Trở về truyện

Vạn Vũ Đế Vương - Chương 283 Vạn Vũ Đế Vương

Vạn Vũ Đế Vương

283 Chương 283 Vạn Vũ Đế Vương

“Không hổ là Kim Hồn Tiêu Vương lừng lẫy a…” Nhận thấy Nhạc Yên Ngọc bùng phát Chiến Ý và Sát Ý đồng dạng ở Cửu Tầng ngang bằng với bản thân, Hoàng Quân Dao nhàn nhạt nở nụ cười lên tiếng.

Nhạc Yên Ngọc nghe vậy chẳng những không vui mà còn trở nên nghiêm túc hơn, bởi lẽ nàng vốn chinh chiến ở chiến trường phía trên nhiều năm, tích lũy Sát Ý và Chiến Ý đạt đến Cửu Tầng cũng là chuyện bình thường, nếu không đạt tới trình độ này mới chính là điều bất thường.

Không chút nhiều lời, nàng lại tiếp tục nâng lên Viễn Hồn Tiêu, Kim Hệ Nguyên Lực hòa vào thân nó tạo ra hư ảnh một thanh kiếm, trực tiếp dùng thân pháp của mình tiếp cận Hoàng Quân Dao.

“Đánh cận chiến? Thú vị!” Hoàng Quân Dao cũng không ngại, Kim Hệ Nguyên Lực đồng dạng hòa thành kiếm, chính diện đối kháng.

Keng! Keng! Keng!!!

Dù không phải là kiếm thật nhưng khi chúng nó va chạm vào nhau, uy áp của hai vị Nguyên Thánh cảnh vẫn khiến không gian liên tục run rẩy và nứt vỡ, Kim Hệ Nguyên Lực liên tục hội tụ mà về, Sát Ý và Chiến Ý bay tán loạn.

“Tôn cấp Hạ phẩm Nguyên Thuật – Hoàng Kim Thất Sát Chưởng!” Nhạc Yên Ngọc nhận thấy chỉ dùng kiếm đánh cận chiến thôi là chưa đủ, liền yêu kiều quát, tay ngọc cấp tốc kết ấn liên tục tung ra bảy cái chưởng ấn về phía Hoàng Quân Dao.

“Vừa dùng kiếm lại vừa có thể đánh chưởng, xem ra bổn Dị Kim đã xem thường ngươi!” Hoàng Quân Dao cười nhạt, không nao núng nâng lên đôi tay nhỏ nhắn kết ấn.

Kim Hệ Nguyên Lực như được triệu hoán mà hội tụ về, hình thành nên hư ảnh một tôn Hoàng Kim Phượng Hoàng tung cánh sau lưng nàng.

Ó!

Giương đôi mắt đỏ ngầu nhìn lấy bảy cái chưởng ấn của Nhạc Yên Ngọc, Hoàng Kim Phượng Hoàng gáy lên một tiếng kiệt ngạo rồi không chút do dự lao về phía nó.

Oành! Oành! Oành! Oành! Oành! Oành! Oành!!!

Hoàng Kim Thất Sát Chưởng hung hăng va chạm với Hoàng Kim Phượng Hoàng, sinh ra liên tục bảy tiếng nổ vang vọng khắp Viện Trưởng Phòng, chấn đến không gian tan vỡ.

“Không tệ!” Hoàng Quân Dao ánh mắt hứng thú nhìn lấy khung cảnh trước mặt.

Chỉ thấy hiện tại Hoàng Kim Thất Sát Chưởng vốn là Tôn cấp Hạ phẩm Nguyên Thuật nhưng lại có thể ngạnh kháng cùng lực lượng của một vị Nguyên Thánh cảnh như nàng.

“Thế này thì sao?” Hoàng Quân Dao mỉm cười, động lấy ý niệm.

Rắc!

Nhạc Yên Ngọc ánh mắt lập tức trở nên ngưng trọng, bởi vì nàng cảm nhận được Sát Ý và Chiến Ý của mình đột nhiên nứt vỡ, thế cân bằng vốn có bất chợt sụp đổ.

Nhưng không đợi nàng phản ứng, hai cỗ lực lượng cao thâm huyền ảo bất chợt phủ xuống, Cửu Tầng Chiến Ý và Cửu Tầng Sát Ý ở trước mặt nó như một miếng giẻ rách mà dễ dàng bị nghiền nát.

