281 Chương 281 Vạn Vũ Đế Vương
“Vô Thượng Long Tiên Giáp?” Trần An Vĩ sau khi nghe thấy cái tên liền cười không khép được mồm, quả thật là Vô Thượng!
Ảnh Nhi nhìn phản ứng của hắn cũng mỉm cười, nãi thanh nãi khí nói “Vì khí tức của Vô Thượng vô cùng mạnh mẽ, Hệ Thống đã thay công tử phong ấn nó nên hiện tại công tử sẽ chỉ sử dụng được một phần công năng của nó mà thôi!”
Sau khi nàng dứt lời, cũng là lúc quả cầu ánh sáng dần ảm đạm rồi biến mất, để lộ ra trước mặt Trần An Vĩ một kiện chiến giáp bao phủ từ đầu tới chân gồm sáu phần riêng biệt.
Nhìn lấy bộ chiến giáp này, Trần An Vĩ vô thức nhớ lại một sự tích xa xưa của đất nước hắn ở tiền kiếp.
Mọi người truyền tai nhau rằng, dân tộc của hắn có nguồn gốc từ một bào thai gồm một trăm cá thể độc lập. Phụ mẫu sinh ra bào thai đó lại là người có thân phận vô cùng đặc biệt.
Phụ thân là nhi tử của Long Thần, sở hữu sức mạnh thể chất vô địch và một tấm lòng nhân hậu được mọi người yêu mến, là người đứng trên đỉnh vinh quang, người người kính ngưỡng. Ông mang họ Lạc, tự là Long Quân.
Mẫu thân lại là nữ nhi thuộc dòng dõi Thần Nông, xinh đẹp tuyệt trần, sở hữu một đôi cánh huyền ảo như cánh tiên lại mang một tấm lòng thương người hết mực nên được mọi người kính nể gọi với cái tên Tiên Mẫu – Âu Cơ.
Hai người vô tình gặp nhau trong một lần du ngoạn, yêu nhau rồi cuối cùng sinh ra một bào thai vô cùng đặc biệt.
Từ bên trong đó, một trăm con người đầu tiên của một dân tộc hào hùng, bất khuất đã lớn lên, tạo ra một đất nước tuy nhỏ bé nhưng vô cùng kiên cường, một đất nước luôn tự hào với bốn chữ – Con Rồng Cháu Tiên.
Mà kiện chiến giáp trước mặt này, trên thân cũng mang những đường nét tương tự như cổ tích đó.
Nhìn nó, Trần An Vĩ cảm tưởng như chính mình được nhìn thấy toàn bộ quá trình gặp gỡ và yêu nhau của Lạc Long Quân và Âu Cơ, chính mình như được sống lại những năm tháng hào hùng của dân tộc.
Toàn bộ kiện chiến giáp được luyện chế theo hình ảnh của một tôn Chân Long – vương của mọi loài yêu thú, mang lại nét uy nghiêm và bá khí của bậc cửu ngũ chí tôn, lại pha trộn với nét dịu dàng mềm mại của tiên tộc tỏa ra từ đôi cánh như ẩn như hiện bao phủ quanh bộ chiến giáp tạo ra một sự tương phản mạnh mẽ nhưng vô cùng hòa hợp, hệt như tình yêu của Lạc Long Quân và Âu Cơ vậy.
Có điều là, Trần An Vĩ có thể nhận thấy được rằng năm phần trong số chúng bị từng khỏa xích cực kì mạnh mẽ quấn lấy, khiến ánh sáng từ chúng nó ảm đạm phai mờ.
Thậm chí nếu không nhờ ánh sáng phát ra từ kiện chiến uyển bên tay phải, sợ rằng hắn đã không thể nhìn thấy toàn bộ hình dạng của bộ chiến giáp này.
Trong lúc Trần An Vĩ đánh giá bộ chiến giáp trước mặt, Ảnh Nhi lại tiếp tục lên tiếng “Phong ấn của Hệ Thống sẽ mở mỗi khi thực lực của công tử đạt đủ điều kiện được đặt ra!”
