Trở về truyện

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp) - Chương 87

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp)

87 Chương 87

Lệnh Hồ Xung dẫn mọi người vào, bọn họ đi một vòng, tản ra đi tìm khắp các phòng, ngóc ngách của Linh Thứu tự nhưng không thấy nổi một bóng người. Lệnh Hồ Xung đến phật đường, chàng nhìn thấy Định Giật sư thái đang nằm gục ở đó thì cả kinh, vội vàng chạy đến nâng nàng đậy.

– Sư thái…người…người sao vậy?? Là ai đã hại người??

Định Giật sư thái cố sức lấy chút hơi tàn nói với Lệnh Hồ Xung:

– Lệnh Hồ Xung, chàng…chàng nhất định phải hứa với ta một việc.

– Sư thái, yên tâm đi, người có căn dặn gì, tôi nhất định tận lực mà làm. – Lệnh Hồ Xung sợ hãi, tay run run.

– Chàng hãy giúp ta…chưởng quản…chưởng quản Hằng Sơn.

– Hả…nhưng ta là nam nhân mà, nhưng sư thái yên tâm, sau này Hằng Sơn bất kể có xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ tận lực gánh vác. – Lệnh Hồ Xung do dự.

– Không…nếu chàng không hứa, ta sẽ chết không nhắm mắt.


Nhìn Sư thái cố sức nói ra từng câu chữ trong sức tàn, Lệnh Hồ Xung hiểu rằng chuyện này là vô cùng quan trọng đối với nàng, chàng quyết định gánh trọng trách:

– Được, ta hứa. Ta hứa với nàng.

– Vậy là ta yên tâm nhắm mắt rồi…được chết trong vòng tay…người mà ta yêu thương….cuộc đời này…ta không hối tiếc điều gì nữa…

– Sư thái…- Càng gọi nàng, hai dòng nước mắt bất lực lăn dài trên má.

Định Giật nắm chặt tay Lệnh Hồ Xung rồi từ từ buông tay, tắt thở, nàng nhắm mắt nụ cười có vẻ vô cùng thỏa mãn, không ượng ép, lưu luyến thứ gì, hình như nàng rất hạnh phúc vì được chết rong vòng tay người nàng yêu thương, không thể ở bên chàng, nhưng được chết bên chàng, xem ra ông trời cũng không quá nhẫn tâm với nàng. Đời người, có lẽ như vậy với nàng là đủ.

Lệnh Hồ Xung đau đớn gào thét bên thi thể nàng. Đám đệ tử của nàng lúc đó mới tìm tới nơi, nhao nhao bên thi thể của nàng. Thi thể của Định Giật được đặt ngay ngắn ở Phật đường của Linh Thứu tự như một sự kính trọng. Lệnh Hồ Xung và đám người đó sau khi tìm khắp mọi ngóc ngách trong Linh Thứu tự nhưng không gặp bất kỳ một ai, lo sợ bị trúng kế mai phục thì sẽ hại chết rất nhiều người, chàng ra lệnh cho tất cả mọi người xuống núi, một mình chàng ở trên này xem xét tình hình. Đám người đó nghe lệnh chàng, rời khỏi Linh Thứu tự ngay lập tức. Họ đến và đi quá nhanh khiến cho Tả Lãnh Thiền và đám người NNKP giăng bẫy trong rừng để dụ họ vào nhưng không kịp. Tả Lãnh Thiền đành tiu ngỉu ra lệnh cho đám đệ tử quay về, Hoa Sơn và Thanh Thành cũng vậỵ.

Lệnh Hồ Xung lang thang trong đại điện, đúng lúc đó, Phương Chứng đại sư và đám người NNKP cũng lên trên núi và đi đến đó, sợ bị phát hiện. Lệnh Hò Xung vội vã bay vút lên nóc nhà trên đó, đúng lúc đó thì bọn họ bước vào. Bọn họ đang tranh cãi với Phương Chứng đại sư được đôi ba câu thì Nhậm Ngã Hành và Doanh Doanh cũng mở cửa bước vào. Nhìn thấy Doanh Doanh, Lệnh Hồ Xung nghĩ thầm “Quả nhiên Linh Thứu tự đã giam cầm Doanh Doanh”. Phương Chứng đại sư đi ra và bình tĩnh đáp lễ:

– Thiết nghĩ, vị này chính là Nhậm giáo chủ của NNTG. Nhậm tiên sinh đến bổn tự không biết có gì chỉ giáo?


– Lão phu không ử trong giang hồ đã mười mấy năm, thật không ngờ vẫn còn có người nhớ đến oai danh của lão phu. Mấy người các ngươi không phải là bại tướng dưới tay của lão phu năm đó sao? – Nhậm Ngã Hành vừa nói, vừa lấy ta chỉ vào Tả Lãnh Thiền và Nhạc Bất Quần.

