Trở về truyện

Truyện Xưa Giờ Mới Dám Thổ Lộ - Chương 45

Truyện Xưa Giờ Mới Dám Thổ Lộ

45 Chương 45

Vứt ngay xe ở cổng, hắn vội vã lao vào nhà. Cô ngồi đó mặt xanh như tầu là chuối, mặt đẫm lệ, con mắt vô hồn nhìn về xa xăm. Vừa nhìn thấy hắn cô vội vàng đứng dậy lao vào hắn ôm chặt hắn khóc oà lên.

– Anh ơi phải làm sao bây giờ. Anh Thắng vừa gọi điện cho em.

– Sao có việc gì, ở nhà có chuyện à, hay bố làm sao.

– Không bố không làm sao, anh Thắng bỏ trốn rồi.

– Bây giờ em phải bình tĩnh nói từng chuyện một cho anh nghe.

– Em …. sợ lắm…. bây giờ anh đưa em về nhà đi.

– Em cứ bình tĩnh kể cho anh, anh phải hiểu mới có thể giúp được cho em.

– Vâng cô vẫn nức nở.


– Em đợi anh chút nhé, thôi đừng khóc nữa để anh ra cho xe vào nhé.

– Dạ.

Hắn ra cho xe vào nhà và chạy vào nhà vệ sinh lấy cái khăn lau qua người. Hắn bây giờ ướt như chuột lột.

– Rồi em từ từ kể cho anh xem chuyện là như thế nào.

– Vâng.

Cô bắt đầu kể cho hắn từng chuyện một. Anh Thắng anh trai cô và vợ buôn bán ở chợ là phụ. Công việc chính của anh là cho vay nặng lãi. Bây giờ cô nói hắn mới biết. Anh chị cũng không có nhiều tiền nên thường vay lại của các tiểu thương khác trong chợ với lãi xuất thấp hơn cho người cần vay với lãi xuất cao hơn và ăn chênh lệch lãi xuất. Mọi chuyện làm ăn của anh trong thời gian qua rất bình thường. Tuy nhiên cách đây 3 tháng anh có một người bạn từ Đông Âu về đầu tư tại Hải Phòng. Người này xây dựng một nhà máy ở Hải Phòng và cần nhiều vốn. Anh Thắng cũng là một trong số những người cho anh này vay. Do khối lượng tiền cần vay nhiều mà lãi xuất thì rất hấp dẫn bởi anh này hứa dự án của anh đã được ngân hàng chấp thuận chờ giải ngân. Trong một vài tháng vẫn cần tiền nên anh huy động nóng cả chục tỷ. Anh Thắng thực ra vừa tin bạn và cũng đã xem mọi giấy tờ anh này có rồi nên mới dám cho vay. Anh đi huy động các tiểu thương ở chợ được hơn 4 tỷ đồng. Cộng với mấy trăm triệu của anh đưa cho anh bạn này vay hết. Thế nhưng cách đây 3 tuần anh bạn này đã bỏ trốn sang nước ngoài mất tích. Sau khi tìm hiểu kỹ quả thật anh ta có đầu tư ở Việt Nam nhưng chỉ là vỏ bọc. Tiền vay của mọi người anh ta đi Đồ Sơn đánh bạc và nướng hết toàn bộ ở đó. Vụ việc vỡ lở ra vào chiều nay. Mọi người tìm anh chị đòi tiền. Không có khả năng trả nợ, anh gọi điện cho cô báo tin nhờ trông hộ cháu và bố. Còn anh chị phải bỏ trốn vì không còn cách nào khác. Nếu ở lại họ sẽ thuê xã hội đen xử anh chị mất. Kể xong cô lại khóc nức nở. Cô gục vào vai hắn. Lúc này hắn cũng rất bối rối vì tình huống này hắn cũng không có phương án gì giúp cô. Số tiền quá lớn. Hắn chỉ biết vỗ về cô.

– Thôi em ạ, sáng mai mình vế từ sớm em nhé. Bây giờ tối rồi không có xe mà về lúc này cũng không giải quyết được gì cả.

Cô vẫn khóc, không nói gì cả. Nhìn cô lúc này hắn thương cô quá.


