219 Chương 219 Vạn Vũ Đế Vương
Trần Vĩnh Long nhìn theo bóng lưng dần khuất của đám người Nhật Nguyệt Học Viện, hướng ánh mắt bất an về phía Trần An Vĩ hỏi “Tiểu Vĩ Tử, con xác định đi thật sao?”
Trần An Vĩ gật đầu nói “Phụ thân đừng lo, nhi tử tự có cách!”
Trần Vĩnh Long dù vẫn lo lắng nhưng cũng gật đầu “Được, nếu có chuyện gì xảy ra, con phải lập tức báo cho ta, phụ thân sẽ luôn chống lưng cho con!”
“Còn có cả ta!” Lục Bảo Hành cũng lên tiếng nói.
Trần An Vĩ cảm tạ gật đầu rồi quay lưng rời đi.
Trở về phòng, vừa mở cửa ra một khung cảnh thật sự hoành tráng lập tức xuất hiện trong tầm mắt hắn khiến Trần An Vĩ không khỏi mộng bức.
“Các nàng… đang làm gì?” Nhìn thấy một đám tuyệt sắc mĩ nhân mặt hằm hằm như sắp đánh trận đứng song song với nhau, kể cả Thiên Nhiên Tuệ Nghi vốn đang chơi ở Bách Mộc Điền lúc này cũng đang đứng cùng với chúng nữ, Trần An Vĩ khóe miệng khẽ giật hỏi.
Lục Thanh Vân không giấu giếm hắn liền thay chúng nữ lên tiêng “Bọn thiếp nghe nói người của Nhật Nguyệt Học Viện tới đây tìm chàng. Hơn nữa còn có thái độ bất thiện.”
“Vì vậy các tỷ muội đã tụ họp, chỉ cần bọn hắn có động tĩnh gì bất thường sẽ lập tức có mặt hỗ trợ chàng!”
Trần An Vĩ dở khóc dở cười nhìn những vị kiều thê của mình, trong lòng lại cảm động không thôi. Các nàng vì lo lắng cho hắn mà sẵn sàng đối đầu với cường giả Nguyên Tôn cảnh lâu năm.
Bất quá vì không muốn chúng nữ phải mạo hiểm, hắn liền kể lại cho các nàng những chuyện đã xảy ra, kể cả việc mình sẽ đến Nhật Nguyệt Học Viện trở thành Lão Sư.
Chúng nữ nghe xong, với trực giác của nữ nhân đương nhiên biết điều bất thường, từng đôi mắt đẹp bất an nhìn hắn, như thể muốn nói “Chàng đừng đi!”
Trần An Vĩ hết cách chỉ có thể ôm từng cỗ ngọc thể của chúng nữ vào lòng hôn một cái an ủi, kể cả Thiên Nhiên Tuệ Nghi cũng vô tình bị hắn ôm và hôn lấy.
“Các nàng đừng lo lắng, phu quân của các nàng đã có kế hoạch!” Dường như không biết mình vừa chiếm tiện nghi của người ta, Trần An Vĩ vẫn mỉm cười nhìn chúng nữ trấn an.
Nhưng chúng nữ làm sao dễ dàng buông tha cho hắn, từ Lục Thanh Vân, Lục Thanh Huyền đến hai nữ Cổ Tự Ly, thậm chí cả Thiên Nhiên Tuệ Nghi đều kiên quyết nhìn hắn.
“Bọn thiếp nhất định phải đi cùng! Nếu không chàng đừng mong rời khỏi gia tộc!” Như đạt thành ăn ý, chúng nữ cùng lúc nói.
Làm sao các nàng để hắn một mình đến Nhật Nguyệt Học Viện được, nhất là khi đã nhìn rõ nguy cơ tiềm ẩn của chuyến đi lần này? Các nàng thân là thê tử của hắn, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn tiến vào hiểm nguy, vậy thì các nàng còn ở bên cạnh nam nhân này làm gì?
Trần An Vĩ như hiểu được suy nghĩ của chúng nữ, hắn cảm động không thôi, cuối cùng đành phải chiều theo ý các nàng, không quên dặn dò các nàng chuẩn bị một vài thứ.
