Trở về truyện

Vạn Vũ Đế Vương - Chương 215 Vạn Vũ Đế Vương

Vạn Vũ Đế Vương

215 Chương 215 Vạn Vũ Đế Vương

Trần An Vĩ sau khi rời khỏi Vạn Bảo Hội, liền tìm tới Ngọc Hồn Tiểu Giới bái phỏng hai vị nhạc phụ mẫu, đồng thời cùng với Hồn Tử Huyên quấn quýt vài ngày, sau đó mới thỏa mãn rời đi.

Trong thời gian này, hắn cũng tranh thủ ghé qua thăm Hồn Thiên Ý một lần, giao cho nàng thêm một bộ Nguyền Rủa Thuật và một bộ Chúc Phúc Thuật, giúp nàng đề thăng năng lực của một vị Tế Tư.

Hồn Thiên Ý ánh mắt lấp lóe nhìn hắn, không biết là đang suy nghĩ gì, nhưng cuối cùng vẫn nói lời cảm tạ rồi thu lấy quà tặng của nam nhân.

Trần An Vĩ sau đó liền tìm tới bến cảng tại Hành Thiên Đại Lục – Thuần Hương Cảng, trước đó hắn từ nơi này được Thương Kiêu Hùng – Thủy Khôi Thương Vương chở đến Địa Hoàng Mật Tịch, hiện tại đến nơi này để trở về, sẵn tiện bái phỏng tiền bối một phen.

Thương Kiêu Hùng khá bất ngờ trước sự xuất hiện của tiểu tử này, sau khi nghe dự định của Trần An Vĩ muốn trở về Nhật Nguyệt Đại Lục, ông đã lập tức gợi ý hắn lên đường tới Hành Thiên Đại Lục, nơi có đại tỷ của ông.

Trần An Vĩ đối với chuyện này chỉ biết cười trừ, thầm nghĩ hai lão nhân gia này làm sao cứ thích đẩy thuyền hắn với vị Kim Hồn Tiêu Vương kia thế nhỉ?

Nhưng hắn không hề hay biết rằng, hai người Dược Chương và Thương Kiêu Hùng khi nhìn thấy Trần An Vĩ vậy mà có thể đỡ được đòn tấn công của đại tỷ, hai người đã không nhịn được muốn hắn “bảo kê”.

Đúng vậy, là bảo kê. Thật khó tin khi nói rằng hai vị Nguyên Tôn cảnh lại cần một tiểu tử Nguyên Hoàng cảnh bảo kê trước một vị Nguyên Tôn cảnh khác. Bất quá đó lại là sự thật!

Tuy không biết lực lượng mà Trần An Vĩ sử dụng là gì, nhưng nó không chỉ có thể ảnh hưởng tới lực lượng trong người bọn hắn, mà lại còn khiến Hồn Lực và Tiêu Ý của đại tỷ không thể phát huy tác dụng.

Chỉ cần có thể được sự “bảo kê” của tiểu tử này, ngày sau hai người bọn hắn không cần sợ đại tỷ nữa.

Trần An Vĩ khôn khéo chuyển chủ đề, sau đó tán gẫu với Thương Kiêu Hùng thêm một lúc rồi chọn lấy một con thuyền khác bắt đầu lên đường trở về Nhật Nguyệt Đại Lục.

Tranh thủ khoảng thời gian này, Trần An Vĩ gọi lấy Ảnh Nhi, có một số việc nên làm rõ rồi.

“Tiểu nha đầu, không phải nàng nên nói cho ta biết rất nhiều chuyện sao?” Trần An Vĩ nhìn Ảnh Nhi, nhàn nhạt lên tiếng.

“Công tử muốn biết chuyện gì nha?” Ảnh Nhi giả bộ làm ngơ như thế bản thân không hay biết chuyện gì.

Bất quá Trần An Vĩ làm sao có thể bỏ qua, hắn xoa xoa nắm tay chuẩn bị giơ lên muốn cốc đầu nàng, thì Ảnh Nhi đã cười hì hì lên tiếng “Ảnh Nhi biết công tử muốn biết chuyện gì rồi! Ngồi xuống, ngồi xuống, Ảnh Nhi nói cho mà!”

Trần An Vĩ thấy vậy mới hài lòng gật đầu, chăm chút lắng nghe những việc nàng sắp nói.

