Trở về truyện

Vạn Vũ Đế Vương - Chương 216 Vạn Vũ Đế Vương

Vạn Vũ Đế Vương

216 Chương 216 Vạn Vũ Đế Vương

“Đây là quê hương của ta!” Giọng điệu tràn ngập tự hào và kiêu hãnh của nam nhân vang vọng trong tâm trí Thiên Nhiên Tuệ Nghi, nàng đưa mắt nhìn sang nam nhâ bên cạnh, thoáng thất thần.

Nàng ngẩn người vì khung cảnh trước mặt một, thì hiện tại nam nhân này lại khiến nàng ngơ ngẩn mười.

Người ta nói, nam nhân thu hút nhất là khi nghiêm túc, nhưng giờ phút này đây nàng lại cảm thấy nam nhân này thu hút nhất chính là khi hắn tràn đầy tự hào và kiêu hãnh.

“Đẹp không?” Trần An Vĩ nhìn thấy nàng cứ ngơ ngẩn nhìn mình, hắn bật cười hỏi.

“Phi!” Thiên Nhiên Tuệ Nghi lúc này mới hoàn hồn, gương mặt đỏ bừng gắt lên một tiếng. Nàng càng ngượng ngùng khi phát hiện ra hắn vậy mà đang nắm lấy tay ngọc của mình.

Không để nam nhân tiếp tục chiếm tiện nghi, nàng liền rút tay khỏi bàn tay săn chắc của hắn, xúc cảm ấm ấp vẫn còn vương trong lòng bàn tay khiến nàng không khỏi dâng lên cảm xúc kì lạ.

“Đẹp không?” Trần An Vĩ mặt dày hỏi lại gương mặt kề sát về phía nàng, trong lòng đang âm thầm cười trộm, cứ nhìn thấy gương mặt ngượng ngùng của nữ nhân là hắn lại không nhịn được mà trêu chọc các nàng.

“Đẹp mới là gặp quỷ!” Nhìn thấy gương mặt anh tuần của hắn ở khoảng cách gần, Thiên Nhiên Tuệ Nghi càng đỏ mặt hơn, gắt một tiếng.

“Khung cảnh này mà không đẹp sao?” Trần An Vĩ khó hiểu chỉ về khung cảnh đang dần hiện ra trước mắt hai người.

Thiên Nhiên Tuệ Nghi lúc này mới ngớ người, nhận ra mình đã thất thố, gương mặt cấp tốc đổ bừng.

Lại nhìn thấy ánh nhìn tự tiếu phi tiếu của nam nhân, nàng yêu kiều hừ một tiếng, dứt khoát không nhìn đến hắn nữa.

Nhưng Trần An Vĩ làm sao chịu để yên, hắn đột nhiên vươn tay đầy nàng về phía trước mạn thuyền, nơi có thể nhìn rõ nhất khung cảnh quê hương của hắn tại kiếp này.

Thiên Nhiên Tuệ Nghi không lường trước được nam nhân này lại lì lợm tới như vậy, bị hắn đẩy lên phía trước nàng bất đắc dĩ đưa mắt nhìn.

“Thật… đẹp…” Dù trước đó đã nhìn một lần, nhưng lần này khi được nhìn kĩ hơn, nàng mới phát hiện ra khung cảnh trước mặt đâu thể chỉ dùng mỗi từ đẹp để diễn tả?

Chỉ thấy hiện tại trước mặt nàng là một đại lục không quá to lớn, nhưng cảnh sắc lại vô cùng hài hòa, thiên nhiên lại vô cùng ưu ái khi không quá nóng cũng chẳng quá lạnh.

Con người nơi này lại càng khỏi phải nói, họ chung sống với nhau hài hòa một cách khó tin. Thậm chí không cần dùng đến thần thức vẫn có thể cảm nhận rõ ràng khung cảnh hài hòa giữa phàm nhân và tu sĩ, nơi mọi người bình đẳng và không có bất kì sự phân biệt nào.

Trần An Vĩ mỉm cười nhìn phản ứng của nàng, thật ra hắn cũng đã rất bất ngờ khi nhìn thấy sự thay đổi của Nhật Nguyệt Đại Lục sau một thời gian dài rời quê hương.

Để làm được như thế này, chắc chắn phải kể tới công sức của phụ thân và nhạc phụ đại nhân, sau đó còn có các vị thê tử của hắn giúp sức, Nhật Nguyệt Đại Lục mới có được ngày hôm nay.

