Trở về truyện

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp) - Chương 88

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp)

88 Chương 88

Doanh Doanh định lên tiếng, nhưng Nhậm Ngã Hành đã ngăn lại và nói về phía Phương Chứng đại sư:

– Phương Chứng đại sư, hai thầy trò họ bất phân thắng bại, ta nghĩ trận thứ ba này, chúng ta xem như hòa đi.

Phương Chứng đại sư không có ý kiến gì, Tả Lãnh Thiền và những người còn lại không còn cách nào khác, đành bất lực nhìn họ đi xuống núi. Lệnh Hồ Xung dẫn hai người họ vào hang động. Hàn Băng chân khí của Tả Lãnh Thiền quả nhiên vô cùng tinh diệu, đến lúc này, Nhậm Ngã Hành mới ngấm đòn, toàn thân ông ta lanh ngắt và tê cứng lại. Lệnh Hồ Xung suốt đêm đó phải dùng nội công của Hấp Tinh đại pháp để đẩy Hàn Băng chân khí trong người Nhậm Ngã Hành ra.

Sáng sớm hôm sau, Dư Thương Hải dẫn đám đệ tử xuống núi, trên đường trở về núi Thanh Thành thì gặp Đông Phương vừa ra khỏi Linh Thứu tự, nàng chặn tất cả chúng lại, vừa nhìn thấy nàng, bọn chúng đã hồn phiêu phách lạc, lùi lại thủ thế. Đông Phương rất bình thản:

– Bổn cô nương không muốn giết người, các ngươi mau nói cho ta biết, Lệnh Hồ Xung đang ở đâu, ta sẽ tha chết cho các ngươi.

– Phí, hôm nay bọn ta đông như vậy, lẽ nào lại sợ một mình ngươi. Lên… – Dư Thương Hải hét lớn.

Dứt lời, đám đệ tử phái Thanh Thành hớn năm chục tên lao vút lên tấn công nàng. Đông Phương rất bình tĩnh, nàng không muốn giết người nên né tránh tất cả lũ lâu la và tấn công một mình Dư Thương Hải. Chỉ một cú nhào lộn, cổ hắn đã bị tay nàng bóp chặt và nhấc lên cao, dí chặt thân xác hắn vào một thân cây, đám đệ tử khốn nạn chỉ dám vây quanh, không một ai dám mạo hiểm lao vào. Đông Phương đang tra hỏi Dư Thương hải về tung tích của Lệnh Hồ Xung thì đúng lúc đó, phu phụ Nhạc Bất Quần cũng đi đến đó, Dư Thương Hải thấy vậy cố gằn giọng nói:

– Nhạc Chưởng môn, mau sử lý Đông Phương Bất Bại.


Vừa nhìn thấy nàng, Nhạc Bất Quần giật mình, hắn rút kiếm ra và nói lớn:

– Thật không ngờ, yêu nữ nhà ngươi lại chính là Đông Phương Bất Bại.

– Ta cũng thật không ngờ, Lệnh Hồ Xung hào sảng như vậy lại có một sư phụ bỉ ổi vô liêm sỉ như Nhạc Bất Quần ngươi.

Nhạc Bất Quần rút kiếm, cả Ninh nữ hiệp cũng vậy, bọn họ lao vào Đông Phương, nàng thả Dư Thương Hải ra và đánh nhau với hai người họ, cả đám đệ tử thấy vậy cũng lao vào tương trợ, tạo thành một cuộc hỗn chiến chưa từng thấy giữa Đông Phương và mấy chục người vây quanh. Có đến 3 cao thủ của Võ Lâm vây quanh nàng nhưng cũng chẳng thể động vào nổi một dợi tóc của Đông Phương, nàng tả đột hữ xung, công trái đánh phải, chỉ loáng một cái đã đánh cho Nhạc Bất Quần bầm dập và khống chế hắn, một lần nữa, đám người vây quanh nàng lại một phen tim đập chân run, nàng lên tiếng hỏi Nhạc Bất Quần:

– Nói, Lệnh Hồ Xung đang ở đâu?

Suy nghĩ một lúc, Nhạc Bất Quần lên tiếng trong hằn học:

– Nó chết rồi.

