Trở về truyện

Mùa Anh Đào Năm Ấy - Chương 48

Mùa Anh Đào Năm Ấy

48 Chương 48

Kế hoạch ban đầu chỉ là lên Sài Gòn tập nhạc, ghi đĩa, rồi về. Nhưng mà hồi hôm qua thấy người ta về quê ân Tết nhiều quá. Giờ về sẽ tắc đường lắm. Nên thôi ra Vũng Tàu chơi qua Tết luôn rồi về. Tàu cánh ngầm bốc đầu chạy qua ngả sông Lòng Tảo, rừng Sác, tránh mấy con phà nhỏ qua lại, xuyên giữa đám nhà yến, bốc đầu vượt sóng thẳng ra Ô-cấp.

Lên bến ở góc bãi trước. Tuấn mở cửa kêu taxi cho xuống chỗ bãi dứa. Khuất sau khách sạn mũi Nghih Phong 4-5 sao gì đó hoành tráng có bãi tắm riêng, cạnh khu nhà biệt thự Casablanca một thời tuyệt đẹp, đi bộ một hồi lên dốc là một căn biệt thự nho nhỏ, mái bằng, của hình như là tổng cục hàng không chi đó, làm nhà nghỉ cho cán bộ công nhân viên, nhưng người ngoài vẫn vô thuê thoải mái. Giá bèo.

Tuấn lấy căn phòng quen thuộc. Bàn ghế giường tủ đều đơn sơ trừ cái tủ lạnh mới. Buồng tắm hai vòi nước nóng lạnh cũ kỹ, có cái bồn tắm không phải bằng sắt bọc sứ hay nhựa như thời bây giờ mà xây kiểu như bằng gạch lên, tráng mấy viên gạch xanh đỏ nho nhỏ bên ngoài, kiểu như mosaic, nhưng là hoa văn chứ không thành hình thù chi hết. Xả nước. Lấy cái gạt tàn thuốc trong phòng khách vô rồi cởi đồ ngồi vô trong. Con Đào cũng vô theo. Ngồi ngang cuộn tròn trên đùi người tình.

Phòng này hồi trước còn cái máy lạnh một cục lắp bên dưới. Bây giờ lắp máy hai cục từ bên ngoài chạy vô, nhưng Tuấn thích mở cửa số cho hơi biển chạy vô, cùng với tiếng dừa xào xạc. Không sợ muỗi vì bao lưới hết rồi. Bạn có biết gì về căn biệt thự này không? Người tới Vũng Tàu hay chụp hình bên Dinh vì kiến trúc bên ngoài đẹp và từng là nhà của vua Bảo Đại lẫn sau này là nơi nghỉ dưỡng cho quan chức Pháp. Căn biệt thự này là kiến trúc bê tông mới xây hồi đầu thập niên 1970s thôi.

Chắc bạn còn nhớ giai thoại phó thổng thống Nguyển Cao Kỳ đáp trực thăng xuống sân trường Gia Long để cua người tình Tuyết Mai rồi chở thẳng ra Vùng Tàu chơi. Mái bằng của căn biệt thự này chính là bãi đáp đó. Và căn phòng này cũng là nơi họ hưởng lạc thú ái ân cùng nhau. Chỉ khác là hồi đó chưa bị cái khách sạn bự chảng ngoài bờ biển chắn tầm nhìn xuống bãi cát, và du khách cùng hàng quán quanh đây khiến đông người tập nập như bây giờ. Ngồi hút thuốc, nghe lá dừa xào xạc trong tiếng nhạc rumba, có khác gì vùng duyên hải Riviera miền nam nước Pháp bên bờ Địa Trung Hải như Monaco, Cannes và Nice đâu chứ.

Ngâm nước một hồi chừng cũng hơi đói rồi. Tuấn dậy xối người mặc đồ. Đơn giản thôi. Cái áo phông hôm bữa mới mua thêm trên Sài Gòn, cùng cái quần bơi nhưng bên ngoài là quần short dài có túi hộp, một bên bóp còn bên kia là bao thuốc với cái quẹt ga nhỏ xíu bằng bạc của hãng kim hoàn Ernest nổi tiếng. Vậy là đủ để đi bên người đẹp vừa tròn 18, trong bộ váy Catier đơn giản nhưng sang trọng vô cùng, thả bộ dọc bờ biển ra bãi trước. Dọc đường thấy mấy gánh đậu hũ nước đường hay xe cá viên chiên cùng mấy bịch đậu phộng luộc là đủ no. Tuấn để Đào chọn một quán cà phê xinh xắn trên bờ dốc rồi lên đó ngồi nghe nhạc.

Cứ như vậy mà qua hết luôn mấy ngày Tết. Bữa sau Tuấn còn hỏi vòng vòng thuê được chiếc xe tay ga của em bé tiếp tân, chở Anh Đào chạy chơi lòng vòng. Hết ăn bánh khọt hay đi bộ lên ngọn đồi có bức tượng Chúa coi tranh cổ điển lại chạy dọc bờ biển qua tuốt bên bãi Đồi Nhái còn rất hoang sơ, lội xuống biển bắt tôm tích hay chờ đêm xuống soi đèn vớt mực cá bạch tuộc coi chơi cho biết. Tắm biển thì khỏi phải nói. Nước ở đây trong và cát ở đây thì sạch, khác hẳn nước sông Tiền đẫm phù sa và đất Sa Đéc đầy bùn đen lẫn với sét trơn nhẫy. Có bữa thì vô sàn coi nhạc sống đánh cho du khách nước ngoài chơi. Có bữa thì nhập hội với một đám cắm trại trên biển hát karaoke. Tuần trăng mật không hẹn trước của đôi tình nhân trôi qua thật là êm ả.

