Trở về truyện

Vạn Vũ Đế Vương - Chương 282 Vạn Vũ Đế Vương

Vạn Vũ Đế Vương

282 Chương 282 Vạn Vũ Đế Vương

“Tiểu tử thúi con lại đi sao?”

Bên trong chính điện, gia chủ Trần Vĩnh Long vừa hồi phục thương thế đã nghe thấy Trần An Vĩ định tiếp tục lên đường đi lịch luyện, liền lập tức cho gọi hắn hỏi chuyện.

Nhi tử này của ông chỉ vừa mới trở về chưa được bao lâu đã lại phải lên đường, không sợ ông buồn thì cũng phải lo nghĩ cho thê tử chứ?

Như hiểu được suy nghĩ của ông, Trần An Vĩ lại nói “Phụ thân đừng lo, các nàng cũng ủng hộ, nhất định con sẽ sớm trở về!”

Trần Vĩnh Long thở dài, xua tay nói “Được rồi, nếu chúng nữ không có ý kiến, con vẫn nên đi đi, ra ngoài rèn luyện cũng tốt, đừng liều lĩnh, sau lưng con vẫn còn chúng ta chống lưng!”

Tính cách nhi tử này của ông, ông đương nhiên rõ nhất. Nói khó nghe là không được cái gì, chỉ được cái cố chấp! Một khi đã quyết định thứ gì thì nhất định phải làm cho bằng được, không thể thay đổi.

Trần An Vĩ cũng không chậm trễ, sau khi từ biệt hai vị phụ thân và chúng nữ, hắn đến vấn an hai vị gia gia một chuyến rồi mới lên đường.

Hành Thiên Học Viện, Viện Trưởng Phòng…

Khung cảnh nhàn nhã với suối trong mây trắng vẫn hiện diện bên trong căn phòng, thỉnh thoảng còn vang lên một tiếng sáo vi vu trong gió pha thêm một chút sinh động cho không gian.

Bất quá nếu có người am hiểu âm nhạc ở đây, nghe được tiếng sáo này, hẳn sẽ thắc mắc rằng dường như chủ nhân của nó đang có tâm sự mà ngay cả tiếng sáo cũng ảm đạm đi vài phần?

“Haizz… ta làm sao thế này, vì sao cứ mãi ám ảnh về hình ảnh đó?” Một giọng điệu thở dài ảo não vang lên, tiếng sao cũng vì vậy mà ngừng lại.

Một nữ nhân đang ngồi dưới gốc cây đại thụ, trên tay vẫn cầm lấy một thanh tiêu màu hoàng kim, nàng vươn tay khẽ vỗ trán, ánh mắt vương chút lo sợ như vừa gặp phải chuyện gì.

Dù là ở trong khung cảnh thơ mộng và yên bình do chính nàng tạo ra cũng không thể khiến tâm trạng của nàng tốt hơn.

Mỗi khi nhớ lại tình cảnh đó, Nhạc Yên Ngọc vẫn luôn hoảng sợ dù trong lòng biết rõ mình chẳng có gì phải hoảng sợ.

Nhưng khi nhìn thấy nam nhân kia trúng phải hai nhát chém của một tên Đỉnh Phong Nguyên Quân cảnh, trái tim nàng như quặn lại, trước mắt lại như xuất hiện huyễn cảnh mà nàng đã từng nhìn thấy.

Một nỗi sợ vô duyên vô cơ dâng lên trong lòng khiến nàng buộc phải ra tay diệt đi tên Đỉnh Phong Nguyên Quân cảnh kia.

Những tưởng như thế sẽ khiến tâm trạng của nàng tốt hơn, nhưng không phải vậy, càng ngày nàng nhận ra mình càng lo lắng hơn, nội tâm liên tục đấu tranh muốn đi tìm nam nhân đó, chỉ để nhìn thấy được hắn đã an toàn.

Nhạc Yên Ngọc liên tục tự nhủ bản thân mình và hắn không hề có bất kì can dự nào, giúp đỡ hắn một lần xem như vô tình mà thôi.

Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, nàng còn phải xử lý rất nhiều sự vụ của Hành Thiên Học Viên, không nên để tâm tình mình rối loạn vì những chuyện ngoài luồng như thế này.

