Trở về truyện

Truyện Xưa Giờ Mới Dám Thổ Lộ - Chương 46

Truyện Xưa Giờ Mới Dám Thổ Lộ

46 Chương 46

Một tuần, hai tuần trôi qua là khoảng thời gian kinh khủng của cô. Hắn biết bởi trong khi ngủ nhiều khi cô giật mình. Cô tỉnh dậy giữa đêm khuya và lại ngồi bó gối nghĩ ngợi. Hắn thương lắm chỉ biết khuyên cô, an ủi cô. Ngày nào cô cũng gọi điện về cho bố xem xét tình hình. Chuyện xảy ra làm cho cô gầy đi nhiều và ít nói hẳn ra. Anh chị cô vẫn bặt vô âm tín. Đến cả việc gọi điện về hỏi thăm tình hình con gái họ cũng không dám gọi.

– Em này bố mẹ gọi điện hôm nay lên Hà Nội thăm anh em mình và thăm công ty.

– Dạ.

– Việc của anh Thắng có nên nói cho bố mẹ biết không.

– Việc này tuỳ anh, nhưng thôi anh ạ cứ nói đi đằng nào bố mẹ cũng biết.

– Ừ anh cũng nghĩ vậy. Nhưng bố mẹ lên lần này có ý sẽ xuống thăm bố em đấy.

– Vậy thì phải nói rõ tất cả cho bố mẹ biết anh ạ.

– Ừ, chắc việc cưới xin của mình không thực hiện được rồi.


Cô khóc, cô lại khóc. Hắn ôm chặt cô vào lòng và an ủi.

– Thôi em ạ, lúc này việc quan trọng là giải quyết việc của anh chị đã. Mình đợi sau khi xong việc rồi cưới cũng không muộn.

– Anh ơi có sao không, em sợ bố mẹ biết lắm. Bố mẹ sẽ nghĩ thế nào.

– Chắc bố mẹ anh hiểu thôi em ạ. Bố mẹ anh khác, nhưng nghĩ ngợi thì chắc chắn là có rồi.

– Vâng.

– Nếu có gì thì đừng nghĩ ngợi là được em nhé. Quan trọng là anh yêu em, em yêu anh thôi. Còn việc cưới thì lúc nào được mình sẽ thực hiện.

– Vâng em nghe anh. Em khổ tâm lắm.

– Thôi được rồi. Bây giờ anh về nhà đợi bố mẹ lên. Tối nay em qua nhé, em cầm


tiền này rồi em qua chợ mua một ít thức ăn rồi nấu nướng nhé.

– Vâng, 4h em qua.

Hắn về đến nhà thì bố mẹ đã lên. Mời bố mẹ vào nhà và hắn trình bày mọi chuyện với ông bà. Ông bà rất suy nghĩ. Việc hắn trình bày về hoàn cảnh của gia đình cô làm ông bà đăm chiêu rất nhiều.

– Vậy bây giờ vợ chồng anh trai con Thuỷ vẫn không có tin tức gì à.

– Dạ vâng, hai tuần nay không có tin gì cả.

– Ông xem mình có nên đi Hải Phòng thăm bố con Thuỷ không.

– Lúc này thì không nên chút nào, thôi để dịp khác bà ạ.


– Ừ tôi cũng nghĩ vậy, con bé thì ngoan nhưng nhà nó thì tôi thấy không ổn quá.

– Bà thì, anh nó chứ có phải nó đâu. Với lại bố mẹ nó nghe như thằng Q nói rất tốt. Tôi nghĩ không sao đâu.

– Q này mẹ nghĩ việc cưới xin cứ từ từ đã. Con cần phải tìm hiểu kỹ hơn nhà họ con ạ. Gia đình nhà mình từ xưa đến nay rất căn bản, con nhớ như thế nhé.

– Vâng, nhưng bố mẹ Thuỷ rất tốt, cô ấy cũng vậy.