Phương Chứng đại sư cho rằng Nhậm Ngã Hành đến đây là vì lệnh ái nên đứng ra lên tiếng:

– Nhậm giáo chủ, nếu ông đến đây là vì lệnh ái thì lão nạp đã đưa cô ta xuống núi rồi. Hơn nữa là do Lệnh ái tự nguyện ở lại Linh Thứu tự, chứ không phải do chúng tôi bắt giữ cô ấy. Mong nhậm giáo chủ suy xét.

– Lão phu đến đây cũng chính là vì chuyện đó, nhưng có điều, ngước các vị giam giữ không phải là lệnh ái của lão phu. Đây mới chính là con gái của lão phu. – Nhậm Ngã Hành vừa nói, vừa chỉ vào Doanh Doanh.

– Vậy…vậy người mà lão nạp giam giữ là ai?

– Đông Phương Bất Bại.

Câu trả lời của Nhậm Ngã Hành khiến cho tất cả những người có mặt ở đó đều ngỡ ngàng, nhịp tim của Lệnh Hồ Xung tăng lên đột ngột, thật không thể tin nổi cô gái xinh đẹp đó lại chính là Đông Phương Bất Bại giáo chủ của NNTG, nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của họ, Nhậm Ngã Hành khoái chí:


– Các người không ngờ phải không, hôm nay lão phu tìm lên đây chính là để tìm hắn tính sổ, ai ngờ các người lại thả hắn đi nhanh như vậy.

– Cũng được, bọn ta đến đây cũng vì chuyện này, nếu Đông Phương Bất Bại đã trốn đi rồi, vậy hôm nay bọn ta sẽ tính sổ với Nhậm Ngã Hành ngươi. – Tả Lãnh Thiền đắc ý lên tiếng.

– Ha ha ha, các ngươi biết rõ là đơn độc giao đấu, chắc chắn sẽ thua, nên hôm nay ỷ đông hiếp yếu phải không? Chỉ cần các ngươi có thể ngăn cản được ta, Lão phu sẽ tự vẫn trước mặt các ngươi.

– Nhậm giáo chủ, chúng tôi sẽ không ỷ đông hiếp yếu, chúng ta sẽ giao đấu tranh thắng thua như người giang hồ, nếu Nhậm giáo chủ có thể thắng 2 trong 3 trận, thì sẽ có thể xuống núi.

– Được, vậy ta xin lĩnh giáo tuyệt học của Linh Thứu tự ông.

Mọi người tự giác lùi lại một đoạn khá xa, nhường khoảng trống cho hai người họ giao đấu. Sau một cú vận khí, một tiếng nổ lớn vang lên, cả hai lập tức lao vào giao tranh. Linh Thứu tự quả nhiên không hổ danh là Bắc đẩu của võ học, một cao thủ bậc nhất như Nhậm Ngã Hành mà cũng bị Phương Chứng đại sư áp chế hoàn toàn, 72 tuyệt kỹ võ công của ông quả nhiên vô cùng uy lực và dũng mãnh.

Thân pháp nhanh nhẹn và chiêu thức võ công thượng thừa, ngay cả Hấp Tinh đại pháp của Nhạc Bất Quần cũng không làm gì được ông. Phương Chứng Đại sư sau khi thi triển Đại Lực Kim Cang chưởng, ông kết hợp với Dịch Cân kinh đã chiếm lĩnh ưu thế tuyệt đối. Nhậm Ngã Hành lép vế hoàn toàn, bị chúng một chưởng, ông lùi lại thủ thế. Bất ngờ, Nhậm Ngã Hành quay ra tấn công Dư Thương Hải, Phương Chứng đại sư thấy vậy lao ra ngăn cản, lợi dụng sơ hở đó, Nhậm Ngã Hành quay lại phản đòn, dùng Hấp Tinh đại pháp (Lúc này mới có cơ hội tiếp cận. Trước đó chưa một lần) đánh ông một chưởng khiến Phương Chúng đại sư bị trọng thương bắn ra xa. Nhạc Bất Quần thấy vậy hét lớn:

– Đại sư, một chút lòng từ bi của ông đã tạo cơ hội cho kẻ gian ấm toán rồi.

Tả Lãnh Thiền thấy cơ hội đã đến (Do Nhậm Ngã Hành cũng dính một chưởng của Phương Chứng đại sư trước đó) liền rút kiếm lâm trận. Doanh Doanh thấy vậy lao vào giải nguy, nhưng kiếm pháp của nàng quá tầm thường so với Đại Tung Sơn Dương chưởng của Tả Lãnh Thiền. Chỉ một chưởng của hắn, toàn bộ lớp áo ngoài của nàng đã bị vỡ tan tành, để lộ ra những đường cong uốn lượn do bộ quần áo mỏng tanh bên trong không còn che đậy được nữa, phô bày ra trước mặt mọi người. Nếu không phải Tả Lãnh Thiền thương hoa tiếc ngọc, có lẽ giờ này nàng đã chầu ông vải từ lâu rồi. Hắn khoái chí cười lớn:

– Hahaha. Nhậm Ngã Hành, con gái ngươi ũng thật xinh đẹp quá đi, nàng ta con đẹp hơn cả phu nhân của người ngày nào,…chỉ khong biết là…có dâm đãng bằng hay không thôi?