“Có tổng cộng là sáu loại công năng hoàn toàn riêng biệt tương ứng với sáu bộ phận của nó, mỗi khi một bộ phận được giải phong đồng nghĩa với đó là một công năng của nó sẽ được thức tỉnh, công tử có thể thoải mái sử dụng.”
“Hạn chế duy nhất của nó có lẽ là khoảng thời gian giữa hai lần sử dụng là không nhỏ, vì vậy công tử cũng phải lưu ý rất kĩ xem mình nên sử dụng chúng nó như thế nào.”
“Vậy công năng đầu tiên của Vô Thượng Long Tiên Giáp này là gì?” Trần An Vĩ hứng thú hỏi.
Còn không để Ảnh Nhi kịp lên tiếng, Vô Thượng Long Tiên Giáp như có được linh tính mà bắt đầu cử động.
Nó như một con người thực thụ, đôi cánh tiên khẽ tung cánh trong không gian đem cả kiện chiến giáp bay lơ lửng giữa không trung, như một vị Long Thần cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh.
Nhưng đó không phải trọng điểm, mà trọng điểm chính là…
Kiện chiến uyển tay phải của Vô Thượng Long Tiên Giáp bất chợt nâng lên, Không Gian Chi Lực như cuồn cuồn hội tụ trên lòng bàn tay nó, hình thành một quả cầu nhỏ.
Tách!
Một tiếng búng tay vang lên, quả cầu nhỏ vốn ở trong lòng bàn tay thì lúc này lại xuất hiện trước mặt Vô Thượng Long Tiên Giáp, nó như một cái vòi rồng hút lấy không gian xung quanh.
Trong ánh mắt bất khả tư nghị của Trần An Vĩ, vùng không gian xung quanh nó nhanh chóng vặn vẹo rồi biến mất, mà cùng lúc, kích cỡ của quả cầu kia lại dần tăng lên, mãi cho tới khi nó to băng phân nửa người trưởng thành mới dừng lại.
Cảm nhận được dòng không gian vặn vẹo khi chuyển động bên trong quả cầu, Trần An Vĩ ngưng trọng thốt lên “Hư Không Loạn Lưu!”
Ảnh Nhi lắc đầu “Thực ra không phải, đó là một ví dụ của công năng đầu tiên của Vô Thượng Long Tiên Giáp – Thao Túng Không Gian!”
“Tên như ý nghĩa, Thao Túng Không Gian cho phép chủ nhân có khả năng tác động đến không gian trong phạm vi không giới hạn, khả năng không thua kém một vị tu sĩ Không Gian Hệ!”
“Biến một vùng không gian nào đó trở thành Hư Không Loạn Lưu chỉ là một trong những khả năng mà Thao Túng Không Gian có thể đem lại.”
“Nếu công tử muốn, Thao Túng Không Gian thậm chí có thể tạo ra thông đạo liên thông giữa hai không gian, chỉ là không thể di chuyển được vật sống mà thôi!”
Trần An Vĩ gật đầu vui sướng, không hổ là công năng đặc dị của Vô Thượng, chỉ sợ tu sĩ Không Gian Hệ khi gặp phải Thao Túng Không Gian cũng phải chào thua a.
Nghe qua sơ lược công dụng của nó, Trần An Vĩ lúc này đã nghĩ ra vô số cách để áp dụng Thao Túng Không Gian vào thực tiễn, biến nó thành một con át chủ bài giúp đảo ngược tình thế của mình.
Sau đó, Trần An Vĩ cũng tiến hành nhỏ máu nhận chủ, vì trong người đã sở hữu Vô Thượng, nên khảo nghiệm mà Vô Thượng Long Tiên Giáp dành cho hắn cũng vượt qua khá dễ dàng.
Cảm nhận được Vô Thượng Long Tiên Giáp đang tồn tại trên người mình hệt như một phần của cơ thể, hoạt động không hề vướng bận chút gì, Trần An Vĩ cảm khái không thôi, Vô Thượng có khác nha!
Trở lại với chúng nữ…
Sau khi nam nhân nhà mình đột nhiên đang nói chuyện lại im bặt, chúng nữ liền biết sư phụ của hắn lại liên lạc vì thế cũng không quấy rầy hắn mà tự phân chia tài nguyên mà nam nhân đã giao phó.