– Mẹ nói như thế để mày xem xét, lấy nhau ngoài cái Thuỷ ra, còn cả gia đình nhà nó. Mày phải hiểu không chỉ lấy nó còn cả gia đình nó nữa chứ. Mày từ xưa đến nay học hành đều tốt nên lấy vợ xem tông lấy chồng xem giống các cụ vẫn nói thế

– Dạ, con cũng tìm hiểu kỹ rồi, chẳng qua anh bị lừa thôi mẹ ạ nên mới ra nông nỗi này. Chứ anh Thắng cũng rất tốt.

– Anh thì cứ yêu rồi mờ cả mắt, mẹ nói không thừa đâu. Mày lấy vợ phải làm cho gia đình mở mày mở mặt con hiểu không.

– Bà, nói thế thôi.

– Ông cứ để tôi nói, mình có mỗi nó là con trai nó lấy vợ thì gia đình phải đàng hoàng.

– Mẹ gia đình Thuỷ rất căn bản bố kỹ sư mẹ là bác sỹ. Bản thân cô ấy học đại học và rất ngoan. Anh cô ấy do từ nhỏ bố đi học nước ngoài nên không ở nhà vì vậy nên mới không đi học thôi.

– Thôi được rồi, nói chuyện này sau. Mẹ nói con suy nghĩ, sau này sướng khổ mày chịu. Tao và bố mày ở quê, về hưu thì có lương hưu cũng chả cần mày phải nuôi.

– Mẹ…


– Bà thôi đi quá xa rồi đấy. Việc của con nó tôi tin là nó tự giải quyết được.

– Ông thì lúc nào chả thế.

– Thôi không nói nữa, hôm nay con Thuỷ đâu.

– Dạ cô ấy 4h sẽ sang, con dặn cô ấy đi chợ rồi về đây nấu ăn với bố mẹ luôn.

– Vậy tôi và bà tranh thủ sang thằng Tuấn đi, giờ còn sớm để cho chúng nó nấu ăn. 5h bố mẹ về. Q đưa bố mượn chìa khoá xe máy.

– Dạ đây bố.

Bố mẹ hắn đi được vài phút cô đã có mặt. Hắn hơi bất ngờ. Nhìn gương mặt cô lúc này hơi nhợt nhạt như có điều đi đó vừa diễn ra làm cô bàng hoàng lắm.

– Em sao đến sớm vậy.

– Em đến rủ anh đi chợ cho vui.

– Em vừa đến à.

– Em đến được một lúc rồi.

– Vậy, em ….

– Vâng em nghe cả rồi.

– Em nghe rồi à.

– Vâng, có sao không anh. Mẹ có vẻ không thích à anh.

– Không sao đâu em, bố mẹ nào chả vậy. Em đừng lo nhé, em cứ cô gắng nhé. Anh tin mẹ sẽ hiểu thôi.

– Em sợ lắm anh ơi. Sao mọi chuyện lại như vậy. Em sợ lắm.

Cô lại rưng rưng nước mắt. Mấy ngày qua cô mất không biết bao nhiêu nước mắt rồi. Hắn không biết làm sao để trấn an cô. Người con gái mong manh của hắn vừa mới bước chân vào ngưỡng cửa cuộc đời thì bão tố nổi lên. Nó cứ như muốn thổi tung bay cô. Mọi thứ đẹp như hoa như gấm với cô bây giờ sao nó lại thay đổi đến không ngờ. Gia đình cô thì tan nát, anh và chị dâu thì không biết lưu lạc phương nào. Bố và cháu phải về quê trốn thị phi. Bây giờ cô chỉ còn hắn là người thân yêu nhất với mình mà chuyện tình duyên lại bắt đầu trắc trở. Cô khóc thương cho chính bản thân mình.

– Thôi mà em, em biết mấy ngày nay anh thương em lắm không.

– Em … biết …. nhưng em …

– Đừng khóc nữa em nhé.

Hắn ôm cô vào lòng mà xót xa. Cô nép chặt vào lòng hắn mà rấm rứt không ngừng. Thực sự bây giờ hắn cũng bối rối như cô. Hắn muốn khóc lắm, hắn muốn mọi nỗi đớn đau và lo lắng của cô chuyển sang hắn. Hắn muốn chia sẻ phần nào nỗi đau mà cô đang trải qua. Và rồi nước mắt hắn cũng đã chảy dài trên má. Những giọt nước mắt đồng cảm với cô.

