Thiên Vô Cực quan hệ ở trường học căn bản không ai biết, nghe tiếng tiếng nói của nàng, các học sinh xung quanh liền hiếu kỳ quan sát, Hạ Tĩnh còn nhớ điều Thiên Vô Cực căn dặn cho nên khi có người ngoài nàng phải thay đổi xưng hô.

Các học sinh chung lớp với Hạ Tĩnh vừa đi ngang nhìn thấy thân mật hai người thì kinh ngạc bàn tán nói:

"Đó là Hạ Tĩnh ca ca? tại sao chưa từng nghe nàng nói tới a"

"Ca ca của nữ thần lại bình thường như vậy?"

"Nhìn giống như không phải anh em ruột thịt!"

Lúc này trong đám người có một xinh đẹp nữ sinh kinh ngạc nhìn hai người, con mắt nhìn lên nhìn xuống quan sát Thiên Vô Cực, nàng bước tới kế bên Hạ Tĩnh hiếu kỳ hỏi:

"Tĩnh Tĩnh, đây là ai?"

Hạ Tĩnh xoay đầu qua nhìn, thấy người nói chuyện là bạn thân của mình, nàng liền mỉm cười nói:

"Nghiên Nghiên, giới thiệu một chút, đây là ca ca của ta Thiên Vô Cực!"

Hạ Tĩnh trả lời Tần Nghiên xong cũng xoay qua nói với Thiên Vô Cực:

"Ca ca, đây là bạn thân của ta Tần Nghiên!"

Thiên Vô Cực hơi kinh ngạc quan sát Tần Nghiên, thật xinh đẹp cô gái, không thua kém chút nào Hạ Tĩnh, nàng một đầu tóc ngắn nhìn rất năng động, khuôn mặt không chút son phấn nào, bông tay nàng cũng không đeo, nhìn có chút giống ngự tỷ cảm giác.

Liếc xuống dưới hai đỉnh núi chống cao cái áo, kích cỡ cũng không thua Hạ Tinh bao nhiêu, Thiên Vô Cực nuốt nước miếng một cái, thật muốn đi lại bóp thử một cái xem nó có mềm không!.

Nhưng làm cho Thiên Vô Cực thấy là lạ là cách Tần Nghiên nhìn hắn, sâu trong con mắt nàng hiện lên vẻ chán ghét, dù hắn mới gặp nàng lần đầu, còn nàng nhìn Hạ Tĩnh thì đừng nói con mắt, cả khuôn mặt nàng đều nổi lên vẻ yêu thương, cũng giống như cách hắn Nhìn Hạ Tĩnh vậy, không lẽ nàng thích con gái?, không, phải nói là nàng thích Hạ Tĩnh.

Gặp Thiên Vô Cực khuôn mặt quái lạ nhìn mình, Tần Nghiên cũng quan sát hắn, tên này khuôn mặt không giống Hạ Tĩnh chút nào, nàng học chung với Hạ Tĩnh hai năm, chơi thân với Hạ Tĩnh như vậy mà chưa từng nghe nàng nói về ca ca, hôm nay lại đột nhiên xuất hiện ở trường.

Đúng như Thiên Vô Cực đoán, Mai Nguyệt là thích con gái, nàng thích Hạ Tĩnh, Khi thấy Hạ Tĩnh thân mật như vậy với Thiên Vô Cực nàng liền khó chịu, nàng không muốn nam nhân nào đi gần hay thân mật với hạ Tĩnh, cho dù là ca ca cũng không được.

Tần Nghiên quan sát một hồi, cảm thấy Thiên Vô Cực không có điểm nào giống Hạ Tĩnh, liền mở miệng hỏi:

"Tĩnh Tĩnh, đây thật là ca ca ngươi? ta thấy không giống a"

Nghe Tần Nghiên hỏi, Hạ Tĩnh ấp úng nhìn Thiên Vô Cực, hắn đương nhiên không giống nàng rồi, chỉ là xưng hô thôi đâu phải anh em thật, nàng không biết trả lời làm sao, hai mắt đáng thương nhìn Thiên Vô Cực.

