Trở về truyện

Nước Chanh - Chương 2

Nước Chanh

2 Chương 2

Ánh mặt trời chói mắt.

Trương Việt tỉnh dậy, bởi vì say rượu nên đầu đau như nứt ra. Từ trên giường ngồi dậy, cả người đột nhiên cứng đờ.

Vén chăn lên, chỗ đũng quần ướt nhẹp một mảnh. Anh hồi tưởng lại giấc mộng đêm qua.

Cô gái nhỏ trần truồng ở trên người anh phập phồng lắc lư, cảm giác sung sướng khi bị bao vây chặt chẽ làm xương sống tê dại.

“……”

Giấc mộng này làm tâm tình anh hôm nay có chút kỳ lạ. Bực bội.

Vừa thấy phiền vừa thấy xấu hổ.

Cau có đi vào phòng tắm, tắm một cái, lúc đi ra nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, bây giờ đã là hai giờ 18 phút chiều.


Trong phòng im ắng, có chút khác thường.

Anh rót cốc nước, uống, bụng đói kêu vang làm anh nhớ tới nơi nào khác thường.

Hình như hôm nay Trình Chi không có làm cơm?

Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua phương hướng phòng ngủ, cửa gỗ màu nâu đỏ đóng chặt.

Ra cửa rồi sao?

Nghĩ vậy nhẹ nhàng thở ra một cái, Trương Việt đi vào phòng bếp, tủ lạnh không có đồ ăn.

Anh móc di động ra. Thôi đặt cơm đi.

Nửa giờ sau cơm được đưa đến, một chén nước sốt, không thêm cay không thêm dấm.


Trương Việt cầm lấy bao nilon trên tay anh shipper, cúi đầu, thấy giày còn đặt ở bên cạnh cửa.

Nửa phút sau, anh đi đến trong phòng tắm nhìn thoáng qua, quần áo thay ra ngày hôm qua của hai người còn nguyên dạng đặt ở trong rổ.

Trương giáo thảo rốt cuộc nguyện ý tới phòng ngủ của Trình Chi xem một cái.

Anh không có gõ cửa, trực tiếp vặn cửa, mở ra. Trong phòng ngủ nhỏ hẹp, trên cái giường cạnh tường có một cái bọc nhỏ.

Trình Chi còn đang ngủ.

Anh nghĩ thầm trào phúng “Là heo đi.”

Đóng cửa lại, mở TV trong phòng khách ra, chuyển đến kênh thể thao. Trương Việt vừa xem vừa ăn cơm.


Bụng nóng lên, tâm tình cũng không còn kém như lúc nãy nữa. Chính là, việc Trình Chi còn đang ngủ làm anh khó chịu.

Trong TV, đội ngũ anh thích đá vào một cái, sau đó thi đấu bước vào giai đoạn nghỉ ngơi. Trương Việt sau đó liền đứng lên, lần thứ hai mở ra cửa phòng của Trình Chi.

“Trình Chi.” Anh kêu. Không phản ứng.

“Trình Chi. Rời giường.” “……”

Trương Việt đi vào, xốc chăn của Trình Chi lên.

Dưới chăn, là cô gái đang cuộn tròn nhắm mắt lại, váy ngủ trên người cuốn lên tận eo.

Lộ ra cái mông xinh đẹp được bao bởi chiếc quần lót ren màu trắng.

Trong nháy mắt Trương Việt nhớ lại giấc mộng tối hôm, bụng dưới lại có phản ứng.

Thao.

Anh chạy nhanh đắp lại chăn cho Trình Chi.

Tới tới lui lui lớn như vậy động tĩnh, Trình Chi vẫn như cũ nghiêng người cuộn tròn ở trên giường không hề tỉnh lại dấu hiệu. Hắn cong lưng, dùng sức đẩy đẩy nàng bả vai.

“Rời giường.”


Thân thể Trình Chi theo lực đẩy của anh chuyển thành nằm thẳng ở trên giường, nếu không phải nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng mặt của cô, anh thiếu chút nữa cho rằng cô đã chết.

“Trình Chi!” Anh vỗ vỗ mặt cô.

Nhưng mặt cô nóng đến nỗi khiến anh nhanh chóng rút tay về. Cô phát sốt.

Trương Việt sửng sốt một chút, vô thố cầm lấy chăn cô kéo xuống đắp lên rồi lại.

“Trình Chi! Trình Chi! Tỉnh tỉnh!”

Không nghe thấy cô trả lời, Trương Việt gấp đến nỗi tại chỗ xoay một vòng, thấy di động trên trên bàn sách của cô, sực nhớ ra.

Anh nhanh chóng chạy ra phòng khách, tìm di động của chính mình, gọi 120. “Đường Ngân Hà, Khu Tư Minh, số nhà 1102, nhanh lên, cô ấy sắp chết rồi!” Gọi xong, anh lại chạy về phòng, tay bóp khuôn mặt Trình Chi, lắc nhẹ. “Đừng ngủ Trình Chi, tỉnh tỉnh!”
“Trình Chi!”

“Mẹ cô đã trở lại! Trình Chi!”

……

Trải qua “Lăng nhục” của anh, Trình Chi rốt cuộc có chút ý thức. “Ba ba……” Cô nhỏ giọng kêu.

Trương Việt ngẩn ra.

Trình Chi bị đưa đến bệnh viện gần nhất.

Cảm mạo thêm với bị amidan nhiễm trùng, cô trực tiếp sốt tới 40 độ. Trương Việt đặt khám gấp cho cô, sau đó mới phát hiện bệnh lịch và chứng minh, cái gì cũng đều không mang, cuối cùng chỉ có thể chạy vội trở về lấy.

Lăn lộn đến 6 giờ tối, Trình Chi cuối cùng cũng tỉnh. “Ba ba……”

Trương Việt ngồi ở bên cạnh giường bệnh, nhấp môi nhìn cô kêu ba của cô.

Muốn đi theo ba cô như vậy, thì tại sao còn muốn đi theo Trình Vân tới Hạ Môn?

Ở yên trong cái thành phố nhỏ kia không tốt sao? Phiền phức.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.