Trở về truyện

Mùa Anh Đào Năm Ấy - Chương 36

Mùa Anh Đào Năm Ấy

36 Chương 36

Còn một tuần nữa là Tết. Sáng nay cả xóm tấp nập tụ hội mổ hai con heo Tuấn cho bữa trước, rửa lá chuối gói bánh chưng. Trên thành phố bây giờ không còn ai mổ heo nữa nên các bà nội trợ hầu như không còn biết miếng thịt nào là ngon hay dở. Cùng là ba rọi, nhưng có miếng chỉ nên chiên thành tóp mỡ và thực sự tóp mỡ ở khúc đó mới ngon. Có miếng lại thơm và nạc sần sật, mới đúng thứ để làm bánh tét, hay bánh ít, chỉ cần một cục nhỏ ở giữa thôi mà thơm nguyên cái bánh luôn. Thịt nạc cũng vậy, miếng vai khác với miếng đùi. Kinh nghiệm này ở mấy bà già lúc nào cũng sẵn, nhưng lớp trẻ bây giờ đâu phải ai cũng rảnh rỗi hay quan tâm mà học hỏi.

Chỉ có Tuấn là ngồi chăm chú quan sát, cười cười học lóm từng thế dao làm sao để cất ra cho được miếng bự nhứt từ cái phần thịt ngon. Ví dụ thôi nha. Ở lò mổ Vissan người ta cắt nguyên một tảng sườn ra bán sỉ cho các tiệm thịt bao giờ cũng cố tình cắt dư thêm một cục mỡ để lợi cho chủ mà thiệt chút đỉnh cho người mua. Còn ở đây chỉ cần đặt con dao khác đi một chút thôi là chỉ lấy nguyên phần nạc nhứt, bỏ lại khúc mỡ cho người khác phụ trách cái chảo chiên tóp mỡ. Hay cùng là mỡ cho vô khúc dồi, thì lấy mỡ phần ở lưng ngon hơn.

Vân hóa ẩm thực vùng miền bắt đầu từ mối quan hệ mua bán. Ví dụ như heo nuôi ở quê được tập trung về thị xã. Mổ ra là người ta phải xử lý đống lòng và nội tạng liền. Cho nên cạnh lò heo bao giờ cũng có tiệm cháo lòng mà không thể nào thiếu được tim gan. Miếng phổi bò sẽ được ông bán gỏi đu đủ mua về làm bò kho, còn khúc móng heo là nguồn sống cho bà bán bánh canh. Cạnh lò xay gạo là tiệm cơm tấm, với những miếng da heo xắc mỏng trộn với thính, tức là từ cám rang lên v.v. Còn ở quê khi tập trung lại sẽ có người biết phân ra ai phụ trách khâu nào và nấu món gì. Bây giờ thì cỗ bàn đều có người chuyên lo bao hết từ dựng sạp cho tới đặt thịt về nấu, cho nên không còn mấy nét kinh nghiệm ngày xưa để lại nữa. Làm heo thì cũng phiên phiến và nấu nướng thì cũng đại khái.

Chỉ có mấy món chủ lực là phải bảo đảm ngon. Cúc đã phải xông xáo chỉ đạo từ sáng, bởi vì tối nay có tiệc khai trương hội quán, cấp ủy từ trên tỉnh về dự, và có truyền hình quay phim nữa, cùng đờn ca tài tử vui chơi tới sáng, coi như là quảng cáo cho du lịch bên cồn luôn. Cô cán bộ trẻ chạy qua chạy lại thỉnh thoảng lại kín đáo liếc nhìn người tình cười hạnh phúc. Mấy bà mấy cô trong xóm thì khỏi nói, bạo gan chọc ghẹo thẳng luôn. Nhưng Tuấn thì bận rộn quan sát, suy nghĩ, chụp hình cho lên mạng để giới thiệu cho du khách đã đặt chỗ nhưng nôn nóng chỉ muốn bắt xe đò xuống đây luôn cho biết. Nồi thịt kho tàu thơm lừng với trứng gà trứng vịt lẫn lộn nằm kế bên nồi cơm chín sẵn, ai đói thì cứ tự lấy tô lấy chén ra múc ăn với dưa leo và khổ qua xắt mỏng.