– Mình cố vượt qua em nhé. Em mạnh mẽ lên nhé.

– Vâng, anh đừng bỏ em nhé. Bây giờ không có anh em chết mất.

– Ừ không bao giờ anh bỏ em đâu.

– Anh ơi mọi chuyện sẽ qua mau phải không.

– Ừ sẽ qua mau em ạ.

Hắn cũng chỉ biết an ủi cô vậy thôi. Chứ thực sự hắn cũng không biết tương lai thế nào. Những gì hắn biết đến giờ cũng chưa dạy cho hắn phải làm gì trong tình huống này. Hắn chỉ biết việc đến đâu thì đối phó đến đó. Việc bây giờ là chia sẻ cùng cô. Sau đó là thuyết phục mẹ hắn. Hắn chỉ nghĩ được đến vậy.

Khi nhìn thấy cô, bố mẹ hắn không ngờ cô lại như vậy. Lúc này ông bà thực sự thương cảm cô. Sau khi hỏi han tình hình và hỏi han sức khỏe của bố cô, mẹ hắn đã động viên cô rất nhiều. Điều này thực sự ngoài ý nghĩ của hắn.

– Thôi cháu đừng buồn. Mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó. Bây giờ chủ yếu là bình tĩnh nhé. Không được nghĩ ngợi nhiều phải giữ dìn sức khỏe.

– Dạ vâng cháu cám ơn bác.

– Lúc nào gọi điện cho bố thì cho bác gửi lời hỏi thăm nhé.

– Dạ.

– Hai đứa yêu nhau bác biết và bác cũng ủng hộ. Bác định đợt này lên đây sẽ xuống nhà cháu thăm nhà. Nhưng có việc như vậy nên có khi để khi khác. Cháu về nói với bố như thế nhé. Bố hắn lên tiếng.

– Dạ vâng.

– Mai bố mẹ về tình hình nhà Thủy thế nào Q gọi về nhà cho bố mẹ. Con ở trên này bớt chút thời gian gần gũi em nó. Trong lúc này chỉ tình cảm là quý nhất thôi.

– Dạ vâng, con nghe lời bố mẹ.

– Thủy cố gắng ăn uống bác thấy cháu gầy đi nhiều rồi.

– Dạ cháu cám ơn bác. Cô lí nhí.

Những lời động viên chân thành của bố mẹ hắn làm cô vui lên nhiều. Khi nghe câu chuyện của bố mẹ hắn cô lo lắm, nhưng giờ cô tâm trạng của cô không con lo lắng như trước nữa. Cô liếc nhìn hắn thấy hắn cũng vui. Khi hắn đưa cô trở về hắn đề nghị.

– Hôm nay đi chơi một chút em nhé. Mấy tuần nay em buồn nhiều rồi. Đi chơi một chút cho em vui hơn nhé.

– Vâng, tùy anh.

– Mình chỉ đi trên đường lòng vòng thôi.

– Vâng.

– Em có thích ăn thịt bò khô hay hạt dẻ không anh dẫn đi mua.

– Vâng, anh mua cho em hạt dẻ đi. Trời lạnh ăn hạt dẻ cho ấm.

– Ừ anh em mình lên Tô Tịch nhé.

– Dạ.

Cũng phải đến nửa tháng rồi hắn mới thấy ấm áp hơn. Cô ôm chặt hắn vào lòng. Cô ôm như sợ rằng hắn tan biến. Hắn đưa cô đi loanh quanh trên đường và nói chuyện với cô để cho cô vui hơn. Cuối cùng hắn cũng đưa cô về nhà. Một nụ hôn chia tay nhẹ và một nụ cười nhẹ sau gần nửa tháng trời của cô làm cho hắn an lòng hơn.

– Em ngủ ngon nhé. Tối nay không được thức khuya nhe.

– Vâng. Anh về nhé. Sáng mai sang đón em sớm.