Ảnh Nhi thu xếp lại mạch suy nghĩ, sau một khoảng thời gian không quá lâu, nàng rốt cuộc mở miệng, nãi thanh nãi khí nói “Nói chuyện gần đây nhất đi nhỉ?”

“Hạt giống Thần Thụ mà công tử đạt được lần trước là hậu duệ của một loại Thần Thụ cực hiếm gặp. Có thể là do nó có khả năng ẩn nấp đỉnh cao, hoặc có người cố tình che giấu mà thế nhân hầu như không gặp được bất kì một cá thể nào!”

“Thiên Nhiên Tộc của Thiên Nhiên Tuệ Nghi là trường hợp cá biệt duy nhất có được sự chấp thuận và bảo hộ của nó.”

“Chuyện này thực ra cũng là vì lợi ích của nó, vậy nên có thể xem như Thiên Nhiên Tộc đang hợp tác với loại Thần Thụ này.”

“Vì sao lại nói vậy?” Trần An Vĩ thắc mắc hỏi.

“Thật xin lỗi, công tử hiện tại chưa thể biết! Bất quá, Ảnh Nhi vẫn có thể nói cho công tử biết tên của loại Thần Thụ này!” Ảnh Nhi nét mặt áy náy lắc đầu nhìn hắn.

Trần An Vĩ nhẹ gật đầu, hiển nhiên cũng biết nàng làm vậy vì muốn tốt cho mình nên cũng không trách nàng, ngược lại lại tiếp tục lắng nghe tiểu nha đầu.

“Tên của nó chính là Tự Nhiên Thụ!” Ảnh Nhi không nhanh không chậm phun ra từng chữ.

“Tự Nhiên Thụ? Nghe không bá khí lắm thì phải?” Trần An Vĩ nghe vậy khẽ nhíu mày, hắn cứ nghĩ Thần Thụ sẽ có cái tên cực kì bá đạo, cực kì ngầu và cực kì mạnh mẽ.

Nhưng cái tên Tự Nhiên Thụ này lại khiến hắn liên tưởng tới cảm giác bình thường, thuận theo tự nhiên đúng với hai chữ Tự Nhiên này.

“Dù không quá bá khí và nghe rất bình thường, nhưng Tự Nhiên Thụ lại có thể đem Thiên Nhiên Tộc ẩn nấp qua vô vàn thế hệ, mà dù rằng thế nhân làm đủ mọi cách cũng đều không thể tìm ra!”

“Thử nghĩ, nếu được Tự Nhiên Thụ trợ giúp đem một đại thế lực hùng mạnh hòa vào thiên nhiên, rồi sau đó vô thanh vô tức đi tiêu diệt kẻ thù, tình cảnh đó sẽ là như thế nào?” Ảnh Nhi biết hắn sẽ phản ứng như vậy, vì vậy nhàn nhạt nói.

“Phải biết khả năng ngụy trang này của Tự Nhiên Thụ đến cả các chức nghiệp tinh thông ẩn nấp như Nhẫn Giả hay Sát Thủ cũng phải chào thua đấy!”

Hít!

Trần An Vĩ lúc này mới hiểu ra sự kinh khủng của Tự Nhiên Thụ. Không như vẻ bề ngoài bình thường của nó, Tự Nhiên Thụ có khả năng hòa mình cùng thiên nhiên, khiến ngươi dù đứng ngay bên cạnh cũng không thể phát hiện.

Khả năng này nghe qua rất đỗi tầm thường, đến nỗi không xứng với chữ “thần”, nhưng thử nghĩ, ngươi có được khả năng ẩn nấp đến nỗi cả Nhẫn Giả và Sát Thủ cũng phải chào thua, đó sẽ là cảnh tượng gì?

Hơn nữa không chỉ một mình ngươi, cả thế lực của ngươi nếu được Tự Nhiên Thụ chấp thuận, sẽ lập tức được đem hòa lẫn vào thiên nhiên, đến vô ảnh đi vô tung, như thế chẳng phải sẽ khiến kẻ thù vừa tức vừa sợ sao?

Ảnh Nhi lúc này mới hài lòng gật đầu, nhưng thực ra còn một điều nàng không nói cho Trần An Vĩ biết.

Tự Nhiên Thụ tuy nghe qua quá đỗi bình thường, nhưng lại là một phần không thể thiếu của thế giới này. Tự Nhiên Thụ mà mất đi, thế giới này xảy ra điều gì thật khó thể tưởng tượng.

