386 Chương 386 Vạn Vũ Đế Vương
Nhật Nguyệt Học Viện…
Bầu không khí nhộn nhịp rộn ràng bao trùm lấy toàn bộ học viện, cho dù là học viên bình thường cho tới những lão sư kì cựu đều vô cùng phấn khởi.
Lý do ư?
Chính là bởi vì Viện Trưởng của bọn hắn thật sự đã đột phá Nguyên Quân Cảnh, hơn nữa còn trở thành một trong những vị chủ mẫu của tinh cầu, thê tử của nam nhân kia.
Càng hưng phấn hơn chính là, nam nhân kia vậy mà từng là lão sư của học viện, điều này ngay lập tức khiến tinh thần phấn đấu của các học viên cũng như lão sư khác tăng mạnh.
Bên trong Viện Trưởng Phòng…
Không giống như Viện Trưởng Phòng của Nhạc Yên Ngọc với khung cảnh thơ mộng nhẹ nhàng tràn đầy âm nhạc, Viện Trưởng Phòng của Nhật Nguyệt Học Viện lại tràn ngập lôi đình, mà tại trung tâm là một phiến thạch địa.
Trên thạch địa là một thân ảnh mỹ miều bình thản ngồi xếp bằng, chỉ nhìn thấy bóng lưng của nàng thôi cũng đủ khiến nam nhân điên đảo, càng đừng nói tới dung nhan tuyệt mĩ mà nàng đang sở hữu.
Mái tóc đen nhánh xen lẫn một vài lọn tóc màu tím nhạt tùy ý buộc thành đuôi ngựa để lộ cần cổ trắng nõn như thiên nga, ngũ quan tinh xảo như tạo tạc, mắt phượng tỏa sáng đầy lãnh diễm nhưng lại cuốn hút một cách kì lạ.
Nàng chính là Viện Trưởng của Nhật Nguyệt Học Viện – Lệ Sương Mỹ.
Lệ Sương Mỹ dường như không chút để ý tới biển lôi đình đang ầm ầm rung động trên đầu, nàng vẫn bình thản đã tọa ở đó, dung nhan không chút dao động, cứ như thể lôi đình trên kia chỉ là hư ảnh.
Nhưng không, biển lôi đình này là thật, nó được tạo ra bởi một kiện pháp bảo gọi là Ngụy Kiếp Thánh Lôi Vân, có hình dạng một đám mây với khả năng tạo ra lôi đình mô phỏng lại Lôi Kiếp.
Ngụy Kiếp Thánh Lôi Vân là một kiện Thánh Cấp Pháp Bảo được bố trí trong Viện Trưởng Phòng từ rất rất lâu về trước, nàng khi mới nhậm chức Viện Trưởng liền lấy nó làm môi trường tu luyện cho mình.
Bị lôi đình từ Ngụy Kiếp Thánh Lôi Vân đánh trúng tuy không tới nỗi mất mạng nhưng cũng trọng thương, ngay cả Nguyên Thánh Cảnh cũng không dám xem thường.
Bất quá hiện tại sau thời gian dài tu luyện bên trong biển lôi đình này, nàng đã dần quen với mức độ khốc liệt của nó, hiện tại đã có thể xếp bằng đã tọa ở nơi này.
Đổi lại là người khác, chỉ sợ đã bị Ngụy Kiếp Thánh Lôi Vân oanh tác tới thân xác cũng không còn.
Ầm! Ầm! Ầm!!!
Hàng loạt tiếng chớp động vang lên khiến nàng mở bừng đôi mắt, ánh mắt có chút ngưng trọng nhìn lên.
Đập vào mắt nàng là từng đợt lôi đình sở hữu tận chín loại màu sắc gọi là Cửu Sắc Hư Lôi, nếu như có thể vượt qua nó, Lệ Sương Mỹ nàng liền có cơ hội đột phá Nguyên Đế Cảnh.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Lệ Sương Mỹ bất chợt có chút nhu hòa.
Nói ra thì, nàng cũng phải cảm tạ tên Trường Lãm một tiếng, nhờ có hắn mà nàng gặp được nam nhân của đời mình.