– Ừ, bye em.

– Bye anh yêu.

Lại một tuần nữa trôi qua trong sự im lặng đáng sợ. Đã gần đến Tết rồi mà tin tức về anh chị của cô vẫn không thấy. Ở quê, có rất nhiều tin đồn nào là có người bảo nhìn thấy anh chị cô trong trại tỵ nạn Hông Kông, có người thì lại bảo anh gọi điện về theo số điện thoại anh đang ở CH Séc, có những tin đồn ác ý hơn bảo đám hộ bị mất tiền thuê xã hội đen xử anh chị rồi. Những tin tức đó làm cho cô rất lo lắng bối rối. Công việc của hắn thì nhiều, nhưng hắn vẫn phải cố gắng dành thời gian cho cô. Bây giờ hắn không cho cô tự đi làm mà sáng hắn chở cô đi, tối hắn đón cô về. Nếu hắn bận cô đi xe buýt về. Nhìn cô trầm tư ít nói mà hắn không làm sao được. Nụ cười ngày nào luôn mang đến cho hắn niềm vui và cảm giác ấm áp đã mất hẳn mấy tuần qua.

Bây giờ cứ buổi chiều là hắn ở bên nhà cô. Hôm nay cũng vậy, xong việc là hắn vội vàng sang nhà cô. Vào đến nhà nhìn cô ngồi bó gối và nước mắt lã chã.

– Sao vậy em, lại có chuyện gì à. Anh đã bảo thôi đừng khóc nữa mà.

– Anh ơi, bố vừa gọi điện lên báo tin.

– Có tin của anh chị rồi à.

– Vâng, công an đã bắt được anh chị rồi.

– Ở đâu em.

– Anh chị trốn ra Móng Cái định vượt biên sang Trung Quốc. Nhưng không thực hiện được. Chui lủi mãi thấy khổ nên đã ra đầu thú hôm kia. Hôm qua công an đã đưa về Hải Phòng rồi.

– Ừ, vậy còn tốt hơn thời gian qua em ạ. Anh chị phạm tội sẽ không tránh được đâu. Thế bố bảo tình hình thế nào.

– Bố bảo đã nhìn thấy 2 người rồi. Gầy gò ốm yếu lắm. Chị Hằng thì đang ốm nặng, hình như bị viêm phổi.

– Vậy bây giờ thì thế nào.

– Bố đã bán cả đất và nhà rồi. Những người nợ ít bố đã trả vợi rồi nên họ đã rút đơn, chỉ còn hơn chục nhà nợ nhiều không thể trả nổi và họ kiên quyết cho anh vào tù.

– Thôi em ạ, cũng trả trách được họ.

– Vâng, mai anh về quê với em nhé.

– Ừ mai anh đưa em về quê.

Đưa cô về quê, rồi hắn lại quay lại Hà Nội ngay. Chỉ còn vài tuần nữa là Tết nên hắn rất bận. Cô hiểu nhưng phải ở lại lên sau.

Hôm nay đã là 28 tết, hắn đưa cô về quê. Về đến nhà thấy cảnh nhà tiêu điều quá. Trong nhà hầu như không có không khí Tết. Bố cô đang ngồi uống trà trầm lặng một mình. Bé Thu thơ thẩn chơi trên giường. Nhìn thấy cô nó ào ra đón vui cười.

– Cháu chào bác.

– Con chào bố.

– Q, Thuỷ đã về rồi à.

– Dạ, bác có khoẻ không.

– Mấy nay bác cũng mệt mệt.

– Thuỷ em lấy quần áo cho Thu mặc thử đi.

– Vâng, Thu ra đây cô mặc quần áo mới cho.

Con bé lũn cũn theo cô, nó vui lắm. Ngoài quần áo hắn mua cho bé mấy món đồ chơi. Tội nghiệp mới còn bé tý mà đã phải xa bố mẹ. Mà con bé cũng ngoan không khóc lóc gì cả. Chỉ thỉnh thoảng lại hỏi bố mẹ đâu. Mọi người lại nói dối bố mẹ đi công tác. Nó hỏi mãi cũng chán bây giờ không hỏi nữa.