Bất quá khí nàng định đứng lên, thì một cánh tay rắn rỏi của nam nhân đã vô thanh vô tức ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng mà kéo về.

Tác động bất chợt khiến Nhạc Yên Ngọc mất đà mà ngã xuống, ngay sau đó liền cảm nhận được cơ thể mình đã rơi vào một địa phương cứng rắn nhưng vô cùng ấm áp.

Cảm nhận được hơi thở quen thuộc của nam nhân, Nhạc Yên Ngọc toàn thân mềm nhũn tựa vào ngực hắn, vô thức dụi dụi.

“Nhớ ta đến vậy sao?” Nam nhân nhìn thấy một màn này liền cười khẽ lên tiếng.

Nhạc Yên Ngọc lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng muốn đẩy hắn ra nhưng đã quá muộn. Trần An Vĩ hắn từ bao giờ có đạo lý ôm lấy giai nhân rồi lại để nàng thoát như vậy?

“Ngươi cút ra, bổn Viện Trưởng đã nói ngươi không được xuất hiện ở đây!” Nhạc Yên Ngọc dường như thẹn quá hóa giận, hung dữ nói.

“Hửm?” Trần An Vĩ như không bất ngờ nhìn nàng, cười đầy ý vị nói “Vậy ta xuất hiện ở đây nhé?”

Dứt lời còn chỉ vào vị trí trái tim của nàng một cái khiến giai nhân chỉ biết trừng mắt nhìn hắn, ương ngạnh lên tiếng “Nằm mơ, bổn Viện Trưởng còn lâu mới để ngươi vào nơi đó!”

Nói vậy nhưng nàng đã không để ý rằng không chỉ hai gò má mà hai bên tai nàng đã ửng đỏ rồi.

Trần An Vĩ mỉm cười nhìn nàng, hôn nhẹ lên mái tóc hoàng kim sắc của nàng, chân thành nói “Chuyện ngày hôm đó ta đã nghe Hương Nhi kể lại, thật sự đa tạ nàng!”

Hắn đây là nói thật lòng, nếu như ngày hôm đó Nhạc Yên Ngọc không ra mặt, Trần An Vĩ và Huyết Hương đã có thể bị giết chết.

Dù sao thì tên Bạch Duy Tân đó cũng đã phục dụng viên Đan Dược kia, mạnh mẽ hơn một đại cảnh giới, lại chưa từng tiêu tốn chút Nguyên Lực nào, nên trong tình trạng đó, Trần An Vĩ quả thực đã đặt mình vào nguy hiểm.

Cũng may có Nhạc Yên Ngọc ra tay tiêu diệt Bạch Duy Tân mà Trần An Vĩ mới có cơ hội bình phục, ngược lại còn lấy được trái tim giai nhân.

Vì vậy lần này tiếp tục lên đường vừa muốn hoàn thành nhiệm vụ Ngao Du, vừa muốn cảm tạ nàng một lần.

Nhạc Yên Ngọc nghe lời nói của hắn, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ, dịu giọng nói “Cũng không có gì, tên Bạch Duy Tân đó vi phạm quy tắc thiên địa, dù ta không ra tay thì Thiên Địa Chi Nhãn cũng sẽ không làm ngơ!”

Trần An Vĩ lắc đầu, cho dù có Thiên Địa Chi Nhãn, hắn cũng đã rơi vào tình trạng thập tử vô sinh rồi.

Khẽ siết chặt vòng tay, Trần An Vĩ nhanh như chớp bắt lấy cằm nhỏ của giai nhân, bắt nàng đối mặt với mình rồi hông lên đôi môi hồng nhuận của nàng.

“Ưm…” Nhạc Yên Ngọc kinh ngạc vì hành động của nam nhân, liền vươn tay muốn đẩy hắn ra, nhưng cơ thể lại mềm nhũn vô lực, mặc cho hắn nhấm mút đôi môi của mình.

Mãi cho tới khi cảm nhận được giai nhân sắp hết dưỡng khí, Trần An Vĩ mới thỏa mãn buông tha. Có thể khiến một vị Nguyên Thánh cảnh cường giả như Nhạc Yên Ngọc ngoan ngoãn trong lòng mình cũng là một loại thành tựu nha.

