Trở về truyện

Vạn Vũ Đế Vương - Chương 389 Vạn Vũ Đế Vương

Vạn Vũ Đế Vương

389 Chương 389 Vạn Vũ Đế Vương

Độ kiếp đối với chúng nữ không có gì là quá khó, kể cả khi có là Hỏa Kiếp mạnh gấp bốn lần bình thường đi nữa.

Bởi lẽ các nàng đều là những nữ Nguyên Thánh Cảnh lâu năm, tích xúc đã đủ từ lâu, chỉ vì muốn ở lại tinh cầu quản lý cơ nghiệp nên mới không độ kiếp đột phá Tinh Giả Cảnh.

Hiện tại có thêm nam nhân hỗ trợ chuyển hóa Nguyên Lực thành Tinh Lực, các nàng nếu còn không qua được độ kiếp thì chẳng còn biết nói gì hơn.

Chỉ thấy lúc này đây, Băng Thục Khuê trên tay cầm một thanh phiến đẳng cấp Thánh Cấp Cực Phẩm được gia trì cả Băng Hệ và Phong Hệ Tinh Lực, liên tục phất tay tạo ra các mũi băng tiễn với tốc độ khủng bố đánh về phía Hỏa Long.

Cửu Tầng Phiến Ý được nàng gia trì trên mọi mũi băng tiễn, chấp nhận tiêu hao khủng bố để gia tăng số lượng, khiến Hỏa Long dù mạnh mẽ tới mấy cũng bị nàng nhanh chóng chế trụ, không cam lòng tan biến.

Òm!

Lại một tiếng rống không cam lòng vang lên, Thạch Cự Nhân đã bị Nhạc Yên Ngọc dùng Tiêu Ý đánh nát thanh vĩ cầm trên tay, Hỏa Kiếp trên thân cũng ảm đảm dần, cuối cùng tan biến hoàn toàn.

Ó! Ó!

Cùng lúc đó, hai tiếng gáy yếu ớt vang lên, hai tôn Hỏa Phượng Hỏa bất lực nhìn hỏa diễm của mình bị Thủy Hệ Tinh Lực dập tắt, toàn thân như con gà trụi lông bị Băng Hệ Tinh Lực đóng băng rồi tan biến.

Hiển nhiên đây là kiệt tác của hai tỷ muội Hàn Long Tộc, các nàng lúc này có thể dễ dàng vượt qua độ kiếp, không chút thua kém so với Nhạc Yên Ngọc hay Băng Thục Khuê.

Vù… vù…

Như chúc mừng chúng nữ độ kiếp thành công, vạn dặm nhật nguyệt tinh khí xung quanh như được triệu hoán mà tụ tập lại, lần lượt tiến vào cơ thể tứ nữ, hộ trợ các nàng đột phá.

Mà lúc này, Luyện Kiếp Trùng Nhân Trận cũng phát huy tác dụng, bốn khỏa Trận Văn kì lạ lập tức bay ra, phát sáng rực rỡ rồi vô thanh vô tức tiến vào cơ thể chúng nữ, bảy phần lực lượng của Kiếp được chúng nó hấp thụ lúc này đồng loạt truyền sang cho các nàng.

Với kiến thức của mình, Trần An Vĩ nhanh chóng nhận ra khỏa Trận Văn kì lạ kia có khả năng lưu trữ lực lượng, chính nó tạo nên khả năng đem bảy phần lực lượng của Kiếp truyền cho người độ kiếp.

Theo đó, tu vi chúng nữ cấp tốc đề thăng, trực tiếp bỏ qua Nhất Đẳng Tinh Giả Cảnh, tiến thẳng tới Tam Đẳng Tinh Giả Cảnh mới có dấu hiệu dừng lại.

“Ít vậy?” Trần An Vĩ có chút thất vọng về nói, bảy phần lực lượng của Kiếp nhưng lại chỉ có thể khiến chúng nữ đột phá Tam Đẳng Tinh Giả Cảnh, như vậy chẳng bằng tu luyện bình thường a…

“Tham lam!” Từ Vân Nhã khẽ gắt một tiếng, người bình thường có thể thuận lợi đột phá Tinh Giả Cảnh đã là may mắn, tứ nữ nhân cơ hội độ kiếp mà trực tiếp đột phá lên Tam Đẳng Tinh Giả Cảnh, tên này lại còn không biết đủ.

