Trở về truyện

Quà Tặng Đặc Biệt Cho Học Sinh Giỏi - Chương 20

Quà Tặng Đặc Biệt Cho Học Sinh Giỏi

20 Chương 20

Cuộc họp phụ huynh diễn ra không lâu, mẹ Lý Cẩn Du ở lại nói chuyện thêm với Sở Bỉnh Văn một lát. Những phụ huynh và học sinh khác đã ra về hết, hành lang vắng vẻ, mình cô ghé vào lan can nhìn xuống phía dưới.

Cô đã đổi sang bộ đồng phục mùa thu, đôi tất đen hơi dày ôm sát vào hai chân cô. Sờ lên chất liệu vải váy có chút thô ráp, rất có không khí mùa thu.

Gió thổi bay váy cô, lúc cao lúc thấp, Lý Cẩn Du chẳng buồn đi giữ nó lại, cũng chẳng có tâm trạng ngắm phong cảnh.

Cô không biết Sở Bỉnh Văn nói chuyện gì với mẹ mình. Cô rất để ý.

Mỗi lần Sở Bỉnh Văn nói hai câu, mẹ cô lại quay đầu nhìn cô hai cái, vừa nhìn vừa cười. Lý Cẩn Du biết Sở Bỉnh Văn chắc là đang khen cô.

Điều này khiến cô cảm thấy trăm cái móng vuốt đang cào lấy trái tim, cô muốn biết anh đã nói gì.

Lúc mẹ cô đi ra khỏi phòng học thì trời đã rất tối. Tối nay bà ấy có buổi xã giao, bảo Lý Cẩn Du ngồi xe Sở Bỉnh Văn, anh sẽ chở cô về.

Bữa tối cũng bảo Sở Bỉnh Văn dẫn cô đi.


Lý Cẩn Du không tình nguyện mà ngồi lên xe Sở Bỉnh Văn, mãi đến khi mẹ rời đi mới mở miệng hỏi anh.

“Thầy cho mẹ em uống canh mê hồn nào vậy?” Lý Cẩn Du bắt chéo hai chân.

Sở Bỉnh Văn giúp cô thắt dây an toàn, hai tay cầm lên vô lăng: “Đều là lời khen em.”

Lý Cẩn Du nổi lòng hiếu kỳ, vô bả vai anh: “Đều là lời khen thế nào? Đến đến đến, nói cho em với.”

Sở Bỉnh Văn nghiền ngẫm nhìn cô: “Thật sự muốn nói?”

“Nói đi, nói đi mà!” Lý Cẩn Du hứng thú bừng bừng.

“Tôi nói Tiểu Cẩn Du của chúng ta huyệt nhỏ rất chặt, vú cũng rất mềm, dâm thủy cũng nhiều…”

“Đệch!” Lý Cẩn Du duỗi chân đá anh, “Trước mặt bàn dân thiên hạ, thầy đường đường là một người giáo viên nhân dân sao có thể nói mấy lời này.”


“Ai da ai da, đừng đá, đang lái xe mà.” Sở Bỉnh Văn giả bộ đứng đắn, trong mắt tràn đầy ý cười.

Nhà hàng mà Sở Bỉnh Văn dẫn cô tới không tính là một nhà hàng Tây đặc biệt xa hoa, cũng có lẽ là chú ý đến cách ăn mặc của cô, cô không có thời gian thay quần áo.

Đồ ăn nhà hàng này bình thường, thắng ở chỗ điều kiện xung quanh hơn hẳn, khăn trải bàn dài chấm đất, phòng riêng cách âm rất tốt, ngoại trừ tiếng hai người nói chuyện sẽ không có tiếng huyên náo từ gian phòng kế bên truyền tới.

Lúc món chính được đem lên, Lý Cẩn Du không chịu nổi cô đơn, cởi giày ra, bàn chân nhỏ lướt từ mu bàn chân anh hướng lên, lướt qua bắp chân, bắp đùi, dừng ở giữa đũng quần anh.

Anh lập tức tựa như phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt híp lại, khóe miệng nhếch lên, là biểu cảm đang lập kế hoạch gì đó.

Lý Cẩn Du chợt cảm thấy có bẫy, vội vàng thu chân về, không ngờ anh túm lấy cổ chân cô, tự mình từ từ ma sát trên vật nam tính lớn.

“Thầy biến thái!” Lý Cẩn Du kêu lên, cô càng thu chân về anh càng ấn chân cô lên chỗ vật nam tính anh.


“Bây giờ em mới biết sao?” Vẻ mặt Sở Bỉnh Văn vẫn như cũ.

Lý Cẩn Du cứng rắn lắm mới kéo được chân về, tiếp đó mãi cho đến khi ăn xong bữa tối, anh cũng không chạm vào cô nữa.

Anh chạm vào cô, cô ngại mất mặt trước mọi người, anh không chạm vào cô, ngược lại cô có chút không quen.

Vất vả lắm cô mới ôm tâm sự lên được xe, cho rằng anh ít nhất cũng sẽ làm gì đó với cô, không ngờ anh nghiêng đầu hỏi cô, “Nhà em vẫn là địa chỉ điền học kỳ trước phải không?”

Cô tức giận, thuận miệng đáp: “Không phải.”

“Vậy em cho tôi địa chỉ?” Sở Bỉnh Văn hỏi.
Cô đảo mắt, giảo hoạt mỉm cười: “Được ạ.”

Sở Bỉnh Văn càng lái càng cảm thấy không thích hợp, nơi này lệch khác thường, là rừng cây con người gieo trồng, ngoài bìa rừng có đôi tình nhân đang thân mật, chạy vào chỗ sâu, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người bọn họ và tiếng lá rụng rơi trên mui xe.

Anh vừa mới dừng xe, cô đã nhào về phía anh. Tay cô chạy thẳng đến chỗ điều khiển ghế anh, ấn xuống. Sở Bỉnh Văn theo ghế dựa nằm xuống, cô bước qua ngồi trên người anh.

“Không về nhà?” Tay anh xoa nhẹ lên hông cô.

Lý Cẩn Du liêm liếm khóe miệng, lấy di động từ trong balo ra gọi một cuộc, tay cô đang lượn vòng ở bụng dưới của anh.

Sau khi được nhận, cô chỉ nói một câu: “Con và thầy đi dạo hiệu sách một lát mua mấy quyển bài tập rồi về.”


Cúp điện thoại, không đợi Lý Cẩn Du tiến công, anh đã mạnh mẽ hôn lên má cô, đặt cô dưới thân mình.
Cô luôn có sức quyến rũ vô cùng đối với anh, bất kể là bị làm đến thần trí không rõ, hay là giả vờ gợi cảm khiêu khích câu dẫn.

Cô có thể nhẹ nhàng kích thích dây cung trong lòng anh, tạo nên vô số gợn sóng trên mặt hồ.

Cô là thuốc độc và cũng là thuốc giải.

“Để em tới, để em tới một lần!” Lý Cẩn Du giãy dụa nói.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.