– Ngồi uống nước đi cháu.

– Dạ vâng cho cháu xin.

– Năm nay công ty làm ăn có được không.

– Dạ mới thành lập nên cũng tạm tạm thôi bác ạ.

– Ừ cố lên cháu nhé. Thanh niên chúng mày có học có hành có khác.

– Cũng vất vả lắm bác ạ.

– Ở đây tối nay mai hãng về chứ.

– Dạ vâng sáng mai cháu về Ninh Bình.

– Cháu đã nói với bố mẹ chưa.

– Dạ cháu nói rồi. Bố mẹ cháu gửi lời hỏi thăm bác.

– Bác cám ơn, khi nào gặp bố mẹ chuyển lời cho bác nhé.

– Vâng.

– Tình hình là tháng tư là anh chị xử ạ.

– Ừ, thôi cũng hai năm rõ mười rồi cháu ạ. Đó là một bài học cho vợ chồng nó.

– Vâng.

– Bố ơi, anh Q mua cho bố bộ quần áo mặc tết này. Bố thử đi.

– Chúng mày chỉ vẽ phải tiết kệm tao quần áo còn nhiều.

– Tết bác mặc bộ quần áo mới cho vui. Nắm mới có niềm vui mới bác ạ.

– Ừ cho bác xin, bác cám ơn cháu.

Bây giờ hắn mới quan sát toàn bộ trong nhà cô. Hình như bố cô mới sửa tạm để ở. Mọi thứ trong nhà không có cái gì ngoài cái đài ông để trên bàn để nghe tin tức và bộ ấm chén. Hắn thương quá. Mới mấy tháng trước nhà cửa không thiếu thứ gì mà hôm nay trống trơn. Hắn lấy túi quà chuẩn bị từ Hà Nội và mấy cuốn lịch xuân mới ra. Quà hắn để lên bàn thờ và thắp hương cho mẹ cô. Còn lịch thì hắn kiếm cái đinh đóng và treo lên. Xong việc hắn gọi cô.

– Em ra đây anh bảo.

– Dạ.

– Em đi với anh ra chợ huyện mua ít hoa, cây quất nhỏ về và mua ít đồ Tết cho nhà chứ ai lại để Tết thế này.

– Vâng.

Cô nhìn hắn rơm rớm nước mắt. Cô cảm ơn hắn rất nhiều. Nhìn cảnh nhà là cô đã muốn khóc rồi. Nhưng cô cố gìm nước mắt vào trong lòng. Cô cảm động lắm trước sự quan tâm của hắn.

– Thôi, lại thế rồi. Em vào đưa cái Thu đi chơi một thể.

– Vâng.

Bố cô vào nhà thử quần áo đi ra. Hắn nhìn thấy khen luôn.

– Bác mặc bộ này cũng đẹp đấy.

– Ừ cảm ơn cháu đẹp lắm.

– Không có gì đâu bác. Bác ở nhà cháu và Thuỷ đưa Thu đi chơi chợ huyện chút bác nhé.

– Hai đứa cứ đi đi.

– Bố đặt cơm nhé, không phải làm thức ăn đâu, con ra chợ mua về làm sau. Hôm nay bố gọi chú Hoan sang uống rượu cho vui bố nhé.

– Ừ, hai đứa cứ đi chơi đi. Việc ở nhà bố lo.

Hắn đưa cô đi chơi và mua sắm đồ. Hắn và cô mua bát đĩa cốc chén, dụng cụ làm bếp và một chiếc nồi cơm điện. Bố cô mới chuyển về đây ở mà chỉ có 2 ông cháu nên ông chả mua sắm gì. Nhà tềnh toàng quá nên cô và hắn quyết đinh sắm đầy đủ cho ông. Hắn đề nghị mua cho ông cái ti vi nữa nhưng cô không đồng ý. Sau đó là mua thức ăn, hoa quả bánh kẹo, mấy chai rượu và một cây quất nhỏ. Hắn phải thuê thêm một anh xe ôm mới chở hết đổ về nhà. Về đến nhà trời cũng đã gần tối. Cô đi làm cơm, còn hắn trồng quất, bày biện bàn thờ. Nói chung là nhà cửa tinh tươm hơn và đã có không khí Tết. Ông về nhà cùng chú Hoan, ông rất bất ngờ và cảm động.

