Trở về truyện

Mùa Anh Đào Năm Ấy - Chương 53

Mùa Anh Đào Năm Ấy

53 Chương 53

Cầu được ước thấy. Đang tìm mua bộ máy cũ thì người chủ cho luôn cái ghe nát, coi như là khuyến mãi, Phần là vì lười tháo máy ra. Phần thì cái ghe nát quá rồi không chạy cũng phải nổ máy tát nước, chứ để nước ngập vô thì coi như quăng bỏ cái máy luôn, bán sắt vụn. Mà giờ người ta đặt đóng ghe mới luôn chứ ai hơi đâu mua ghe cũ về tốn tiền sửa không biết lên tới bao nhiêu nữa.

Nhưng Tuấn thì khác. Vốn là kỹ sư máy bay nên anh rất thích mày mò nghiên cứu các loại kết cấu kiến trúc khác nhau. Mà nghề đóng thuyền ghe cũng được coi là một trong số những di sản phi vật thể trong văn hóa sông nước miền Tây. Cho nên kéo chiếc ghe nát lên bờ, lâu lâu mang đồ nghề ra sửa cũng vui. Mà bỏ đó thì cũng là chỗ để người ta chụp hình check-in. Chưa kể sẽ là bài tập cho tụi con nít tập vẽ nguyên học kỳ này.

Nếu quí vị độc giả là fan của bộ phim điều tra Mỹ nổi tiếng NCIS chắc chắn sẽ luôn biết tới nhân vật Gibbs lúc nào trong hầm nhà cũng đang đóng một con thuyền. Phải là dân chơi DIY tức là lắp ráp sửa chữa đồ trong nhà, hay đặc biệt hơn nữa là dân chơi đồ mô hình - model making, thì mới hiểu được cảm giác sung sướng lúc sửa ghe. Nếu đóng ghe thì phải có xưởng lớn, nhưng sửa ghe thì một thùng đồ nghề là đủ.

Trên thân thuyền là quảng cáo miễn phí cho khu du lịch làng nghề bên Lai Vung của chú Bảy Tốt, từ đóng thuyền ghe lớn giờ đóng mô hình bồn tắm gỗ cho biệt thự, cùng những mô hình ghe thuyền của các vùng miền khác nhau có bày bán trên kia. Tuấn thì vừa sửa vừa nghiên cứu kết cấu chiếc ghe và thay đổi cho phù hợp. Tất nhiên là mỗi khi ra đều chọn buổi sáng sớm hay chiều tà cho đỡ nắng, và chọn công đoạn phù hơp. Ví dụ như thay miếng be thì tháo ra mất vài ngày, rồi lấy miếng ván mới xẻ uốn bằng lửa cũng vài ba bữa, rồi ráp vô cũng thêm cả tuần nữa. Mỗi khi ra làm việc đều mặc đồ bà ba để du khách tiện thì chụp hình chung luôn. Có sẵn máy máy cưa máy bào nhưng Tuấn thích dùng cưa tay và đục gỗ hơn, vừa dễ cho du khách chụp hình vừa là thú vui cho bản thân.

