392 Chương 392 Vạn Vũ Đế Vương
Nghe lời nói của Chiến Thần Vương, những người còn lại cũng chỉ biết gật đầu, bọn hắn cũng có cùng suy nghĩ với ông.
Trần An Vĩ dù sao cũng còn quá trẻ tuổi, sự ngông cuồng dĩ nhiên là không thể thiếu, nhưng liệu đó có phải chỉ là lời nói suông, lời nói cho sướng miệng hay không, e là chỉ có thời gian mới có thể trả lời.
Cảm thấy mọi chuyện đã quyết định, các thế lực cũng lập tức rời khỏi Nghị Sự Phòng của Chiến Gia, trở về thế lực của mình.
Tử Hồn Cung Chủ cũng không ngoại lệ, chỉ bất quá, khi vừa tiếp cận địa phận của thế lực mình, đã thấy thân ảnh quen thuộc đứng đợi từ bao giờ.
“Vừa gặp qua cách đây không lâu, Trần tiểu hữu đã ghé thăm Tử Hồn Cung, không biết là có chuyện gì phân phó?” Hỗn Thiên Viễn – Tử Hồn Cung Chủ chậm rãi tiến lại gần, nhàn nhạt nói.
“Phân phó thì không dám, tiểu tử chỉ muốn nhờ tiền bối một việc mà thôi!” Trần An Vĩ lễ độ gật đầu, mỉm cười nói.
“Có phải về chuyện của Tiểu Tử Huyên và Tiểu Thiên Ý?” Hồn Thiên Viễn lúc này mới nở nụ cười, nhàn nhã nói.
“Ồ? Phải chăng tiền bối quen biết các nàng?” Trần An Vĩ kinh ngạc nhìn sang.
“Nào chỉ là quen biết, ta cũng có thể được coi là một nửa phụ thân của các nàng!” Hồn Thiên Viễn có chút hoài niệm kể lại…
“Ta, Hồn Khắc Hòa và phụ thân của Tiểu Thiên Ý là huynh đệ đồng tộc, thê tử của ta và mẫu thân của Tiểu Thiên Ý lại là tỷ muội ruột thịt, quan hệ có thể nói là khá thân thích!”
“Ngày hai nàng được sinh ra, ta và thê tử cũng có mặt, hai nữ là do phu thê chúng ta một tay chăm sóc, đã sớm coi các nàng như con ruột!”
Nói tới đây, giọng điệu Hồn Thiên Viễn có chút tang thương, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, dường như đang nhớ về thứ gì đó.
Trần An Vĩ tinh ý phát hiện ra sự thay đổi này, liền nói “Chuyện quá khứ nếu quá đau buồn, tiền bối không cần thiết phải kể cho ta!”
“Không sao!” Hồn Thiên Viễn mỉm cười “Không biết vì sao khi nhìn thấy ngươi ở đây, bổn cung lại muốn kể nhiều một chút!”
“Vậy tiểu tử xin lắng tai nghe!” Trần An Vĩ không phá vỡ nhã hứng của ông, liền lấy ra một bộ bàn ghế, một vò rượu, không nhanh không chậm rót ra hai bát, rồi tỏ ý mời.
Hồn Thiên Viễn cũng không từ chối, sảng khoái uống hết bát rượu cùng hắn, lại lên tiếng “Phụ mẫu của Tiểu Thiên Ý biến mất ngay sau khi sinh ra nàng không lâu, thê tử của ta vì nghĩ rằng tỷ tỷ đã ra đi dẫn đến tu vi giảm sút, mãi tới hiện tại mới miễn cưỡng coi như hồi phục!”
“Biến mất?” Trần An Vĩ khó hiểu.
“Chính xác là biến mất!” Hồn Thiên Viễn gật đầu “Chúng ta đã từng dùng mọi cách thôi diễn thiên cơ nhưng vô pháp tìm ra tung tích của hai người họ, cứ như thể họ đã hoàn toàn tiêu thất vậy!”
“Kể từ ngày đó, ta thân là phu quân, vừa động viên thê tử vừa chăm sóc Tiểu Thiên Ý cho tới vài nghìn năm trước tinh cầu lâm đại nạn, ta buộc phải rời đi, thành lập nên Tử Hồn Cung của bây giờ!”
