Trở về truyện

Ta Vô Tình Tạo Ra Hệ Thống - Chương 17: Ám Ma Tử Vong Xà

Ta Vô Tình Tạo Ra Hệ Thống

17 Chương 17: Ám Ma Tử Vong Xà

Sáng hôm sau...

Tôn lúc này cảm thấy ngủ rất là thoải mái, nhìn xuống thì thấy Đế Ngọc vẫn nằm trong ngực hắn như con mèo nhỏ. Ngáp một cái rồi hôn lên trán nàng, tay hắn từ từ sờ vào đôi bầu vú của nàng.

Một cảm giác mềm mềm và rất co giãn, luồng tay vào cái yếm vân vê đầu ti. Nàng đang ngủ thì có cảm giác ngực mình có một bàn tay ma quái đang xoa nắn. Mở mắt ra thì thấy tiểu Tôn hắn đang bóp ngực mình.

Nàng phồng má đáng yêu nhìn hắn nói:

"Tiểu Tôn, ngươi thật biến thái!"

"Hắc hắc, ya đây không phải là Ngọc Nhi rất thích bị như vậy ư!" Vừa nói hắn vừa bóp mạnh hơn đôi bầu vú của nàng.

"Ngươi...ưm thật biến thái." Nàng giả vờ chống cự một chút sau đó mặc kệ cho hắn làm càn. Hắn xoa bóp đôi bầu vú nàng một chút sau đó cuối xuống hôn đôi môi nàng.

Nàng đang nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác hắn xoa bóp đôi bầu vú của mình thì bất chợt một cái môi mềm mại hôn nàng, sau đó là một cái đầu lưỡi cậy hàm răng nàng ra xong rồi nó tham lam cướp hết nước bọt của nàng, mở mắt ra thì nàng thấy hắn đang hôn mình.


Nhất thời làm nàng choáng váng sau đó cũng theo tiết tấu của hắn mà đá lưỡi với nhau.

Hai cái lưỡi cứ quấn lấy nhau, vừa cướp nước bọt của nhau vừa trao nhau nước bọt. Đá lưỡi một cách chán chê rồi thì hắn nhả môi nàng ra, để lại một sợi nước bạc từ từ rơi xuống.

"Ngọc Nhi, nàng dẫn ta đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm được không, nơi đó ta có việc cần làm." Hắn vuốt ve khuôn mặt nàng nói.

"Ưm, tiểu Tôn sau ngươi lại biết nơi đó, ta nhớ ngươi chỉ là một cây linh dược hoá hình thôi nha?" Nàng ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn hắn, không ngờ tên này lại biết nơi đó. Mà trong khi hắn từ đầu đến cuối lại sinh ra ở nơi này.

"Nàng thấy cây linh dược nào đẹp trai và thông minh như vậy chưa?" Tôn cười trêu chọc nàng nói.

"Phi, tiểu Tôn ngươi mà đẹp cái nỗi gì!" Nàng dùng ánh mắt ghen tị nhìn hắn nói, tên này đã soái vậy rồi còn tự nhận mình đẹp trai nữa chứ, thật là tức chết bổn cô nương.

Hắn vuốt ve khuôn mặt nàng, tay còn lại thì xoa xoa đôi bầu vú nói: "Nàng dẫn ta đi, hoàn thành rồi thì nàng muốn ta làm gì cũng được." Tôn ghé sát tay nàng thở hơi nóng của giọng nói mình vào trong tai Đế Ngọc.

Thấy hắn như vậy làm nàng đỏ cả mặt, tên này tính chọc nàng khóc nữa chắc, nhưng khi nghe hắn nói nàng muốn ta làm gì cũng được thì mắt sáng lên. Quay lại nhìn hắn hỏi:


"Thật sự?"

"Thật, chỉ cần nàng nghe lời ta là được, hoàn thành rồi muốn gì tùy nàng!" Tôn ôm lấy nàng vào ngực sau đó bóp cái mông nàng chân tình nói.

"Khi nào đi?" Hiển nhiên là con hàng này vội lắm rồi, cứ nghĩ đến cái cảnh hắn ấy ấy với nàng làm nàng vội vã. Phải nhanh chóng hoàn thành mới được, nên vội hỏi.