– Em đã gọi điện về cho bố chưa.

– Em … gọi … rồi … nhưng bố… không … nhấc … máy. Cô vừa gật đầu vừa trả lời cho hắn.

– Vậy em không biết thêm thông tin gì nữa à. Anh Thắng có nói anh đi đâu không.

– Không …. Anh chỉ bảo anh đi xa thôi.

– Thế thì lo quá, không biết ở nhà bố đối phó thế nào.

Cô lại khóc to. Lúc này thì Linh mới về. Nhìn thấy cô khóc Linh còn chưa hiểu. Linh hỏi và hắn nói sơ sơ cho cô câu chuyện.

– Thuỷ này thôi đừng khóc, khóc cũng không giải quyết được gì đâu. Mà anh Q đi thay quần áo đi không cảm lạnh bây giờ. Hai người này hay thật, khóc lóc chẳng để ý gì cả.


– Anh … đi … thay … quần áo đi. Cô nghẹn ngào nhìn hắn.

– Ừ, bộ quần áo của anh em giặt rồi chứ.

– Vâng, em để trong tủ.

– Thôi đừng khóc nữa, mai anh đưa em về từ sớm.

Ăn cơm xong, hắn yêu cầu cô đi tắm. Cô đã ngừng khóc nhưng mắt vẫn còn đỏ hoe. Tối đó hắn ở lại nhà cô, hắn lo cho cô. Gọi điện về dặn Trung các việc để hôm sau hắn về Hải Phòng.

Sáng sớm sau hắn và cô phóng về Hải Phòng từ sớm. Về đến nhà mới có 7h. Đến nhà chưa kịp dừng hẳn xe, cô đã lao ngay vào nhà. Cổng mở, cửa mở, hắn vội vàng dựng xe lao ngay vào nhà. Cô và hắn xững người nhìn thấy bố cô đang ngồi trên giường, cháu gái thì ngủ gục trong lòng ông. Ông hình như cả tối qua không ngủ. Quan sát nhà, bây giờ hắn mới thấy, nhà cửa tan nát. Đồ đạc không còn cái gì. Tivi, tủ lạnh, xe, … đến cả cái bếp cũng không còn. Bát đũa cốc chén vất lung tung mảnh vỡ đầy nhà. Thật là kinh khủng. Cô chạy ngay ôm chầm lấy bố khóc nấc lên.

– Bố ơi bố có sao không, sao nhà cửa lại thế này.

– Con về rồi đấy à. Tối hôm qua người ta đến siết nợ lấy hết mọi thứ đi rồi.

– Cháu chào bác. Hắn nhỏ nhẹ chào ông.

– Q à, cháu về với Thuỷ à.

– Dạ vâng.

– Bố ơi thế hai anh chị đi không nói gì với bố sao.


– Nó chỉ tạt về qua nhà nói nó bị lừa bây giờ phải bỏ trốn. Nó bảo tao chăm con Thu rồi đi luôn.

– Bố đã ăn uống gì chưa. Thế bây giờ phải làm sao hả bố.

– Nuốt làm sao được mà ăn hả con. Con cái bảo bao lần làm ăn lương thiện, cứ lúc nào cũng nghĩ đến tiền rồi bây giờ mới khổ.

Nói đến đây ông mới nghẹn ngào. Hắn lúng túng và đến gần ông.

– Anh bị lừa chứ có phải muốn thế đâu.

– Nó là con bác, bác lạ gì tính nó, lại thêm con Hằng vợ nó nữa. Chúng nó chỉ quý trọng đồng tiền. Nó đã từng nhiều lần xiết nợ người ta rồi. Bây giờ thì quả báo cháu ạ. Chúng nó chỉ làm khổ mọi người thôi.

Cả ba người lặng lẽ không nói gì. Hắn đứng dậy lấy cái chổi dọn dẹp lại nhà cửa. Cô cũng vậy đi thu dọn bãi chiến trường cùng hắn. Cô tìm mãi cuối cùng cũng có cái bát ô tô còn lành. Cô đi ra ngoài mua thức ăn về cho bố và Thu. Cháu gái cô hình như cũng mới ngủ nên nó bê bết không biết gì. Tội nghiệp con bé còn nhỏ mà đã chứng kiến cảnh này. Cô đem bát bún về ép mãi bố cô mới ăn được một nửa. Còn một nửa ông không nuốt nổi. Trông ông thật sự tiều tuỵ.