“Chẳng trách, Thần Thụ tiền bối có thể nói chuyện trực tiếp với ta, mặc cho ta chưa từng gặp người!” Trần An Vĩ lúc này nhớ tới việc mình có thể nói chuyện với Tự Nhiên Thụ lúc trước, bây giờ mới bừng tỉnh.

“Ách…” Bất quá do nhớ lại tình cảnh kia, khóe môi hắn không tự chủ được mà giật một cái.

Nói vậy, khả năng lúc hắn gặp Thiên Nhiên Tuệ Nghi, Thiên Nhiên Tộc của nàng cũng đang ở bên cạnh, chỉ là được Tự Nhiên Thụ đem ẩn nấp trong thiên nhiên, nên hắn hoàn toàn không phát hiện.

Như vậy cũng có nghĩa là tình cảnh kia đã bị trưởng bối trong tộc của nàng nhìn thấy hết sao?

Càng nghĩ càng đổ mồ hôi lạnh, ăn hiếp nữ nhi nhà người ta, không bị tìm tới tính sổ mới là lạ. Bất quá khi nghĩ tới hiện tại Thiên Nhiên Tộc vẫn chưa tìm mình tính sổ, Trần An Vĩ âm thầm thở phào một tiếng.

Thiên Nhiên Tuệ Nghi tuy rằng lúc đó có ý định muốn cướp hạt giống Tự Nhiên Thụ của hắn, nhưng hiện tại nàng cũng đã giúp hắn rất nhiều. Nếu không nhờ có nàng, Thập Sắc Thập Diệp Ly và Thất Thải Hồn Nguyên Thảo của hắn cũng đã không thể phát triển vượt bậc như vậy.

Do đó hắn luôn ghi nhớ công sức của nàng, chỉ cần có cơ hội liền sẽ thực hiện lời hứa với Tự Nhiên Thụ tiền bối khi đó.

“Được rồi, Tự Nhiên Thụ và Thiên Nhiên Tộc hiện tại cũng không có gì đáng lo ngại, tin tưởng với thực lực của Tuệ Nghi, nàng có thể giúp hạt giống kia nảy mầm sớm hơn dự kiến!” Trần An Vĩ lắc đầu, không tiếp tục nghĩ tới vấn đề này.

Nhìn đến nhiệm vụ chính tuyến mà mình nhận từ rất lâu trước đây vẫn không hề có phản ứng mặc dù Nhật Nguyệt Đại Lục đã có thể xem như thống nhất.

“Công tử quên rằng còn một tổ chức hiện đang tọa lạc tại Nhật Nguyệt Đại Lục sao? Bọn hắn vẫn đang âm thầm quan sát ngươi!” Ảnh Nhi lên tiếng nói.

“Ý nàng là Nhật Nguyệt Học Viện?” Trần An Vĩ chợt nhận ra mình bỏ xót một tổ chức có đóng góp rất lớn cho sự phát triển của Nhật Nguyệt Đại Lục.

Cũng giống như thường lệ, dù là tu sĩ nhưng muốn trưởng thành đều phải thông qua bàn tay dẫn dắt của trưởng bối. Không phải ai sinh ra cũng được ở trong gia tộc lâu đời truyền thừa nhiều thế hệ như Trần gia hay Lục gia các loại.

Càng không phải ai cũng nghịch thiên như Trần An Vĩ, một mình nỗ lực trưởng thành.

Có những người thậm chí sinh ra trong gia tộc nhỏ yếu, luôn bị chèn ép, vì thế muốn nỗ lực để vươn lên, lại có những người xuất thân là phàm nhân, muốn gia tộc mình có được trang sử mới cũng lấy đó làm động lực phấn đấu.

Cổ nhân có câu, không thầy đố mày làm nên. Bọn hắn muốn vươn lên tất yếu phải có sự dẫn dắt của các bậc tiền bối, và Nhật Nguyệt Học Viện được sinh ra với mục đích như vậy.

Nhật Nguyệt Học Viên là một trong năm học viện lớn trên toàn bộ An Nam Tinh Cầu, song song cùng với Hành Thiên Học Viện, Hùng Cường Học Viên, Lãnh Hàn Học Viện và Hắc Yêu Học Viện tương ứng với mỗi đại lục, tạo nên một hệ thống giáo dục xuyên suốt tinh cầu.

Cứ theo định kỳ, một kỳ thi sẽ được tổ chức nhằm tuyển chọn các hạt giống ưu tú cho các học viên, phàm nhân nếu muốn được nhập học cũng có thể tham gia khảo hạch dành riêng cho bọn hắn.