Ông Tài đã đem dàn máy ra ráp từ sớm, cùng đám con nít dợt lại mấy bài đàn cơ bản như Long Hổ Hội chờ tới giờ biểu diễn. Anh Đào nổi bật trong bộ áo dài kim tuyến lên dây cây đàn tranh mà chút nữa sẽ cất lên bản Lưu Thủy Trường. Còn Tuấn thì chút nữa sẽ xách cây violin qua, chơi từ nhạc Tây cho tới Ngô Thụy Miên và chạy giữa các bản bolero luôn. Các bà các cô nghe xong muốn ngả rạp ra dạng háng lên trời hết. Mỗi loại nhạc cụ đều có một thế mạnh của nó, mà tình tứ như cây saxo thì thổi rất mệt, còn violin coi vậy thôi rất nhẹ nhàng mà dễ chiếm lấy con tim người nghe, chỉ có điều cần người đệm cứng trên organ - keyboard như ông Tài thì mới có đất dụng võ.

Tuấn không thích gặp mấy quan chức cộng sản, tất nhiên, trừ em Cúc xinh đẹp mỹ miều, nên tránh ngồi chung bàn nhậu với ông bí thư tỉnh ủy mới trên Sài Gòn điều về, đang cụng ly rào rào với mấy ông lão ở địa phương thích được chụp hình chung với lãnh đạo cho oai. Ngồi cạnh ông Tài châm điếu thuốc nhìn cuộc đời chút nữa đây sẽ hăng say ca nhảy múa hát dưới đôi bàn tay của mình điều khiển, mà suy nghĩ coi người ngồi bên cạnh mình đang nghĩ gì, đang muốn gì cho ngay mai, và đang nhớ gì từ ngày hôm qua? Tính ra thì Tài cũng là một cán bộ phong trào ở sở văn hóa, nhưng không màng gì mấy tới việc rằng là mình cũng có một chức vụ kha khá, lẫn việc rằng là đi đánh đàn kiếm về cũng rất là nhiều tiền, hay việc rằng cứ hai ba đám tiệc là có ngay một người đàn bà vừa giàu vừa có nhan sắc rủ vô nhà trọ, còn nếu muốn thì nhận học trò là có ngay gái trẻ đẹp cơm xơi bò cưỡi. Ông Tài cũng đang nghĩ về người nhạc công tới bữa nay mới xuất hiện đang ngồi ngay bên cạnh mình. Họ không tập dợt chi hết mà đánh đàn như đã cùng trong ban nhạc lâu lắm rồi. Có lẽ chính kinh nghiệm cuộc đời là điểm chung của họ. Hai bên không nói câu nào, mà như là đang đối đáp hội thoại qua sự im lặng vậy.

Tối nay cả xóm như lột xác. Con Dung cũng không còn dáng vẻ lam lũ tất bật như mọi bữa mà quần quần áo áo, son phấn, lên bộ đào hát tuồng cổ, ra sân khấu làm luôn cả hai vai Lữ Bố Điêu Thuyền mà người ta không có quạt cũng kẹp tiền quâng rào rào lên. Tính ra bữa nay nó là cô đào hát sáng giá nhứt ở đây. Có ông già kia chơi nổi đổi mấy tờ đô-la lẻ để ca sĩ nào thích thì móc ra cho, nhưng gôm hết lên sân khấu cho con Dung, run lẩy bẩy không dám nắm tay ca sĩ luôn. Lời ca tiếng hát khiến cho con người ta hứng tình, cũng giống như tiếng kêu của loài ếch, tiếng ve tiếng dế, tiếng chim hót, tiếng mèo kêu v.v. Còn rất nhiều điều của tự nhiên mà con người chưa biết hết được. Cả xóm say sưa thể hiện, say sưa hát hò tới sáng luôn, hết bay sáu tẹc bia Sagota mà Cúc đặt riêng từ bên nhà máy chở qua, chưa kể mấy thùng rượu đế cho những ai muốn nặng đô.

Vãn tiệc lúc tờ mờ sáng, Tuấn không muốn về nhà mà xuống thuyền phao bơi qua chòi con Dung. Cái chòi đã được bài trí lại chút đỉnh để ban ngày đón du khách tới ngồi uống ly nước dừa chờ qua sông, hay ngắm sông. Chỉ cần một vài đường nét hiện đại thôi là một chỗ ngủ xập xệ của vợ chồng thằng chăn vịt được biến thành túp lều thơ mộng cho các đôi tình nhân ngồi ngắm cảnh. Tuấn vén mùng chun vô, ôm con nhỏ vô nách. Giựt mình, nhưng ngửi thấy mùi quen thuộc hàng đêm vẫn nhớ nhung, con nhỏ rúc sâu vô người Tuấn, trườn xuống dưới ngoạm lấy thằng bé dễ thương đang lười biếng.