Đến hơn tám rưỡi sáng thì một đoàn gồm chính quyền và công an gần chục người đến nhà cô. Họ đến làm việc và thông báo nhiều người dân kiện anh chị cô lừa đảo chiếm đoạt tài sản. Họ đến lấy lời khai của cô và ông. Thực ra họ chỉ muốn hỏi xem vợ chồng anh chị hiện ở đâu. Bố cô và cô cũng không biết nên không thể trả lời được. Gần hai tiếng họ mới kết thúc công việc và yêu cầu bố cô ký vào biên bản. Khi đoàn về một lúc thì đoàn cơ quan bố cô cũng đến. Họ nghe tin và qua thăm ông. Ông cám ơn mọi người và ông đề nghị cho ông nghỉ phép vài ngày. Bây giờ ông cũng không còn đầu óc đâu làm việc. Ở cơ quan bố cô là một người làm việc rất có trách nhiệm và được nhiều người yêu quý. Ông chỉ có cái tội bộc trực thấy cái gì trái tai trái mắt là có ý kiến nên lãnh đạo không thích. Nhưng họ rất nể ông. Khi xảy ra chuyện họ cũng rất thương ông.

Nhà cũng không còn đồ đạc gì để nấu nướng. Cô lấy xe ra ngoài mua một ít thức ăn sẵn để ăn trưa. Hắn ở nhà dọn dẹp nột đống đổ nát từ trên nhà xuống. Phòng nào người đọi nợ cũng vào dẵm đạp lên hết. Nhiều người quá khích còn phá hoại những đồ không có giá trị. Dọn một lúc cơ bản hắn xuống nhà, Cô đã về đang ở trong bếp và rấm rứt khóc.

– Em làm sao vậy, thôi đừng khóc lóc nữa. Không khí gia đình bây giờ đã quá ảm đạm rồi. Em phải nghĩ đến bố nữa chứ.

– Em … em …. Anh ơi em tủi thân quá.

– Làm sao vậy em.

– Em ra chợ người ta xì xào, họ chỉ chỏ, họ nói nhiều lời khó nghe lắm.

– Thôi em ạ, nhà chẳng may gặp nạn. Anh chị đâu có muốn vậy anh chị bị họ lừa thôi em.

– Không phải hoàn toàn như anh chị ấy nói đâu. Bị lừa là một phần mà anh chị ấy hình như cũng biết, cũng định cùng bạn anh ấy trốn đi nhưng không làm được thủ tục anh ạ.

– Nếu vậy thì gay đấy.

– Vâng em lo lắm, hình như bố cũng biết việc này.

– Em này, hay khoá cửa nhà lại, thời gian này mời bố lên Hà Nội và đưa cả cháu Thu lên đi. Chứ ở nhà thế này thì chắc không sống nổi.

– Anh ra nói với bố xem sao.

– Thôi để tý nữa ăn cơm rồi anh nói.

– Vâng.

– Đừng khóc nữa, trong hoàn cảnh này phải mạnh mẽ lên em nhé. Khóc không giải quyết được việc gì mà chỉ làm mọi việc thêm rối.

– Vâng.

Cô vẫn nghẹn ngào, nhưng cô gắng không khóc theo lời khuyên của hắn. Bữa cơm được sắp ra nhưng hình như ai cũng không thể nuốt nổi. Bố cô vừa ăn vừa nghĩ ngợi. Ông thở dài liên tục. Cái Thu thì còn quá bé nên không biết gì, nó chỉ hỏi bố mẹ nó đâu. Mọi người phải nói dối bố mẹ đi Hà Nội bởi cũng chả biết nói thế nào. Cuối buổi cơm hắn với nhỏ nhẹ trình bày.