Nhờ tôn chỉ mọi người bình đẳng mà hai nhà Lục – Trần đưa ra, tất cả gia tộc dưới trướng đều vui vẻ thực hiện, mà hiện tại phàm nhân không còn phải sống trong khung cảnh nơm nớp lo sợ tu sĩ như trong quá khứ.

Đó là một trong những điều Trần An Vĩ mong muốn nhìn thấy. Lần này trở về, hắn còn có dự định sẽ giúp các tộc Yêu Thú trên Nhật Nguyệt Đại Lục cũng có thể sống trong môi trường thân thiện như thế này.

Tuy không đa dạng bằng Hắc Yêu Đại Lục, nhưng Nhật Nguyệt Đại Lục vẫn có không ít tộc Yêu Thú sinh sống bên trong Bát Sơn Sâm Lâm và một số vùng lân cận.

Trong lúc Thiên Nhiên Tuệ Nghi còn mải ngắm nhìn khung cảnh trước mặt, thì chiếc thuyền hai người đang đi đã đến được Huệ Linh Cảng.

Trần An Vĩ thả người xuống trước, sau lại vươn tay về phía Thiên Nhiên Tuệ Nghi ý muốn giúp nàng đi xuống. Giai nhân ban đầu còn do dự nhưng lát sau cũng nắm lấy tay hắn mà thả người xuống.

“Nơi này là quê hương của ngươi sao?” Thiên Nhiên Tuệ Nghi vừa rảo bước cùng hắn vừa nhìn cảnh sắc tuyệt mĩ trước mặt hỏi.

“Đúng vậy, nơi đây cũng là nơi ta và các vị thê tử có rất nhiều kỉ niệm!” Trần An Vĩ gật nhẹ, trong đầu vô thức nhớ lại từng lần gặp nhau giữa hắn và chúng nữ, khóe môi bất giác mỉm cười.

Thiên Nhiên Tuệ Nghi thoáng ngây người, lát sau lại ngập ngừng hỏi “Ngươi… rốt cuộc có bao nhiêu thê tử?”

Dứt lời, nàng mới nhận ra mình vừa hỏi chuyện đời tư của người khác, nhất thời lúng túng muốn nói hắn không cần trả lời, nhưng lát sau lại nghe thấy nam nhân đã cất tiếng.

“Tính tới hiện tại, ta có hơn 10 vị thê tử!” Trần An Vĩ không chút giấu giếm mà nói.

“Hơn 10 vị thê tử?” Thiên Nhiên Tuệ Nghi ánh mắt trợn trừng nhìn nam nhân bên cạnh.

“Ừm, trong đó có Thanh Vân, Thanh Huyền và Yên Nhiên xuất thân tại Nhật Nguyệt Đại Lục này. Chúng nữ Tuyết Vực Cung, rồi có cả Tử Huyên, Tiểu Kim, Huyền Ngân và mấy nữ còn lại đang ở trong Bát Diện Thạch!” Trần An Vĩ lại không giấu giếm mà nói tiếp.

Bản thân hắn cảm thấy chuyện này chẳng có gì đáng giấu cả, hắn còn đang muốn cả thế giới biết các nàng là nữ nhân của hắn, là thê tử Trần An Vĩ, là con dâu Trần gia nữa kia.

Thiên Nhiên Tuệ Nghi càng nghe càng trố mắt, khóe môi giật giật không nói nên lời, nhưng khi nghe hắn nhắc tới cái tên Tử Huyên, nàng lập tức lên tiếng “Không biết ngươi nói nữ nhân tên Tử Huyên kia là Tử Huyên nào?”

“Tử Huyên là Công Chúa Hồn Tộc!” Trần An Vĩ đáp.

“Vậy còn Huyền Ngân kia?” Thiên Nhiên Tuệ Nghi lại không nhịn được thắc mắc hỏi tiếp.

“Nàng đương nhiên chính là Á Huyền Ngân, Phó Các Chủ Đan Các!” Trần An Vĩ mỉm cười nói.

Hít!

Thiên Nhiên Tuệ Nghi nghe vậy vô thức hít một hơi lạnh, dù ẩn thế một thời gian dài, nàng vẫn từng nghe nói đến hai nữ nhân này.