Hoàng Kim Phượng Hoàng dưới sự cường hóa của Chiến Vực và Sát Vực, nó nhanh chóng phá tan Hoàng Kim Thất Sát Chưởng, lao thẳng về phía Nhạc Yên Ngọc.

“Chiến Vực và Sát Vực?” Nhạc Yên Ngọc ngưng trọng hít sâu một hơi nói, tính cả Kim Vực, nữ nhân trước mặt nàng hiện tại sở hữu tận ba loại Vực, mà nàng chỉ mới có Tiêu Vực.

Bất quá nàng cũng không phải nữ nhân mềm yếu dễ bỏ cuộc, vì vậy cấp tốc kết ấn, một lần nữa hấp thu Kim Hệ Nguyên Lực.

Viễn Hồn Tiêu trong tay cấp tốc lóe sáng, hư ảnh thanh kiếm của nó như trở nên ngưng thực hơn, hình dạng cũng trở nên to lớn hơn.

“Tôn cấp Cực phẩm Nguyên Thuật – Diệt Sinh Trảm!” Nhạc Yên Ngọc yêu kiều quát, vung tay chém mạnh về phía trước.

Nguyên Lực trong cơ thể bị rút mất phân nửa tạo thành một đường kiếm khí phô thiên cái địa liên tục tàn phá không gian chém thẳng về phía Hoàng Kim Phượng Hoàng.

Ầm!

Kiếm khí va chạm với hư ảnh Hoàng Kim Phượng Hoàng, dư ba của vụ nổ quét ngang tứ phía, chấn đến không gian nơi va chạm phải tan vỡ.

Nhìn thấy Nhạc Yên Ngọc một lần nữa có thể chống đỡ thế công của mình, Hoàng Quân Dao nở nụ cười hứng thú, tiếp tục thi triển thế công.

Nhạc Yên Ngọc cũng muốn thi triển thế công đối kháng nhưng đột nhiên…

Hự!

Một tiếng rên rỉ đau đớn vang lên cách đó không xa lập tức hấp dẫn sự chú ý của Nhạc Yên Ngọc, cho dù nó rất nhỏ nhưng âm thanh đó nàng không biết đã nghe bao nhiêu lần, vì vậy lập tức có thể nhận ra.

Nhìn thấy nam nhân cách đó không xa đã bị dư ba trận chiến giữa mình và Hoàng Quân Dao làm cho nứt vỡ toàn bộ cơ thể, hắn còn vừa phun ra một búng máu, Nhạc Yên Ngọc trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác sợ hãi.

Sự phân tâm của Nhạc Yên Ngọc đã khiến cho thế trận giữa hai bên vốn đang cân bằng thì lại nghiêng hẳn về phía Hoàng Quân Dao, hư ảnh Hoàng Kim Phượng Hoàng dễ dàng phá hủy đường kiếm khí của nàng.

“Cẩn thận!” Trần An Vĩ lúc này đột nhiên cảm nhận được điều gì không đúng, liền hướng về phía Nhạc Yên Ngọc lên tiếng nhắc nhở.

Nhưng tốc độ của Hoàng Kim Phượng Hoàng quá nhanh, khi hắn vừa dứt lời cũng là lúc nó đã xuất hiện trước mặt Nhạc Yên Ngọc, nếu như không phải Hoàng Quân Dao thu hồi công kích, nó đã đả thương nàng.

“Phân tâm trong chiến đấu là một điều cấm kỵ, ngươi biết chứ?” Hoàng Quân Dao chứng kiến một màn này, thanh lãnh lên tiếng.

Nhạc Yên Ngọc hít sâu một hơi, thở nhẹ ra nói “Ta biết!”

Nhìn phản ứng của nàng, Hoàng Quân Dao dường như phát hiện ra điều gì đó kì lạ, nhẹ giọng truyền âm “Ngươi… dường như rất để ý đến nam nhân đó?”

Nhạc Yên Ngọc không trả lời, hay đúng hơn là hiện tại nàng cũng không còn tâm trạng để trả lời, tiếng rên rỉ đó của hắn khiến cho ảo cảnh kia một lần nữa hiện lên trước mặt nàng, khiến nàng lại lo sợ vô cớ.

“Hừ, không muốn nói thì thôi vậy!” Hoàng Quân Dao nhìn thấy phản ứng của nàng, dường như có chút khó chịu hừ một tiếng.