Từ Vân Kính ngược lại có chút nghiền ngẫm, sau một thoáng mới lên tiếng “Vừa lòng ngươi chưa?”

Trần An Vĩ còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy dị tượng xuất hiện…

Từ trong cơ thể các nàng, từng cỗ khí tức mạnh mẽ bất chợt hàng lâm khiến không gian thoáng run rẩy.

“Vực?” Trần An Vĩ hưng phấn nói.

Không sai, những cỗ khí tức mạnh mẽ tỏa ra từ cơ thể các nàng đích thực là Vực.

Trần An Vĩ không ngờ chúng nữ có thể thông qua độ kiếp mà lĩnh ngộ được tầng cuối cùng của Ý, từ đó hội tụ ra Vực. Điều này chứng tỏ Luyện Kiếp Trùng Nhân Trận quả thực vô cùng hiệu quả.

Chỉ trách hắn quá hấp tấp mà đánh giá sai khả năng của nó.

Những loại Vực phát ra từ cơ thể các nàng vẫn đang không ngừng mạnh lên theo thời gian, mãi cho tới khi gần chạm ngưỡng Nhị Tầng Vực mới dừng lại, đây cũng là lúc độ kiếp chính thức hoàn thành.

Con mắt hờ hững trên tinh không lúc này cũng dần khép lại rồi biến mất, lực lượng xung quanh nó cũng tan biến vào hư vô, trả lại bầu không khí bình yên vốn có của tinh không.

Tứ nữ lúc này hưng phần bừng bừng tiến đến trước mặt Trần An Vĩ, trên gương mặt tuyệt mĩ là nụ cười hào hứng cho thấy các nàng đã có những thu hoạch vô cùng tốt.

Trần An Vĩ thương xót lau đi những giọt mồ hôi trên cái trán trơn nhẵn của chúng nữ, không tiếc lời khen ngợi “Các bảo bối làm rất tốt!”

Đây là lời thật lòng của hắn.

Đừng thấy Trần An Vĩ dễ dàng luyện thành Vực mà tưởng rằng Vực dễ dàng tu luyện. Trên thực tế, số người luyện thành Ý càng ít bao nhiêu thì số người có thể biến nó thành Vực lại càng ít hơn gấp trăm lần.

Trần An Vĩ dù đã có Dị Năng – Hóa Vực của Vô Thượng hỗ trợ nhưng cũng phải mất hơn vài chục năm cũng chỉ mới đem chín trên mười ba loại lực lượng mà bản thân đang sở hữu luyện thành Nhất Tầng Vực.

Đủ thấy muốn luyện thành Vực khó khăn đến thế nào!

Vì vậy cho nên nhìn thấy chúng nữ đột phá Tam Đẳng Tinh Giả Cảnh lại có thêm một thủ đoạn mạnh mẽ như Vực, Trần An Vĩ cũng vô cùng hưng phấn.

Bất quá vẫn không quên dặn các nàng “Mau chóng bế quan ổn định lại tu vi nha!”

Chúng nữ gật gật đầu, nhu thuận kéo tay nhau rời đi.

Nhìn theo bóng lưng thon thả cùng nụ cười hạnh phúc trên môi của các nàng, Từ Vân Nhã ánh mắt có chút phức tạp hỏi “Đối với nữ nhân, ngươi đều như thế sao?”

Nàng chỉ vừa mới trở thành lực lượng của hắn không lâu, không hiểu về mối quan hệ giữa hắn và chúng nữ, chỉ cảm thấy tên này thật biết trêu hoa ghẹo nguyệt, vậy mà có thể khiến những nữ nhân thiên tư tuyệt đỉnh kia hòa thuận theo chung một chồng.

“Các nàng xứng đáng mà!” Trần An Vĩ nhún vai, dường như không chú ý tới biểu cảm của nàng, chỉ tùy ý nói.

Từ Vân Nhã không tiếp lời, Từ Vân Kính lại như đang suy nghĩ điều gì đó, Trần An Vĩ cũng không quấy rầy các nàng, ngược lại tiến lại gần một căn phòng thơm ngát mùi đan dược khiến tinh thần vô thức thả lỏng.