Chúng nữ lập tức vui vẻ vâng lời, lục tục kéo nhau rời đi, Thiên Nhiên Tuệ Nghi lại ngỏ ý muốn vào Bát Diện Thạch tiếp tục bồi dưỡng Linh Thảo cho hắn.
Đương nhiên Trần An Vĩ không từ chối, trước khi thu nàng vào Bát Diện Thạch còn đưa cho nàng tấm Nguyên Bài có chứa Thiên Nhiên Cộng Sinh Thuật mà hắn đã cầu nguyện được.
Công chúa Thiên Nhiên Tộc đương nhiên không từ chối ý tốt của hắn, nàng vui vẻ tiếp nhận Thiên Nhiên Cộng Sinh Thuật, tiến vào Bát Diện Thạch đã lập tức tu luyện.
Thiên Nhiên Cộng Sinh Thuật có công dụng hỗ trợ khả năng tu luyện cho Thiên Nhiên Tộc, bởi lẽ hầu hết thời gian các nàng sử dụng cho việc bồi dưỡng Linh Thảo, nên tu vi sẽ thăng tiến chậm hơn tu sĩ bình thường rất nhiều.
Có Thiên Nhiên Cộng Sinh Thuật, trong lúc các nàng bồi dưỡng Linh Thảo, thiên địa nguyên khí cũng sẽ tiến vào người các nàng, hỗ trợ tu vi đột phá.
Chưa hết, vì Trần An Vĩ chỉ mới đạt được tầng 1 của công pháp này, nên hiệu quả của nó không chỉ dừng lại ở mức hỗ trợ Thiên Nhiên Tộc tu luyện. Cũng có nghĩa là những tầng cao hơn của Thiên Nhiên Cộng Sinh Thuật thậm chí còn có công dụng đặc biệt hơn.
Sau khi chúng nữ đều rời đi, Trần An Vĩ cũng không tiếp tục chần chừ mà thi triển Chiêm Tinh Thuật.
Thông tin Hệ Thống đưa ra vẫn còn quá mơ hồ, Trần An Vĩ muốn tìm thêm những thông tin cần thiết khác. Những thông tin về Nhật Nguyệt Học Viện, Ảnh Nhi đã nói cho hắn biết, thứ hắn muốn tìm lần này là những thông tin liên quan tới Trường Lãm và vị Viện Trưởng kia.
Phải nói rằng Chiêm Tinh Đạo mà Hệ Thống đưa ra quá mức nghịch thiên, Trần An Vĩ không những có thể dùng nó tra xét thông tin quá khứ của Long Nhược Thủy mà còn không bị nàng phát hiện.
Phải biết rằng tu vi của nàng vốn là Nguyên Thánh cảnh hàng thật giá thật, cao cấp hơn không biết bao nhiêu lần so với tu vi Hồn Tu chỉ đạt Hư Huyễn Hậu Kỳ tương ứng với Nguyên Vương cảnh của hắn.
Thu lại suy nghĩ của mình, Trầm An Vĩ ngồi xếp bằng, hai tay bắt đầu thủ ấn kì lạ, Hồn Lực cấp tốc tỏa ra xung quanh, hàng vạn vì tinh tú như ẩn như hiện trước mặt hắn, chúng nó rất nhanh hóa thành một màn ảnh có thể chiếu rọi mọi thứ trên thế gian.
Màn ảnh này được gọi là Chiêm Tinh Kính, được tạo ra nhằm giúp các vị Chiêm Tinh Sư có thể mượn sức mạnh của các vì tinh tú, thâm nhập vào quy tắc vũ trụ và tìm được những thông tin cần thiết.
Đương nhiên việc này sẽ gây ra phản phệ lên người thi triển, bất quá Chiêm Tinh Thuật của hắn là hàng xuất ra từ Hệ Thống, vì vậy phản phệ sẽ nhẹ hơn bình thường rất nhiều.
Không chần chừ Trần An Vĩ động lấy ý niệm, tờ khế ước kia đã lập tức xuất hiện trong tay, Chiêm Tinh Kính vậy mà lại có thể nhờ vào ấn ký linh hồn lưu lại trên đó mà hiển thị hình ảnh của Trường Lãm.