Câu nói của Nhạc Bất Quần khiến Đông Phương như vỡ vụn ra thành từng mảnh, nàng còn chưa hết bàng hoàng thì Nhạc Bất Quần vẫn tiếp tục lên tiếng:


– Sau này, ngươi đừng tìm nó nữa, mặc dù nó không còn là đệ tử của Hoa Sơn, nhưng ta cũng không mong nó có bất kỳ quan hệ nào với Mà Giáo các người. Ma đầu ngươi đừng nhắc đến nó nữa.

Mắt Đông Phương lúc này đã đỏ hoe, nhưng nàng vẫn hy vọng tìm được chút gì đó dối trá trong lời ói đanh thép của Nhạc Bất Quần, nàng túm lấy cổ áo hắn:

– Ngươi nói bừa.

– Đông Phương Bất Bại, lẽ nào ngay cả một người chết ngươi cũng không bỏ qua sao?

– Ngươi lừa ta.

Đông Phương tức giận hét lớn, tiếng thét ai oán và đau khổ của nàng làm rung chuyển cả một góc rừng, nàng vận khí và hét lên như người điên dại vậy. Đám đệ tử của phái Thanh Thành như bị ma lực khống chế, lao đầu vào nàng để cố giết cho được Đông Phương, Dư Thương Hải lợi dụng cơ hội đó ra hối thúc Nhạc Bất Quần và Nhạc phu nhân chạy trốn. Trong khí đó, đám đệ tử của phái Thanh Thành lần lượt bị hận thù của Đông Phương đánh bại ở đó, xác chết nằm la liệt, rải rác cả một góc rừng, không một ai sống sót.

Dư Thương Hải và vợ chồng Nhạc Bất Quần chạy được một đoạn khá xa, khi cảm giác đã an toàn, hắn mới dừng lại và thở dốc, như vừa từ cõi chết trở về vậy. Nhạc phu nhân thấy như đám đệ tử đó chết oan dưới bàn tay của Đông Phương, nàng bất bình lên tiếng:


– Dư quán chủ, ông là nhân sĩ chính phái, tại sao lại vì mạng sống của mình mà hy sinh tính mạng của đệ tử.

– Không phải ta còn lo cứu cả tính mạng của hai người sao, để cho rừng còn xanh, sợ gì không có củi đốt. Các đệ tử chết hết rồi thì sao? Nếu để chúng ta chết, Quần long vô thủ lẽ nào họ…

– Đúng là những lời giả dối.

Nhạc phu nhân nói xong rút kiếm đánh vè phía hắn, Dư Thương Hải rất nhanh chóng né đòn rồi đánh cho nàng một chưởng khiến Nhạc phu nhân bị bắn ra ngã về phía Nhạc Bất Quần, nàng tức giận lên tiếng:

– Dư Thương Hải, ông tưởng chuyện này như vậy là xong sao? Nếu truyền khắp giang hồ, ta xem phái Thanh Thành các người còn mặt mũi nào không?

Giật mình nhớ ra điều đó, Dư Thương Hải mỉm cười gian trá và lên tiếng:

– Được, các người đã nhắc nhở ta chuyện này không được truyền ra ngoài, vậy thì đừng trách ta độc ác.

Hắn nói xong, từ từ tiến đến, Nhạc Bất Quần dìu vợ mình lùi lại, từ từ lên tiếng:

– Dư Thương Hải, rốt cuộc ông muốn làm gì, ông tưởng ông là đối thủ của hai chúng tôi sao?

– Đúng, bình thường ta không đánh với ông, nhưng bây giờ hổ xuống đồng bằng bằng bị chó khinh (Đm, thế khác đéo tự nhận mình là chó :D). Ta xem ông làm được gì. Xem chưởng.

Dứt lời, Dư Thương Hải tấn công Nhạc Bất Quần, tình thế nguy cấp, Nhạc Bất Quần vội vàng đẩy vợ mình ra để giao đấu với Dư Thương Hải, nhưng bản thân đang bị trọng thương vì dính chưởng của Đông Phương Bất Bại, chỉ sau ba chiêu Nhạc Bất Quần đã bị Dư Thương Hải không chế, điểm huyệt đạo, khống chế được Nhạc Bất Quần, hắn khoái trá cười ha hả:

– Hahaha, Nhạc Bất Quần, thật không ngờ có ngày ông lại rơi vào tay ta, xuống âm phủ gặp Diêm Vương thì nhớ nói là do Dư Thương Hải ta làm nhé.