Nhờ việc thần trí xém chút bị hủy, nàng được nam nhân kia liên tục song tu chữa trị, từ đó đem thực lực của nàng tăng lên một mảng lớn, tu vi cũng nhờ đó mà đột phá Nguyên Quân Cảnh dễ dàng.
Lúc này nàng đã đem tu vi của mình đột phá Nguyên Quân Cảnh Đỉnh Phong, chỉ thiếu chút nữa là đột phá Nguyên Đế Cảnh.
Không để nàng tiếp tục nghĩ ngợi, Cửu Sắc Hư Lôi đã giáng xuống.
Lệ Sương Mỹ không dám xem thương lập tức điều động lực lượng muốn đón đỡ.
Đúng lúc này, một đạo tử sắc lôi đình đã lấy tốc độ khủng khiếp mà xuất hiện trước mặt nàng, nhẹ nhàng đánh tan Cửu Sắc Hư Lôi, sau đó tan biến như chưa từng tồn tại.
Ngay lúc Lệ Sương Mỹ còn đang ngẩn người thì dưới eo đã truyền đến cảm giác săn chắc, cơ thể liền nằm gọn trong vòng tay ấm áp quen thuộc khiến toàn thân mềm nhũn, miệng nhỏ nhẹ kêu “Phu quân!”
“Nguy hiểm quá, suýt chút nữa bảo bối của ta bị nó đánh trúng rồi!” Trần An Vĩ gẩy gẩy mũi quỳnh của thê tử, thương xót nói.
Ánh mắt của hắn khiến Lệ Sương Mỹ có chút buồn cười, nhưng nhiều hơn là ấm áp. Nam nhân của nàng vẫn luôn bảo bọc nữ nhân của mình như vậy, dù chỉ là một chút nguy hiểm cũng không dám để các nàng động tay.
“Chàng thật là…” Phu thê lâu ngày không gặp, vạn lời muốn nói rốt cuộc bị hành động của hắn làm cho cảm động không thôi, Lệ Sương Mỹ nhỏ giọng thủ thỉ, bờ môi thơm chủ động hôn lên môi hắn.
Trần An Vĩ nhẹ nhàng nhấm nháp đôi môi mềm của thê tử, cái lưỡi hư hỏng lại từng chút tiến sâu vào bên trong, đánh chiếm từng chút hương tân ngọc dịch trong khoang miệng nhỏ.
“Phu quân, Tiểu Mỹ muốn…” Lệ Sương Mỹ bẽn lẽn nói, lần này là giọng nói có chút non nớt của Tiểu Mỹ.
Trần An Vĩ làm sao có thể từ chối yêu cầu dụ nhân như vậy, thoáng động ý niệm, y phục trên người liền bị thu lấy, để lộ ra cỗ ngọc thể trắng nõn như tuyết của giai nhân.
Khẽ nuốt nước bọt, hắn bắt đầu tấn công vào bộ vị mẫn cảm của thê tử, từ vuốt ve cho tới cắn mút, mãi cho tới khi hạ thể nàng rỉ đầy nước mới dừng lại.
“Bảo bối…” Trần An Vĩ nhẹ giọng gọi, kéo ngọc thủ mềm mại của nàng đặt lên tiểu huynh đệ đã nhất trụ kình thiên từ bao giờ.
Tiểu Mỹ liếc xéo hắn một cái, trong ánh mắt kinh ngạc của nam nhân, nàng nửa ngồi nửa quỳ trước mặt hắn, ngọc thủ nhẹ vuốt ve thanh côn thịt sau đó liền hé mở đôi môi, dùng miệng phục vụ hắn.
Trần An Vĩ gầm nhẹ một tiếng, hành động này của nàng trực tiếp kích thích con dã thú trong người khiến hắn cường ngạnh bế lấy nàng, sau đó nhắm chuẩn xác nơi u cốc mà đâm vào.
“Ưm… sâu… sâu quá…” Tiểu Mỹ ôm cổ hắn rên rỉ, đây là lần đầu tiên hai người ân ái ở tư thế đứng như vậy, cảm giác mới lạ tràn lên đại não khiến nàng mụ mị, chỉ còn biết theo bản năng hòa nhịp cùng hắn.
Bạch! Bạch! Bạch!!!