Đây là căn phòng dành riêng cho Tiểu Uyên luyện đan, bình thường nàng tập trung luyện đan nên rất ít có tiếng động truyền ra, hiện tại có thêm Huyết Hương, Kim Ngọc Liên và Tuyết Nhược gia nhập, căn phòng lúc này nhộn nhịp lạ thường.

“Nhẹ tay một chút…”

“Sắp ra rồi…”

“Chậm lại đi…”

Đưa tay muốn đẩy cửa bước vào, đột nhiên từ bên trong truyền ra tiếng động lạ khiến ánh mắt của Trần An Vĩ lập tức trở nên quái dị.

“Đột phá rồi!” Mãi cho tới khi một tiếng hét hưng phấn vang lên, Trần An Vĩ mới ho khan một tiếng, hóa ra là hắn suy nghĩ nhiều.

Nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, Trần An Vĩ liền nhìn thấy một khung cảnh oanh oanh yến yến khiến người ta vui thích.

Chỉ thấy chúng nữ lúc này đang vây quanh một lô dược đỉnh vừa thành đan, mùi hương thơm ngát tỏa ra thoang thoảng khiến hắn cảm thấy cực kì dễ chịu, ánh mắt các nàng nhìn lấy một viên đan dược màu xanh lam nhạt đang lơ lửng bên trên như nhìn thấy một bảo vật vô giá.

Trần An Vĩ cũng không làm phiền các nàng, vô thanh vô tức tìm một chỗ ngồi xuống, mỉm cười quan sát khung cảnh trước mặt.

Vì trên thân vẫn luôn khoác lấy Nguyệt Ảnh Áo Choàng nên chúng nữ không ai phát hiện ra hắn đã tiến vào phòng, cũng nhờ vậy mà Trần An Vĩ phát hiện ra một sự kiện khá thú vị.

“Tuyết Nhược, muội thành công rồi!” Ở phía bên này, Huyết Hương nhìn về phía một nữ nhân toàn thân tỏa ra mùi hương thơm ngát của Linh Thảo pha lẫn với mùi hương thanh mát nhàn nhạt của Băng Hệ Nguyên Lực, hưng phấn nói.

Nàng cũng chính là người đã luyện chế thành công viên đan dược này, tự mình sáng tạo ra một loại Đan Phương hoàn toàn mới.

Tuyết Nhược không nói gì nhưng trong ánh mắt là vô tận hưng phấn cho thấy nội tâm của nàng đang cực kì vui vẻ.

“Không ngờ nam nhân kia phúc khí lớn như vậy!” Bên cạnh nàng, một nữ nhân khác lên tiếng, toàn thân nàng khoác cung trang hoàng kim sắc, dù hiện tại nhiễm lấy khí tức khói lửa của việc luyện đan, nhưng vẫn vô pháp xóa nhòa khí chất hoàng tộc tồn tại trong xương tủy của nàng.

Nàng chính là Kim Ngọc Liên – vị công chúa bị câm bẩm sinh của Kim Linh Hoàng Triều, sau khi được Trần An Vĩ chữa trị đã thức tỉnh Thiên Sinh Dị Âm – Huyễn Âm, hiện tại đã gia nhập Nguyệt Ảnh Bảo Cung của hắn.

“Quả thật có phúc khí!” Tiểu Uyên hiếm thấy đồng tình trả lời.

“Phu quân mà biết muội vì hắn sáng tạo ra Tịnh Tâm Đan, chắc chắn sẽ rất vui mừng!” Huyết Hương

Tuyết Nhược nghe ba nữ cười đùa trêu chọc mình, gương mặt tuyệt mĩ vốn lạnh nhạt nay lại có thêm chút phiếm hồng.

“Ồ?” Trần An Vĩ ánh mắt lấp lóe, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn mà bốn người các nàng đã có thể cười đùa với nhau như những thân bằng hữu rồi.

Càng khiến hắn bất ngờ chính là thông qua lời nói của các nàng, Tuyết Nhược vậy mà vì hắn sáng tạo ra một loại Đan Phương hoàn toàn mới mang tên Tịnh Tâm Đan.