Thiệt ra thì Đào cũng có một chút xíu lo lắng. Vì nhắn tin cho cha, để ổng khỏi lo khi về tới thấy vắng nhà, nhưng ông Tài không trả lời trả vốn gì hết. Gửi email cái file nhạc demo mà cũng không thấy khen chê gì. Được cái là Tuấn kêu hẹn ông Tài chiều mùng hai hẹn nhậu thì con nhỏ cũng yên tâm. Mà cũng không hỏi coi định nói chuyện gì. Đường về lên xe tốc hành qua ngả Long Thành, rồi tới đầu vành đai là chuyển qua xe về Đồng Tháp luôn, nên đi lẹ lắm.


Ông Tài đâu phải không cảm xúc gì chứ. Chỉ là tỏ vẻ thản nhiên vậy thôi. Chứ bên trong lo hung lắm. Mấy ngày Tết không còn tâm trí nào để đi đâu. Ra vô cứ tính coi đặt món gì để đãi vị khách đặc biệt này. Hàng xóm thì không phải mà con rể thì cũng không. Nghe qua bài nhạc thì tất nhiên là quá xá hay rồi. Khấp khởi mừng thầm vì vậy là con mình đã bắt đầu có tên tuổi rồi. Ngón đờn tranh thậm chí còn giỏi hơn mẹ nó ngày xưa nữa, vốn chỉ đánh lâu ngày thì quen tay thôi chứ không có được những kỹ thuật điêu luyện như vậy. Nhưng mà đi liền mấy bữa với một người đàn ông như vậy, mà lại già nữa. Đó là ông Tài còn chưa biết hai người kéo nhau ra tới Vũng Tàu luôn.

“Anh Tài nè.” Tuấn lựa lời, sau một hồi qua lại bàn về ngón đàn của con Đào, và tương lai nghệ thuật cho nó. Trước giờ vẫn lịch sự gọi ổng như vậy, nên giờ cũng vẩn giữ nguyên. “Tôi sẽ lo hết cho em Đào. Không đòi hỏi gì hết. Còn em Đào coi tôi ra sao thì cũng tùy nghi thôi.” Tuấn khéo léo nói. Tránh dùng những chữ nói trắng ra mối quan hệ giữa hai người, mà ông Tài làm sao không đoán ra được chứ. “Hết Tết tôi sẽ cắt miếng đất có vườn anh đào ra sang tên cho em.” Đây không phải là món quà cưới chứ còn là gì nữa.

Ông Tài lặng im ngồi nghe. Châm thuốc. Nhưng không phải để suy nghĩ. Còn gì nữa mà suy nghĩ. Ván đã đóng thuyền rồi. Con nhỏ đặt đâu thì cha nó phải ngồi đó thôi. Từ nhỏ ông đã chiều con, đặc biệt là sau khi mẹ nó mất. Không cấm cản điều gì hết. Chỉ lo nó ra đời chịu thiệt thôi. Nhưng mà trong vụ này thì đâu có thiệt thòi gì. Còn có lợi cho nó nữa. Dưới miền Tây này con gái đi lấy chồng thì phải có của hồi môn. Hồi chữa bệnh cho má nó ông đã bán sạch đất cho Tuấn rồi. Bây giờ phần đẹp nhất là vườn anh đào được trả lại cho nó. Vậy là an tâm rồi. Còn tương lai nữa chứ. Có dạy con giỏi mấy ông cũng không thể nào giúp nó được tới ngày hôm nay, còn chưa kể sắp tới nữa chứ.

Thiệt ra Tuấn nói để cho Đào muốn sao cũng được, là vì không muốn người yêu của mình bị mang tiếng phải lấy ông già. Cắt đất chia luôn để khỏi phải chờ tới ngày mình chết, hay ràng buộc chi hết. Nếu giữa chừng gặp được ai đó minh thấy yêu hơn, thích hơn thì đường ai nấy đi thôi. Ông Tài chắc cũng hiểu được cái ý đó. Nên nâng chén rượu lên. “Thôi uống. Chốt vậy đi.” Muốn kêu người ngồi trước mặt mình là con nhưng rể gì mà lớn tuổi hơn cha vợ, nên cứ trỏng trỏng vậy. “Mai mốt con Đào muốn ngủ bên nhà này hay bên đó thì tùy nó, miễn đừng để chòm xóm dị nghị là được rồi.”

“Dạ được.” Tuấn cụng chén. Đúng thì bình thường ông sẽ nói “ok”, nhưng bữa nay “dạ” là để tỏ ra một phần nào mình là phận con rể, mai mốt cha già đau ốm gì thì cũng sẽ giúp đỡ lo toan. Vậy là hai người hào hứng chuyển qua luôn chuyện đàn nhạc, rồi chuyện mai mốt sẽ trồng rau trên đất ông Tài cho du khách trải nghiệm cày cuốc, rồi lại quay trở lại chuyện nhac lý. Có bao nhiêu đàn lôi hết ra thay nhau chơi. Bé Đào từ lâu đã tham gia, cũng ngồi luyến láy đàn tranh đệm theo. Tiếng cười, tiếng cụng chén nối tiếp nhau thiệt là ấm cúng hạnh phúc. Anh Đào cũng uống, nhưng khi hai người đàn ông đã say bét nhè, cùng gục giống nhau thì nó vẫn còn tỉnh, đỡ cha nằm dài ra tràng kỷ, giăng cái mùng đã có sẵn thế móc quanh đó, rồi quay ra đỡ Tuấn vô phòng mình, vén mùng nhét vô, nằm xuống bên cạnh trong tiếng gà gáy canh ba lác đác đâu đó.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.