Một người là Phó Các Chủ một thế lực Luyện Đan lâu đời – Đan Các, thân phận cao vời vợi, muốn gặp mặt càng là khó như lên trời.

Một người lại là Công Chúa Hồn Tộc, cũng là một gia tộc lánh đời giống như Thiên Nhiên Tộc của nàng. Nghe nói nữ nhân này cực kì ương bướng, không chịu tu luyện công pháp của gia tộc, càng không chấp nhận ai là Hồn Đế của mình.

Thiên phú của nàng lại là cực kì cao, một mình tự tu luyện mà vẫn có thể đạt tới cảnh giới Hư Huyễn Hậu Kỳ, một cảnh giới khá cao so với thiên tài thế hệ cũng thời.

Vậy mà hiện tại, nàng lại nghe nam nhân này nói rằng hai nữ nhân kia là thê tử của mình, nếu không phải vô tình nhìn thấy hai tòa đình viện khắc tên của các nàng, nàng còn lâu mới tin tưởng hắn.

“Các nàng có vui vẻ khi cùng yêu ngươi hay không?” Như cảm thấy khó tin, Thiên Nhiên Tuệ Nghi lên tiếng hỏi.

Trần An Vĩ hơi bất ngờ trước câu hỏi của nàng, nhưng rất nhanh đã mỉm cười lên tiếng “Nếu nàng muốn biết thì đi theo ta!”

Nói rồi, hắn tiếp tục cất bước, tốc độ vừa đủ để giai nhân có thể theo kịp.

Hai người đi được một lúc đã nhìn thấy ba thân ảnh nữ nhân mỉm cười nhìn về phía mình, một trong số đó còn liên tục vẫy vẫy tay có vẻ rất hào hứng.

Trần An Vĩ nhìn thấy ba thân ảnh kia, liền lao đến ôm lấy ba người các nàng, tham lam ngửi lấy mùi hương thơm ngọt của ba vị thê tử lâu ngày không gặp.

Mà ở chiều hướng ngược lại, ba nữ nhân này lại vô cùng hưởng thụ cái ôm của nam nhân nhà mình, không chút tỵ nạnh, không chút ghen tuông, ba nữ lần lượt ôm lấy thân thể rắn chắc của hắn, vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của phu quân, khóe môi treo lấy nụ cười vui vẻ.

Ba người các nàng không ai khác chính là Lục Thanh Vân, muội muội của nàng – Lục Thanh Huyền, và biểu muội của hắn – Trần Yên Nhiên.

Thiên Nhiên Tuệ Nghi đứng phía sau nhìn thấy một màn này, ánh mắt liên tục lóe lên dị sắc, trong đầu thầm thắc mắc điều gì khiến các nàng trông hạnh phúc đến như vậy?

Ba nữ nhân trước mặt nàng, mỗi người sở hữu một nét đẹp riêng biệt khiến bất kì nam nhân nào cũng mê đắm, thực lực lại không hề tầm thường, tuổi tác lại còn rất trẻ, vậy mà lại an phận yêu cùng một nam nhân, hơn nữa còn rất hạnh phúc.

“Các nàng… liệu có bị ấm đầu không?” Thiên Nhiên Tuệ Nghi bất giác nảy sinh suy nghĩ không mấy bình thường này, nhưng nàng không hề biết rằng, thời gian sau này, chính bản thân cũng dần bị “ấm đầu”.

Hưởng thụ cái ôm của nam nhân xong xuôi, lúc này Lục Thanh Vân và hai nữ mới phát hiện sau lưng nam nhân nhà mình còn một thiếu nữ khác.

Thiếu nữ trước mặt các nàng toàn thân mặc một bộ lục sắc cung trang, trên đầu còn có đeo một chiếc kẹp cài tóc hình vương miện được trang trí bằng những chiếc lá xanh lục kết hợp với mái tóc dài buộc tùy ý sang một bên, nhìn qua dễ thương vô cùng.

Ngoài sở hữu những đặc điểm cơ bản của một thiếu nữ bình thường, thì nàng còn sở hữu một đôi tai hơi nhọn như của Á Huyền Ngân, chỉ khác là không vểnh lên mà hơi rũ xuống, toàn thân lại tỏa ra khí tức thanh mát dịu ngọt như thể các loài Linh Thảo ngoài tự nhiên.

