Trở về truyện

Truyện Xưa Giờ Mới Dám Thổ Lộ - Chương 48

Truyện Xưa Giờ Mới Dám Thổ Lộ

48 Chương 48

Đến bệnh viện, hắn ào ngay đến chỗ cô. Đến nơi cô ngồi ủ rũ nước mắt lã chã. Cạnh cô là chú Hoan đang bần thần hết cả người. Nhìn thấy hắn cô đứng dậy chạy đến bên hắn và khóc nức nở.

– Anh ơi bố nguy hiểm lắm, có khi không qua được. Em phải làm sao giờ em sợ lắm, anh ơi phải làm gì bây giờ.

– Bình tĩnh em, từ từ nói rõ đầu đuôi cho anh nghe.

– Thuỷ không khóc lóc nữa, Q vừa về để nó nghỉ chút đã. Tiếng chú Hoan vang lên.

Hắn cùng cô ngồi xuống ghế. Quay sang chú hắn chào.

– Cháu chào chú, tình hình bố Thuỷ thế nào chú kể sơ cho cháu được không.

– Hôm nay lúc chiều tao và ông đang ngồi uống trà, ông kêu hai ngày nay cứ đau đầu, chóng mặt và mệt mỏi. Đang nói chuyện về việc cuối tuần lên Hà Nội thăm con Thuỷ, gởi cái Thu mấy ngày ông đi thăm thằng Thắng và vợ nó thì ông súc xuống. Cũng may lúc đó có tao ở đó nên gọi ngay mọi người đưa ông vào viện.

– Tình hình sực khoả của bác ấy bây giờ bác sỹ bảo sao chú có biết không ạ.


– Bây giờ ông vẫn hôn mê phải đợi thôi. Cháu và Thuỷ cứ an tâm, toàn bộ bác sỹ ở đây là bạn mẹ nó nên họ quan tâm chăm sóc. Mày bảo cái Thuỷ không khóc lóc nữa nó cứ rối lên từ nãy giờ.

– Dạ, chú từ chiều đã ăn uống gì chưa, em ăn gì chưa. Hắn quay sang hỏi cô.

– Tao thì đã làm bát phở rồi, còn cái Thuỷ chưa ăn uống gì đâu.

– Dạ vâng

– Tình hình ông thế nào rồi. Họ không cho vào à. Trung gửi xe xong đi vào và hỏi.

– Ông đang hôn mê, họ không cho người nhà vào, chỉ ngồi ngoài này đợi thôi.

Cô đã ngừng khóc nhưng vẫn vô hồn. Nhìn cô lúc này sao thương thế. Thực sự thời gian vừa qua nhà cô trải qua quá nhiều đại hoạ hết cú sốc này đến cú sốc khác đã đánh gục cô. Mới vui lên một chút thì lại chuyện này xảy ra. Không ai có thể chịu được huống chi cô là phận nữ nhi liễu yếu đào tơ. Thương cô, hắn đau lòng lắm.

– Em đi với anh ra ăn một chút. Bố nằm đây, mọi người cần phải giữ dìn sức khoẻ chứ không thì ai chăm sóc bây giờ. Việc đã là như thế phải mạnh mẽ lên em nhé.


Ngừng một chút hắn quay sang chú Hoan và nói.

– Cháu về đây rồi thì tối nay chú để cháu và Thuỷ ở đây trông coi. Chú và Trung về nhà nghỉ đi. Chắc ông còn nằm dài ở đây, phải phân phối sức khoẻ chứ cứ tập chung hết ở đây thì ốm cả lúc đấy không có người thì gay.

– Thôi chúng mày cứ về nghỉ đi, để tao trông ông tối nay, sáng mai ra thay cho tao. Mày vừa đi từ Hà Nội về mệt rồi.

– Thôi chú cứ về nghỉ đi chú cả chiều ở đây mệt rồi. Với lại chú về cho Trung nghỉ mai nó phải về Hà Nội sớm.

– Thế bạn cháu không ở lại đây à.

– Vâng, mai Trung phải về còn việc cơ quan.

– Ừ thế cũng được, hai đứa đi ăn đi tao trông một lúc cho.


– Vâng, Thuỷ đi ăn với anh.