Trần An Vĩ bắt đầu luận động, sau khi cảm thấy Tiểu Mỹ đã thích ứng được liền gia tăng tốc độ, dùng tư thế đứng bắt đầu chinh phạt.
Tiểu Mỹ không có điểm tựa chỉ biết ôm chặt lấy hắn, đón nhận từng đợt công kích đầy sướng khoái của nam nhân, môi nhỏ bị hắn ngậm chặt khiến nàng chỉ có thể rên ư ử trong cổ họng.
Bạch! Bạch! Bạch!!!
“Phu quân… ưm… thiếp sướng… thiếp ra…” Tiểu Mỹ cắn tai hắn rên rỉ, hạ thể bắt đầu co giật.
Không biết trải qua bao lâu sau, khi tiếng thở dốc của nam nhân và tiếng rên rỉ của nữ nhân ngày càng trở nên dồn dập, nơi tư mật của hai người mới bắt đầu run rẩy, âm tinh và dương tinh cùng lúc bắn ra, hóa thành lớp dung dịch hài hòa.
“Bảo bối, có quà cho nàng!” Trần An Vĩ lại hôn lên đôi môi kiều diễm ấy, truyền âm thủ thỉ, tiểu huynh đệ vừa mới bắn lại trở nên sung sức, hạ thân tiếp tục chuyển động, lần này là tư thế truyền thống.
“Ưm… quà gì nha…” Tiểu Mỹ oằn mình đón nhận chuyển động của nam nhân, vừa rên vừa hỏi.
Trần An Vĩ cười không đáp, thoáng động lấy ý niệm, hạ thân vẫn tiếp tục công việc của mình, đem theo vài đạo lực lượng mạnh mẽ truyền sang cho nàng.
Những lần ân ái cùng nàng trước đó, Trần An Vĩ chỉ tập trung vào chữa trị cho nàng, quan hệ hai bên cũng chưa được xác lập nên hắn không dùng tới Dị Năng – Quy Nhất của Vô Thượng.
Lần ân ái của ngày đại hôn lại chỉ tập trung động phòng cùng chúng nữ mà không để tu luyện xen vào nên cũng không có dịp đem những loại lôi đình mạnh mẽ truyền cho nàng.
Hiện tại liền có thể rồi.
Theo từng động tác của Trần An Vĩ, Toàn Lôi Nguyên Lực ẩn chứa Đế Vương Lôi, Tam Sắc Đan Lôi và các loại Dị Lôi được hắn truyền qua cho nàng, bắt đầu chuyển hóa Lôi Hệ Nguyên Lực trong cơ thể.
Mà nhờ đó, tu vi vốn chạm tới Nguyên Quân Cảnh Đỉnh Phong của nàng dần dần phá vỡ bình cảnh, bắt đầu trùng kích cảnh giới cao hơn.
“Kinh Lôi Chiến Giáp, Cốt Giáp Thiên Lôi, Quỷ Ảnh Minh Lôi, Tam Sắc Đan Lôi và cả Đế Vương Lôi, làm sao chàng có nhiều như vậy?” Lệ Sương Mỹ giọng điệu kinh ngạc nói.
Trần An Vĩ cười cười, những lúc cần sự nghiêm túc vẫn là Lệ Sương Mỹ lên tiếng, chỉ khi nào muốn làm nũng hay ngượng ngùng thì Tiểu Mỹ mới lên tiếng mà thôi.
Không vội giải thích, hắn vẫn tiếp tục công việc của mình khiến Lệ Sương Mỹ quên cả kinh ngạc, dục hỏa lại bị khơi dậy khiến nàng không thể suy nghĩ gì được nữa.
Mãi cho tới khi nàng hoàn toàn tiếp nhận Toàn Lôi Nguyên Lực, cũng là lúc hạ thân co giật dữ dội, âm tinh bắn ra như suối.
Mà lúc này, Ngụy Kiếp Thánh Lôi Vân cảm nhận được chủ nhân đột phá, ngay lập tức hội tụ lôi đình về phía Lệ Sương Mỹ, không chút bạo động tiến nhập cơ thể nàng, từng bước củng cố tu vi vừa đột phá.
Nằm trong lòng nam nhân, cảm nhận được tu vi của mình đã đột phá Nguyên Đế Cảnh, Lệ Sương Mỹ vui mừng thủ thỉ “Chàng thật tốt!”