Theo thời gian trôi qua, Hồn Lực trong cơ thể Trần An Vĩ liên tục tiến vào Chiêm Tinh Kính, cung cấp lực lượng cho nó hoạt động. Không quá lâu sau, mọi thứ liên quan tới hắn đều hiện ra trước mắt Trần An Vĩ.
Nhìn thấy hình ảnh hiện lên trong Chiêm Tinh Kính, Trần An Vĩ khóe mắt lóe lên sát ý.
“Uổng cho một vẻ bề ngoại đạo mạo, bến trong lại làm ra hành vi đáng ghê tởm như vậy!” Khẽ cảm thán một câu, hắn liền đứng dậy đến xem tình hình chúng nữ, đồng thời từ biệt phụ thân một tiếng rồi lên đường tới Nhật Nguyệt Học Viện.
…
Tọa lạc tại trung tâm Nhật Nguyệt Đại Lục, lỡ lửng trên đỉnh ngọn núi cao nhất của Bát Sơn Sâm Lâm – Tử Lôi Sơn, một tòa thành hùng vĩ và tráng lệ không biết đã tồn tại từ bao giờ.
Được xây dựng hoàn toàn bằng từng khối Nguyên Thạch Cực Phẩm, tòa thành này là biểu tượng của tri thức và trật tự.
Bao bọc nó là một bức tường thành cũng được xảy dựng bằng từng khối Nguyên Thạch Cực Phẩm, tại bốn phía Đông Tây Nam Bắc đều có một cánh cổng chỉ mở khi có kỳ thi tuyển.
Tại mỗi cánh cổng, trên nền tường trắng xóa được điêu khắc bốn chữ chữ tuyệt đẹp màu hoàng kim – Nhật Nguyệt Học Viện.
Đúng vậy, nơi này chính là Nhật Nguyệt Học Viện, một nơi mà bao nhiêu tu sĩ ao ước có thể đặt chân vào, một nơi có thể biến phàm nhân thành tu sĩ, một nơi có thể khiến bao nhiêu ước mơ của thiên tài trẻ tuổi thành hiện thực.
Một ngày này, một tình cảnh diễn ra khiến các học viên có mặt tại Nhật Nguyệt Học Viện phải há hốc mồm kinh ngạc, nhiều người liên tục dụi mắt hoặc tự nhéo bản thân. Bọn hắn đã nhìn thầy gì?
Chính là một trong hai vị cường giả cao cấp nhất trong Nhật Nguyệt Học Viện, Phó Viện Trưởng – Trường Lãm, người mà chỉ có những Lão Sư cao cấp mới có tư cách gặp mặt, người mà ngày thường như thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Vậy mà ngày hôm nay lại trực tiếp đứng trên tường thành, ánh mắt nhìn về một phía như đang chờ đợi điều gì đó. Xung quanh hắn còn không ít Lão Sư đứng cùng, không biết là đang làm gì?
Hành động của Trường Lãm và chúng Lão Sư khiến các học viên cảm thấy tò mò, thần thức lập tức được điều động muốn quan sát rõ hơn.
“Có người đang đến!” Bất chợt lúc này, không biết vị học viên nào phát hiện ra cái gì, liền lên tiếng kinh hô.
Tiếng hô của hắn lập tức thu hút sự chú ý của đám người, ngay lập tức những người còn lại kể cả đám người Trường Lãm đều đưa mắt nhìn qua, nhìn thấy một thân ảnh đang lấy tốc độ khủng bố tiến tới đây.
“Tới rồi!” Trường Lãm nhìn thấy người mình đang chờ đã tới, trong lòng không khỏi vui mừng. Hắn cứ đang lo tên này sẽ lật lọng vào phút cuối, nhưng lại sực nhớ ra chính hắn đã cùng tên tiểu tử kia lập khế ước trước quy tắc tinh cầu, vì thế thầm trách mình suy nghĩ nhiều.
Rồi trong ánh mắt của đám người, thân ảnh kia rốt cuộc dừng lại trước mặt Trường Lãm, nụ cười tự tin vẫn treo trên khóe môi, diện mạo ánh tuần cũng khí chất phong trần khiến hắn không làm gì những vẫn có sức hút mê người.