“Ngoài Kim Hệ Nguyên Lực và Hồn Lực, nàng còn tinh thông loại lực lượng nào khác nữa không?” Trần An Vĩ vẫn ôm lấy cơ thể mạn diệu của giai nhân, nhẹ giọng hỏi.

Nhạc Yên Ngọc thoáng kinh ngạc, nhưng rồi lại thản nhiên lắc đầu, cái danh Kim Hồn Tiêu Vương của nàng đâu phải để trưng?

“Vậy gặp một người nhé?” Trần An Vĩ thấy vậy liền mỉm cười nói.

“Gặp ai?” Nhạc Yên Ngọc nghe vậy liền theo bản năng hỏi.

“Ta!” Ngay lập tức, một giọng nói trong trẻo của nữ nhân vang lên trong không gian, thu hút ánh nhìn của nàng.

Chỉ thấy xuất hiện trước mặt nàng, một nữ nhân toàn thân bao trùm trong bộ y phục hoàng kim sắc trang nhã và cao quý kiểu truyền thống, để lộ cần cổ thon nhỏ và vóc dáng cân đối dụ nhân.

Dung nhan yêu kiều tuyệt mĩ lấp ló sau lớp khăn mỏng khiến nàng cũng phải trầm trồ.

Nữ nhân đứng khoanh tay hờ hững nhìn nàng, hay đúng hơn là nhìn lấy cánh tay vẫn đặt trên eo nàng của nam nhân kia, dường như có chút khó chịu.

“Dị Kim?” Nhạc Yên Ngọc chỉ nhìn qua liền biết nữ nhân trước mặt nàng không phải nhân loại mà là một loại Dị Kim đã hóa hình, nhưng cũng chính vì vậy mà khiến nàng bất ngờ.

Nam nhân này vì sao lại có một Dị Kim đã hóa hình? Lại còn mạnh ngang ngửa nàng?

Nữ nhân Dị Kim đương nhiên không ai khác là Hoàng Kim Sát Thiên Dực, hay tên của nàng là Hoàng Quân Dao.

Nàng đương nhiên đang khó chịu, không phải vì ghen tỵ Trần An Vĩ đang ôm ấp nữ nhân khác trước mặt mình, mà là bởi vì trước đó…

Quay trở lại khoảng thời gian trước khi Trần An Vĩ tiếp tục lên đường…

“Bổn Dị Kim có đồng ý với ngươi sẽ trở thành lực lượng của người khác sao?” Giọng điệu thanh lãnh có chút tức giận của Hoàng Quân Dao vang vọng Bát Diện Thạch khiến mấy nữ bên trong cũng phải chú ý.

Dường như nam nhân của các nàng đang nói chuyện với Hoàng Quân Dao một vấn đề nào đó có liên quan tới việc luyện hóa nàng ấy.

“Nàng có nói sẽ giúp ta một việc nha!” Trần An Vĩ mặt dày mỉm cười lên tiếng.

“Nằm mơ!” Hoàng Quân Dao tức giận muốn vung tay đánh bay hắn. Lúc đó tên này chỉ nói khi hắn rời đi nàng sẽ giúp hắn tọa trấn, nhưng nàng còn chưa đồng ý nha.

Trần An Vĩ như nhận ra ý định của nàng liền né tránh, sau đó liền lên tiếng “Ta cũng không nói sẽ luyện hóa nàng, chỉ là muốn nàng gặp một người a, nếu như nàng thích thì mới tính tiếp, còn không ta cũng sẽ không ép buộc!”

“…” Hoàng Quân Dao thoáng im lặng, nhìn vẻ mặt chân thành lại có chút tội nghiệp của hắn, nàng bất giác không biết phải phản ứng như thế nào.

“Hừ, nể mặt tiểu nha đầu kia, bổn Dị Kim đáp ứng ngươi một lần!” Tức giận hừ lạnh một câu, Hoàng Quân Dao cũng chẳng thèm chờ nam nhân phản ứng mà lập tức hóa thành bản thể rời đi.