“Còn nữa nha!” Trần An Vĩ cười hôn lên trán nàng, ngay sau đó liền đem tấm ngọc bội chứa Vạn Vật Dẫn Lôi Quyết giao cho nàng.
Hít!
Khí tức mạnh mẽ ầm ầm lan tỏa khiến Nhật Nguyệt Học Viện chấn động, ngay cả Huyễn Long Giới Linh cũng là kiêng kị mở ra Thiên Đạo Chi Nhãn, ngay khi được chủ nhân trấn an thì mới khép lại.
Trần An Vĩ lau mồ hôi hột, hắn quên rằng An Nam Tinh Cầu hiện tại không thể chứa nổi một vật có khí tức Tam Tinh Cấp mạnh mẽ như Vạn Vật Dẫn Lôi Quyết, xém chút bị Huyễn Long Giới Linh giáng xuống lôi kiếp rồi.
Cho dù hiện tại, cùng với sự đột phá tu vi của hắn, đẳng cấp hiện tại của An Nam Tinh Cầu cũng có thể chứa được Nguyên Đế Cảnh thì nó vẫn còn cách Tam Tinh Cấp Bậc một khoảng lớn.
Vì vậy lúc này liền vội vàng ra lệnh cho Hệ Thống phong tỏa khí tức của Vạn Vật Dẫn Lôi Quyết, không để kinh động tới khu vực xung quanh.
Lệ Sương Mỹ sau khi nhận được Vạn Vật Dẫn Lôi Quyết, trong lòng cảm động không thôi, môi thơm lại chủ động dâng hiến.
Một trận mây mưa lại diễn ra giữa biển lôi đình hung hiểm…
…
Sau khi cùng Lệ Sương Mỹ ân ái ba trăm hiệp, Trần An Vĩ nhân lúc nàng bế quan tu luyện Vạn Vật Dẫn Lôi Quyết đi xử lý sự vụ trong Nhật Nguyệt Học Viện, giảm bớt công việc của nàng.
Đồng thời cũng không quên đi gặp Nhật Nguyệt Nhị Lão hai vị tiền bối, cảm tạ công sức hai người đã bỏ ra trong khoảng thời gian hắn chữa trị cho nàng.
Hai vị tiền bối ban đầu còn khá kinh ngạc khi biết tên này và Viện Trưởng vậy mà phát triển thêm một tầng quan hệ, bất quá ngay sau đó liền bật cười, hàn thuyên với hắn thêm một chút rồi tiếp tục công việc thủ kho của mình.
Trần An Vĩ tiếp đó liền trở về Bát Diện Thạch, bước đến bên cạnh Khí Văn Chuyển Hóa Cầu – kiện Pháp Bảo có khả năng chuyển hóa thiên địa nguyên khí trở thành Khí Văn Chi Lực, cũng là nơi tu luyện Khí Văn của hai vị Cổ Tự Công Chúa.
Vòng tay ôm lấy hai cỗ ngọc thể thơm ngát, Trần An Vĩ không nhịn được hôn lên môi các nàng một cái.
“Ưm… đừng mà… bọn thiếp đang tu luyện…” Cổ Tự Ly làu bàu, bất quá cũng không có đẩy hắn ra.
Cổ Tự Thư không kịp lên tiếng đã bị hắn chiếm lấy đôi môi, nhất thời cũng chỉ có thể để mặc nam nhân hôn lấy.
Oành!
Bất chợt lúc này, một tiếng nổ kinh thiên động địa diễn ra khiến Trần An Vĩ buộc phải dừng lại ý đồ đen tối của mình mà đưa mắt nhìn sang, liền phát hiện ra một cặp mắt thanh lãnh u oán đang nhìn mình.
Trần An Vĩ giật mình, hắn đã làm gì nữ nhân này rồi?’
“Chỗ tu luyện, cảm phiền không rắc thức ăn cho cún, đa tạ!” Cổ Tự Nguyên nhàn nhạt nói, dứt lời liền tiếp tục tu luyện, hoàn toàn không để ý tới cái tên vừa khiến mình phân tâm kia.