Thiệt ra sửa một con thuyền không khó. Giống như là đóng thêm khung để cố định một chiếc tủ ọp ẹp mà thôi. Rồi mục miếng nào thì thay miếng đó. Người ta cứ sợ vô nước, nhưng đó lại là khâu đơn giản nhứt. Nấu dầu chai lên trét cho kín những chỗ hở. Rồi dán sợi thủy tinh composite lên là ngon lành. Mấy chiếc xuồng đóng chơi chơi thì không cần bọc nhựa cũng đủ xài, vài trăm ngàn bạc chài lưới một hai ngày là đủ huề vốn. Nhưng ở đây Tuấn chơi kỹ thuật làm vỏ máy bay từ thời nhà máy Vespa còn là xưởng đóng tiêm kích, cho nên chú ý từng đường nét rất kỹ, rất chậm. Thay miếng be thôi mà khít tới nỗi thậm chí không cần trét keo cũng chưa chắc vô nước. Nhưng bạn cũng phải hiểu là gỗ đàn hồi, nóng hay xuống nước thì nở ra, cho nên mới có loại mắc rẻ khác nhau. Dù đã được gia cố bằng nhiệt để không còn co giãn nữa, nhưng sát nhau quá cũng không được vì nở ra sẽ nứt thuyền bung ván. Cho nên người ta cho các loại chất liệu khác vô cái khe đó, ví dụ như thân dừa, để thấm nước là nở ra bít kín lại luôn. Rồi hay như khi cưa phải biết tận dụng sao cho sớ gỗ thẳng nhất. Còn lại thì chỉ là công đoạn khoan lỗ bắt bù loong vô vặn như ráp cầu sắt mà thôi. Đảm bảo chắc chắn.

Ngoài chuyện tổ chức cúng bà cô cậu của người sông nước vào ngày mùng 2 và 16 hàng tháng mà chủ yếu là để cho du khách chụp hình, thì Tuấn hầu như không kiêng kỵ điều gì hết, trừ những điều từ yêu cầu kỹ thuật cơ bản trở thành tín ngưỡng truyền miệng. Hai con mắt được tô sửa lại mà nhìn thoáng một cái là tưởng chị em của con nhỏ Đào luôn. Còn mé đằng sau nhìn tới thì giống hệt tướng đi của Cúc. Lườn cong từ trước ra sau thì là đường cong của Ánh Lan. Biển số đăng ký thì tất nhiên là sang qua tên Tuấn rồi. Giữ lại hộp số cùng trục lap và chân vịt cũ, chỉ bỏ thêm chừng 2000 USD mua cái động cơ Isuzu bốn máy của Nhật vì bền mà cũng rất phổ biến cho mấy loại xe tải nhỏ ở Việt Nam, nên dễ sửa. Ban đầu vậy đã. Mai mốt sẽ còn lắp thêm hệ thống lái thủy lực rồi ca bin cao, tính toán lại hộp số và đường kính chân vịt làm du thuyền luôn.

Nhưng đó là chuyện về sau rồi. Bây giờ mới chỉ là kéo cái xác ghe lên bờ, mượn giá trục dàn máy lên qua bên chỗ máy bơm để ông Năm lọc cát và bơm bùn nước miễn phí cho hết mấy phần ruộng trên cồn luôn. Năm nay bà con sẽ làm một vụ lúa cho nó đã. Uy tín của Tuấn càng thêm lên trong xóm. Tính ra chỉ có 10 triệu mua cái máy Tàu mà được lợi quá trời. Mai mốt không bơm nước thì lấy máy đó ép dầu phộng hay xay lúa, thu chi phí từ bà con là huề vốn, mà ông Năm cũng có thêm thu nhập. Hồi đầu máy Weichai của Trung Quốc tràn ngập Việt Nam, phần là vì chính phủ ra nghị định 67 yêu cầu tàu đóng mới phải lắp máy mới tinh. Nhưng máy Tàu đúng là đồ “ve chai”, như người ta nói trại tên cái hãng này. Xài chỉ vài năm là nát bấy, dầu mỡ bắn tùm lum, còn thua máy Nhật kể cả hàng nghĩa địa nhập lén về. Mà trên tàu chật hẹp, người ta lái tàu để đánh cá chứ có như trên bờ đâu mà suốt ngày tháo ra sửa chứ. Đó là chưa kể đang đánh cá ngoài khơi mà chết máy thì vừa tốn cả chục triệu chở thợ máy ra ngoài đó, vừa phải bán rẻ hải sản cho tàu thu mua giữa biển luôn. Cho nên Tuấn mua đại về, rồi chừng nào hư thì sửa chứ việc bơm rửa cát không gấp gáp. Nhưng được cái chú Năm rất cẩn thận, chạy máy xong là lau chùi sạch sẽ nên chỗ nào xì dầu là biết liền. Máy chạy công suất nhỏ nên mấy năm liền không phải tháo ra làm chi hết.