Trần An Vĩ gật đầu, hắn có thể nghe ra sự đau lòng khi mất đi người thân, sự khó xử và áy náy khi phải rời xa thê nhi ra nơi tiền tuyến, cũng nghe ra sự khó khăn mà một vị thế lực chi chủ gặp phải.
“Khác với Tiểu Thiên Ý, Tiểu Tử Huyên vẫn có phụ mẫu, chỉ là hai người họ một người là tộc trưởng, một người là phu nhân tộc trưởng nên không có nhiều thời gian dành cho nàng, vì vậy mới đem nàng gửi cho chúng ta!”
“Nghe nói cả hai đều đang đi theo ngươi?” Hồn Thiên Viễn nói tới đây liền thu lại cảm xúc, lại nhấm một ngụm rượu, nở nụ cười đầy ẩn ý nhìn Trần An Vĩ.
“Haha… quả đúng là vậy, hiện tại kính nhờ tiền bối tiếp tục chỉ điểm các nàng, nếu cần hỗ trợ, ta sẽ tận lực giúp đỡ!” Trần An Vĩ cười khan, nụ cười của ông khiến hắn có cảm giác mình đang ngồi trước nhạc phụ đại nhân a.
Hồn Thiên Viễn thoải mái đáp ứng, bất quá sau đó liền hỏi “Nghe nói ngươi vẫn chưa thu được Tiểu Thiên Ý?”
Phốc!
Trần An Vĩ lúc này trực tiếp phun ra một ngụm, ánh mắt có chút cổ quái nhìn Hồn Thiên Viễn.
“Haha, nhìn ta bằng ánh mắt đó làm gì? Thích thì cứ thoải mái, đối xử tốt với các nàng là được!” Hồn Thiên Viễn bật cười, xua tay nói.
“Tiểu Thiên Ý là một đứa trẻ có quá khứ bất hạnh nhưng nàng không vì điều đó mà tự ti, ngược lại nàng kế thừa thiên phú từ phụ mẫu của mình, trở thành vị Tế Tư duy nhất của Hồn Tộc.”
“Nội tâm của nàng rất mạnh mẽ, đôi lúc lại khá bướng bỉnh và cố chấp, cũng vì thế mà không dễ dàng thể hiện cảm xúc trước mặt người khác, nếu muốn thu được trái tim của nàng, ngươi phải cố gắng nhiều hơn!” Hồn Thiên Viễn lúc này chẳng khác nào một người phụ thân thực thụ, tận lực tìm lang quân như ý cho nữ nhi của mình.
“Tiền bối nói phải!” Trần An Vĩ gật đầu đồng tình, từng giao thủ với nàng ở Ngọc Hồn Tiểu Giới, hắn cũng hiểu phần nào tính cách và nội tâm của Hồn Thiên Ý.
“Được rồi, trở về đi, chuyện của hai nàng, bổn cung sẽ tận lực giúp đỡ!” Hồn Thiên Viễn xua tay, tỏ ý trục khách.
Trần An Vĩ cảm thấy không còn việc gì nữa cũng liền cáo từ, ý niệm khẽ động, bản thân một lần nữa xuất hiện ở Nguyệt Ảnh Bảo Cung.
“Loạn Hồn Phiến Pháp – Đệ Thất Thức: Phiên Vân Bạo Loạn Vũ!”
“Loạn Hồn Kiếm Pháp – Đệ Thất Thức: Nguyệt Hồn Trảm!”
Vừa bước vào bên trong, Trần An Vĩ đã nghe hai tiếng quát thánh thót yêu kiều vang lên giữa không trung, đưa mắt nhìn lên liền nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc đang đứng đối diện nhau.
Một người mang vẻ mặt tinh nghịch đang cười trêu nhìn người còn lại, người kia lại mang vẻ mặt tức giận nhưng hai gò má lại đỏ ửng, đôi môi mỏng mím chặt dường như rất khó chịu.
“Tử Huyên đồ hỗn đản nhà ngươi, ta thật lòng coi ngươi là tỷ muội, ngươi lại đối xử với ta như vậy?” Hồn Thiên Ý cắn răng quát, Sát Hồn Đoạt Mệnh Phiến vũ động trong không gian, huyễn hóa thành một cái vòi rồng khổng lồ, liên tục xoay tròn rồi bắn về phía Hồn Tử Huyên.