Sau đó các tiền bối thực hiện nhiệm vụ giảng dạy, gọi chung là Lão Sư, sẽ giúp bọn hắn khai mở Nguyên Hải, giúp bọn hắn cất bước chân đầu tiên trên con đường tu luyện.

Sau khi nhập học, đương nhiên sẽ có các kỳ thi kiểm tra thực lực, học viên lười biếng không chịu tu luyện dẫn tới không đủ thực lực sẽ bị đuổi khỏi học viện, ngược lại, quán quân của các kỳ thi đó đương nhiên sẽ nhận được thưởng xứng đáng.

Cuối cùng, cứ cách trăm năm, một kỳ đại hội giữa các Học Viện trên tinh cầu sẽ được diễn ra, nhân tuyển đương nhiên sẽ là những quán quân của kỳ thi nhỏ hơn. Phần thương đương nhiên cũng sẽ phong phú hơn rất nhiều.

Trần An Vĩ trước giờ không tu luyện theo phương pháp thông thường, lại càng không có Nguyên Thuật hoàn chỉnh ngoài kỹ năng chiến đấu tự thân, nên chẳng mấy quan tâm tới các Học Viện này làm gì.

Bất quá nghe Ảnh Nhi nói, có vẻ Nhật Nguyệt Học Viện đang quan sát hắn. Chỉ cần không làm gì khiến hắn phản cảm, Trần An Vĩ sẽ không động tới đám người này.

Nhẹ lắc đầu, những thắc mắc của hắn thời gian gần đây cũng đã được giải đáp hết, vì vậy không làm phiền tiểu nha đầu, Trần An Vĩ động lấy ý niệm, tiến vào Bát Diện Thạch.

Bên trong Bát Diện Thạch…

Thiên Nhiên Tuệ Nghi ngồi xếp bằng, xung quanh nàng là một số kiện vật phẩm cùng Linh Thảo đẳng cấp không hề thấp lư lửng bên cạnh.

Tay ngọc vũ động, Mộc Hệ Nguyên Lực từ trên thân tỏa ra, kết nối từng kiện vật phẩm kia làm một thể, rồi theo sự điều động của nàng, những gốc Linh Thảo được cắm xuống đúng vị trí, những kiện vật phẩm cũng đồng dạng được đưa đến đúng nơi nó cần đặt.

Mọi chuyện nói thì nghe đơn giản, nhưng thực chất để làm được như thế này, Thiên Nhiên Tuệ Nghi cũng đã phải tiêu hao không ít lực lượng trong cơ thể, mồ hôi chảy thành từng dòng.

“Phù!” Làm xong tất cả, nàng thở nhẹ ra một hơi, những loại vật liệu kia vừa được nàng dùng để bố trí một cái Thiên Nhiên Trận Pháp cỡ lớn, có công dụng thúc đẩy toàn bộ Linh Thảo trong khu vực phát triển nhanh hơn, chất lượng cũng gia tăng đáng kể.

Và điều quan trọng nhất chính là nó có thể ảnh hưởng lên cả hạt giống của Tự Nhiên Thụ.

Tuy nhiên, hiện tại tòa Thiên Nhiên Trận Pháp này vẫn chưa hoàn chỉnh, vì thế chỉ mới phát huy được hai phần công dụng mà thôi, muốn hoàn thiện nó còn cần rất nhiều nguyên liệu.

Thiên Nhiên Tuệ Nghi quá tập trung vào trận pháp, mà không hề để ý rằng thân thể mình có sự thay đổi. Vốn chỉ là một tiểu loli dễ thương, sau khoảng thời gian dài ở trong Gia Tốc Trận cùng liên tục bồi dưỡng Linh Thảo, cơ thể nàng lớn dần, hiện tại đã là một thiếu nữ độ tuổi thanh xuân, từng vòng đều phát dục trở thành một mỹ nhân vạn người mê.

Nàng không hề hay biết, nhưng lại có một nam nhân khác có may mắn được biết.

Trần An Vĩ vừa bước vào Bát Diện Thạch, cảm nhận sự tươi mát cùng hương thơm thoang thoảng trong không gian, liền tiến tới Linh Thảo Điền, nơi Thiên Nhiên Tuệ Nghi đã chăm chú làm việc của mình.

Nhìn thấy thiếu nữ trước mặt, hắn cũng chẳng bất ngờ, bởi lẽ trước đó cũng đã từng nhìn thấy diện mạo mới này của nàng.