"Bây giờ đi, ta cũng tính trên đường đi thôn phệ hồn thú độc ác để tăng tu vi!" Hắn nhìn nàng suy nghĩ nói.

"Được, nhanh nhanh đi thôi!" Nàng kéo tay hắn vội vã nói trong khi cả cơ thể chỉ có cái yếm và nội khố.

Hắn nhìn thấy nàng vội vàng như thế thì mỉm cười, đứng dậy tay thò vào cái nội khố xoa móc cái âm hộ đã được nàng cắt tỉa gọn gàng nói:

"Ngọc Nhi nàng từ từ, không vội. Đồ nàng còn chưa mặc đây này." Vừa nói vừa móc vào cái âm hộ đang rỉ ra tí dâm thủy của nàng, tay kia thì xoa bóp đôi bầu vú.


"Ưm...tiểu Tôn, ngươi thật biến thái ưm...ưm." Nàng bị hắn móc âm hộ thì quặn quẹo như con giun rên rỉ nói.

Tôn móc vào âm hộ của Đế Ngọc có cảm giác nó đang hút lấy mình vậy, bất chợt cái âm hộ co bóp dữ dội sau đó thì một dòng âm tinh đặc sệch chảy ra.

"Aaa, huhu tiểu Tôn ngươi làm ta tiểu ra rồi hức hức, ngươi khi dễ ta um." Nàng vừa nói xong thì bị Tôn dùng cái tay dính đầy dâm thủy nhét vào miệng nàng.
"Liếm sạch nó đi!" Tôn thúc dục nói, nàng đang khóc nghe hắn nói vậy thì cũng làm theo, nàng cảm giác cái này không phải nước tiểu mà là thứ gì đó ra từ chỗ đó của nàng. Nó có vị ngọt ngọt và mùi hương rất đặc trưng a, nàng liếm mút sạch sẽ dâm thủy trên ngón tay của Tôn.

Tôn thấy nàng ngoan ngoãn liếm sạch thì xoa đầu nàng nói:

"Được rồi, hảo mặc đồ vào chúng ta đi."

...

Nàng dẫn hắn ra khỏi hang động, đi ra khỏi kết giới mà nàng đã tạo. Bên ngoài là khung cảnh khu rừng về đêm. Ánh trăng lên cao chiếu xuống vạn vật. Tiếng những con hồn thú và hung thú hú nhau trong khu rừng rộng lớn làm vang vọng cả bốn phương.

Xuất hiện trước mặt Tôn là những cây cổ thụ cao chót vót, bên dưới là những động vật như rắn độc, rết bò khắp nơi. Trên những cành cây là những loài chim, mèo, báo, dơi, xà,... Những động vật đi săn đêm đang ẩn nấp đều bị Tôn nhìn thấy hết.
Bất chợt, một con xà toàn thân đen kịt bảo phủ bởi hắc ám, nó mang hơi thở của sự chết chóc, đôi mắt đỏ rực. Răng nhanh dài hơn 3 mét, nó dài khoảng 50 mét. Đôi mắt nó nhìn chằm chằm vào Tôn và Đế Ngọc.

Ám Ma Tử Vong Xà, tu vi 20 vạn năm.

"Chậc, không nghĩ tới mới đi liền gặp hồn thú tu vi cao như vậy." Tôn cảm thán, khu rừng này không thuộc Tinh Đấu Đại Sâm Lâm nhưng cũng rất nhiều tồn tại khủng bố.

"Có cần ta giết nó giúp ngươi không tiểu Tôn?" Đế Ngọc hỏi hắn, nàng sợ hắn mới tu vi 7 vạn năm không tài nào mà đánh thắng được hồn thú 20 vạn năm cả.


Tôn nghe nàng nói vậy thì mỉm cười không đáp. Bỗng cả người hắn được bao trùm bởi một bộ đen, đeo lên một chiếc mặt nạ quỷ dữ tợn. Đôi mắt đỏ tím mang theo sự chết chóc và thần bí. Hắn lao lên về phía con xà bằng thân pháp quỷ dị để lại rất nhiều tàn ảnh.
Con xà thấy hắn lao vào mình thì khinh thường, tên này tu vi mới 7 vạn năm mà thôi, chả qua nó cảm ứng có một thứ gì đó có thể khiến huyết mạch mình tiến hoá thì chạy tới, bắt gặp hai tên hồn thú hình dạng kì lạ. Một tên thì nó chả cảm nhận được gì cả nên nó cho rằng đó là hồn thú cấp thấp, tên còn lại thì khiến nó cảm giác chỉ cần ăn tên đó vào thì huyết mạch nó sẽ tiến hoá và tăng tu vi.