Ngay khi nàng định quay lưng rời đi thì Nhạc Yên Ngọc đã kéo lấy tay của nàng, ngập ngừng một lúc rồi lên tiếng “Ngươi muốn biết thì tự xem đi!”

Dứt lời, Hồn Lực trong cơ thể nàng cấp tốc lưu chuyển, thông qua tay của nàng mà truyền vào đầu Hoàng Quân Dao một đoạn ký ức, đúng hơn nên nói là một đoạn ảo cảnh.

Theo đoạn ảo cảnh được chiếu lên trước mắt Hoàng Quân Dao, sắc mặt và biểu cảm của nàng biến đổi liên tục, lúc lại vui vẻ hạnh phúc, lúc lại bi thương u sầu, chốc chốc lại liếc nhìn nam nhân vẫn nhắm mắt đã tọa gần đó.

“Cái này… tên đó… sao lại…” Hoàng Quân Dao ngập ngừng nhìn Nhạc Yên Ngọc hỏi.

Hiển nhiên nàng đã nhìn thấy đoạn ảo cảnh kia, nhìn thấy nam nhân giống hệt Trần An Vĩ như đúc và rồi lại nhìn thấy những sự kiện diễn ra tiếp theo, trong lòng không nhịn được thắc mắc liền lên tiếng hỏi.

“Không những gương mặt mà cả tính cách lẫn những sự kiện diễn ra bên trong đều có phần tương đồng với những gì đã xảy ra gần đây!” Nhạc Yên Ngọc không phủ nhận suy nghĩ của nàng.

Hoàng Quân Dao sau một hồi suy nghĩ liền tỏ vẻ không để ý mà lên tiếng trêu chọc “Được rồi, đừng lo lắng nữa, chẳng phải hắn vẫn an toàn đó sao, vừa nãy còn gọi ngươi là nữ nhân của mình kia mà?”

“Ai là nữ nhân của hắn chứ?” Nhạc Yên Ngọc nghe vậy liền lập tức phản bác, hai gò má bất chợt ửng hồng, nhưng cũng nhờ lời trêu chọc của Hoàng Quân Dao mà tâm trạng cũng đã khá lên một chút.

Hoàng Quân Dao nhìn thấy biểu hiện của nàng thì bật cười, nữ nhân này ngoài mặt thì từ chối nhưng biểu cảm ngượng ngùng kia của nàng đã bán đứng nội tâm dậy sóng của nàng nha!

Nhạc Yên Ngọc hít sâu một hơi bình ổn cảm xúc, sau đó nhìn nàng rồi cũng mỉm cười, nhẹ giọng nói “Đa tạ ngươi!”

Hoàng Quân Dao không nghĩ nàng sẽ phản ứng như vậy, nụ cười trên môi cũng khựng lại, lắp bắp nói “Đa… đa tạ cái gì chứ, ta chỉ không muốn nhìn thấy ngươi phải buồn bã như vậy thôi, nếu không thì ai sẽ chiến đấu với ta?”

Đúng vậy, hiếm khi mới tìm được một người xứng tầm, nàng làm sao nỡ nhìn nữ nhân này trưng ra bộ mặt lo lắng hoảng sợ kia chứ?

Hoàng Quân Dao thầm nhủ, mà không hề biết biểu hiện của mình đã bị Nhạc Yên Ngọc nhìn thấy.

“Ngạo kiều cái gì chứ, ngươi đã giúp ta nhiều lắm đó!” Nhạc Yên Ngọc cũng có cùng suy nghĩ, hiếm khi gặp được một người nói chuyện hòa hợp thế này, nàng không ngại trêu chọc một phen.

“Ngươi mới ngạo kiều, cả nhà ngươi đều ngạo kiều!” Hoàng Quân Dao bị câu nói của nàng chọc cho đỏ ửng cả gương mặt, kiêu ngạo hừ một tiếng rồi biến thành bản thể rời đi mất.

Trước khi đi còn không quên bỏ lại một câu “Tuy không muốn bị người khác luyện hóa, nhưng nếu ngươi muốn, bổn Dị Kim có thể xem xét cho ngươi mượn dùng lực lượng của mình!”

Nhạc Yên Ngọc nhẹ gật đầu mỉm cười, sau đó liền tiến tới gần xem thử tình hình của Trần An Vĩ.

Nhìn thấy cơ thể chằng chịt vết thương, máu tươi chảy đầm đìa của hắn, không hiểu sao trong lòng nàng dâng lên một cảm giác đau nhói, nam nhân này chỉ vừa hồi phục thôi mà!

