Trở về truyện

Nước Chanh - Chương 5

Nước Chanh

5 Chương 5

Sau khi bôi thuốc cho Trình Chi xong, Trương Việt ở trong phòng cả đêm không bước ra ngoài.

Ngày thứ hai khi anh đưa Trình Chi đến bệnh viện tiêm thuốc, thế nhưng lại là nữ y tá đó.

Cô ấy thấy vết thương trên tay, trên đùi của Trình Chi, ngạc nhiên nói:”Sao chỉ có một đêm thôi mà vết thương lại nặng hơn rồi?”

“Thật tội nghiệp” – Nữ y tá thở dài

“Ngồi lên giường đi, kéo quần xuống thấp chút”

Chiếc màn cạnh giường bị kéo lên, che mất tầm nhìn của giường bên cạnh. Không gian liền trở nên chật chội. Trương Việt không quen với không gian ngột ngạt như vậy, bèn nói:”Để tôi ra ngoài đợi cô”

Nữ y tá đang bơm thuốc, Trình Chi nhân lúc này gọi Trương Việt:”Anh ơi!”

Trương Việt dừng bước:”Em hơi sợ, anh có thể ở lại với em không?” “…”


Trình Chi vểnh mông lên, để nữ y tá kéo quần mình xuống, lộ ra cặp mông trắng mịn và khe mông của cô. Tay cô chống xuống giường, đầu ngón tay nắm chặt lấy tay

Trương Việt. Anh quay lưng về phía cô.

Thời khắc cô nắm lấy tay anh, tay Trương Việt run lên: "A"

Chích vào mông còn đau hơn cả truyền nước biển, vừa đâm kim vào, Trình Chi đã siết chặt tay:”Được rồi đấy”, Nữ ý tá ném miếng bông gòn dính máu vào thùng rác

“Giờ chỉ cần cẩn thận một chút, đừng có đụng tới nó”. “Em xin cảm ơn chị”

Trình Chi chỉnh đốn lại quần áo.

Trương Việt im lặng đi vòng qua đuôi giường đến trước mặt Trình Chi. Trình Chi tưởng rằng anh vội vàng muốn về nhà, nhỏ giọng nói: "Đợi một chút, em còn hơi hơi đau, chúng ta nán lại một chút đi”

“Ừm”


Trương Việt cúi đầu nhìn mái tóc đen tuyền của cô.

Trong kì nghỉ lễ Quốc Khánh, trong thành phố có rất nhiều khách du lịch đến tham quan, nên khó gọi tắc xi.

Trình Chi vịn cánh tay của Trương Việt, dựa vào người anh hỏi:”Trưa nay chúng ta ăn món gì thế?”

“Cô muốn ăn cái gì?”

Trình Chi chớp chớp mắt:”Em muốn ăn lẩu”

Trương Việt lạnh nhạt cười một tiếng:”Vậy cô nằm mơ đi” “…Ừm” Trình Chi tỏ vẻ thất vọng

Trương Việt rời tầm mắt khỏi cô, nhìn ra xa, cánh tay vẫn đỡ eo của cô, chờ rất lâu mới bắt được một chiếc tắc xi: ”Muốn đi đâu?”Tài xế hỏi bọn họ


“Đường Hồ Tân thành phố Hồ Phúc”

Trình Chi mắt sáng lên, long lanh nhìn Trương Việt

Trương Việt bị nhìn đến nỗi muốn tránh đi chỗ khác:”Làm sao?” “Chúng ta đi ăn đồ Quảng Đông hả?”

“Tôi muốn ăn, bộ không được à?”

Trình Chi bĩu môi, nhưng trong mắt vẫn ngập tràn sự vui sướng Trương Việt:”…”

Trong nhà hàng, khách khá đông, bọn họ ngồi vào một cái bàn trong góc. Phục vụ đưa cho họ thực đơn, Trương Việt lật xem một chút rồi ném qua cho Trình Chi:”Tự coi đi”

Trình Chi ngoan ngoãn cầm lấy, lật hai trang, gọi vài món:

”Cho tôi một phần tráng miệng đi, anh muốn ăn gì?”Trình Chi hỏi Trương Việt Trương Việt đang lướt điện thoại, nói:”Sao cũng được”

Người phục vụ đứng kế bên nói:”Hay là quý khách có muốn thử Bánh Xoài Hồng Công không? Đó là món bán chạy nhất đấy”

Trình Chi lắc đầu:”Không được, anh tôi bị dị ứng với xoài. Cho tôi một phần Thạch Thỏ Con đi.” Trình Chi quay sang nhìn Trương Việt

“Anh có muốn gọi thêm gì nữa không?”

Trương Việt khô cả họng, lào khào nói:”Không”


Trước giờ anh chưa từng nghĩ tới rằng những gì anh thích Trình Chi đều nhớ rõ.

Bọn họ lẳng lặng dùng bữa trưa. Trương Việt chốc chốc lại lấy điện thoại ra xem, như để giảm bớt bầu không khí này.