“Đừng tức giận, ta cũng thật lòng xem ngươi là tỷ muội, mới ra tay giúp ngươi!” Hồn Tử Huyên vẫn giữ nguyên nụ cười, Hồn Lực bao trùm Vẫn Tinh Kiếm, trảm ra một nhát chém hình mặt trăng khuyết về phía Sát Hồn Đoạt Mệnh Phiến của Hồn Thiên Ý, ngạnh kháng chính diện.
“Không tệ!” Trần An Vĩ ở bên ngoài quan sát trận chiến, không có ý định ngăn cản, vì hắn nghĩ đây chỉ là trận giao hữu bình thường giữa hai thân bằng hữu.
Đấy là cho tới khi…
“Ta đã nói trừ khi hắn lấy được trái tim của ta, bằng không cho dù hắn có chiếm được cơ thể này cũng vô dụng!” Hồn Thiên Ý lạnh lùng quát, cưỡng ép cảm giác khó chịu trong người, nàng lại kết ấn.
Hồn Tử Huyên biết tính khí của nàng, cũng biết hiện tại mình có phần đuối lý, lúc này cũng kết ấn.
“Khí tức này…” Trần An Vĩ tròng mắt co rút, trong lòng thầm mắng hai nữ nhân bướng bỉnh, thân ảnh đã lập tức tiêu thất.
“Loạn Hồn Kiếm Pháp – Đệ Cửu Thức… ưm…”
“Loạn Hồn Phiến Pháp – Đệ Cửu Thức… á…”
Bốp! Bốp!
Tiếng quát thánh thót bị đứt quang, kèm theo đó là hai thanh âm xấu hổ vang lên giữa không trung, Hồn Lực vì chủ nhân phân tâm mà tán loạn, hai thế công mạnh mẽ lập tức biến mất.
“Đáng ghét, sao chàng lại xen vào?” Hồn Tử Huyên lúc này mới phản ứng kịp thì phát hiện mình đã ở trong vòng tay của nam nhân, bờ mông cong vút còn đang bị hắn xoa nắn.
“Buông… buông ta ra!” Hồn Thiên Ý cũng vừa phát hiện ra điều này, xúc cảm truyền tới từ bờ mông và khí tức cương dương của nam nhân khiến nàng toàn thân run rẩy, hô hấp dần trở nên dồn dập, hạ thân bắt đầu ẩm ướt.
“Buông ra để các nàng tiếp tục chiến? Nằm mơ sao?” Trần An Vĩ cười lạnh, lực đạo nơi bàn tay đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn.
“Ưm… đừng…” Hồn Thiên Ý thở dốc kịch liệt, đôi tay nhỏ muốn đẩy hắn ra nhưng lực đạo lại yếu ớt như mèo con khiến Trần An Vĩ chẳng có chút cảm giác nào.
Hồn Tử Huyên ở phía còn lại nhìn thấy tình cảnh này, nụ cười tinh nghịch càng trở nên đậm hơn, kế hoạch của nàng sắp thành công a.
“Bảo bối, nàng còn cười sao?” Bất chợt lúc này, bên tai lại vang lên giọng nói nhẹ nhàng của nam nhân khiến nàng vô thức rùng mình.
“Thiếp không cố ý, chỉ muốn giúp hai người tiến triển nhanh hơn thôi!” Hồn Tử Huyên chột dạ, ánh mắt có chút đáng thương nhìn hắn, hai ngón trỏ chọt chọt vào nhau khiến Trần An Vĩ không nỡ tức giận.
“Ngươi… còn nói…” Hồn Thiên Ý thở hổn hển, trừng mắt nhìn khuê mật của mình.
“Hắc hắc… quên nói cho ngươi, loại tình dược mà ta sử dụng có thể lan truyền qua người khác!” Hồn Tử Huyên cười gian xảo nói, tính thời gian lúc này chắc nam nhân nhà mình cũng trúng phải nó rồi.
“Hự…” Quả nhiên, Trần An Vĩ sau khi ôm lấy Hồn Thiên Ý và Hồn Tử Huyên một khoảng thời gian, cơ thể đột nhiên cảm thấy nóng rực, tiểu huynh đệ dưới thân liên tục bành trướng như muốn nổ tung.
Nhận ra điều không ổn, Trần An Vĩ không nói lời nào đã đem hai nữ đi mất.