Trận chiến của hai vị Nguyên Thánh cảnh, dù đã áp chế tu vi nhưng lực lượng của hai người các nàng không phải là thứ mà một Nguyên Tông cảnh có thể trực tiếp đối kháng như vậy.

Nam nhân này thì hay rồi, trực tiếp dùng dư ba và uy áp của các nàng để luyện thể, nếu không phải nàng chợt nghe được tiếng rên rỉ đau đớn của hắn, trận chiến này sẽ còn ảnh hưởng tới hắn như thế nào nữa đây?

“Sao lại liều lĩnh như vậy chứ?” Nhạc Yên Ngọc đau lòng lẩm bẩm, cánh tay run run nâng lên muốn chạm vào gương mặt anh tuấn đầy máu của nam nhân.

Nàng đã không biết rằng Trần An Vĩ đã nhìn thấy hết tất cả, kể cả những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má xinh xắn của nàng.

Nhân lúc nàng còn mải suy nghĩ, Trần An Vĩ chợt mở mắt, vươn tay bắt lấy tay nàng kéo vào lòng mình, chiếm đoạt luôn đôi môi hồng nhuận của giai nhân trong ánh mắt kinh ngạc của nàng.

“Ưm…” Nàng kinh ngạc muốn đẩy hắn ra, nhưng nghĩ tới tình cảnh hiện tại của hắn, Nhạc Yên Ngọc toàn thân lại mềm nhũn để mặc nam nhân chiếm tiện nghi của mình.

“Bảo bối, nàng làm ta yêu nàng chết mất!” Trần An Vĩ vừa nhấm mút đôi môi của giai nhân, vừa nhẹ giọng thủ thỉ lời yêu thương.

Nhạc Yên Ngọc trong lòng rung động, nhưng cũng không đáp lời hắn. Nàng muốn tận hưởng trọn vẹn cảm giác này, bởi nó có thể xoa dịu nỗi bất an trong lòng nàng.

“Ngươi nhất định phải cẩn thận!” Sau khi nam nhân luyến tiếc buông tha cho đôi môi đã sưng đỏ của nàng, Nhạc Yên Ngọc mới nghiêm túc nhìn hắn nói.

Thấy nàng không có vẻ đùa cợt, Trần An Vĩ cũng thu lại nét ngả ngớn, nghiêm túc gật đầu.

Nhưng dường như cảm giác được nàng vẫn chưa yên tâm, Trần An Vĩ mới bật cười nói “Yên tâm đi nào, nam nhân của nàng vẫn bình an mà không phải sao?”

Dứt lời còn điều động Phục Mệnh Thiên Mộc, nhanh chóng trị thương cho bản thân, trở lại dáng vẻ anh tuấn phong trần vốn có của mình.

Nhạc Yên Ngọc vươn tay vuốt ve một bên gò má của nam nhân, khẽ thở phào nhẹ nhõm, cũng không phản bác lời nói của hắn.

“Trước đó nàng nói nàng từng nhìn thấy một ảo cảnh khi nghe khúc Thiên Địa Hữu Tình Nhân của ta?” Trần An Vĩ ôm giai nhân trong lòng, chợt lên tiếng hỏi.

Trần An Vĩ làm sao có thể không nhận ra sự lo lắng và bất an đến khó hiểu trong ánh mắt của Nhạc Yên Ngọc? Nếu như hắn nhớ không nhầm, biểu hiện lo lắng của nàng bắt đầu xuất hiện từ khi hai người tỷ thí nhạc thuật.

Khi đó dường như nàng đã nhìn thấy một ảo cảnh nào đó cực kì đáng sợ, đến nỗi một vị Nguyên Thánh cảnh như nàng cũng phải lâm vào hoảng sợ.

Nhạc Yên Ngọc nghe câu hỏi của hắn, do dự một chút rồi cũng cho hắn xem đoạn ảo cảnh trong kí ức của mình.

Sau khi xem xong, trái ngược với sự lo sợ bất an của giai nhân, Trần An Vĩ lại nở nụ cười nhìn nàng trêu chọc “Nhìn ta bây giờ đi, được một nữ Nguyên Thánh cảnh lo lắng quan tâm, làm sao ta nỡ xảy ra chuyện được đây?”

“Đừng nói bậy, những chuyện xảy ra trong ảo cảnh đó không chút khác biệt so với hiện tại!” Nhạc Yên Ngọc không bị lời nói của hắn chọc cười, ngược lại còn cảm thấy bất an hơn.