Xong xuôi cũng là lúc Trần An Vĩ đã nhận chủ xong Vô Thượng Long Tiên Giáp, hắn cũng không chút giấu giếm mà kể cho các nàng nghe mình vừa đạt được đồ tốt.
Chỉ là đẳng cấp của nó thì hắn buộc phải giữ bí mật nếu không muốn những cường giả phía trên nghe thấy.
Đây là điều Ảnh Nhi đã nói với hắn từ những ngày đầu khi nhận được Vô Thượng – Thiên Địa Quy Nhất Kinh, vì lo lắng cho an toàn của chúng nữ nên Trần An Vĩ chưa bao giờ đề cập tới đẳng cấp thực sự của nó trước mặt chúng nữ, chỉ nói rằng nó cao cấp hơn cả Thánh cấp.
Mà vì để bảo vệ hắn, Vô Thượng Long Tiên Giáp cũng tự tạo ra một lớp ngụy trang mà chỉ cho phép Trần An Vĩ có thể nhìn thấy hình dạng thực sự của nó, người bên ngoài nhìn vào sẽ không nghĩ rằng đó là một kiện Vô Thượng.
Trần An Vĩ đương nhiên lúc này càng hứng thú hơn với những thứ xảy ra ở vũ trụ rộng lớn ngoài kia, bản thân càng lúc càng muốn nhanh chóng tiến lên cảnh giới cao hơn!
“Tinh! Phát động nhiệm vụ chính tuyến: Chân Trời Mới!”
“Nội dung nhiệm vụ: Lấy An Nam Tinh Cầu làm cơ sở, từng bước thu phục giới linh của nó, tạo tiền đề tiêu diệt ung nhọt, thu phục giới linh của Thái Dương Vũ Trụ.”
Như hiểu được mong muốn của hắn, thanh âm vô cảm của Hệ Thống lại vang lên, lần này là phát động nhiệm vụ chính tuyến.
“Quả nhiên!” Như nhận ra điều gì, Trần An Vĩ vừa đọc thông tin của nhiệm vụ mới, vừa nhếch miệng cười.
Xem ra Thái Dương Vũ Trụ này đang tồn tại một mối hiểm họa ngầm, nếu không Hệ Thống sẽ không tùy tiện đưa ra thông tin như thế này, càng không cho ra phần thưởng là Nguyệt Ảnh Áo Choàng kia.
Kiện bảo rương đó rõ ràng là đang nhắc nhở hắn hãy thành lập một thế lực, tận lực chuận bị cho một trận đại chiến trong tương lai.
Suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có lý, Trần An Vĩ liền lấy ra Nguyệt Ảnh Bảo Rương trước mặt chúng nữ, nói “Đây là Nguyệt Ảnh Bảo Rương, bên trong chứa 200 kiện Nguyệt Ảnh Áo Choàng giúp che giấu khí tức và đề thăng tốc độ.”
Mở ra Nguyệt Ảnh Bảo Rương, chỉ nhìn thấy bên trong là từng kiện bạch sắc áo choàng giống nhau như đúc, mỗi kiện được trang bị thêm một chiếc mặt nạ che đi nửa khuôn mặt.
Ngoài ra còn có một kiện áo choàng hắc sắc, cũng đồng dạng có thêm một chiếc mặt nạ cùng màu.
Tất cả chúng đều được trang trí thêm đường viền màu hoàng kim và biểu tượng khuyết nguyệt huyền ảo trên mũ áo và hai bên vạt áo choàng.
Chúng nó chính là Nguyệt Ảnh Áo Choàng!
“Đồng thời, ta cũng muốn cùng các nàng bàn một chuyện quan trọng!” Trần An Vĩ sau khi đem những chiếc Nguyệt Ảnh Áo Choàng giao cho từng người chúng nữ, bản thân lại lấy kiện hắc sắc áo choàng, sau đó liền nghiêm túc nói “Ta muốn thành lập một thế lực, gồm ta và các nàng!”