Trở lại với thực tại…

Nhìn lấy nữ nhân đang ngồi trong lòng Trần An Vĩ, Hoàng Quân Dao trong lòng gợi lên chút hứng thú, đây không phải vị Kim Hồn Tiêu Vương kia sao? Không ngờ nam nhân thúi này vậy mà có quan hệ không tầm thường với nàng.

Hoàng Quân Dao nàng cũng tồn tại qua vô số năm, biết đến danh tiếng Kim Hồn Tiêu Vương là bình thường, nên hiện tại gặp nàng ở đây cũng không quá bất ngờ.

“Ngươi muốn ta luyện hóa nàng ấy?” Nhạc Yên Ngọc lúc này cũng hiểu ra chuyện mà Trần An Vĩ muốn làm, lập tức lên tiếng hỏi.

Trần An Vĩ không phủ nhận gật đầu “Sở trường của Hoàng Quân Dao chính là tốc độ, mà đó lại chính là nhược điểm của nàng, lại cộng thêm sát ý từ cả hai, nếu như hai người có thể hỗ trợ nhau sẽ là một nỗi sợ cho kẻ thù!”

“Không cần nhiều lời, nếu nàng ấy có thể tiếp nhận khảo nghiệm của Dị Kim ta, ta cũng không ngại có thêm một người đồng hành!” Hoàng Quân Dao ngạo kiều nói.

Nhạc Yên Ngọc nghe vậy, chiến ý cũng bị kích phát, rời khỏi lòng hắn, Viễn Hồn Tiêu trên tay lập lòe phát sáng như hưởng ứng cùng chủ nhân.

Răng rắc!

Khí thế hai bên tỏa ra khiến không gian cũng có dấu hiệu rạn nứt mà liên tục rung rẩy. Không gian bên trong Viện Trưởng Phòng cũng thay đổi, biến thành khung cảnh chiến trường, như cổ vũ chiến ý của chủ nhân.

Trần An Vĩ hít sâu một hơi ngưng trọng, chỉ là khí thế mà đã khiến không gian nứt vỡ cỡ này, quả không hổ là Nguyên Thánh cảnh nha.

Hắn cũng biết điều mà không xen vào trận chiến của các nàng, dù sao thứ hắn muốn chỉ là cho hai người làm quen, dù Nhạc Yên Ngọc có thông qua khảo nghiệm hay không, hắn tin tưởng rằng kết quả cũng sẽ như nhau.

Quả đúng là như vậy, trong tương lai không xa, Nguyệt Ảnh Bảo Cung sẽ chào đón hai vị Nguyên Thánh cảnh tinh thông Kim Hệ Nguyên Lực lại sở hữu tốc độ cực nhanh và Hồn Thuật gây quấy nhiễu tinh thần kẻ thù, cực kì đáng gờm.

Bất quá đó là tương lai, còn hiện tại, Trần An Vĩ vẫn phải tránh xa chiến trường của hai nữ, tìm một vị trí vừa đủ để tranh thủ luyện thể. Dư ba và uy áp của Nguyên Thánh cảnh cũng không phải nói chơi, không chừng có thể khiến Thể Tu của hắn tăng thêm một bậc.

Trước khi đi, hắn còn quay lại mỉm cười nhìn hai nữ nói “Ta không bao giờ ép buộc nữ nhân của mình làm điều các nàng không mong muốn, vì vậy nếu các nàng không thích, trận chiến này coi như không cần thiết!”

Hai nữ nghe vậy hừ lạnh, ngươi đã bày ra cục diện như thế này rồi còn nói như thể mình không có tội vậy. Thế nhưng trong lòng lại bị lời nói của hắn làm cho vui vẻ, cũng không để ý hắn vừa gọi mình là nữ nhân của hắn.

“Được rồi, bắt đầu đi!” Hai nữ đồng loạt lên tiếng, trong mắt hừng hực chiến ý.

Hiển nhiên gặp được người cùng tu luyện một loại Nguyên Lực Thuộc Tính giống mình, tu vi lại ngang ngửa nhau khiến hai nữ đồng loạt bị khơi lên chiến ý, muốn xem thử giới hạn của bản thân.