Nhậm Ngã Hành thấy con gái bị làm nhục, kaij bị hắn khiêu khích, ông không nói gì, lập tức lao lên, nhanh như chớp, một tay ông tóm lấy tay Tả Lãnh Thiền, thi triên môn thần công Hấp tinh đại pháp. Nào ngờ, hắn đã có dự liệu từ trước, sử dụng lội lực dồn vào hai ngón tay trỏ, đánh Hàn Băng chân khí vào thẳng tay của Nhậm Ngã Hành, Hàn Băng chân khí khiến cơ cánh tay của ông lạnh ngắt và đống băng lại, Nhậm Ngã Hành sợ hãi vội vàng thu chưởng pháp về và điểm huyệt vào cánh tay bị dích chưởng. Nhạc Bất Quần thấy Nhậm Ngã Hành hai lần đều bị Phương Chứng đại sư và Tả Lãnh Thiền đánh thương, nhân cơ hội này lên tiếng:

– Nhậm giáo chủ, chúng ta hai trận, mỗi bên đều thắng một trận, vậy trận cuối cùng này, sẽ do Nhạc mỗ ta lĩnh giáo.


Doanh Doanh thấy hắn lợi dụng cơ hội đó giở thói bỉ ổi ra thì tức giận vô cùng, nàng đang định lao lên giao chiến thì Tả Lãnh Thiền ngăn lại và lên tiếng:

– Lệnh Hồ Xung, đến lúc ngươi xuống được rồi đó.

Đến lúc này, tất cả mọi người đều giật mình nhìn lên trên, chỉ có Phương Chứng đại sư và Nhậm Ngã Hành là biết sự có mặt của chàng trong này thông qua hơi thở. Đủ thấy nội công của hai người này cao siêu đến thế nào (Nếu không muốn nói là mũi thính như chó =)).). Lệnh Hồ Xung biết đã không thể trốn được nữa, chàng bay từ trên không xuống, vội vàng tháo lớp áo choàng bên ngoài ra khoác lên người Doanh Doanh để che đi những điểm nhạy cảm. sau đó, chàng quay ra nhìn sư phụ và sư nương yêu dấu của mình, rồi đến bên Phương Chứng đại sư quỳ xuống:

– Phương Chứng đại sư, vãn bối xông vào Linh Thứ tự, tội đáng muôn chết, xin Phương Chứng đại sư lượng thứ.

– Lệnh Hồ thiếu hiệp đừng đa lễ. Hô hấp đều đặn, nội công thâm hậu, bổn tọa đang thắc mắc không biết là cao thủ phương nào.

– Thì ra Phương Chứng đại sư đã biết tôi ở trên đó từ lâu rồi. – Lệnh Hồ Xung quay ra bái kiến Nhạc Bất Quần, thế nhưng ông ta đã quay mặt đi.

– Trận thứ 3 này sẽ do Lệnh Hồ Xung đánh. – Nhậm Ngã Hành lên tiếng.

– Không được, làm sao tôi có thể đánh với sư phụ tôi được chứ? – Lệnh Hồ Xung giật mình lên tiếng.

– Người ta nói ngươi đã được chân truyền võ nghệ của Phong sư thúc bổn môn. Mặc dù ngươi không còn là người của phái Hoa Sơn, nhưng vẫn sử dụng kiếm pháp của Phái Hoa Sơn ta. Chỉ trách người làm sư phụ như ta quản giáo không nghiêm, dạy ra một tên đồ đệ nghiệp chướng như ngươi. Hôm nay nếu ta không giết được ngươi, thì ngươi hãy giết ta đi.

– Sư phụ / Sư huynh. – Cả Lệnh Hồ Xung và Nhạc phu nhân cùng lên tiếng.

Sau một tiếng hô “Cầm kiếm lên” thì Nhạc Bất Quần rút kiếm ra và lao vào tấn công chàng liền. Không còn cánh nào khác, Lệnh Hồ Xung buộc phải dùng kiếm chống đỡ lại sư phụ chàng, nhưng chàng chỉ chống đỡ mà không dề đánh trả, Nhạc Bất Quần cứ tấn công còn Lệnh Hồ Xung cứ phòng thủ, lên tiếp ười mấy chiêu như vậy, Lệnh Hồ Xung vẫn không hề rút kiếm ra. Sợ rằng ngay cả đệ tử cũng không đánh bại, Nhạc Bất Quần cũng tấn công tới tấp và không ngừng nghỉ. Như thấu hiểu điều đó, Lệnh Hồ Xung không phòng thủ nữa, chàng tự động buông kiếm:

– Sư phụ, con không đánh lại người, chúng ta đừng tỉ thí nữa.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.