Nói xong hắn lừ lừ tiến tới định kết liễu mạng sông của ông, nhận thấy tình thế vô cùng hiểm nghèo, Nhạc phu nhân cầm thanh kiếm cố gắng vận dụng hết sức lực đâm thẳng về phía Dư Thương Hải. Hắn nghe tiếng gió, cúi đầu xuống tránh, rồi không quay lại, hắn đưa tay ra sau chộp luôn vào ngực của nàng rồi quăng mạnh về phía trước. Chiếc áo của nàng bị hắn tóm mạnh quá rách rời ra khỏi cơ thể nàng và vẫn nằm chặt trong bàn tay hắn. Nhạc phu nhân bị ngã ngửa xuống đát, ê ẩm cả người, bầu ngực trắng toát của nàng xổ ra, lồ lộ ra ngay trước mặt hắn. Nhạc phu nhân trúng đòn, nàng đau đến nỗi không nhấc nổi thân thể mình lên nữa, để mặc cho bầu vú nhấp nhô theo từng hơi thở mà đập vào mắt hắn. Vừa nhìn thấy bộ ngực hấp dẫn đó của nàng, hắn cười ha hả, con cu đã dựng lên chọc ngang đũng quần, hắn quay sang nhìn Nhạc Bất Quần và cười lớn:

– Nhạc Chưởng môn, ta nghe nói phu nhân của ông vô cùng dâm đãng, nàng ta và con gái của ông giao hoan cuồng nhiệt với một lũ cướp, hôm nay ta cũng muốn thử xem đó có phải là thật không, sau đó, ta sẽ tiễn cả hai người về với phật tổ. – Sau đó, hắn trói Nhạc Bất Quần vào gốc cây, bịt miệng ông lại bằng một chiếc rẻ rách rồi bỏ mặc ông ở đó rồi từ từ tiến tới Nhạc phu nhân đang nằm bẹp dưới đất.

Dư Thương Hải tiến tới, đè lên người nàng, hắn lật hai vạt áo nàng ra, để lộ hoàn toàn hai bầu vú trước cặp mắt hau háu của hắn. Bị đè lên người, nàng dẫy dụa, xô tay đạp chân cố đẩy hắn ra. Nhưng ngay lập tức sự chống cự yếu ớt của nàng bị cánh tay rắn chắc của hắn chế ngự. Một tay hắn giữ chặt hai tay nàng, đồng thời hắn cúi xuống hôn như mưa lên mặt nàng, mặc cho Nhạc Bất Quần tha hồ chửi rủa, càng bị chửi hắn càng khoái trá. Nhạc phu nhân lắc đầu liên tục, cố để tránh nhưng cái hôn vồn vã của hắn, thấy không hôn được môi nàng, hắn di chuyển lưỡi xuống liếm quanh cổ nàng rồi ngực nàng và nhay nhay một bên đầu vú của nàng, một bên cắn, bên kia dùng tay bóp mạnh, một tay còn lại vẫn giữ chặt lấy hai tay nàng.

– Buông ta ra…thả ta ra…đồ khốn kiếp…đồ súc sinh… – Nàng liên tục chử rủa hắn.

– Ha ha ha…chửi nữa đi…rủa nữa đi…Nhạc phu nhân…nàng đẹp thật, rất đẹp…tại sao ta lại không phát hiện ra điều này sớm cơ chứ…hahaha

Dư Thương Hải cười lớn, hắn nằm trên người nàng đưa tay kéo quần hắn xuống rồi tuột quần nàng ra luôn nữa. Vừa thấy cặp đùi trắng bóc và cái lồn đen nhung là con cu của hắn cương lên hết cỡ rồi. Hắn tuột hẳn người xuống, bỏ hai tay nàng ra rồi banh chân nàng ra hết cỡ và rúc đầu vào đó liếm xì sụp vào lồn nàng. Nhạc phu nhân muốn đứng dậy đạp hắn ra nhưng nàng không sao làm được, hai bắp đùi nàng bị hai bàn tay của hắn bóp mạnh lại rồi dạng hết cỡ ra, lưỡi hén vét thật sâu vào lồn nàng mà ngoáy loạn xạ. Được một lúc thì nước lồn của nàng bắn ra tung tóe. Đến đây thì hắn chồn dậy, không chần chờ gì nữa, hắn cầm con cu để ngay vào lồn nàng mà đống một cái thật mạnh vào. Con cu hắn đâm sâu tới tận gốc liền.