– Hai đứa mua gì mà nhiều thế này. Nhà chỉ có hai ông cháu dùng sao hết.

– Bác, có một tí thôi để cho có không khí Tết bác ạ.

– Chúng mày bày vẽ quá.

– Thôi bạc ạ, nhà mình năm nay dù sao cũng gặp điều không may. Mình mà ui sùi quá thì càng không tốt.

– Ừ nhưng lần sau đừng tốn kém nhé cháu.

– Vâng.

Tối hôm đó hắn mới nhìn thấy lại nụ cười ngày nào đầy mê đắm của cô. Chắc cũng đến cả tháng trời nay nụ cười mới trở lại với cô. Cô cười vì cô hạnh phúc với tình yêu mà mình đang có. Trong khó khăn thế này tình yêu mới thực sự cần thiết, mới cảm nhận được vai trò của tình yêu. Cô và hắn yêu nhau trong bình yên, có những sóng gió trong quá trình yêu nhau nhưng nó chưa được thử thách thật sự. Qua việc này tình yêu thực sự được thử thách và được thể hiện. Khi gia đình cô lâm vào cảnh khốn cùng, chỉ có hắn bên cô luôn an ủi động viên cô vượt qua. Nếu không có hắn có lẽ cô nghĩ quẩn mất.

Hôm sau hắn chào tạm biệt gia đình về Ninh Bình. Trước khi về hắn gặp riêng cô.

– Em cầm lấy 10 triệu này chi tiêu trong dịp Tết.

– Không nhiều thế này em không nhận đâu. Mấy ngày nay anh đã mua bao nhiêu thứ rồi. Anh cầm lấy để còn sau Tết lo việc của công ty. Em không nhận được đâu.

– Em à em biết không, tiền thực sự không phải là tất cả nhưng nó rất quan trọng đấy. Nghèo là hèn ngay đấy em ạ. Em thấy không khi việc xảy ra có ai, có bạn bè nào giúp gia đình mình không hay họ lánh xa hết. Chỉ còn lại anh em họ hàng ruột thịt mình thôi. Vì sao em biết không vì không có tiền đấy em ạ. Mình thực ra chỉ còn một lễ cưới là thành vợ chồng thôi. Sau này mọi thứ đều là của chúng ta cả. Anh chỉ sợ em tiêu hoang không tiếc tiền chứ tiêu đúng thì sao lại tiếc. Lương của em không đáng là bao, mà bây giờ nhà đang không có tiền. Em cầm lấy nhé để chi tiêu dịp tết, còn vào thăm anh chị nữa cái gì cũng cần tiền em ạ.

– Nhưng …

– Không nhưng nhung gì hết, em cầm lấy.

Cô nhìn hắn mà thực sự cảm động. Cô không ngờ người yêu mình lại chu đáo như vậy. Không còn biết làm gì hơn là một cái ôm chặt hắn vào lòng. Lúc này cô yêu hắn bao giờ hết. Cô yêu hắn bởi sự chân thành của hắn, bởi cách ứng xử của hắn với gia đình cô. Cô thực sự hạnh phúc.

– Em cám ơn nhe. Anh ơi em yêu anh lắm.

– Anh cũng yêu em. Anh chỉ muốn em hạnh phúc không khổ sở gì cả. Nhìn em đau khổ cả tháng qua anh xót lắm. Vui lên em nhé.

– Vâng, bây giờ anh về cẩn thận nhé. Về đến nhà gọi lại cho em ngay nhé. Đừng để em lo lắng.

– Ừ, chiều mùng 2 anh sang đây chúc Tết rồi mùng 3 anh đón em về Ninh Bình ở đó 1 ngày mùng 4 đi Hà Nội luôn nhé.

– Vâng.

– Thôi anh về đây cho sớm, chắc bố mẹ mong rồi.