Thiên Vô Cực thấy vậy liền mỉm cười, thay nàng trả lời:

"Ta là bạn trai nàng"

Thiên Vô Cực nói xong còn hôn Hạ Tĩnh một cái, chứng minh mình nói là thật.

Đối diện Tần Ngiên trừng lớn con mắt, nàng không thể tin được là Hạ Tĩnh lại có bạn trai, hơn nữa một tên bình thường như vậy, nàng khó có thể tin nhìn chằm chằm Hạ Tĩnh, cắn răng hỏi:

"Hắn nói thật sao?"

Hạ Tĩnh đỏ mặt nhẹ gật đầu, nàng bây giờ hạnh phúc như muốn ngất đi, chủ nhân vậy mà nói hắn là bạn trai mình trước mặt nhiều người như vậy, còn hôn mình, trong đầu hiện lên cảnh tượng nàng và Thiên Vô Cực kết hôn, có mấy đứa con, cuộc sống hạnh phúc biết bao.

Không chỉ riêng Tần Nghiên, xung quanh những học sinh đang xem cũng kinh ngạc, chỉ tưởng đó là ca ca Hạ Tĩnh, không ngờ tên đó lại là bạn trai nàng, nhất là mấy nam sinh, nhìn thấy Hạ Tĩnh bị hôn, khuôn mặt bọn hắn như cha mẹ chết.

"Tên đó là ai mà dám hôn nữ thần của ta"

"Không, Nữ thần trong lòng ta đã có bạn trai rồi sao?"

"Tại sao chứ, ta có gì thua kém hơn hắn?"

"Cắt, ngươi không tự xem lại nhan sắc mình sao? còn xấu hơn cả tên đó"

Những nam sinh ghen ghét nhìn Thiên Vô Cực gào thét, còn có người diễn sâu tay che ngực quỳ xuống há miệng nhìn Hạ Tĩnh như nói không ra lời.

Nhìn những biểu hiện của những tên nam sinh làm cho Thiên Vô Cực nhịn không được mà bật cười, hắn còn cố tình hôn Hạ Tĩnh một cái nữa rồi khêu khích nhìn xung quanh, làm cho những tên nam sinh đó hận không thể lao lên đánh cho hắn một trận.

Tần Nghiên giờ phút này con mắt có chút đỏ lên, Hạ Tĩnh ở trường rất xa lánh khác phái, nàng còn tưởng Hạ Tĩnh giống mình chán ghét nam nhân, bỗng nhiên xuất hiện một người bạn trai, nàng không thể nào chấp nhận được, Tần Nghiên tức giận giơ tay lên chỉ thẳng vào Thiên Vô Cực hét lớn:

"Ngươi có tư cách gì làm bạn trai nàng, một người bình thường như ngươi cũng xứng!"

Nghe Tần Nghiên hét lớn, Thiên Vô Cực với Hạ Tĩnh đều giật mình, nhìn xung quanh thấy mọi người đều đang chỉ chỏ Thiên Vô Cực, Hạ Tĩnh liền tức giận mà hơi khó hiểu nhìn Tần Nghiên, mình có bạn trai liên quan gì đến nàng, làm gì kích động như vậy, Hạ Tĩnh tức giận nhìn Tần Nghiên nói:

"Không cho nói Ca Ca ta như vậy, ta quen ai là việc của ta ngươi xen vào làm gì?"

Thiên Vô Cực một bên im lặng, bây giờ hắn đã chắc chắn Tần Nghiên thật là thích Hạ Tĩnh, nếu không hắn nói mình là bạn trai Hạ Tĩnh nàng tức giận như vậy làm gì.

"Ta...ta..."