“Phu quân, đây là…” Bản tính tò mò của nữ nhân nổi lên, các nàng không nhịn được đồng loạt hỏi, sau đó liền nhìn nhau mà bật cười khúc khích.

Trần An Vĩ cũng mỉm cười, nhanh chóng giải thích sơ qua về sự xuất hiện của Thiên Nhiên Tuệ Nghi, đồng thời cũng căn dặn chúng nữ giữ bí mật về Tự Nhiên Thụ.

Ba nữ nghe xong, ánh mắt lập tức u oán nhìn hắn, chuyện quan trọng như vậy mà nam nhân này tới tận bây giờ mới nói cho các nàng. Phải biết rằng trước khi hắn tiến vào Địa Hoàng Mật Tịch các nàng đã xuất quan rồi.

Cũng từng nhìn thấy một tiểu loli vẫn luôn hăng hái làm việc trong Linh Thảo Điền, bất quá lúc đó các nàng chưa để ý quá nhiều. Bây giờ nghe hắn nói tiểu loli kia lúc này lại là thiếu nữ trước mặt, hai người còn xảy ra nhiều chuyện như vậy, chúng nữ làm sao có thể không hờn dỗi.

“Các bảo bối đừng giận, phu quân biết sai rồi!” Trần An Vĩ thấy biểu hiện của các nàng liền ôm lấy từng cỗ ngọc thể vào lòng mà hôn lên đôi môi các nàng một cái, nhẹ giọng thủ thỉ.

Lục Thanh Vân và hai nữ lúc này mới mỉm cười nhìn hắn, chút hờn dỗi kia biến đâu mất sạch.

“Khoan đã, ngươi vừa nói ta đã từng là tiểu loli nghĩa là sao?” Đúng lúc này, Thiên Nhiên Tuệ Nghi lên tiếng, giọng điệu cực độ khó hiểu.

Trần An Vĩ lúc này mới nhớ ra nàng vẫn chưa biết mình đã trổ mã như thế nào, liền dùng ý niệm tạo ra một chiếc gương bằng Băng Hệ Nguyên Lực trước mặt nàng.

Vì là gương toàn thân nên Thiên Nhiên Tuệ Nghi lúc này có thể nhìn rất rõ ràng hình bóng của mình trong gương, đôi tay ngọc ngà vô thức đưa lên che miệng nhỏ. Hiển nhiên là không thể tin được ngoại hình này của mình.

“Ta… ta làm sao có thể lớn nhanh như vậy?” Vô thức lẩm bẩm một tiếng, nàng nhìn quanh cơ thể mình, vẫn chưa thể tin tưởng được trong thời gian ngắn ngủi nàng ở trong Không Gian Pháp Bảo của nam nhân kia, vậy mà đã trở thành thiếu nữ rồi.

Phải biết Thiên Nhiên Tộc các nàng muốn trưởng thành cần phải mất rất nhiều thời gian. Đừng để vẻ bề ngoài như tiểu loli của nàng đánh lừa, nếu so sánh với tuổi của nhân loại, nàng đã hơn hai trăm tuổi.

Nhưng nếu so với Thiên Nhiên Tộc bình thường, nàng chỉ như đứa trẻ năm sáu tuổi mà thôi.

“Khoan đã…” Như phát hiện ra điều gì, Thiên Nhiên Tuệ Nghi lại điều động lực lượng, khí tức Bát Tinh Nguyên Tông cảnh ầm ầm lan tỏa, chấn đến không gian xung quanh nứt vỡ.

“Quả nhiên…” Nhận ra tu vi của mình thăng tiến, Thiên Nhiên Tuệ Nghi mỉm cười gật đầu.

Tu vi tăng tiến cũng là một nguyên nhân khiến các nàng lớn nhanh nha. Ngoài ra, nàng còn phát hiện ra một lý do khác chính là khoảng thời gian ở trong Bát Diện Thạch, nàng luôn ở trong Gia Tốc Trận, lại được tự tay bồi dưỡng Thần Thụ và các loại Linh Thảo quý hiếm, tu vi nhờ đó cũng tăng lên nhanh chóng.

Bất giác, ánh mắt nàng nhìn nam nhân kia có chút thay đổi mà chính nàng cũng không hề hay biết.