Tuy nhiên đám người nhìn thấy thân ảnh kia mà không khỏi khó hiểu, không ít người đặt câu hỏi “Trần gia Thiếu Chủ tới đây để làm gì?”
Đúng vậy, thân ảnh kia không ai khác chính là Trần An Vĩ, sau khi xử lý chút công việc tại gia tộc, hiện tại đã tới nơi này để thực hiện nhiệm vụ.
Trường Lãm thấy người tới liền hướng xuống những học viên phía dưới tuyên bố “Kể từ ngày hôm nay, Nhật Nguyệt Học Viện chúng ta sẽ có thêm một vị Lão Sư mới, chính là Trần gia Thiếu Chủ – Trần An Vĩ! Lão Sư và học viên trong Học Viện phải kính trọng và lễ độ với vị Lão Sư mới này, không vì hắn mới đến mà cư xử không hay!”
“Rõ!” Toàn thể Lão Sư và học viên nghe xong đều nhất loạt trả lời.
Bất quá, ngoài mặt thì là vậy, còn bên trong bọn hắn đang nghĩ gì có trời mới biết.
Trần An Vĩ cũng chẳng quan tâm tới phản ứng của đám người, chỉ cần không chủ động chọc tới hắn, hắn sẽ không động vào bất kì ai.
“Được rồi, đi theo ta!” Trường Lãm sau khi tuyên bố xong liền ra hiệu Trần An Vĩ đi theo về một phía của Học Viện.
“Nơi này là Lão Sư Đường, nơi nghỉ dưỡng và tu luyện của các Lão Sư, ngươi căn phòng đó là của ngươi!” Trường Lãm chỉ tay về phía một khu vực bên cạnh tòa thành chính.
Trần An Vĩ quan sát khu vực này, thầm cảm thán lượng thiên địa nguyên khí nơi này thực sự nồng đậm, sau đó cũng liền tiến về căn phòng mình được chỉ định, không chút do dự liền tiến vào.
Trường Lãm sau khi nhìn thấy Trần An Vĩ bước vào căn phòng mới lẳng lặng rời đi, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy khóe miệng hắn khẽ nhếch lên một nụ cười nham hiểm.
Trường Lãm không hề hay biết rằng, sau khi hắn rời đi, cánh cửa của căn phòng bên cạnh căn phòng của Trần An Vĩ đột nhiên bật mở, một vị tuyệt sắc giai nhân bước ra, ánh mắt dõi theo phương hướng hắn vừa rời đi, rồi lại nhìn đến căn phòng bên cạnh, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Trở lại với Trần An Vĩ, sau khi hắn bước vào phòng, liền tỏa ra thần thức của mình, thăm dò căn phòng, chỉ thấy ngoài Tụ Nguyên Trận được bố trí từ trước, hắn cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Vì vậy liền động lấy ý niệm đem chúng nữ thả ra ngoài. Lục Thanh Vân và chúng nữ vừa ra nhìn thấy căn phòng hiện tại, liền biết Trần An Vĩ đã tiến và Nhật Nguyệt Học Viện.
Dường như ngay lập tức, các nàng tụ tập lại muốn bàn bạc kế hoạch sắp tới, cô nàng Chu Thanh Di cũng hớt ha hớt hải ngồi xuống, một bộ cực kì nghiêm túc. Bởi vì trước khi đến nơi này, Trần An Vĩ đã kể lại cho chúng nữ nghe qua về những thông tin mà hắn tìm được.
Trong đó có một đoạn thông tin liên quan tới vị Viện Trưởng và sự mất tích bí ẩn của người này cùng các học viên trong Nhật Nguyệt Học Viện. Tất cả đều có liên quan tới một người, đó chính là Phó Viện Trưởng – Trường Lãm.
“Khoan đã!” Chợt chú ý tới điều gì đó, Thiên Nhiên Tuệ Nghi liền đưa mắt nhìn về phía một gốc Linh Thảo được trồng sẵn từ bao giờ.