…
“Ưm… đút nó vào đi… thiếp muốn rồi…” Trong Bát Diện Thạch, thanh âm rên rỉ yêu kiều nỉ non vang lên khiến bất kì nam nhân nào nghe thấy cũng không nhịn được mà toàn thân nóng bức.
“Đây là trừng phạt vì nàng làm bậy!” Lại một thanh âm khác vang lên, giọng nói trầm khàn và gấp gáp vì dục vọng xâm chiếm.
Trần An Vĩ liên tục ma sát thanh hung khí cứng ngắc nóng hổi của mình vào cửa nhục động của thê tử, cưỡng ép dục vọng trong người mà chưa vội tiến vào.
“Ưm… đừng trêu thiếp nữa mà…” Hồn Tử Huyên oằn mình, đôi chân thon thả vươn ra muốn khóa chặt người nam nhân nhưng đã bị hắn bắt lấy giơ lên cao, nhục động tiếp tục bị hắn trêu chọc.
Nàng hiện tại cũng trúng phải xuân dược nên đang rất ngứa ngáy, hạ thân liên tục rỉ nước đòi hỏi con cự thú của nam nhân trước mặt, nhưng ai ngờ tên đó dù trúng phải xuân dược nhưng vẫn giữ được tỉnh táo mà trêu chọc nàng.
Trần An Vĩ cũng sắp phát điên nhưng vì không muốn Hồn Tử Huyên lặp lại chuyện này nên vẫn cố giữ bản thân tỉnh táo.
Hắn giữ được tỉnh táo không có nghĩa Hồn Tử Huyên và Hồn Thiên Ý cũng làm được như vậy, nhất là khi Hồn Thiên Ý còn trúng tình dược sớm hơn rất nhiều so với hắn.
Lúc này nhìn thấy hành động của Trần An Vĩ, Hồn Thiên Ý hạ thân đã trống rỗng, y phục trên người không biết đã biến mất từ bao giờ, ngọc thể trắng nõn không chút tì vết từ từ tiến lại gần.
“Nàng…” Trần An Vĩ đang “trừng phạt” thê tử, chợt cảm nhận được cảm giác mềm mại ở sau lưng, chưa kịp thốt lên đã bị nàng hôn lấy, ngọc thủ vươn ra nắm lấy thanh côn thịt mà vuốt ve.
Hít!
Trần An Vĩ bị trùng kích bất ngờ liền hít một hơi lạnh, xém chút không nhịn được mà đè nàng xuống, nhưng hắn vẫn biết Hồn Thiên Ý hiện tại đã bị tình dược điều khiển, tất cả hành động hiện tại của nàng đều vì thỏa mãn dục vọng mà không có chút tình cảm nào.
“Bát Diện Thạch, phong tỏa nàng!” Khẽ gầm một tiếng trong lòng, hắn đem Hồn Thiên Ý phong tỏa trong một vùng không gian gần đó, mặc cho ánh mắt uất ức đẫm nước của nàng.
Ót!
Còn chưa kịp định thần, Trần An Vĩ đã cảm thấy bản thân mình bị đẩy xuống, tiểu huynh đệ dựng thẳng đứng lên trời đang dần tiến vào nhục động mềm mại của Hồn Tử Huyên.
“Đáng ghét… á… sướng…” Hồn Tử Huyên cảm nhận được thanh hung khí cứng nóng của hắn từ từ tiến vào hạ thân của mình, nàng không nhịn được rên rỉ nỉ non.
Trần An Vĩ bị hành động của nàng làm cho mất lý trí, gầm nhẹ một tiếng rồi đảo khách thành chủ, tiểu huynh đệ mãnh liệt rong ruổi trên ngọc thể trắng nõn của thê tử, để lại từng dấu vết vô cùng ái muội.
…
Không biết phải trải qua bao lâu, tác dụng của Luân Chuyển Xuân Hồn Dược mới dần phai nhạt, Hồn Tử Huyên mềm nhũn nằm trong lồng ngực của nam nhân, làu bàu “Sao chàng không ăn cả nàng?”
“Nàng muốn nàng ấy từ khuê mật trở thành kẻ thù của mình?” Trần An Vĩ nhíu mày, cắn nhẹ lên cổ nàng như trừng phạt.
“Ưm… làm gì tới mức đó…” Hồn Tử Huyên toàn thân run lẩy bẩy, vội đẩy hắn ra, nàng mệt lắm rồi a, làm nữa sẽ chết vì sướng mất.