Trong thương vụ này có lẽ tụi con nít là người có lợi nhứt trong xóm. Mỗi lần có khách nước ngoài tới là họ lại dắt chúng ra bờ sông nhìn qua bên mé con thuyền vừa ngồi vẽ hay chụp hình vừa học mấy chữ tiếng Anh có liên quan: fishing boat, net, rod, line, tree, shrimp v.v. Tới nỗi mà cô giáo tiếng Anh ở trường cũng ngạc nhiên về khả năng phát âm cực chuẩn của sắp nhỏ, phải chạy vô xóm coi sao.


Cô giáo nhà ngoài thị xã. Mà cứ quen miệng, chứ Sa Đéc lên thành phố lâu rồi. Cô giáo học trên Sài Gòn nên cũng biết sửa soạn lắm, cao ráo đẹp như diễn viên trẻ Ngọc Thảo mới nổi lên gần đây, và chuyện vô nhà nghỉ theo giờ với ban trai tất nhiên không xa xôi lạ lẫm gì. Về đây dạy mấy năm rồi, cho gần nhà, vì cha mẹ có vườn bông kiểng không cần làm gì cũng dư sống. Nhưng chỉ có một điều, suốt bao nhiêu năm học ngoại ngữ không có mấy khi được gặp người nước ngoài. Ngay cả coi phim tiếng Anh cũng không hiểu mấy. Vừa ngượng vừa muốn học thêm nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Cô giáo Trúc theo tụi nhỏ học ngoài hội quán là đúng rồi. Thường thầy cô giáo ở trường chỉ là cử nhân, còn ở đây được học tiến sĩ luôn. Nên cách học thoáng lắm, vừa hiện đại theo kiểu nước ngoài, vừa đúng tiêu chí tích hợp - intergrated như trên bộ giáo dục hôm bữa tập huấn luôn. Con nít lấy giấy bút ra vẽ thuyền, nhưng được coi video hết cả chục mẫu tàu thuyền trên thế giới, tiếng Anh phát âm theo chuẩn Anh, Mỹ, Úc và cả Ấn Độ nữa, tha hồ nghe. Rồi Tuấn còn giải thích cho tụi nhỏ biết đâu là ghe bầu, đâu là tam bản, hay ghe Thái v.v. mũi nhọn mũi bầu mũi bằng khác hẳn nhau. Rồi ngay như ghe bầu mà đóng ở Trà Vinh cũng khác Cần Thơ nữa. Ngay là dân ở đây mà Trúc cũng lần đầu tiên biết ghe xuồng khác nhau dữ vậy, khi đặt hình chụp hai chiếc ngay cạnh nhau để so sánh.

Cho nên lúc Tuấn qua bên cồn lấy chiếc ghe bầu thì Trúc cũng chạy theo. Cô giáo vô thăm học trò nên mặc áo dài như đi dạy học. Hên mà có chiếc ghe lớn cặp vô nên qua sông cũng dễ. Tuấn quen hầu hết mấy trại ghe và mấy xưởng cơ khi không chỉ trong tỉnh này, tại vì hay đi giao lưu mỗi khi ụ tàu lên xuống chiếc nào mới, còn thợ máy gặp mấy ca khó thì cũng thường alo hỏi. Đặc biệt là người ta chỉ biết làm theo kinh nghiệm chứ không tính toán được sức máy với lại trọng tải và chân vịt, mà động cơ thủy thì về chiếc nào ráp chiếc đó chứ hầu như đâu có dám mua máy mới đâu mà thành công thức. Lúc đó chắc chắn là phải mời thầy Tuấn tới coi, đo vẽ cẩn thận vỏ tàu đưa lên phần mềm tính toán sức nước rồi mới qui ra thành lượng sức ngựa tối thiểu và có máy rồi thì tính ra đường kính chân vịt. Hay như khi đổi máy cũng vậy, thường cũng phải đổi kích thước chân vịt hoặc hộp số luôn.