“Chàng muốn thành lập Hậu Cung?” Chúng nữ ánh mắt lấp lóe nhìn hắn, không chút ngại ngùng nói.
“Ách… Ý định không phải như thế, cơ mà… hiện tại xem ra đúng là thế thật!” Trần An Vĩ khóe môi giật giật ngập ngừng nói.
“Chàng thật là…” Chúng nữ nhìn phản ứng của hắn mà trợn tròn mắt đẹp, đồng loạt thi triển véo nhân chi thuật cho bõ ghét.
“Nếu là quyết định của chàng, bọn thiếp cũng rất ủng hộ, tuy nhiên không thể gọi nó là Hậu Cung nha!” Chúng nữ sau một hồi đánh yêu, cuối cùng nhìn nhau một chút rồi lên tiếng.
Khi nhắc tới hai chữ Hậu Cung, Trần An Vĩ vậy mà lại nhìn thấy từng áng mấy hồng trên gương mặt tuyệt mĩ của các nàng, ấy vậy mà lúc nãy còn cố giữ vẻ bình tĩnh cơ.
Bất quá đề nghị của các nàng có phần hợp lý, bản thân hắn cũng không quá thích hai từ Hậu Cung này, đơn giản là bởi vì nó khiến hắn liên tưởng tới những cảnh đấu đá chốn hậu viện trong những bộ phim cổ trang ở tiền kiếp, thứ mà mỗi khi rảnh hắn đều bị Tiểu Vân kéo đi xem cùng.
Các nữ nhân của hắn đều là tâm can bảo bối của hắn, làm sao nỡ để bất kì ai thiệt thòi. Nếu phải gọi một danh tự, Trần An Vĩ thích gọi chúng nữ là Thánh Nữ hơn.
“Nếu đã có Nguyệt Ảnh Áo Choàng, hay đặt tên là Nguyệt Ảnh Cung?” Chúng nữ suy nghĩ một lúc, Trần Yên Nhiên như nghĩ ra được điều gì liền lên tiếng.
“Cũng hay, bất quá dường như vẫn thiếu thứ gì đó?” Chúng nữ nghe vậy ánh mắt sáng lên, liên tục lên tiếng bàn tán.
Không biết vô tình hay cố ý, mấy nữ chưa có quan hệ gì với Trần An Vĩ dường như cũng bị sự nhiệt tình của chúng nữ ảnh hưởng, các nàng cũng lên tiếng bàn luận về tên của thế lực mới.
Dường như chính các nàng cũng không biết rằng bản thân mình đã nảy sinh hứng thú muốn gia nhập thế lực này.
Nhìn chúng nữ oanh oanh yến yến trước mặt, Trần An Vĩ mỉm cười mãn nguyện, khung cảnh này luôn làm hắn cảm thấy thoải mái nha.
“Có rồi!” Sau một lúc bàn luận, Sở Thiên Nhã đột nhiên hô lên vô cùng phấn khích.
“Là gì nha?” Chúng nữ hứng thú lên tiếng hỏi.
Sở Thiên Nhã không vội trả lời chúng nữ, mà liếc nhìn nam nhân vừa gối đầu lên đùi của bà cả một cái, khẽ hắng giọng “Cái tên ta nghĩ ra là… Nguyệt Ảnh Đế Vương Cung!”
Chúng nữ thoáng ngẩn ngơ trước cái tên này, không biết đã nghĩ tới cảnh tượng gì mà trong mắt tràn ngập vẻ tự hào cũng hạnh phúc.
Sở Thiên Nhã nhìn thấy chúng nữ như vậy cũng gật đầu hài lòng, bản thân nàng khi nghĩ ra cái tên này cũng vô thức nhìn thấy hình ảnh nam nhân kia đứng trên đỉnh cao của tu luyện, cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh, xưng danh Đế Vương.
“Cái tên rất hay, tuy nhiên ta nghĩ nên đặt là Nguyệt Ảnh Thánh Nữ Cung hoặc là Nguyệt Ảnh Bảo Bảo Cung!” Đúng lúc này, Trần An Vĩ lại mỉm cười lên tiếng từ chối.