“Tính khí Thiên Ý thế nào chẳng lẽ nàng không biết?” Trần An Vĩ không tha cho nàng, vẫn tiếp tục để lại dấu răng mờ khắp nơi trên ngọc thể mềm mại của giai nhân, hừ hừ nói.
“Biết, vậy nên thiếp mới muốn chàng và nàng ấy tiến triển sớm một chút!” Hồn Tử Huyên đẩy nhẹ hắn một cái, nhẹ giọng nói.
Trần An Vĩ lúc này mới tha cho nàng, hôn nhẹ lên trán giai nhân một cái rồi mới bế nàng tới gần chỗ Hồn Thiên Ý đang bị Bát Diện Thạch phong tỏa.
Hồn Thiên Ý toàn thân trần trụi nằm yên tại nơi đó, cơ thể bị Bát Diện Thạch phong tỏa khiến nàng cực kì khó chịu, hạ thân đã ướt đẫm, mắt phượng nhắm nghiền dù biết có người tiến lại gần.
“Tại sao Thiên Ý lại không dùng Tịnh Hóa?” Nhìn cảnh này, Trần An Vĩ kinh ngạc hỏi.
Hắn biết Hồn Thiên Ý sở hữu một loại Chúc Phúc Thuật gọi là Tịnh Hóa, có thể xóa bỏ mọi thủ đoạn bất lợi và nguyền rủa trên người, theo lý mà nói thì xuân dược cũng có thể giải trừ mới phải.
Nhưng hiện tại tình hình của nàng ấy vẫn không khá hơn, chứng tỏ Tịnh Hóa không có tác dụng.
“Dùng đến Tịnh Hóa sẽ chỉ khiến nàng ấy khó chịu hơn mà thôi!” Hồn Tử Huyễn cười cười nói.
“Xuân dược cao cấp?” Trần An Vĩ ngộ ra vấn đề.
“Hihi, xuân dược mà thiếp dùng gọi là Luân Chuyển Xuân Hồn Dược!” Hồn Tử Huyên bật cười khúc khích lên tiếng.
Luân Chuyển Xuân Hồn Dược, loại xuân dược mà nàng đã sử dụng với ý định đưa Hồn Thiên Ý lên giường của Trần An Vĩ.
Tuy chỉ là sản phẩm điều chế từ một người không tinh thông luyện đan như Hồn Tử Huyên nhưng Luân Chuyển Xuân Hồn Dược lại có điểm đặc biệt chính là lan truyền thông qua tiếp xúc cơ thể.
Không những thế, vì là sản phẩm nhắm vào Hồn Tu cường đại như Hồn Thiên Ý, nàng thậm chí còn cho vào không ít dược liệu tác động tới linh hồn, do đó Luân Chuyển Xuân Hồn Dược cực kì mẫn cảm với Hồn Lực.
Chỉ cần điều động Hồn Lực, dược hiệu sẽ phát tác mạnh mẽ hơn, khiến người trúng phải Luân Chuyển Xuân Hồn Dược càng động tình hơn.
Nàng biết điều đó nên càng khiêu khích Hồn Thiên Ý dùng Hồn Lực tấn công nàng, mãi cho tới khi Hồn Thiên Ý nhận ra vấn đề thì đã quá muộn, lúc này đã kiệt sức nằm im một chỗ, hạ thân hẳn là đã khó chịu lắm rồi.
“Hai người cứ tận hưởng nha, thiếp đi đây!” Hồn Tử Huyên chợt nảy ra một ý tưởng nào đó liền rời khỏi vòng tay hắn, bật cười khúc khích bỏ lại một câu rồi lập tức hóa thành một đạo Hồn Lực bay đi mất.
Trần An Vĩ nhìn theo hướng nàng bay đi, khóe môi giật giật.
“Ưm…” Chợt một tiếng rên rỉ nỉ non kéo lực chú ý của hắn quay trở về, khi nhìn lại mới phát hiện tay hắn đã chạm vào đôi gò bông đào của nàng từ bao giờ.
Xúc cảm mềm mại truyền tới khiến nơi nào đó của Trần An Vĩ lại bắt đầu thức tỉnh. Nhưng đó không phải trọng điểm…
Trọng điểm là…
Hắn lại trúng Luân Chuyển Xuân Hồn Dược rồi!
--------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言