“Nói luôn, bổn Dị Kim không phải nhân loại nên không có linh hồn, vì vậy Hồn Thuật của ngươi vô tác dụng, đừng sử dụng làm gì!” Hoàng Quân Dao thản nhiên lên tiếng nhắc nhở.

“Bổn Viện Trưởng cũng không có ý định dùng lực lượng nào khác ngoài Kim Hệ Nguyên Lực để chiến với ngươi!” Nhạc Yên Ngọc cười nhạt ứng tiếng.

“Tốt, rất đúng ý ta!” Hoàng Quân Dao cũng cười nhạt trả lời.

Hai nữ người nói kẻ đáp tuy khắc khẩu nhưng dường như vẫn tồn tại sự hài hòa nhất định nào đó, mà kẻ nhìn ra được điều này dĩ nhiên không ai khác là nam nhân đang trốn kia.

Lúc này, trận chiến giữa hai nữ đã bắt đầu.

Nhạc Yên Ngọc nâng lên Viễn Hồn Tiêu trong tay, miệng nhỏ khẽ thổi.

Vi… vu…

Một cỗ lực lượng cao thâm huyền ảo từ trong cơ thể nàng ầm ầm lan tỏa khắp không gian, khiến nó liên tục run rẩy như sắp nứt vỡ.

Cùng lúc đó, Kim Hệ Nguyên Lực như được thứ gì triệu hoán, nó cấp tốc hòa vào thân sáo, hội tụ thành hai cái đại thủ hướng về phía Hoàng Quân Dao chụp xuống.

Hoàng Quân Dao cười nhạt, chẳng nói chẳng rằng, hư ảnh đôi cánh màu hoàng kim với từng chiếc lông vũ sắc bén xuất hiện sau lưng nàng, vỗ nhẹ.

Hai nhát cắt như trảm đứt không gian từ đôi cánh hội tụ mà ra, hướng về phía hai đại thủ của Nhạc Yên Ngọc mà chém tới. Cùng lúc đó, một cỗ lực lượng tương tự như Nhạc Yên Ngọc cũng từ cơ thể Hoàng Quân Dao lan tỏa, liên tục đối kháng với cỗ lực lượng của đối phương.

“Vực?” Trần An Vĩ ở một bên quan sát trận chiến, ánh mắt nảy lên hứng thú nói.

Nếu như người khác thì còn có thể bị nhầm lẫn, nhưng đối với một kẻ sở hữu Vực như Trần An Vĩ, hắn có thể xác định cỗ lực lượng đang đối kháng nhau của hai nữ chính là Vực.

Trước đó Nhạc Yên Ngọc luôn áp chế tu vi nên chỉ thể hiện ra bản thân có Nhị Tầng Tiêu Ý, hiện tại được giao đấu với đối thủ cùng cấp, nàng buộc phải đánh toàn lực.

“Tiêu Vực và…” Trần An Vĩ đối với Vực của Nhạc Yên Ngọc còn có thể đoán ra, nhưng Vực của Hoàng Quân Dao thì có chút không chắc chắn “Chẳng lẽ tên gọi của nó là Kim Vực?”

Ảnh Nhi ở một bên xem kịch vui cũng gật đầu “Có thể gọi nó là như vậy, công dụng cũng không khác biệt so với các loại Vực mà công tử đang sở hữu!”

Trần An Vĩ gật đầu, còn định lên tiếng nói gì đó thì trận chiến giữa hai nữ vẫn tiếp tục.

Oành! Oành! Oành!!!

Trong lúc Trần An Vĩ suy nghĩ, đòn giao thủ đầu tiên của hai nữ đã chính thức va chạm.

Đại thủ bị nhát chém của Hoàng Quân Dao chém đứt đôi, nhưng đồng thời nó cũng tiêu hao sạch sẽ lực lượng mà tiêu thất.

Hai nữ cũng không bất ngờ, lại tiếp tục thi triển thế công tiếp theo, mới nãy chỉ là thăm dò nhau mà thôi, hiện tại… trận chiến mới thực sự bắt đầu.

Như đạt được thỏa thuận, hai bên đồng loạt thi triển thủ đoạn tiếp theo của mình.

Sát Ý và Chiến Ý đồng loạt được triển khai, không gian lại một phen run rẩy…

----------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta:

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.