Nhưng mà nói dài dòng vậy là để giải thích là ngoài trại ghe mua chiếc ghe bầu này, không máy, nát bấy vì ngâm lâu dưới nước, bỏ 2 triệu ra chỉ để lấy mấy tấm ván còn nguyên và một số cây gỗ khung sườn thôi, để mai mốt đóng mái cho chiếc khác. Chiếc ghe mới mua thì được chiếc ghe bự chảng 15 tấn kẹp nách kè tới đây luôn. Tốp thợ hò nhau kéo lên bờ đặt đúng vị trí rồi tháo mấy miếng ván và mấy cây đà dọc cùng đà cong nào còn xài được ra mang về, vẫn được trả đủ 2 triệu. Cho nên sẵn mạ́y cưa thì cắt giúp Tuấn mấy miếng be đáy mục nát luôn. Người thì đào rãnh cho mấy miếng be còn lại nằm yên vị luôn. Con thuyền không đáy nằm sóng xoài trên mặt đất, thân nhô lên chừng bốn tấc, còn đầu mũi và lái chắc cũng gần một mét.

“Mai mốt sẽ trộn phân vi sinh với bùn và xơ dừa đổ vô đây trồng các loại hành tỏi.” Tuấn vừa giải thích vừa sơn cho con thuyền một đôi mắt mới. Chỗ rộng nhất của chiếc ghe chừng 3m, còn chiều dài hơn 8m. “Có rất là nhiều loài hành tỏi khác nhau, mà tên khoa học trong tiếng Anh gọi chung là allium. Đặc điểm chung là đều có hoa theo kiểu tỏa ra từ đầu một nhánh riêng, thành hình tròn rất là đẹp. Không chỉ có màu trắng mà còn có màu tím và màu đỏ nữa, to bé khác nhau. Cho nên trồng ở đây vừa có hành và tỏi để ăn vừa làm vườn kiễng luôn.” Tuấn khoát tay mô tả cái dự án vườn hành, sẽ có chừng 40 loại cây khác nhau, từ hành lá thông thường cho tới hành hoa thân nhỏ không hăng con nít ăn được, hay hành tím ta và hành tây màu tím hoa bự, cho đến tỏi cổ cứng chen với tỏi cổ mềm như con ngỗng, và giống tỏi voi hay thứ hành bự bằng cổ tay mềm hay cứng - leek, nướng hay hầm v.v. “Ghe hành này sẽ là chỗ quảng cáo để bán hạt giống các loại hành luôn, mới là nguồn thu chính, chứ còn chụp hình thì miễn phí.”

Nói đoạn Tuấn kêu Trúc ngồi xuống làm mẫu để chụp vài tấm hình. Chính xác là quì xuống nền đất rồi ngồi lên gót chân, mông hơi hất ra ngoài. Tay đặt lên thành ghe rồi nghiêng đầu tựa vô. Tới hồi gửi hình qua facebook thì trời ơi sao mà hai cặp mắt giống nhau như đúc vậy. Trúc vừa thích vừa ngượng đỏ mặt lên không biết nói gì. Mà nguyên ngày nay cũng đâu có nói gì ngoài chăm chú say mê lắng nghe đâu chứ. Hay quá mà.