Cũng giống như luyện đan, Khí Văn Sư dùng việc luyện tập liên tục làm tu luyện, Khí Văn càng khó thì càng dễ mắc sai lầm, chỉ cần phân tâm một chút thì toàn bộ công sức liền đổ sông đổ bể.
Cổ Tự Nguyên nàng cũng vì bị phân tâm nên mới thất bại trong việc tự sáng tạo ra loại Khí Văn mới.
Trần An Vĩ mà biết được suy nghĩ của nàng chắc chắn sẽ vô cùng tán thưởng, nàng vậy mà có thể tự nghĩ ra một loại Khí Văn mới, hắn hoàn toàn không nghĩ tới khả năng này.
Bất quá nghĩ cũng đúng, Cổ Tự Nguyên vốn là người nắm giữ loại Thánh Văn mạnh mẽ đòi hỏi khả năng chưởng khống lực lượng đạt tới mức đăng phong tạo cực như Hỗn Nguyên Thánh Văn, thiên phú của nàng làm sao có thể kém được?
“Thức ăn cho cún thì tạm thời không rải, bất quá có thứ này muốn giao cho các nàng!” Trần An Vĩ vẫn ôm lấy ngọc thể hai nữ, đưa mắt nhìn Cổ Tự Nguyên, không nhanh không chậm nói.
Dứt lời liền phất tay một cái, một kiện Khí Văn mạnh mẽ đã xuất hiện lơ lửng trước mặt các nàng.
“Đây… Thập Thú Văn… làm sao ngươi có được nó?” Cổ Tự Nguyên kích động nhìn chằm chằm vào khỏa Khí Văn trước mặt, không nhịn dược có chút vui mừng.
“Này là sư phụ giao cho ta, hiện tại ta liền giao cho các nàng!” Trần An Vĩ cười cười, nhanh chóng đem Thập Thú Văn giao cho Cổ Tự Nguyên.
Cảm nhận được khí tức mạnh mẽ của nó, Cổ Tự Nguyên có chút kích động, đây là loại Khí Văn mà nàng đã tốn biết bao nhiêu thời gian để mô phỏng khả năng của nó nhưng vẫn thất bại, vạn vạn không ngờ tới hắn vậy mà thực sự có được Thập Thú Văn.
Sau giây phút kích động kia, Cổ Tự Nguyên lúc này đưa mắt nhìn hắn, bên trong đó là sự nghiêm túc cùng vô hạn quyết tâm khiến Trần An Vĩ bất giác trở nên nghiêm túc hẳn.
Chỉ sau một lát do dự, Cổ Tự Nguyên tiếp tục lên tiếng, giọng điệu có chút run rẩy “Ta muốn đi tìm các vị công chúa còn lại trong tộc!”
Trần An Vĩ cũng biết nàng sẽ nói điều này, dù sao các nàng đã rất lâu rồi mới đề cập lại vấn đề này với hắn, tâm trạng sốt ruột cũng là điều dễ hiểu.
“Thân phận của các nàng quá mức đặc thù, tạm thời cứ ở trong Bát Diện Thạch sẽ an toàn hơn.” Trần An Vĩ dịu giọng trấn an, tình cảm khăng khít giữa chúng nữ Cổ Tự Tộc khiến hắn vô thức cảm thấy ngưỡng mộ a, liền lên tiếng nói tiếp “Ta sẽ thay các nàng tìm kiếm chúng nữ, nếu có thông tin gì ta sẽ nói các nàng biết!”
Ba nữ nghe vậy liền cảm thấy yên lòng, bắt đầu tiếp tục tu luyện.
Trần An Vĩ cũng không làm phiền các nàng, sau khi hôn lên môi Cổ Tự Thư và Cổ Tự Ly một cái cũng liền rời đi.
Mặc dù nói rằng sẽ tìm kiếm những vị công chúa còn lại của Cổ Tự Tộc, nhưng sau khi giao chiến với tứ đại thế lực từng dồn ép Quang Áp Tiên Quốc tới bờ vực diệt vong, Trần An Vĩ nhận ra không mạnh mẽ hơn sẽ không làm được gì cả.
Vì vậy lúc này, hắn lại hướng về một nơi khác trong Bát Diện Thạch, nơi đang có hàng chục tôn khôi lỗi với khí tức mạnh mẽ đang chào đón…
--------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言