"Xìiiii."

Con xà hé lưỡi ra đánh hơi, tên hồn thú kì lạ kia nó đã bị mất cảm ứng, nó đang ngó nhìn xung quanh để tìm thân ảnh kia.

"Ta ở đây này!" Tôn xuất hiện trên một cành cây sau lưng nó và nói.

"Xàaa."

Con xà tức giận vì bị một tên hồn thú tu vi thấp hơn mình qua mặt. Con xà cuộn tròn mình lại với tốc độ cực nhanh, tụ trong họng một quả cầu năng lượng mang khí tức tà ác, hắc ám và tử vong bắn về phía Tôn.
"Trò chơi mà thôi!" Tôn đứng trên cành cây nhìn thấy cảnh này thì lên tiếng. Hắn nhảy ra khỏi cành cây ấy, vừa mới nhảy ra thì chỗ hắn đứng đã hoá thành phấn vụn. Tôn lại trèo lên cành cây khác.

"Đến lượt ta!" Tôn đứng từ trên cành cây nhìn xuống con xà, tay hắn giơ ra. Bao phủ xung quanh tay hắn là một hình vòng tròn trong đó có khắc lên những cổ tự kì bí, cả vòng tròn và những cổ tự ấy được bao phủ bởi hai nguyên tố băng và hoả, năng lượng dùng để điều khiển hai nguyên tố ấy là nguồn năng lượng đặc trưng ở thế giới này.

Hồn lực.

Hai nguyên tố hoả và băng tụ vào cánh tay phải của Tôn, sau đó trước mặt Tôn xuất hiện hàng ngàn những thanh kiếm không chuôi được tạo ra bởi hai nguyên tố hoả và băng.

"Ma pháp sơ cấp: Mưa kiếm."

"Xèo xèo xèo xèo..."

Tiếng những thanh kiếm không chuôi ấy được phóng xuống với tốc độ cực nhanh, ma sát với không khí tạo nên âm thanh rít gào.
Con xà từ khi thấy Tôn giơ tay lên sau đó xuất hiện một cái vòng tròn quanh tay hắn rồi lại xuất hiện hàng ngàn thanh kiếm đỏ xanh. Chúng lại phóng tới nó với tốc độ cực nhanh làm nó không kịp phản ứng.

Hàng ngàn thanh kiếm không chuôi đâm xuyên qua lớp vảy con xà như đậu hũ vậy, làm nó rít gào lên đau đớn.

"Gràoooooo..."

Sau đó tiếng gào thét dần im bật, thì từ xác con xà xuất hiện một cái vòng tròn màu đỏ sẫm lơ lửng bay lên không trung đó chính là hồn hoàn của nó. Thì cũng xuất hiện một khối hồn cốt màu đỏ và đen mang theo khí tức tà ác, hắc ám và tử vong, đó chính là khối hồn cốt cánh tay.

Tôn thấy xuất hiện hai đồ ngon thì mỉm cười, tuy mấy thứ này đối với hắn chả là gì cả nhưng hắn muốn trải nghiệm cảm giác làm hồn sư. Hắn nhảy xuống đất, đến bên cạnh vòng hồn hoàn màu đỏ sẫm sau đó giơ tay phải ra.
"Đại Thôn Phệ Thuật !"

Vòng hồn hoàn và cái xác con xà bị Tôn thôn phệ. Một nguồn năng lượng khổng lồ tràn vào cơ thể Tôn khiến hắn gần như sắp bạo thể, hắn nhếch miệng lên cười.

"Đại Chúc Phúc Thuật !"

Một luồng năng lượng màu hồng kì bí bao phủ lấy Tôn tăng phúc toàn diện cho hắn, nguồn năng lượng từ vòng hồn hoàn đỏ sẫm và xác con xà mau chóng bị Tôn thôn phệ hấp thu hết chuyển hoá thành tu vi cho bản thân.