Hắn ở đó 3 ngày thì cơ bản bố cô đã tỉnh lại. Ông không nói được và hiện đang bị liệt nửa người. Cũng may cho ông là kịp thời cấp cứu và được các bác sỹ chăm sóc nhiệt tình nên mới cứu được tính mạng, nhưng phục hồi thì không ai dám chắc. Cô thì gầy sọp đi sau mấy ngày. Cô ít nói hẳn. Có lẽ cú sốc này đến với cô quá lớn, còn lớn hơn cả cú sốc mà anh chị cô mang lại. Cô dường như không còn khóc được nữa, cô không còn nước mắt để khóc nữa. Hắn biết, mấy nay cô dường như đổi cả tính nết khá ương bướng. Nhiều lúc hắn gần phát cáu vì cô. Nhưng hắn biết, cô không phải như thế. Tinh thần của cô bây giờ vô cùng chao đảo. Tính mạng của bố thì không biết thế nào, mọi thứ đến nhanh đến nỗi cô không kịp nhận ra được nữa. Nó ào đến muốn cuốn phăng, trà đạp lên tâm hồn cô. Từ một cô gái hồn nhiên ngây thơ và yêu đời, cô trở thành một người ít nói hẳn. Và mỗi khi đến đêm khuay về khi hắn không có trong phòng cô lại nắm tay bố và khóc. Cô khóc thương bố một phần cô thương cho bản thân cô một phần nữa. Cô vừa mới bước chân vào cuộc sống. Mọi thứ bây giờ là quá sức với cô. Dù hắn luôn bên cạnh nhưng hắn mới chỉ là người yêu của cô, chưa có danh phận gì cả. Mọi thứ hắn làm cô biết nhưng cô hiểu càng nhận nhiều cô càng khó nghĩ càng không biết phải đáp trả thế nào với hắn. Cô giận anh cô lắm. Những lời nói mê trong lúc cô ngủ hắn nghe thấy đã nói lên điều đó. Nhiều lúc hắn không muốn bước vào phòng hắn muốn để cho cô khóc, cô khóc cho vơi đi nỗi sầu muộn trong lòng, khóc để quên đi hoàn cảnh thực tại của mình. Chỉ có nước mắt mới làm cho cô nhẹ nhàng đi lúc này. Những lời động viên an ủi của hắn là chưa đủ.

Hắn sát cánh cùng cô suốt 5 ngày thì bố cô cơ bản đã qua được nguy hiểm và chuyển sang hồi sức tiếp tục theo dõi chăm sóc y tế. Bố vẫn thế không nói được và vẫn bị liệt nửa người. Mọi việc chăm sóc, vệ sinh cá nhân đều một tay cô, hắn và chú Hoan làm. Trong thời gian đó bố hắn cũng đã từ Ninh Bình sang thăm ông và rất thương cảm cho hoàn cảnh của cô. Các bạn bè và đồng nghiệp của cô cũng về thăm ông. Điều đó cũng động viên an ủi cô phần nào. Hôm nay hắn nói chuyện với cô.

– Em, chiều nay anh phải trở về Hà Nội để lên Lào Cai ký hợp đồng và tiếp tục công việc. Cuối tuần sau anh lại về với em.

– Vâng, em đã làm anh mất quá nhiều thời gian rồi, việc bây giờ cũng đỡ hơn rồi. Em có thể tự làm được, anh cứ về đi chứ anh đi lâu quá rồi.

– Ừ, em ở lại chăm ông và giữ dìn sức khoẻ, đừng khóc nữa nhé. Việc thì đã như vậy rồi phải cố gắng lên không ốm ra đấy không còn ai chăm sóc cho ông đâu. Còn bé Thu nữa.

– Vâng, em nghe anh.

– Thế còn công việc của em trên cơ quan thì sao.

– Em đã gọi điện lên xin nghỉ không lương một tháng, nhưng có lẽ phải nghỉ hẳn đến khi bố khỏe thì mới tính tiếp được.

– Ừ, vậy em báo sớm cho họ biết đi.

– Mai anh đi Lào Cai à.

– Không tối nay anh đi luôn, anh đi tàu. Mọi tài liệu Trung đã chuẩn bị rồi.


– Anh đi giữ dìn sức khỏe nhé, em … em ….

– Lại thế rồi, cuối tuần anh về.

– Vâng… nhưng em ….

– Thôi.

Hắn ôm cô vào lòng. Hắn biết cô không muốn hắn đi lúc này. Nhưng công việc không thể bỏ được, cô hiểu điều đó. Nhưng, cảm xúc nó cứ trào dâng khiến cô lại không cầm được nước mắt.

