Trở về truyện

Nước Chanh - Chương 3

Nước Chanh

3 Chương 3

“Cảm ơn anh.”

Trình Chi nhìn bình truyền nước trên khung giường, suy yếu nói với Trương Việt.

“……”

Lần này Trương Việt khó được không châm chọc cô.

“Chúng ta khi nào có thể về nhà?” Cô hỏi, hỏi xong lại ho khan hai cái. “Không biết.” Giọng nói lạnh như băng.

“A.” Trình Chi nói, “Em đói bụng, anh có thể giúp em tháo ra một chút sao?” Cô lộ ra cánh tay đang bị ghim kim tiêm.

Trương Việt giúp cô, rồi sau đó cởi bao nilon, mở ra hộp cơm. “Ăn.”

“Cảm ơn.”


Trình Chi cầm lấy muỗng cơm, múc một muỗng bỏ trong miệng. Cơm đã có chút lạnh, còn có chút cứng.

Ăn hai miếng, cô liền buông.

Trương Việt xem bộ dáng cô ăn chậm rì rì, đến cuối cùng cơm lại còn thừa, nhăn lại mi.

“Ăn sạch sẽ!”

“……” Trình Chi sợ hãi nhìn anh một cái, “Tay em không có sức lực.” Cô vừa mới phát sốt nên lúc này người mềm như bông.

Trương Việt bực bội, thật phiền phức. Anh “Sách” một tiếng, cầm lấy cái muỗng đút cho cô.

“Cảm ơn.”

Cô nói câu này đã là lần thứ ba.


Bình truyền nước sắp hết, Trương Việt ấn chuông, hộ sĩ đến rút kim. “Chúng tôi có thể đi về rồi sao?” Trương Việt hỏi hộ sĩ.

“Về được rồi, ngày mai nhớ phải đến tiêm một mũi nữa. Đợi lát nữa đi xuống đại sảnh lấy thuốc xong là có thể đi rồi.”

“Cảm ơn chị.” Trình Chi ấn tay, nói lời cảm tạ.

Thấy cô ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, hộ sĩ cười cười với cô, nhưng quay đầu lại nghiêm khắc nói với Trương Việt: “Làm anh trai phải chiếu cố em gái thật tốt, tại sao lại để em gái gặp mưa?”

Trương Việt nhăn mi, miệng mở ra định mắng chửi. Trình Chi thấy vậy vội vàng bắt lấy tay anh, nói với hộ sĩ: “Không có, anh em chiếu cố em rất tốt, là tự em chạy ra, thêm phiền toái cho anh ấy.”

"Anh trai chiếu cố em gái sao có thể nói là phiền toái?” Hộ sĩ xoa đầu Trình Chi an ủi, rồi đẩy xe đi.

Trình Chi còn nắm tay Trương Việt.


Bởi vì biết Trương Việt không thích, lúc không có người Trình Chi sẽ không kêu anh “Anh trai”. Trương Việt nỗ lực xua tan đi cảm giác kỳ quái trong lòng, cố ý xú mặt.

“Lên, về nhà.”

“A……” Đột nhiên nghe thấy cô kinh hô nho nhỏ một tiếng, “Xuất huyết.” Vừa rồi lúc nắm tay anh, không may làm rơi bông.

Trương Việt cúi đầu, “Cô như thế nào bổn như vậy!” Vội vàng đi tìm hộ sĩ trạm lấy bông mới cho cô.

Máu ngừng chảy, Trình Chi xốc chăn lên, chân còn không có dẫm đến trên mặt đất, liền dừng lại.

Không giày.

Cô giương mắt bất lực nhìn Trương Việt.

Trương Việt cũng ý thức được vấn đề này. Lúc xe cứu thương tới, anh vô cùng lo lắng mà khiêng người xuống lầu, đừng nói giày, quần áo trên người cô vẫn là bộ áo ngủ kia.

Cúi đầu.

Nội y cũng không có mặc.

“……”

Hai người đối diện nửa phút, sắc mặt Trương Việt đỏ lên, cởi áo hoodie của chính mình ra.


“Mặc vào! Mặc xong tôi cõng cô trở về.” Anh xoay người, lộ ra thân hình đĩnh bạt. Trình Chi nhìn anh mắt hơi hơi cong lên.

Đây là lần hai người thân mật nhất từ khi ở chung tới nay.

Không có ( Trương Việt đơn phương ) khắc khẩu, không có mắt lạnh, không khí hài hòa giống như cảnh biển lúc đêm xuống.

Trình Chi ghé vào trên lưng anh, cằm đặt ở sau cổ anh cọ cọ.

Trương Việt cảm thấy xương cùng tê rần, mắng cô: “Cô cọ loạn cái gì!”

Sau đó, làn da sau cổ lập tức cảm nhận được hơi thở ướt át khi cô gái nói chuyện.

“Thực xin lỗi…… Em có chút vây.” “……”

Trương Việt nâng mông cô, rõ ràng là anh mặc quần đùi áo ngắn tay, nhưng thân thể lại giống như muốn thiêu cháy.
Anh muốn nói là, không phải Trình Chi cọ cổ anh.

Là…… Bộ ngực không có mặc nội y của cô trực tiếp dán ở phía sau lưng anh. Thật mềm.

Thao.

Chương kế tiếp

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.