Trình Chi cũng đã ăn no rồi, gắp một chiếc bánh bao thịt đặt vào chén của Trương Việt
Trương Việt xém chút thì làm rớt đũa, nhìn cô, ánh mắt hoang mang, như một chú thỏ con đối mặt với người thợ săn đáng sợ:”Em no rồi. Anh ăn nhiều một chút. Lãng phí thức ăn thì không hay" Trình Chi nhẹ nhàng nói với anh

Thường thì những lúc như vậy, Trương Việt sẽ đập đũa xuống bàn tỏ thái độ khi cô ấy lại gần mình. Hôm nay anh lại chỉ đứng hình vài giây, rồi cũng ngoan ngoãn gắp bánh bao bỏ vào miệng.

Trình Chi mỉm cười, đôi mắt híp lại như hai mảnh trăng khuyết.

Sau khi trở về nhà, Trương Việt nhận được một cuộc điện thoại từ Trang Tín, bảo anh tối nay ra ngoài uống rượu. Cuộc điện thoại này như cứu Trương Việt ra khỏi cảnh ngồi trên đống lửa này. Anh hỏi địa chỉ thời gian và nhận lời.

Trình Chi cầm theo ít dầu thuốc ra khỏi phòng, nhẹ giọng gọi:”Trương Việt”
Tim Trương Việt như trật đi một nhịp:”Em muốn bôi thuốc, anh giúp em lần nữa có được không?”

“…”

Ngày hôm qua cũng giúp cô thế này… gần như là không có cách nào để từ chối. Trình Chi dúi thuốc vào tay Trương Việt, cô chủ động vén quần lên.

Trắng, mềm.

Đùi của con gái: ”Nhẹ thôi nha… Hôm nay vẫn còn đau lắm” Cô sợ hãi nhắm chặt mắt lại, cầu xin anh.

Tay bấu chặt đầu gối, lại là những tiếng rên yểu điệu: ”Anh, cảm ơn anh” Trình Chi nói một cách nghiêm túc.

“Nếu chỉ có một mình em ở nhà, chắc chắn sẽ không làm được, cảm ơn anh đã chăm sóc cho em”

“…”

Trương Việt quên nói với cô là tối nay anh phải đi ra ngoài Không đúng, tại sao làm phải nói cho cô!?

Trương Việt tự thấy mình điên rồi.

*

Đến tối Trương Việt không đi ra ngoài, Trang Tín đợi k thấy anh gào ầm lên trong điện thoại:”Anh đang làm cái gì vậy? Tiệc đã bắt đầu rồi! Cả đám đợi có mình anh thôi đó, bộ tính cho tụi tôi leo cây đấy à!?”
Trương Việt cau có hút thuốc trong phòng, trả lời:”Tối nay anh có việc, lần sau anh mời chú. Thế nhé”

Trời đã về khuya, anh dập điếu thuốc. Tiếng gõ cửa vang lên, tim suýt chút thì nhảy ra ngoài:”Vào đi”

Một cái đầu thập thò ngoài cửa:”Em giặt xong rồi đấy. Quần áo của anh em bỏ vào máy giặt, giặt chung hết nha?”

Tối nay Trình Chi không gặp rắc rối gì khi tắm, Trương Việt lảng mắt đi, “ừm” một tiếng với tông giọng bình thường.

Nhận được câu trả lời, Trình Chi đóng cửa lại, đến nhà bếp hâm một ly sữa.

Sữa tươi béo ngậy. Thật khó để tưởng tượng tối nào trước khi đi ngủ Trương Việt-một người đàn ông cao 1m85 – lại phải uống một ly sữa, còn phải là sữa tươi nữa cơ.

Trình Chi cần thận cầm ly sữa và đến gõ cửa lần nữa.

Trương Việt vừa mở máy tính, đang chuẩn bị chơi điện tử, nghe thấy có tiếng gọi cửa thì có chút khó chịu. Anh hung dữ quát:”Cô làm cái gì vậy?"
Trình Chi rụt rè nói: ”Em hâm nóng sữa cho anh” “…”

Tối nay Trình Chi mặc một bộ đồ ngủ kẻ ô màu xanh lá nhạt, không phải bộ đồ hở hang mà Trình Vân tặng. Ở ngực trái còn in hình một chú gấu Winnie, trong sáng như một cô nữ sinh trung học.

Trình Chi khó khăn bước đến bàn, đặt ly sữa xuống: "Còn nóng lắm đấy, anh cẩn thận nhé” Cô nhắc nhở.

“…”

Trình Chi quay người, đột nhiên thấy chiếc áo khoác trên lưng tựa của ghế:”Áo khoác không cần giặt à?”

Hai giây sau Trương Việt mới hoàn hồn trở lại, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt cằm.

Trình Chi hiểu ý, cúi người rời đi, lúc đi kéo áo khoác từ sau lưng anh ra. Mái tóc dài lướt qua cánh tay của anh.

Trương Việt sững người, mùi thơm sau khi tắm xong của cô xộc vào mũi anh. Là mùi sữa bò. Bọn họ dùng chung một chai sữa tắm: ”Em đi ra đây”
Cửa khóa lại, căn phòng lại trở về dáng vẻ yên tĩnh.