Chia tay cô hắn trở lại với công việc của mình. Những lúc làm việc thì không sao, cứ rỗi hoặc khi đêm về hắn lại nhớ cô. Hai đứa gọi điện cho nhau nhắn tin cho nhau suốt. Cuối tuần hắn về thăm ông và cô. Ông đã khá hơn nhiều nhưng vẫn không nói được. Qua ánh mắt hắn biết ông hiểu được mọi chuyện. Và khi thấy hắn ông đã khóc. Hắn chỉ biết an ủi ông thôi. Một người đàn ông trải qua bao kiếp nạn. Tưởng như cuối đời an phận tuổi già nơi quê hương của mình thì lại xảy ra chuyện. Ông biết người khổ nhất là con gái mình mà không biết làm sao. Những giọt nước mắt của ông như dự báo được điều chẳng lành nào đó. Là người cha, là người từng trải ông có thể dự đoán được tương lai. Bây giờ ngồi nhớ lại hắn mới hiểu được ánh mắt và giọt nước mắt ngày nào của người cha. Lúc đó hắn chỉ nghĩ ông khóc cho bản thân ông mà hắn không biết được rằng ông là cha của cô, ông hiểu con gái mình, ông hiểu hoàn cảnh của mình. Giọt nước mắt của ông chính là sự cảnh báo cho tương lai đằng trước, nhưng hắn lại không hiểu được điều đó.

Sau 1 tháng thì ông cũng được xuất viện với tình trạng sống thực vật của mình. Bác sỹ không ai dám khẳng định thời điểm nào ông có thể phục hồi, họ chỉ hy vọng vào điều đó. Hắn ít về hơn bởi công việc trên Lào Cai của hắn bắt đầu vào cao điểm. Công trình nằm sâu trong vùng đồng bào dân tộc nên điều kiện đi lại khó khăn, thông tin lại càng khó khăn hơn. Cả tuần hắn mới xuống được thị tứ nơi có sóng điện thoại thì mới gọi được về cho cô để nắm bắt tình hình.

– Em, tình hình bố thế nào rồi.

– Vẫn thế thôi anh, tiến triển chậm lắm.

– Em vẫn khỏe chứ, nhớ giữ dìn sức khỏe nhé, anh chắc 2 tuần nữa mới về được.

– Vâng, anh cẩn thận nhé, anh này.

– Sao em.

– Hôm trước bác Quang giám đốc chỗ bố em làm trước đến thăm bố. Bác bảo em nộp hồ sơ về đó làm việc và tiện chăm bố luôn anh thấy sao.

– Cái này… để anh nghĩ đã. Em thì thế nào.

– Em thấy cũng được anh ạ, bố nằm đấy, tiền nong cần nhiều, em phải đi làm. Cái Thu bây giờ đi gửi trẻ rồi. Bố thì có vợ chồng chú Hoan chăm cho, em đi làm trưa cũng về được nhà. Em nghĩ có lẽ em đi làm anh ạ.

– Hay đợt này về anh xin bố mẹ cho cưới rồi đưa bố lên Hà Nội chăm luôn em ạ, trên đó có điều kiện hơn, nếu em vất vả thì mình thuê người giúp việc mà bây giờ trên đó nhiều nhà thuê người giúp việc lắm.

– Cưới bây giờ thì không thể được, em không thể làm thế. Thôi có khi em cứ đi làm hãng, sau này tính sau anh nhé.

– Có cần gấp như thế không, tiền nếu thiếu anh gửi về cho, em cứ ở nhà chăm ông cho khỏe hẳn đi đã. Đi làm bây giờ thì sau này thủ tục nghỉ, chuyển lại khó khăn.

– Em biết nếu thiếu tiền anh sẽ gửi cho em nhưng không thể làm thế mãi được, mà em học ra không đi làm thì cũng không được. Bác Quang lại sắp xếp cho việc rất phù hợp nên em nghĩ em ami sẽ nộp hồ sơ tháng sau đi làm anh ạ. Chỉ có mỗi lương hưu của bố thì vất vả lắm, mà anh chi tiêu cho công ty nhiều, nuôi thêm em Thu và bố nữa không thể được, còn bố mẹ anh, bạn bè anh nữa. Sau này mình lấy nhau lời qua tiếng lại em sống không nổi đâu. Anh nhé, thôi cứ như vậy đi nhé.

– Vậy tùy em, nhưng khi cưới là nghỉ ngay nhé. Em phải nói trước điều này với bác Quang.

– Dạ.

– Thế thôi em nhé, anh phải về bản đây.

– Vâng, anh đi cẩn thận nhé.

– Chắc tuần nữa anh mới xuống đây gọi điện cho em được, nhớ để máy nhé.

– Vâng, bye anh yêu.

– Bye em.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.