– Á á á…đau quá…Dư Thương Hải…ngươi đúng là…tên súc sinh…

– Hề hề hề…Nhạc phu nhân, lồn nàng thật khít khao…cặc ta sướng quá…Nhạc Bất Quần…ông thật có phúc…hahaha.

Hắn vừa cười nói lớn, vừa địt phành phạch vào lồn nàng, vừa ngẩng đầu lên nhìn Nhạc Bất Quần để trêu tức. Nhạc Bất Quần bị trói ở gốc cây ngay gần đó, miệng ú ớ không nói được câu nào, cứ trơ mắt ra nhìn vợ bị hắn hành hạ mà không làm gì được.

Nhạc Phu nhân cố dẫy dụa, nhưng lại bị hắn dùng tay không chế, khiến nàng không sao cử động được. Con cặc cương cứng của hắn được lỗ lồn nhỏ hẹp của nàng bóp chặt lại làm hắn sướng quá. Hắn liền ra sức dộng cặc liên miên vào lồn nàng. Mông đít của hắn nhô lên thụp xuống không ngừng. Đang dập dồn vào lồn nàng thì Dư Thương Hải thấy ngực nàng nẩy lên khi nàng bị dạng tay ra, cặp vú rung rinh theo từng cú thúc thì hắn liền đưa hai tay ra mà bóp luôn. Bàn tay hắn bị đẩy lên bởi một bầu ngực vun đầy, làm hắn không ngờ là vú nàng lại có thể căng cứng đến như vậy. Hứng chí, hắn bèn chà nắn, xoa bóp không ngừng lên bộ nhũ hoa đó, đồng thời hắn cũng tăng thêm nhịp dộng liên tiếp vào lồn nàng và rên lớn:

– Hừ hừ hừ…sướng quá…đã cu thật…a..a…

Vừa địt, vừa bóp, Dư Thương Hải nhìn xuống khuôn mặt đẹp như tiên của nàng, hắn khoái trá cười hề hề rồi cúi xuống hôn lên cặp môi đỏ hồng của nàng. Môi của hằn vừa chạm vào môi của nàng là Nhạc phu nhân vội quay mặt tránh đi, không cho hắn đút lưỡi vào miệng nàng. Không nút lưỡi nàng được, Dư Thương Hải bèn hôn hít túi bụi trên mặt, trên mũi, trên cổ nàng. Và cứ như thế, hắn vừa địt vào lồn nàng, vừa bóp vú trên ngực nàng, vừa hôn hít khắp mặt mũi nàng, hùng hục, loạn cuồng, dâm đãng.

Đang địt phành phạch vào lồn nàng, hắn bỗng rút con cặc ra khỏi lồn, kéo nàng dậy và lôi nàng đến gần Nhạc Bất Quần. Nhạc phu nhân lê lết theo hắn, nàng hoảng hốt:

– Dư Thương Hải…ngươi…ngươi lại muốn gì??

– Muốn gì à? Hề hề, ta muốn nàng bú cặc cho ta…trước mặt hắn.

Hắn khoái chí, cưới ha hả khi thốt ra những lời nói mang hàm ý làm nhục cả hai vợ chồng nàng.

– Khốn kiếp…đừng có hòng…có giỏi..ngươi giết ta.. – nàng hét lên.

Bị cự tuyệt, hắn từng mắt, nhìn nàng quát lớn “sao, không làm phải không”. “Bốp” Ngay sau câu nói đó là một cái tát như trời giáng vào mặt Nhạc Bất Quần, khiến ông lật hẳn mặt sang một bên, khóe miệng đã chảy máu, dính vào miếng giẻ. Nhạc phu nhân hoảng hốt:

– Dư Thương Hải, ngươi thật bỉ ổi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.