Mà dường như Thiên Nhiên Tuệ Nghi không phát hiện ra sự xuất hiện của nam nhân, Trần An Vĩ nhờ đó tiến sát lại gần, ôn nhu lau đi từng giọt mồ hôi trên trán của nàng.

“Ngươi… ngươi làm gì?” Thiên Nhiên Tuệ Nghi lúc này mới hoàn hồn, nhìn lấy gương mặt nam nhân ở khoảng cách gần, cộng thêm hành động dịu dàng của hắn trái tim thiếu nữ thoáng chậm đi một nhịp, ngượng ngùng lùi ra xa hỏi.

Trần An Vĩ mỉm cười chân thành nói “Thực sự cảm tạ nàng! Nếu không nhờ có nàng, Linh Thảo Điền của ta cũng không có ngày hôm nay!”

Trần An Vĩ vẫn luôn ghi nhớ những người có công với mình, cho dù trước đó hai bên có xích mích. Đó không phải hắn nhu nhược hay dễ dãi, Trần An Vĩ chỉ nghĩ đơn giản một điều rằng ai giúp hắn một, hắn trả người đó mười. Chỉ vậy thôi!

Thiên Nhiên Tuệ Nghi kinh ngạc trước phản ứng bất chợt của nam nhân, nàng bất giác im lặng, không nói gì.

Trần An Vĩ cũng không vội, hắn đưa mắt quan sát tình cảnh của Linh Thảo Điền hiện tại. Chỉ thấy Thập Sắc Thập Diệp Ly và Thất Thải Hồn Nguyên Thảo của hắn hiện tại đã lớn hơn thấy rõ.

Thập Sắc Thập Diệp Ly hiện tại do được sinh trưởng trong sự hỗ trợ từ tám loại Nguyên Thảo tương ứng tám loại Nguyên Lực Thuộc Tính, nó cũng đã dần sinh ra tám cánh hoa.

Hơi đáng tiếc vì hiện tại hắn không tìm được Quang Nguyên Thảo và Ám Nguyên Thảo, nếu không hai cánh Quang Diệp và Ám Diệp của Thập Sắc Thập Diệp Ly cũng sẽ được sinh ra chính thức đúng với cái tên "Thập Sắc Thập Diệp" của nó.

Thất Thải Hồn Nguyên Thảo thì chỉ phát triển lớn hơn mà thôi, hắn cũng chưa tìm được những loại Linh Thảo nàng cần, vì thế nó không có quá nhiều thay đổi.

Bất quá như vậy cũng đã rất đáng nể, nếu không có sự giúp đỡ của Thiên Nhiên Tuệ Nghi, đợi chúng nó trưởng thành không biết tới ngày tháng năm nào.

“Cũng không có gì to tát, bồi dưỡng Linh Thảo vốn là niềm vui của Thiên Nhiên Tộc bọn ta, đáng lẽ… ta mới là người phải cảm tạ ngươi!” Đúng lúc này, Thiên Nhiên Tuệ Nghi lên tiếng.

Trần An Vĩ nhẹ lắc đầu, hắn mới là người được hưởng lợi nhiều nhất, nếu không có sự giúp đỡ của nàng, hắn cũng chẳng có nhiều Linh Thảo để luyện đan như vậy.

Thiên Nhiên Tuệ Nghi lại nói “Dù sao thì, cảm tạ ngươi đã cho ta cơ hội bồi dưỡng hạt giống Thần Thụ! Thật xin lỗi vì trước đó đã hành động không phải với ngươi!”

Dứt lời, nàng còn định cúi đầu hành lễ thì liền bị Trần An Vĩ đưa tay ngăn cản, hắn mỉm cười nói “Không nói chuyện này nữa, làm việc cũng đã lâu ta đưa nàng ra ngoài!”

Nói rồi không để giai nhân có thể phản ứng, hắn điều động ý niệm, Bát Diện Thạch đã một lần nữa đem hắn và Thiên Nhiên Tuệ Nghi thả ra ngoài.

“Nơi này là…” Thiên Nhiên Tuệ Nghi bị khung cảnh trước mặt làm cho thất thần, không hề để ý tới việc một bên tay của mình vẫn bị nam nhân nắm lấy.

Trần An Vĩ mỉm cười, không nhanh không chậm nói với một chất giọng đầy tự hào “Nơi này…”

“Chính là quê hương của ta!”

-------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta:

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.