Trần An Vĩ trong lòng cảm động không thôi, đúng như các nàng nói, hắn quả thực không ngờ bản thân lại có phúc khí lớn tới vậy.

Bất quá hắn cũng không vội tiến ra lúc này, như vậy sẽ khiến Tuyết Nhược và chúng nữ ngượng ngùng, tình huống sẽ vô cùng khó xử.

Dường như Huyết Hương cảm nhận được điều gì, ánh mắt nàng chợt nhìn đến một phía, phát hiện ra nam nhân nhà mình vốn đã ở trong phòng luyện đan từ lúc nào, nhất thời ánh mắt lóe lên chút gì đó.

“Tiểu Uyên tỷ, ta và Ngọc Liên có chút thắc mắc muốn phiền tỷ giải đáp!” Thoáng suy nghĩ một chút, Huyết Hương liền nhíu mày, làm bộ như mình thực sự có điều cần giải đáp, dứt lời liền kéo Tiểu Uyên và Kim Ngọc Liên rời đi trong ánh mắt khó hiểu của hai nữ.

Tuyết Nhược nhìn ba người các nàng rời đi cũng không cảm thấy khó hiểu, ngược lại ánh mắt tập trung vào viên Tịnh Tâm Đan mà bản thân vừa luyện thành, khóe môi chợt cong lên.

Tịnh Tâm Đan này sử dụng 5 gốc Thanh Tâm Thảo, 2 gốc Diệt Thần Lạc Trí Thảo, 3 giọt mật lấy từ Bài Độc Hoa, có tác dụng thanh trí tịnh tâm, củng cố tâm cảnh và xua tan phiền muộn.

Nàng nhìn thấy hắn phải liên tục chạy khắp nơi để tìm kiếm cơ duyên cho chúng nữ rồi thì thành lập thế lực, giải cứu thế lực khác, một tay lo biết bao nhiêu việc, chắc chắn rất mệt mỏi.

Hơn nữa với con mắt của một Luyện Đan Sư, nàng nhận ra mặc dù ngoài mặt luôn tươi cười ngả ngớn, nhưng trong lòng hắn lại tồn tại một bầu tâm sự khó giãi bày, vì vậy nàng liền dùng kiến thức của mình, tự sáng tạo ra loại Đan Phương có tác dụng tịnh tâm này, hi vọng có thể giúp hắn một phần nào.

Ngay lúc này, Tuyết Nhược thậm chí còn không nhận ra bản thân mình trong vô thức đã đặt nam nhân kia vào một vị trí không thể thay đổi trong lòng.

Lúc này, Tuyết Nhược muốn tiếp tục nghiên cứu đan phương của mình, liền vươn ra ngọc thủ, muốn thu lại Tịnh Tâm Đan.

Nào ngờ khi sắp chạm vào nó, nàng nhận ra Tịnh Tâm Đan mà nàng khổ cực luyện chế đã biến mất như chưa từng tồn tại, ngay cả mùi hương nhàn nhạt đặc trưng cũng không còn.

“Kẻ nào?” Nụ cười trên môi lập tức thu liễm, hai mắt tràn ngập tức giận, dù tính cách lạnh nhạt nhưng giọng nói lúc này cũng không kém phần lạnh lẽo.

“Là ta!” Bỗng bên tai vang lên giọng nói ấm áp dịu dàng của nam nhân, khi nàng nhận ra đã phát hiện bản thân đang ngồi trên đùi hắn, vòng eo thon bị hắn ôm chặt, trên tay hắn còn đang vân vê viên Tịnh Tâm Đan của nàng.

Tức giận trong lòng lập tức tan biến, đổi lại là sự ngượng ngùng hiếm thấy trên gương mặt nàng, Tuyết Nhược vội vàng vươn tay muốn lấy lại nó, nhưng nam nhân đã nhanh hơn một bước.

Nhìn thấy hắn vậy mà dám tự tiện ăn Tịnh Tâm Đan của mình, Tuyết Nhược bất mãn vùng vẫy.

Trần An Vĩ mặt dày ôm lấy nàng, một tay bắt lấy cái cằm nhỏ của nàng, cưỡng ép nàng đối mặt với mình, rồi trong ánh mắt kinh ngạc của giai nhân, hắn cúi đầu hôn xuống.