“Có chuyện gì sao?” Lục Thanh Vân cùng chúng nữ thắc mắc hỏi, Trần An Vĩ ở phía bên này cũng đồng dạng đưa mắt nhìn về phía gốc Linh Thảo nằm ở góc phòng kia.
Nó ở một vị trí khá khuất, dù là sử dụng thần thức cũng phải chú ý lắm mới phát hiện ra. Nếu không phải Thiên Nhiên Tuệ Nghi có trực giác với các loại Linh Thảo, chắc hẳn Trần An Vĩ sẽ bỏ qua sự tồn tại của gốc Linh Thảo này.
“Đây là một loại Linh Thảo cực độc tên là Diệt Thần Lạc Trí Thảo, được sử dụng trong các loại Đan Dược gây mê hoặc người khác điển hình như Mê Hồn Hương hay Kích Xuân Thủy.” Thiên Nhiên Tuệ Nghi bằng vào thiên phú và kiến thức kinh người của mình, chỉ nhìn thoáng qua đã ngay lập tức nhận ra lai lịch của gốc Linh Thảo kia.
“Như thế thì sao?” Chu Thanh Di non nớt hỏi, nàng tuy mới nở những vẫn biết những thứ vừa kể trên có công dụng gì, bất quá dù là Mê Hồn Hương hay Kích Xuân Thủy thì đều chỉ khiến nạn nhân mất quyền khống chế bản thân, chưa tới nỗi phải gọi là cực độc.
Mà khi nghe Thiên Nhiên Tuệ Nghi nhắc đến Kích Xuân Thủy, Trần An Vĩ khóe mắt lóe lên dị sắc, Lục Thanh Vân càng là ho khan vài tiếng, gò má cấp tốc đỏ bừng.
Thiên Nhiên Tuệ Nghi dường như không chủ ý tới biểu hiện của nàng ấy, nghe câu hỏi của Chu Thanh Di, nàng lại nói tiếp “Khi được luyện chế thành Mê Hồn Hương hay Kích Xuân Thủy, công dụng có nó đã bị giảm đi đáng kể nhờ các loại Linh Thảo khác.”
“Nếu sử dụng riêng lẻ, Diệt Thần Lạc Trí Thảo thậm chí có thể diệt đi thần trí của Nguyên Tôn cảnh, biến hắn từ người bình thường thành một kẻ điên mặc người bày bố.”
“Điểm đặc biệt của loài Linh Thảo này là ở mùi hương của nó!” Thiên Nhiên Tuệ Nghi nói tới đây dừng lại, ra hiệu chúng nữ thử hít nhẹ.
Chúng nữ dù không hiểu những cũng vẫn làm theo lời nàng, chỉ thấy sau khi hít một hơi, các nàng chỉ cảm thấy linh hồn mình lâng lâng, thần trí cũng được thư giãn tới cực hạn, rất thoải mái.
“Cực kì thoải mái có đúng không?” Thiên Nhiên Tuệ Nghi phất tay đem Mộc Hệ Nguyên Lực của mình bao trùm lấy Diệt Thần Lạc Trí Thảo ngăn cản mùi hương của nó lan tỏa trong không gian, nhẹ giọng hỏi.
“Nhưng đừng vui mừng, nếu để mùi hương của Diệt Thần Lạc Trí Thảo ảnh hưởng lâu dài, thần trí sẽ dần bị mai một. Cuối cùng, như đã nói chính thức trở thành kẻ điên.”
“Chưa hết, càng ngửi nhiều, sẽ càng dễ bị nghiện, tới lúc đó càng khiến bản thân lệ thuộc vào Diệt Thần Lạc Trí Thảo!”
“Chuyện này nhất định là do tên Trường Lãm kia làm, hắn muốn ra tay với phu quân!” Lục Thanh Huyền nghe nàng nói, liền cho ra kết luận. Mấy nữ cũng đồng loạt gật đầu, từng đôi mắt tuyệt mĩ đồng dạng lóe lên tia nguy hiểm.
“Các bảo bối đừng lo lắng, phu quân đã có cách!” Trần An Vĩ nhẹ giọng trấn an chúng nữ, trong đôi mắt ẩn ẩn hiện lên một tia sát ý.
-------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花