– Bác ạ, cháu nghĩ thế này. Việc này chắc sẽ không thể đơn giản. Số tiền quá lớn nên chắc anh chị bị khởi tố thôi. Theo cháu chỉ chiều nay hoặc ngày mai là cùng. Sau đó là có lệnh truy nã. Bởi vậy nếu anh chị gọi về thì mình khuyên anh chị nên ra đầu thú để giải quyết chứ không trốn chạy được đâu ạ. Còn về phần bác và Thu thì có thể lên Hà Nội vài ngày với chúng cháu được không. Đi cho tĩnh lặng rồi suy nghĩ hướng giải quyết chứ ở nhà thì âm u thế này rồi lời ra tiếng vào khó khăn lắm ạ.

– Cám ơn cháu, bác cũng nghĩ kỹ rồi. Hai đứa nó mà gọi điện về chắc bác cũng khuyên như cháu nói. Còn việc lên Hà Nội thì không được. Bởi bác phải ở lại đây có gì còn giải quyết. Mình không thể trốn chạy được. Nhưng bác sẽ về quê vài ngày, ở quê vẫn còn nhà nên bác sẽ dặn công an khu vực, tổ trưởng có gì liên lạc với bác bác lên ngay. Quê cách đây có 4km nên thông tin cũng nhanh thôi.

– Bố lên với bọn con chứ bố ở nhà một mình con lo lắm.

– Thôi con ạ, chuyện này quá lớn vượt cả sức của bố. Bố cả đời dành dụm cũng chả thấm tháp được bao, có cái nhà này và miếng đất vợ chồng nó mua từ đầu năm. Thôi bán đi để khắc phục hậu quả giảm tội cho chúng nó thôi. Âu đây cũng là bài học cho chúng nó biết để sống, làm ăn cho lương thiện.

– Vậy bố chuyển về quê ở à. Bố đi làm thì sao, ngày nào cũng 5 cây số còn giữ dìn sức khoẻ nữa chứ.

– Bố còn hai năm nữa là về hưu rồi. Thôi chắc bố về sớm. Bố sẽ đề xuất với ban lãnh đạo cho bố nộp bảo hiểm rồi nghỉ sớm con ạ. Chứ đi làm thì cũng không còn mặt mũi nào nữa. Bố về quê ở để gần gũi anh em xóm làng và cũng tiện chăm con Thu luôn. Cho nó tránh xa thị phi này chứ nó còn bé quá. Chỉ khổ mỗi nó thôi.

– Ông bà ngoại nó có ý kiến gì không.

– Con chắc không biết, ông bà ngoại nó cũng dính vào việc này. Mà mọi chuyện cũng do bà ngoại nó ra cả. Không dám trách gì ông bà ấy nhưng nhà bên họ lúc nào cũng thế chỉ tiền tiền nong nong làm cái gì cũng mạo hiểm. Thằng Thắng nhà này thì nhiễm nặng mọi chuyện bên đó. Hình như đám chủ nợ cũng kéo qua bên nhà ông bà ấy ngay hôm qua rồi.

– Vậy bên ấy bây giờ sao rồi.

– Bố cũng không biết nữa. Ông bà chắc chả trốn được nhưng tán gia bại sản hết thôi. Bố nhiều lần góp ý nhưng họ có nghe gì đâu.

– Vậy việc này phức tạp quá, còn thằng vay của anh Thắng bây giờ sao rồi.

– Nó trồn từ đầu tuần rồi. Nó quay trở lại Tiệp thì phải. Bây giờ biết tìm nó ở đâu mà đòi. Chỉ con nhà mình chịu tội thôi.

– Bác, thế bây giờ bác định kế hoạch cụ thể là thế nào.

– Hai đứa thì chiều nay cứ về Hà Nội đi mọi việc ở đây chúng mày cũng không giúp được gì. Bác sẽ qua chỗ công an xem sao rồi có khi tối bác gọi chú Hoan lên rồi sáng mai bác về quê.

– Bố cứ để bọn con ở đây xem tình hình thế nào. Về Hà Nội bây giờ con không an tâm.

– Vâng bọn cháu sẽ ở đến ngày mai xem cụ thể mọi việc thì mới về được. Về Hà Nội lúc này còn nóng ruột hơn. Thuỷ em đưa cho bố cái điện thoại, lên đó anh mua cho cái khác để bố còn liên lạc. Em hướng dẫn bố sử dụng có gì bố gọi mình còn về ngay được.