“Ưm…” Tuyết Nhược không kịp phòng bị, hàm răng trắng ngọc lập tức bị cái lưỡi hư hỏng của hắn cạy ra, trước khi nàng kịp nhận ra đã phát hiện hắn đem Tịnh Tâm Đan truyền sang cho nàng.

“Biết được Tịnh Tâm Đan này là nàng khổ công nghiên cứu và luyện chế vì ta, bản thân cực kì cảm động!” Trần An Vĩ dịu dàng truyền âm.

“Nàng có thể không biết tính ta, nhưng ta đều muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho nữ nhân của mình, càng là thứ quý giá, Trần An Vĩ ta càng muốn chia sẻ với các nàng.”

“Vậy nên đừng hiểu lầm là ta không cần nó, chỉ là Tịnh Tâm Đan này, ta muốn nàng cùng luyện hóa với ta, nếu có thể giúp nàng bớt đi mệt nhọc, ta cũng sẽ rất vui!”

Tuyết Nhược nghe lời tâm tình của hắn, tâm linh thật sâu rung động, ngọc thủ bất giác ôm cổ hắn, đôi mắt phượng khẽ nhắm lại, cùng nam nhân một nụ hôn sâu.

“Ta chỉ cùng hắn luyện hóa đan dược mà thôi, không có ý gì khác!” Tuyết Nhược tự cho mình một lý do không khiến bản thân cảm thấy ngượng ngùng, lúc này mới hoàn toàn thả lỏng.

Trần An Vĩ cũng không làm gì quá phận, lúc này cùng nàng luyện hóa dược hiệu trong Tịnh Tâm Đan.

Không thể không nói Tuyết Nhược rất có thiên phú, tuy không biết đẳng cấp hiện tại của nàng và viên Tịnh Tâm Đan này là gì, nhưng ngay khi dược hiệu được luyện hóa, công dụng của nó lập tức có hiệu quả.

Nhiều lần được khảo nghiệm tâm cảnh, hiện tại Trần An Vĩ có thể dễ dàng phát hiện ra sự thay đổi dù là nhỏ nhất của thứ vốn hư vô mờ mịt này.

Ngay khi Tịnh Tâm Đan được luyện hóa, tâm cảnh của hắn quả thực được củng cố lên đôi chút, nhưng quan trọng hơn cả là dù trong lòng vẫn có nhiều tâm sự, hắn lại cảm thấy thoải mái hơn không ít.

Tuyết Nhược cũng cảm thấy tương tự, tâm tình vì sự xuất hiện của hắn mà trở nên ngượng ngùng thì lúc này đã bình lặng trở lại.

Nhưng đúng lúc này, nàng chợt cảm thấy bàn tay nam nhân nhẹ nhàng lướt trên cơ thể, hai địa phương mềm mại đột nhiên bị bóp lấy khiến nàng giật mình, ngọc thủ không biết lấy sức ở đâu mà đẩy hắn ra, vội vàng chạy đi mất.

“Quá hấp tấp rồi!” Trần An Vĩ tiếc nuối nhìn theo bóng lưng hối hả của giai nhân, khẽ nói.

Mãi cho tới khi không nhìn thấy nàng nữa, hắn mới hài lòng quay lưng rời đi.

Vốn lần này chỉ muốn đến thăm các nàng, xem thử Huyết Hương và hai nữ có làm quen được với tiết tấu của Tiểu Uyên hay không, nào ngờ không những các nàng đang phát triển rất thuận lợi, mà hắn cũng có thu hoạch không ngờ.

Ngay sau khi hắn rời đi, Tuyết Nhược vừa chạy được không bao lâu đã quay lại, trên gương mặt tuyệt mĩ vẫn còn vương lại những áng mấy hồng cùng ánh mắt ngượng ngùng cho thấy nội tâm của nàng đang không hề bình tĩnh.

Nhớ tới hai vị cung chủ, đại tỷ và nhị tỷ của mình cũng đều bị hắn làm cho điên đảo, Tuyết Nhược khó tin lẩm bẩm “Chẳng lẽ ta cũng…”

--------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta:

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.