Trần An Vĩ thấy vậy liền xoa đầu nàng, nhẹ mỉm cười nói “Nàng yên tâm, ta còn rất nhiều chuyện muốn làm, dù cho Diêm Vương ở dưới đó muốn kéo ta xuống, ta cũng sẽ khiến hắn tình nguyện trả ta trở về!”

Nhạc Yên Ngọc sững người, không hiểu từ đâu hắn lại có tự tin nói ra lời như thế. Tuy biết rằng Diêm Vương trong miệng hắn là không có thật, nhưng khi nhìn thấy nụ cười tự tin đó, nàng vẫn vô thức cảm thấy yên lòng hơn.

“Hứa với ta, đừng liều lĩnh quá!” Nhạc Yên Ngọc vươn tay xoa nhẹ gò má của hắn, nhẹ giọng thủ thỉ.

Trần An Vĩ gật đầu đáp ứng, rồi ôm lấy nàng hôn xuống.

“Ngươi thật là… tự tiện chiếm tiện nghi của nữ nhân khác, không sợ thê tử ngươi ghen sao…” Nhạc Yên Ngọc khó khăn lắm mới thở được, ngập ngừng lên tiếng hỏi.

Trần An Vĩ mỉm cười hỏi lại “Nàng nghĩ sao?”

Nhạc Yên Ngọc nghe vậy dường như cũng cảm thấy mình hỏi hơi thừa, bởi vì tên này cũng đâu chỉ có một vị thê tử mà là hơn mười vị tuyệt sắc giai nhân đang cùng ở bên cạnh hắn.

Nếu các nàng ghen thì đã sớm ghen chết từ lâu, nào còn khung cảnh hạnh phúc vây quanh tên này như vậy?

Trần An Vĩ vẫn mỉm cười nhìn nàng, tay nhẹ vuốt ve mái tóc hoàng kim của nàng, khẽ hôn nhẹ lên đó một cái.

Nhạc Yên Ngọc cũng lẳng lặng nhìn hắn, cảm xúc trong tâm hồn liên tục rung động, ánh mắt nhìn hắn dần trở nên nhu hòa hơn mà không còn bất an hay sợ hãi nữa.

Hai người nhìn nhau, tuy không nói gì nhưng dường như giữa đôi bên đã hình thành nên một mối liên kết nào đó nối liền trái tim giữa hai người.

Trần An Vĩ lại hôn lên đôi môi kiều diễm của Nhạc Yên Ngọc, dành cho nàng sự trân trọng đến từ tận đáy lòng, sự yêu thương dành cho những người con gái đã đem lòng yêu hắn, quan tâm hắn và chăm sóc cho hắn.

Nhạc Yên Ngọc cũng đáp lại cái hôn của nam nhân, tuy chưa xác định rõ tình cảm trong lòng mình lại là lần đầu tiếp xúc thân mật với nam nhân, nhưng nàng cũng muốn hắn được vui vẻ.

Hai người ôm lấy người kia thật chặt, trao cho đối phượng những nụ hôn nồng thắm nhất.

----------

Xin chào, tác đây!

Anh em chắc đã đọc bình luận hôm qua của tác ha.

Dù vẫn chưa thực sự tin rằng mình bị burn out nhưng phải nói rằng là hiện tại tác cảm thấy bản thân đang rất mất phương hướng, nhiều lúc nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính mà chẳng biết mình đang làm cái gì.

Đêm nào cũng thức khuya mà còn phải dậy giữa đêm nên thực sự tinh thần lẫn sức khỏe của tác đang có dấu hiệu đi xuống rất nhiều, nên là mong anh em thông cảm.

Thức khuya nhiều cũng khiến mắt của tác yếu đi nhiều nữa.

Nên là trong thời gian tới, tác sẽ cố gắng viết từ 3 - 5 chương một tuần vào các ngày trong tuần, còn t7 cn tác sẽ không đăng chương.

Vì hai lý do: thứ nhất là muốn dành hai ngày đó để xử lý công việc cá nhân như bài tập đại học, bla bla... thứ hai là muốn dành nó cho gia đình.

Vậy nên mong anh em thông cảm cho tác nha!

P/s: Hẹn một ngày nào đó tác hết burn out rồi thì lịch ra chương sẽ như cũ nha.

--------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta:

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.