Hắn làm sao không biết chúng nữ đang nghĩ tới điều gì, nhưng đối với hắn, hai chữ Đế Vương này không quan trọng bằng bảo bối của mình, thậm chí hắn cũng không có ý định xưng Đế Vương. Hắn chỉ muốn làm một nam nhân bình thường, đủ thực lực bảo vệ nữ nhân của mình, thế là đủ.
“Phu quân…” Chúng nữ nghe vậy tâm linh chấn động, ánh mắt long lanh nhìn hắn nỉ non một tiếng rồi đồng loạt dâng hiến môi thơm.
Hoàng Quân Dao và mấy nữ chưa quan hệ cũng rung động vì lời nói của hắn, cái tên có thể không hay, nhưng các nàng cũng nhìn ra ý nghĩa thực sự bên trong nó.
“Chẳng trách các nàng có thể hạnh phúc bên nam nhân này!” Trong lúc nhất thời, suy nghĩ này đột nhiên hiện lên trong đầu các nàng.
Trần An Vĩ được chúng nữ dâng hiên đương nhiên không từ chối, tận tình nhấm mút từng đóa hoa kiều diễm của các nàng, hôn đến trời đất quay cuồng, chúng nữ thở hổn hển mới buông tha.
Sau cùng, chúng nữ cũng đồng ý với cái tên nam nhân nhà mình đưa ra, đặt tên cho thế lực mới thành lập này là Nguyệt Ảnh Bảo Cung.
Vốn có hai chữ “Bảo” nhưng chúng nữ lại cảm thấy không cần thiết phải phô diễn tình cảm phu thê cho người ngoài, nên bớt đi một chữ, ngược lại cũng không làm giảm đi sự cao quý của cái tên.
Một điểm nữa, sau một hồi bàn luận kĩ càng, Trần An Vĩ và chúng nữ quyết định tạm thời không vội công khai sự hiện diện của Nguyệt Ảnh Bảo Cung trên toàn tinh cầu.
Do sự gặp mặt vô tình với kẻ thần bí kia, lại thêm những thông tin mà Hệ Thống cho biết, Trần An Vĩ cho rằng mình đã vô tình rơi vào tầm ngắm của một thế lực hùng mạnh nào đó.
Vì để đối kháng với thế lực đó, Hệ Thống mới kiến nghị hắn thành lập thế lực của riêng mình, và cũng vì thế sự hiện diện của nó nên là tuyệt mật. Chờ khi thế lực thần bí kia xuất hiện, Nguyệt Ảnh Bảo Cung mới nên xuất hiện.
Xong chuyện thành lập thế lực, Trần An Vĩ lại tiếp tục lục lọi Nguyệt Ảnh Quầy, quyết định mua sắm một vài vật phẩm quan trọng cho chúng nữ đề thăng thực lực, cũng giúp Nhật Nguyệt Đại Lục nhanh chóng hồi phục nguyên khí.
…
Ở một vùng tinh không nào đó…
Một tôn Chân Long mang trên mình vảy lân màu thập thải, toàn thân bao phủ trong mười loại Nguyên Lực Thuộc Tính đang lướt nhanh trong không gian, dường như đang muốn đi đâu đó.
Bất chợt lúc này, như cảm nhận được điều gì, nó đưa mắt nhìn về một phía, rồi khẽ nhếch miệng.
Cùng lúc đó, không gian bên cạnh nó bắt đầu rung động, một tôn Tinh Không Long Mã chậm rãi bước ra, cưỡi trên lưng nó là một nam nhân tuấn lãng, đồng dạng nhếch miệng cười tà dị.
“Truyền nhân của ngươi đã hoàn thành chính tuyến rồi, không định đi gặp hắn sao?” Nam nhân đó lên tiếng, giọng điệu pha chút kinh ngạc.
“Không vội! Chặng đường phía trước của tên đó còn dài, chúng ta chỉ cần thủ hộ bên ngoài là được!” Chân Long nghe vậy liền ứng tiếng, giọng điệu không giấu vẻ vui mừng.
Dứt lời, nó liền tiếp tục hành trình, mà nam nhân kia cũng biến mất không một dấu vết…
------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言