Trương Việt thẫn thờ nhìn màn hình đăng nhập trò chơi một lúc lâu, yếu hầu động đậy, cúi đầu, đũng quần phồng lên như cái túi:

”Vãi…”

Tai nghe này mua về là để chơi trò chơi điện tử. Thường khi sẽ không muốn nghe “nhà ba người” bên ngoài cười cười nói nói, Trương Việt sẽ trốn trong phòng đeo tai nghe và chơi trò chơi điện tử.

Lúc này…Tai nghe lại truyền đến âm thanh rên rỉ của con gái

Một người phụ nữ với làn da trắng, ngực khủng, bị một người đàn ông lực lượng đè lên, rên rất lớn. Tay phải của Trương Việt nắm lấy cây hàng của mình, sục sục vài cái, nhưng anh vẫn không có cảm giác muốn xuất tinh.

Anh vẫn thấy chưa đã, tắt bộ phim đó đi, tìm một bộ phim mới. “Nữ sinh tắm”



Nhìn thấy cái tên này, anh nhấp vào.
Một cô gái mặc đồ thủy thủ Nhật bản màu trắng xanh, không mặc nội y cố tình đứng dưới vòi hoa sen để nước làm ướt quần áo. Chiếc áo trắng bị ướt và dính chặt vào cơ thể cô, để lộ những đường cong tinh tế một cách rõ ràng hơn.

Cửa phòng tắm đột nhiên bật mở, một người đàn đông cao to bước vào. Cô gái hét lên, và người đàn ông nói gì đó bằng tiếng Nhật.

Ngôn ngữ không quan trọng, quan trọng là hình ảnh.

Cô gái bị áp sát vào tường, ngửa mặt lên, váy bị vén lên để lộ ra vòng eo, cặp mông trắng nõn mềm mại. Dương vật thô và to của người đàn ông đút vào từ phía sau của cô gái.

Tiếng thở hổn hển cộng với tiếng rên, đến khi cô gái lên đỉnh



Trương Việt siết chặt tay, đầu ngón tay thỉnh thoảng quét qua đỉnh nấm, mồ hôi nóng hổi rớt xuống, cảnh tượng tối hôm qua anh nhìn thấy như hiện ra trước mắt.
Mông, quả đào.

Còn thấp thoáng ẩn hiện một màu đen đen.

Bài xích và bị cuốn hút, những cảm xúc mâu thuẫn đan xen với nhau. Cuối cùng là tiếng của cô :”Anh ơi”

Mềm mại như rượu sữa ít cồn

Mặt Trương Việt đỏ bừng, cuối cùng anh cũng bùng nổ:”A…” Một tiếng rên ngắn vang lên.

Trong một đoạn thời gian ngắn sau khi đạt cực khoái, cơ thể nhẹ bẫng đi. Anh chợt ý thức được có gì đó sai sai.

Nếu như ý nghĩ đó từ trong tiềm thức mà ra, thì hành vi thủ dâm của anh đêm nay là quá buông thả: ”Mẹ nó!”

Học sinh kém chửi người khác chỉ biết chửi thề.

Truyện cùng thể loại(Truyện 18+)

Danh sách Truyện 18+ mới nhất

Truyện 18+

Bí Cảnh Bá Chủ

Lâm Khang xuyên qua, phát hiện mình đã trở thành chủ nhân của một bí cảnh vừa mới hình thành. Theo chân hắn phát triển bí cảnh từ một cái hang nhỏ thảm không thể thảm hơn, từng bước trở thành bí cảnh

Đọc truyện
Truyện 18+

Trọng Sinh Chi Chinh Phục Phụ Nữ Chi Vương( Remake)

" Trong tương lai tôi sẽ là người giàu có nhất Trung Hoa và ngồi trên ngai vàng cùng với những người phụ nữ xinh đẹp của mình". .

Đọc truyện
Truyện 18+

Hệ Thống Của Thần Hậu Cung Tối Cao

Hậu cung của tôi càng lớn tôi càng trở lên manh mẽ...Nux Lender xuyên không vào một thế giới giả tưởng cổ điển và nhận bàn tay vàng của mình. .

Đọc truyện
Truyện 18+

Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

Tôi là một thiên tài ở Địa giới. . Tôi đã chết ở Vân giới. .

Đọc truyện
Truyện 18+

Thiên Ngoại Tiên Lâu: Đi Đến Đỉnh Cao Nhân Sinh

Được Âm Hậu thu nhận làm đệ tử, dùng chính bản thân mình làm lô đỉnh tu luyện Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp, Hiên Viên Đế Phượng Quyết... . * Đẳng Cấp Trong Truyện.

Đọc truyện
Truyện 18+

Toàn Cầu Tận Thế Chỉ Có Ta Sở Hữu Hệ Thống

Toàn bộ thế giới bước vào thời đại tận thế, yêu ma, dị tộc xâm lấn, đại hồng thủy, kỷ băng hà, sa mạc hoá, thực vật biến dị, động vật thành quái vật, Vô Thiên bên trong tận thế 10 năm bị trở thành vật

Đọc truyện
Xem thêm

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.