– Vâng, em làm ngay.

– Thôi không cần con ạ, bố về quê cũng chả đi đâu. Có gì cần gọi con cứ gọi về nhà chú Hoan là được.

– Bố…

– Thôi cứ quyết định vậy đi. Hai đứa ngày mai lên Hà Nội, có chuyện gì bố gọi điện cho, không phải lo lắng gì nhiều nữa. Anh chị mày làm thì anh chị mày chịu không sao cả.

– Hay bố để con Thu lên trên Hà Nội con chăm cho.

– Bây giờ ngoài con ra bố chỉ còn nó để vui, con đem nó đi thì bố làm sao.

– Dạ.

– Vậy nhé, bác cám ơn Q nhé, bây giờ hai đứa ở nhà, bố đi ra chỗ mấy chú công an xem sao.

– Vâng, hay bố để con chở cho. Con cũng muốn đi xem sao.

– Vậy cũng được Thuỷ đi với bố. Q cháu ở nhà trông con Thu hộ bác nhé.

– Dạ, bác cứ đi mọi việc ở nhà cháu lo.

Hai bố con lặng lẽ rời nhà. Ngồi một mình hắn mới thấy thương cô, thương cho gia đình cô. Thực sự mẹ cô mất sớm, cô đã thiếu thốn tình cảm nhiều. Bây giờ lại xảy ra chuyện này nữa không biết cô sẽ thế nào. Hắn thầm nghĩ thôi chỉ còn cách an ủi động viên và luôn bên cạnh cô chăm sóc cho cô thôi. Việc này quá lớn hắn cũng chả giúp gì được cho cô cả. Hình như hắn đọc trong kinh thánh có một chuyện như thế này.

Một người kia có hai con trai. Người con thứ nói với cha rằng:

– Thưa cha, xin cho con phần tài sản con được hưởng.

Và người cha đã chia của cải cho hai con. Ít ngày sau, người con thứ thu góp tất cả rồi trẩy đi phương xa. Ở đó anh ta sống phóng đãng, phung phí tài sản của mình. Khi anh ta đã ăn tiêu hết sạch, thì lại xảy ra trong vùng ấy một nạn đói khủng khiếp. Và anh ta bắt đầu lâm cảnh túng thiếu, nên phải đi ở đợ cho một người dân trong vùng. Người này sai anh ta ra đồng chăn heo. Anh ta ao ước lấy đậu muồng heo ăn mà nhét cho đầy bụng, nhưng chẳng ai cho. Bấy giờ anh ta hồi tâm và tự nhủ:

– Biết bao nhiêu người làm công cho cha ta được cơm dư gạo thừa, mà ta ở đây lại chết đói! Thôi, ta đứng lên, đi về cùng cha và thưa với người

– Thưa cha, con thật đắc tội với Trời và với cha, chẳng còn đáng gọi là con cha nữa. Xin coi con như một người làm công cho cha vậy.

Thế rồi anh ta đứng lên đi về cùng cha. Bấy giờ người con nói rằng:

– Thưa cha, con thật đắc tội với Trời và với cha, chẳng còn đáng gọi là con cha nữa. ..

Nhưng người cha liền bảo các đầy tớ mau đem áo đẹp nhất ra đây mặc cho cậu, xỏ nhẫn vào ngón tay, xỏ dép vào chân cậu, rồi đi bắt con bê đã vỗ béo làm thịt để mở tiệc ăn mừng. Và họ bắt đầu ăn mừng. Lúc ấy người con cả của ông đang ở ngoài đồng. Khi anh ta về gần đến nhà, nghe thấy tiếng đàn ca nhảy múa, liền gọi một người đầy tớ ra mà hỏi xem có chuyện gì. Người ấy trả lời:

– Em cậu đã về, và cha cậu đã làm thịt con bê béo, vì gặp lại cậu ấy mạnh khoẻ.

Người anh cả liền nổi giận và không chịu vào nhà. Nhưng cha cậu ra năn nỉ. Cậu trả lời cha:

– Cha coi, đã bao nhiêu năm trời con hầu hạ cha, và chẳng khi nào trái lệnh, thế mà chưa bao giờ cha cho lấy được một con dê con để con ăn mừng với bạn bè. Còn thằng con của cha đó, sau khi đã nuốt hết của cải của cha với bọn điếm, nay trở về, thì cha lại giết bê béo ăn mừng!