10 vạn năm...12 vạn năm...16 vạn năm...23 vạn năm đến khi 28 vạn năm thì mới dừng lại.

"Phù, thật là thoải mái. Đợi tu vi ta đến 100 vạn năm thì tu luyện theo cách con người."

Tôn sau đó lấy khối hồn cốt cánh tay màu đỏ và đen ấy hấp thu vào tay phải, tu vi tăng lên 30 vạn năm. Giờ đây Tôn có thể thôn phệ sát khí, tử khí và các loại khí tiêu cực và tà ác chuyển hoá thành tu vi cho mình.
Hắn đứng dậy phủi phủi cái mông sau đó đi đến phía Đế Ngọc thấy nàng đang say mê ngắm nhìn hắn. Hắn vẩy cái tay trước mặt nàng khiến nàng tỉnh lại. Nàng xấu hổ nói:

"Tiểu Tôn, ngươi thật mạnh và soái a!" Nói xong nàng ôm chầm lấy hắn tựa đầu mình vào ngực hắn tham lam hít lấy hít để.

Hắn thấy vậy thì khá buồn cười, không ngờ ta lại đẹp trai đến như vậy a. Hắn xoa xoa cái đầu nàng rồi nói:

"Hảo, Ngọc Nhi dẫn ta đi đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đi!"

"Um, ngươi theo ta!" Nàng gật đầu sau đó kéo tay hắn đi về phía khu rừng, đi vào khu rừng Tôn mới cảm nhận được độ nguy hiểm khi đi rừng vào ban đêm là gì. Lơ là một chút thì mất mạng như chơi, cái này còn nguy hiểm hơn cả Thế Giới Dịch Bệnh hắn từng càn quét.

Dưới chân đâu đâu cũng là các loại côn trùng nguy hiểm, nếu cho dù là Hồn Vương không cẩn thận bị một con cắn cũng lên bảng bởi vì nơi đây vẫn còn là rừng khởi nguyên, con người còn chưa khám phá và săn giết hồn thú nên vẫn còn rất nhiều thứ đã bị tuyệt chủng hoặc ẩn sâu trong hành tinh này.
Tôn vừa đi vừa quan sát xem có con mồi nào ngon ngon như con Ám Ma Tử Vong Xà thôn phệ và kiếm hồn cốt chơi. Hắn rất là thích mấy cái hồn hoàn và hồn cốt. Bởi vì chúng rất đẹp và có thể nâng cấp và tiến hoá mạnh hơn, Tôn nghĩ mình cần thu thập nhiều hồn hoàn và hồn cốt hơn để làm bộ sưu tập.

Tôn và Đế Ngọc đi đã hơn bốn dặm, rừng này khá là rậm. Hồn thú vạn năm đi đầy đất, mười vạn năm thì Tôn gặp hai ba con nhưng là mấy con không gây hại gì nên hắn chả giết.

Đến khi đi ra khỏi được khu rừng thì Tôn thấy những tên nhân loại đầu tiên, đây chỉ là mấy cái làng là phàm nhân mà thôi. Tôn cũng bắt gặp vài tên Hồn Sĩ nhưng mặc kệ chúng, đi đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm mới là mục đích chính của Tôn.

...

Sau ba ngày thì Tôn cùng Đế Ngọc cũng đến bìa rừng Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, nơi này mới gọi là đỉnh cao của sự nguy hiểm. Bây giờ chỉ cần Phong Hào Đấu La bình thường vào hơi sâu trong rừng một chút thì cũng tám thành lên bảng.
Nơi đây hồn thú vạn năm như rơm như rạ, mười vạn năm thì cả chục. Tôn cùng Đế Ngọc đi vào, nhờ vào hệ thống nên hắn biết mẹ của Tiểu Vũ vừa hoá hình thành công và đang tu luyện. Hắn dẫn Đế Ngọc đi vào trong rừng, vừa vào thì gặp một đầu bò cạp toàn thân là dung nham, cái đuôi đầy nọc độc và dung nham đang chạy lung tung trong khu rừng.

Liệt Hoả Nham Bò Cạp, tu vi 9 vạn năm hồn thú.