Mà Tuấn chụp hình quá đẹp luôn. Trúc nghĩ bụng mai mốt phải nhờ ổng chụp cho một bộ ảnh khỏa thân. Bây giờ ở Việt Nam chụp khỏa thân làm kỷ niệm trước khi đi lấy chồng đang là mốt. Trúc chưa có ai để lấy, nhưng cũng từng cùng ̣đám bạn thân thời đại học chụp một lần rồi. Xấu hoắc à. Mà tốn cả chục triệu đó. Mặc đồ thì ai cũng biết sửa soạn, chứ còn chụp không có quần áo trên người không hề dễ chút nào hết. Mà ở đây chỉ đơn giản một cái áo dài, không chỉnh sửa nắn nót chi hết như thợ ngoài kia, cũng không chụp lia lịa, mà góc nào ra góc nấy đẹp mê hồn luôn, sexy hết biết, nhứt là cái mông xoay ra ngoài.

Mà chỉ dám nghĩ tới đó thôi. Rồi cáo biệt ra về. Nhờ con Dung chèo ghe chở qua bên kia sông. Tuấn ở lại sơn tiếp vài chỗ, chủ yếu để phác thảo. Thân hình chiếc này sẽ nhấn nhá đường cong giống như khúc lưng cong của cô giáo Trúc. Trên lườn sẽ tạo dáng một vài đường chạy bằng sơn màu vàng, rồi màu tím đậm, và xanh đậm cho giống tà áo dài phủ bên ngoài chiếc quần lụa như Trúc mặc hồi nãy. Vừa phác vừa nhẩm tính khối lượng đất cần trộn, cũng như số lượng hạt cần ươm, mà nắng chiều đã tắt và trời sụp tối hồi nào không biết.


Bữa nay con Đào đi diễn cùng ông Tài nên khuya mới về. Tuấn quay trở lại cái chòi của con Dung để tắm rửa. Không cần thả rèm xuống mà cứ đứng vậy giữa trời đất cho cái vòi hoa sen nhè nhẹ mưa xuống đầu. Thùng nước để trên mái nên vẫn còn giữ lại hơi nóng từ ban trưa, vỗ vào da thịt thiệt là khoan khoái. Nước này thả thẳng xuống sông nên Tuấn chỉ xài xà bông dầu dừa, còn nước rửa chén cũng là dung dịch vi sinh ngâm từ vỏ cam vỏ dứa. Nước lên cá lòng tong vẫn bơi vô tận nơi rỉa, thỉnh thoảng thấy cá lớn nữa. Ốc thì khỏi nói, lâu lâu nổi lên lơ lững hay bám vô mấy nhánh lá dừa nhúc luôn.

Chỉ có đi ỉa là vẫn còn phải xài cái cầu cũ đi bộ xuôi xuống một khúc xa, chứ còn trong nhà Tuấn đã lắp một cái bồn rửa mặt và một cái bidet, tức là thứ mà quí bà quí cô quí tộc người Pháp ngồi để rửa lồn, tiện là đái luôn. Cho nên con Dung thích lắm, sau khi được giải thích biết nó là cái gì. Sài miết. Mai mốt đẻ xong tới tháng thì sẽ vô cùng tiện lợi luôn. Bây giờ thì nó đang xài nhanh để lỡ có bị Tuấn đè ra cũng luôn sạch sẽ. Hồi chiều tắm rồi nhưng sợ ngồi nấu cơm một hồi nó bị hăm trở lại. Từ lúc Tuấn khai nhãn trở lại cho chiếc ghe bầu nằm nghỉ trên bờ là Dung đã làm mấy món để cúng rồi, giờ dọn ra bàn ăn thôi.

Nửa năm qua Dung đã thay đổi nhiều lắm, từ một con nhỏ lam lũ đã trở thành một bà chủ nhỏ. Lớp là vịt. Lớp là các đoàn khách du lịch. Và bây giờ là thêm cái chòi này nữa. Mấy đôi vô chụp hình cưới không thu tiền, nhưng phí chèo ghe, rồi bán nước, hay mì ăn liền nhưng nấu lên cẩn thận với rau và thịt cá tôm cua lạp xưởng nên người ta thích lắm. Con nhỏ biết ơn ông Tuấn không đâu hết. Nhưng còn thêm tình yêu nữa. Mỗi lần phải dọn cơm cho người phụ nữ nào khác nó cũng không thể hiện gì ra bên ngoài, hay như bây giờ ngồi ăn chung cũng không dám ngang hàng, nhưng trong lòng thầm muốn một ngày nào đó cũng được như vậy, ở riêng một mình với Tuấn. Như tối nay vậy.