– Vâng anh về nhé, quà em gửi cho bố mẹ khi nào anh đưa nhớ gọi điện cho em để em gặp bố mẹ nhé.

– Ừ, bỏ anh ra anh còn về.

– Cho em ôm người yêu em thêm mấy phút nữa, anh về bây giờ em nhớ anh lắm.

Hắn ôm chặt cô vào lòng và hôn nhẹ lên mái tóc cô. Rồi cũng không thể lâu được hơn hắn chia tay cô và ra về. Dù sao cô bây giờ cũng vui hơn rồi. Chỉ cần thế là hắn đã vui biết chừng nào.

Một cái Tết trôi qua trong sự vui mừng của bố mẹ hắn. Hắn đã có thành quả đầu tiên, ngay từ nhà cô về hắn gửi bố mẹ hắn gần 100 triệu. Nhưng bố mẹ không nhận bảo hắn cứ để đó dùng cho công ty. Bố mẹ hắn vui vì những việc hắn làm có hiệu quả và bố mẹ hắn tin hắn. Hôm nay hắn đưa cô về nhà theo kế hoạch. Sau bữa cơm tối chỉ còn cô, hắn và mẹ hắn ngồi uống nước nói chuyện.

– Hai đứa ra đây mẹ bảo.

– Vâng mẹ chờ con một chút.

– Thôi có việc gì thì để lại ra đây mẹ dặn dò một chút không sáng mai chúng mày đi Hà Nội rồi không có dịp để nói.

Cô rửa tay nhanh rồi ra bàn uống nước. Còn hắn cũng dừng việc ra ngồi cạnh cô.

– Dạ có việc gì hả mẹ.

– Chuyện của hai đứa thôi.

– Dạ có chuyện gì ạ.

– Mẹ nói này, mặc dù mới đầu xuân năm mới nhưng mẹ vẫn phải nói.

Bà rào trước đón sau và nhìn xem thái độ hai đứa rồi tiếp lời.

– Chuyện nhà Thuỷ như vậy nên việc cưới xin sẽ phải dời xuống cuối năm nay. Sang năm nó lại kim lâu thì cũng không cưới được. Vì vậy, mẹ phải nói chuyện với bọn con.

– Dạ.

– Thời gian một năm không lâu nhưng còn dài, việc chúng mày gần gũi nhau mẹ biết. Nên mẹ nhắc hai đứa phải biết giữ dìn, đặc biệt là cháu Thuỷ.

Bà dừng nói nhìn cô. Cô cúi đầu.

– Dạ.

– Hai đứa phải biết bố mẹ ở quê rất có uy tín với bạn bè, hàng xóm. Nên mọi việc phải chỉn chu không được đưa bố mẹ vào thế khó. Việc của hai đứa bố mẹ ủng hộ, mẹ cũng quý tính nết con Thuỷ nhưng việc gì ra việc đấy. Đừng để mẹ bực mình thì lúc đấy đừng trách mẹ nhé.

– Dạ. Cô và hắn đồng thanh.

– Mẹ chỉ có chuyện đó nhắc nhở các con thôi. Lên đó hai đứa chăm sóc nhau, Thuỷ chăm Q cho mẹ nhé. Nó bận nhiều việc lúc nào làm quá sức con phải nhắc nhở nó. Còn Q nhà em đang có việc, giúp được em việc gì thì giúp, việc này quan trọng đấy đừng có láng tráng hiểu không.

– Dạ, mẹ an tâm.

– Vâng bác dặn cháu nhớ rồi ạ.

– Tiền nong làm ra phải tiết kiệm, không được hoang phí. Cũng đừng vì có mấy đồng tiền mà lên mặt hiểu không. Bố mẹ sống đến tuổi này vì nghĩa tình chứ không phải vì tiền đâu các con nhớ đấy nhé.

– Dạ vâng.

– Mai hai đứa đi sớm cho đường thoáng. Không còn việc gì nữa cả, hai đứa làm nốt đi rồi tắm rửa nghỉ ngơi.

– Vâng ạ.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.