"Con mẹ nó, mới đi đã gặp 9 vạn năm rồi. Ra nhiều nhiều 10 vạn năm một tí cho ta thu hồn hoàn và hồn cốt." Tôn nghĩ thầm trong đầu.

Tôn và Đế Ngọc càng đi sâu vào thì gặp càng nhiều hồn thú, đến khi Tôn cảm ứng được gì đó thì nói:

"Đây rồi đây rồi, chân chính là nó. Không ngờ tu vi nó cao như vậy, hình như con này là con khác chứ không phải con hổ kia ở trong cốt truyện!"

Nàng nghe tiểu Tôn hắn thì thầm cái gì đó rồi hỏi:
"Sao vậy tiểu Tôn, ngươi sợ à?"

"Hừ, ta mà sợ thì chắc ta đã tránh xa hồn thú 100 vạn năm như nàng rồi!" Tôn vẫn trong mặt nạ quỷ dạ xoa nhìn nàng và nói.

"Khanh khách, tiểu Tôn ngươi thật dũng cảm, bổn cô nương lúc hoàn thành nhiệm vụ rồi sẽ thưởng cho ngươi!" Nàng ôm lấy cánh tay phải hắn ép sát bộ ngực vào cười khúc khích nói.

"Hảo hảo, đợi ta làm xong việc sẽ làm điều nàng muốn!" Tôn xoa xoa đầu nhỏ nàng nói.

"Hi hi, coi như tiểu Tôn ngươi biết giữ lời." Càng nói nàng càng cạ cạ bầu ngực sung mãn của mình vào cánh tay hắn.

Hắn dẫn nàng đến chỗ Ám Ma Tà Thần Hổ đang ở, Tôn lúc này cùng Đế Ngọc đứng trên cành cây của một cái cổ thụ, Tôn nhìn vào một cái hang động. Trong đó là một con hổ có vằn đen, bốn cái cánh của thiên thần sa ngã ở trên lưng, cả người nó toát ra khí tức bảy tội đồ của Tà Thần mà chỉ có Tôn mới có thể cảm nhận được.
Kiêu ngạo.

Tham lam.

Dục vọng.

Phẫn nộ.

Tham ăn.

Đố kị.

Lười biếng.

Nó chính là Ám Ma Tà Thần Hổ, tu vi 30 vạn năm.

Hình như con này là tổ tông của con Ám Ma Tà Thần Hổ trong nguyên tác thì phải. Chậc chậc, lại có bộ siêu tập hồn cốt rồi. Tôn nhìn Đế Ngọc nói:

"Nàng ở đây ta vào thịt nó!"

"Hừ, mặc kệ ngươi làm gì thì làm. Nhanh nhanh hoàn thành nhiệm vụ cho bổn cô nương!" Nàng liếc nhìn hắn rồi nói.

Hắn gật đầu sau đó nhảy xuống đất, tiến đến gần phía hang động. Tà Hổ đang ngủ thì cảm ứng có con ruồi nào đấy đi về phía hang của mình. Nó khinh thường mà chỉ toả ra uy áp 30 vạn năm tu vi của mình để con ruồi không biết điều ấy chạy đi. Nhưng mà hổ tính không bằng người tính, nó phóng ra uy áp mà tên kia chả bị gì cả, ngay cả hoảng sợ cũng không có, chạy cũng không chạy mà càng tiến gần về phía hang động hơn.
Tà Hổ lúc này mới tức giận, con ruồi này thật là trâu. Thế là nó bước ra khỏi hang nhìn chằm chằm vào con ruồi ấy. Chỉ thấy đó là một tên hồn thú có hình dạng kì lạ, cả người hắn toả ra khí tức tà ác và tử vong giống như nó vậy.

Tà Hổ nhìn thấy hắn thì ngạc nhiên, chả lẽ tên này là đồng loại? Nhưng niềm kiêu ngạo của một chúa tể rừng xanh không cho phép điều đó.

Một rừng chỉ có một hổ mà thôi như một nước không thể có hai vua vậy. Nó gào lên nhìn Tôn đầy chiến ý, hôm nay một trong hai người bọn chúng sẽ phải bỏ mạng tại đây. Thắng thì sẽ được nắm giữ một phần khu rừng này, thua thì chỉ có chết đó là quy luật rừng xanh.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.