Tần Nghiên không biết trả lời Hạ Tĩnh như thế nào, không lẽ nói là mình thích nàng, như vậy không được, nơi này nhiều người như vậy nàng không có bộ mặt để nói ra câu đó.

Hạ Tĩnh gặp Tần Nghiên không trả lời, nàng xoay qua kéo tay Thiên Vô Cực nói:

"Ca ca, chúng ta đi về!"

Thiên Vô Cực cũng gật đầu, hai người chậm rãi dưới ánh mắt của những người xung quanh đi thẳng ra khỏi trường, Tần Nghiên cũng không đuổi theo, nàng con mắt đỏ giống như sắp khóc đến nơi.

...

Ra khỏi trường, Hạ Tĩnh nhìn Thiên Vô Cực nhỏ giọng nói:

"Xin lỗi chủ nhân, Tần Nghiên nàng không phải cố ý nói vậy!"

Hạ Tĩnh cảm thấy mình rất có lỗi, vì bạn thân làm cho Thiên Vô Cực mất mặt như vậy.

Thiên Vô Cực nhìn khuôn mặt buồn rầu của Hạ Tĩnh, hắn cúi xuống hôn lên môi nàng, sau một lúc hai người tách ra, nhìn khuôn mặt mê ly của Hạ Tĩnh, cười nói:

"Không sao, chuyện nhỏ như vậy ta không để ý!"

Hạ Tĩnh nghe vậy liền mỉm cười, ôm cánh tay Thiên Vô Cực ép thẳng vào ngực mình, ngẩn đầu nhìn hắn nói:

"Chủ nhân, bây giờ chúng ta đi đâu, về nhà sao?"

"Không, chúng ta đi chơi, nghe nói gần đây có chợ đêm, chúng ta đi đến đó chơi một chút!"

Thiên Vô Cực đưa tay ngắt nhẹ mũi Hạ Tĩnh vài cái cười nói.

Hai người bắt xe đi đến chợ đêm, nhưng trước khi đến chợ Thiên Vô Cực ghé vào ngân hàng một chuyến, hắn lúc trước dù gì cũng là một thiếu gia của tập đoàn lớn, cũng phải có số tiền riêng của mình, làm xong thẻ ngân hàng mới, hai người tiếp tục đi đến chợ đêm.

Nhìn trước mắt đèn đuốc sáng trưng chợ đêm, trên đường nhiều người đi tới đi lui, còn có những tiếng kêu bán hàng rất là nào nhiệt.

Hạ Tĩnh vui vẻ kéo tay Thiên Vô Cực đi vào tham quan, nàng đi ngang vài chỗ bán đồ ăn vặt thì nhìn lại Thiên Vô Cực, thấy hắn cười gật đầu thì nàng cười tươi đi vào mua.

Khoảng một tiếng sau, Thiên Vô Cực và Hạ Tĩnh đã đi hết chợ đêm, bây giờ bụng hai người có chút no, đi vào chợ đêm nàng không mua đồ gì cả chỉ mua đồ ăn.

Thiên Vô Cực nhìn Hạ Tĩnh còn đang vui vẻ nhìn xung quanh, từ lúc vào chợ đêm nàng luôn cười, trong ba năm qua nàng chắc ít khi được đi chơi, mỗi ngày nàng chỉ đi học rồi về chăm sóc hắn, có lẽ nàng đã cô đơn lắm, Thiên Vô Cực yêu thương cưng chiều vuốt ve đầu Hạ Tĩnh, trong lòng thầm nói:

"Từ bây giờ ta sẽ để ngươi luôn vui vẻ như vậy!"

Hạ Tĩnh mỉm cười ngọt ngào nhìn Thiên Vô Cực, hôm nay nàng rất vui, rất hạnh phúc, được đi chơi cùng chủ nhân, được ăn nhiều món ngon, rất lâu nàng chưa có cảm giác nhẹ nhõm như vậy, bây giờ được ở cùng hắn, nàng cảm thấy ba năm qua mình chịu khổ cũng đáng.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.