Không suy nghĩ nhiều về vấn đề này, nàng tiến lại gần với chúng nữ, rồi không biết do cùng là nữ nhân hay sao đó, các nàng đã lập tức có thể nói chuyện vui vẻ như quen biết từ trước vậy.

Trần An Vĩ nhìn thấy một màn này mà bất giác bật cười, đổi lại là nam nhân bọn hắn, không đánh nhau một trận nhớ đời chắc chắn không thành bằng hữu.

Nhân lúc chúng nữ vừa đi vừa tán gẫu, Trần An Vĩ cũng không rảnh rỗi mà mở ra Nguyệt Ảnh Quầy, ý đồ muốn mua sắm cho chúng nữ và hai bên gia tộc.

Bất quá nhớ tới lời nói của chúng nữ, hắn liền chú trọng tìm lấy những vật phẩm và Nguyên Thuật phù hợp cho hai bên gia tộc để mua, nếu có thể cũng sẽ trang bị cho bản thân một ít thủ đoạn chiến đấu khác.

Sau một khoảng thời gian chiến đấu trong Địa Hoàng Mật Tịch và những trận chiến trước đó, Trần An Vĩ nhận ra điểm thiếu xót của bản thân hiện tại là có quá ít thủ đoạn chiến đấu.

Dù rằng hắn có thể tự sáng tạo ra Nguyên Thuật mới dựa trên Nguyên Thuật cũ, bất quá đẳng cấp và công dụng không cao, hơn nữa thứ hắn muốn sáng tạo không phải chỉ đơn thuần một vài đường quyền như Băng Hỏa Luân Hồi Quyền này, mà phải là một loại Nguyên Thuật cao cấp, chẳng hạn như Bách Khí Toàn Thân Thuật.

Vì thế lần này Trần An Vĩ quyết định sẽ kiếm cho mình một ít Nguyên Thuật phù hợp, cả Tiễn Thuật và Kiếm Thuật nếu được.

“Vẫn còn hai triệu Nguyệt Ảnh Tệ? Không tệ lắm!” Trần An Vĩ nhìn lấy con số hai triệu tròn trĩnh hiển lộ trong giao diện Nguyệt Ảnh Quầy, khẽ cảm khái.

Lần trước hắn đã mua sắm không ít đồ, trước đó cũng có mấy lần mở ra Nguyệt Ảnh Quầy mua lấy một bộ Nguyền Rủa Thuật và một bộ Chúc Phúc Thuật cho Hồn Thiên Ý, vậy mà cuối cùng vẫn còn tận hai triệu Nguyệt Ảnh Tệ, xem như lần này thu hoạch không tồi.

Trần An Vĩ lại nhìn lấy bốn ô sáng trước mặt, phát hiện chẳng có thứ gì đáng xem trọng, vì vậy liền đổi mới.

Cũng may có chúng nữ bên cạnh, chỉ rất nhanh sau đó, những thứ xuất hiện trong tầm mắt hắn đã có thứ hay ho.

“Diệt Sinh Hấp Huyết Công? Tông cấp Thượng phẩm Công Pháp nhưng lại chỉ mới là tầng 1?” Trần An Vĩ nhìn lấy một ô sáng đề giá 21 vạn, thoáng bất ngờ.

Không biết vô tình hay cố ý, nhìn thấy Diệt Sinh Hấp Huyết Công, Trần An Vĩ lại vô thức nhớ tới hình bóng của nữ nhân tên Huyết Hương kia.

Qua một thời gian tiếp xúc, hắn cảm nhận được nàng không hề độc ác và tà đạo như đám người Huyết Hải Môn kia, cộng thêm những gì đã tìm được thông qua Chiêm Tinh Thuật, Trần An Vĩ lại càng thêm thương xót cho người con gái ấy.

Cuối cùng, hắn quyết định mua lấy Diệt Sinh Hấp Huyết Công cho nàng, xem như một chút giúp đỡ mà hắn có thể làm trong thời điểm này.

Sau đó, Trần An Vĩ lại làm mới thêm không ít lần, cũng tìm được kha khá thứ hay ho, từ Tông cấp Hạ phẩm tới Tông cấp Cực phẩm, tất cả đều có đủ.

Hắn mải mê mua sắm, mãi cho tới khi…

-----------------

Đố các đạo hữu biết, tác lấy hình tượng của ai để miêu tả Thiên Nhiên Tuệ Nghi a! :D

-----------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta:

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.