Nhưng người cha nói với anh ta:

– Con à, lúc nào con cũng ở với cha, tất cả những gì của cha đều là của con. Nhưng chúng ta phải ăn mừng, phải vui vẻ, vì em con đây đã chết mà nay lại sống, đã mất mà nay lại tìm thấy.

Đàn ông con trai chúng ta nhiều khi cảm nhận tình yêu của mẹ nhiều hơn. Mẹ luôn gần gũi chăm sóc ta từ những việc nhỏ nhặt nhất. Chính điều này chúng ta cảm nhận dường như mẹ yêu mình hơn. Còn về bố, có thể nói gần như 100% con trai và bố khó gần nhau. Một phần là do mỗi khi gần bố, bố đều dạy bảo những lẽ sống trên đời và còn do cách hiểu và quan điểm của hai thế hệ khác nhau. Nhưng các bạn biết không, nếu so về tấm lòng với con cái có lẽ người bố cũng không kém mẹ là bao. Thậm chí còn hơn là khác. Nhưng sự quan tâm của bố chúng ta là cái lớn, cái thiết thực hơn. Bố bao giờ cũng tịu chung với 10 điểm : Cương nghị, Khoan dung, Quảng đại, Tự lập, Đồng hành, Đón nhận, Đòi hỏi, Chung thuỷ, Khôn ngoan và Tình thương. Khi những phẩm chất này xen trộn lẫn nhau nó chính là tấm gương cho chúng ta soi xét và hình thành nhân cách trong cuộc sống sau này. Không phải ngẫu nhiên mà sau này lớn lên mọi người nhìn vào ta đều có nhận xét ta giống bố. Đó chính là vai trò của bố trong đời ta. Định hướng cho ta.

Anh cô đã chưa bao giờ hiểu bố và thông cảm với bố bởi anh vào đời sớm và quá quan trọng vai trò của đồng tiền. Khi sự việc diễn ra chỉ có ông, ông lại đứng ra để giải quyết hậu quả còn anh thì bỏ trốn. Cả đời ông dành dụm được mấy đồng và cái nhà trong một phút giây mạo hiểm anh nướng toàn bộ. Cái mà ông mất lớn nhất không phải là tiền mà là danh dự với bạn bè hàng xóm, người thân và đặc biệt là với mẹ cô nơi chín suối. Ông buồn bởi lẽ đó. Hắn hiểu và rất thương ông. Từ sáng đến giờ mấy lần hắn nhìn thấy ông ngước lên bàn thờ mẹ cô và nước mắt chảy dài. Ông thực sự là người cha tốt, chỉ có anh Thắng chưa bao giờ hiểu và nghe những lời dạy bảo của ông.

Hai bố con đi một lúc rồi thấy trở về và khá buồn bã. Chắc các chú công an đã cho hai người biết điều gì rồi nên hai người mới buồn như vậy.

– Cháu chào bác, người ta nói thế nào về anh Thắng ạ.

– Đúng như cháu nói, người ta đã có quyết định khởi tố và truy nã nó rồi.

– Họ đã biết anh ở đâu chưa.

– Họ cũng chưa biết và đang tủa ra mấy hướng để tìm. Bác đến họ yêu cầu cung cấp thêm thông tin cho họ và khuyên bác nên bảo anh ra đầu thú để hưởng lượng khoan hồng.

– Vậy bác đã làm việc với họ rồi.

– Ừ có gì thì nói hết ra, thà để các anh ấy bắt nó còn an toàn, chứ để xã hội nó xử thì có khi chúng nó đánh cho chết.

– Anh thôi để bố nghỉ ngơi nhé.

– Ừ vậy bác vào nghỉ đi, từ hôm qua đến giờ bác đã ngủ đâu. Bác đi ngủ cho lại sức.

– Thôi hai đứa ở đây tao lên nhà. Sáng mai chúng mày cứ về Hà Nội còn công việc, việc ở dưới này có gì tao gọi điện cho.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.