Phong cảnh thật yên bình. Như một đôi vợ chồng mà người vợ tần tảo làm ăn, thần phục chồng tuyệt đối, mà căn nhà nhỏ tuyệt đẹp này là món quà cưới chuẩn bị cho đứa con sắp chào đời. Điện từ ban ngày tối thắp đèn, mở nhạc, coi TV, hay như bây giờ là để chiếu pha cái ghe bầu trồng hành và cái ghe đang sửa chơi cho vui, còn trong này tắt hết ngoài nhìn vô chỉ thấy mờ mờ, phần để mấy con côn trùng đừng có thấy ánh sáng mà nhào vô . Bụng con Dung căng tròn, sắp tới ngày đi đẻ rồi. Nó cầm tay ông Tuấn để lên bụng, nhớ tới mới ngày nào còn bị tấn vô cái gốc dừa ngoài mé kia, hít thở không kịp luôn. Hai mắt long lanh thèm muốn.

Tuấn biết. Nên xoay người trở ra. Con Dung chống hai tay vô cạnh bàn, qua hai bên người Tuấn, cúi xuống liếm cái đầu cu mà Tuấn đang cầm tay lột hết da qui đầu xuống, phụ nó nhấp nhấp. Tay kia Tuấn thò xuống mở nút áo bà ba. Lớp mò xuống vú. Lớp lại lần ngược lên cái sống lưng rợn hết cả người lên. Rồi có hồi chạy dọc xuống gần tới cái lỗ đít nữa. Làm con nhỏ xốn xang.

Rồi một hồi ổng lột quần nó xuống. Quay người nó lại. Ngồi lên người, cho cặc chạy sâu vô trong lồn. Con Dung chống tay vô thành quầy hàng mà cũng là miếng tường công ten nơ, nhấp nhổm. Đã quá đã. Sướng quá sướng. Lâu thiệt lâu rồi nó mới có lại được cảm giác như bữa nay. Chịu khó chờ đợi thì cũng sẽ tới lượt thôi. Bàn chân không chạm đất, nên nó dùng đùi hẩy hẩy để nhấc người lên, loi choi như con ếch bị móc hàm vậy. Càng cố thì càng đuối, mà càng đuối thì càng sướng. Thói đời nó kỳ lạ sao đó. Đàn bà đau cũng la, mà sướng thì cũng la, càng sướng càng la dữ. Hình như lúc có bầu thì tử cung càng chạy lấn ra ngoài nên chỉ cần hơi nhét vô là thốn dữ lắm rồi. Vậy mà bữa nay nó còn ngồi trên rớt xuống nữa, đùi gồng hết cỡ vẫn bị chạm phải nhẩy lên, rồi rớt xuống, nên cơn lên đỉnh tới ngay từ đầu lúc mới ngồi xuống rồi,còn giờ là cứ như ngộp nước hụt chân đã quá đã mà thôi. Đã vậy vú còn bị Tuấn từ đằng sau chồm tay tới bóp bóp nữa chứ. Trời đất quỉ thần ơi. Nó chỉ muống hét vang một tiếng thật xa để tuốt ngoài sông lớn tàu bè chạy rầm rập vẫn phải nghe thấy. Nhưng mà tất nhiên là không dám, nên chỉ gừ gừ hà hà mấy tiếng trong cổ họng mà thôi.

Cách đó vài chục cây số một người khác cũng đang gù gù như con chim bồ câu cái đang chịu con đực nhảy trên lưng. Đó là cô giáo Trúc, nằm trên giường một mình trong căn nhà cổ giàu có, tay móc lồn, chạy ra chạy vô thèm muốn.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.