Tuấn mò tay xuống bóp bóp cái bầu vú nhỏ nhưng căng chặt, thỉnh thoảng lại xoa xoa cái bụng bầu đang bắt đầu tròn căng. Nghe nói sẽ là một đứa con gái. Không biết có còn sống tới năm nó 18 tuổi để được phục vụ như mẹ nó bây giờ đang làm hay không. Con Dung coi ông Tuấn như cha mình, và muốn tận tình chăm sóc từ cái ăn cái ngủ, cho tới nhu cầu sinh lý luôn. Nó không có nhiều kinh nghiệm, nhưng luôn tìm tòi thử nghiệ̣m để cho ông già thấy sung sướng nhứt. Như lúc này đây. Nó không ngậm hết vô mà chỉ liếm liếm ở trên đầu, còn tay thì vuốt lên vuốt xuống qua lại chỗ đầu khấc. Làm vậy coi bộ hiệu quả hơn thì nó cứ làm như vậy tiếp thôi.

Lúc này tay ông Tuấn cũng đang chọt vô lồn con nhỏ, thọt ra đút vô nhịp nhịp. Thì tay nó cũng sục cặc ông già với cùng nhíp điệu như vậy thôi. Học hát suy cho cùng cũng chỉ là để biết cách nhận ra nhịp và giữ nhịp sao cho đúng giữa muôn vàn chuyển động khác. Nhấp nhổm suy cho cùng chỉ là để sục cặc cho sướng mà thôi. Cho nên lúc này chỉ cần nằm chuyển động ngón tay có chút xíu, mà được vừa miệng vừa tay vừa thân hình quằn quại của đứa con gái cạ vô khắp người, khiến ông Tuấn nhanh chóng căng người lên vì sướng. Hay chân khép chặt vô với nhau, giựt giựt như cái đuôi con cá voi ngoài biển đập lên đập xuống không ngừng, rồi bắn tung tóe ra giữa mặt con Dung.

Con nhỏ sung sướng lè lưỡi ra liếm quanh miệng, còn tay thì bôi trét lên mặt, lên ngực. Nghe đồn là tinh trùng làm kem dưỡng da rất tốt. Không biết thực hư ra sao, nhưng để một hồi lúc khô lại nó làm cho da căng hết lại, cảm giác rất đã.

Ngồi dậy đổ nước trong bình thủy ra pha cho ấm rồi mang vô lau người cho ông già. Con Dung chạy ra chỗ mấy cây chuối lựa vài ba trái chín về xắt ra bọc bột chiên làm bữa sáng. Tại mấy bữa trước thấy trên mạng có bài báo về ông người Pháp bị kẹt lại ở Việt Nam ra góc đường bán chuối chiên nên nó làm cho người tình ăn, sẵn có cục bơ hôm bữa mua về để chiên tôm cho khách. Rồi cà phê loại Tuấn thích cũng có sẵn hết ở đây, chỉ việc pha ra thôi. Tuấn ngồi dậy châm điếu thuốc, nhìn mặt trời dần dần lên phía xa xa, nghe tiếng máy nổ Kohler ngoài xa xa, ngửi mùi cà phê cùng bơ mà nhớ con kênh đào Verdun nổi tiếng nơi miền nam nước Pháp. Chắc mai mốt có tiền sẽ mua lại chiếc ghe cũ hay xà lan nhỏ sửa lại làm du thuyền chạy vòng vòng trên sông nước chơi cho vui. Nơi đó là tuổi thanh xuân của anh, mà cũng là chốn thiên đường mà Tuấn muốn biến nơi này thành như vậy.

“Mai mốt con mua luôn hết dãy bên này,” con Dung chỉ tay dọc theo bờ nước, ngược tuốt ra mé đầu cồn đất, thông báo: “Để nuôi vịt hết. Chỗ này mới bỏ ốc con bên nhà chị Cúc ấp xuống được hơn tuần thôi mà sinh sôi nảy nở tốt lắm. Mai mốt con mua thêm lưới quây hết lại luôn.”

Tuấn lúc lắc đầu. “Vi thương bất phú. Lấy vịt giống về cho mấy người trong xóm nuôi. Mình chỉ tập trung vô việc chọn mua con nào đủ chất lượng và giết mổ gửi lên Sài Gòn thôi.” Bãi này đúng là để du khách học chèo thuyền hay tập mò cua bắt ốc thì lợi hơn. Ngồi trên này nhìn xuống view rất là đẹp, và từ dưới mé nước nhìn lên cái nhà chòi này cũng vô cùng thơ mộng, với mấy gốc dừa và bầy vịt bên cạnh.

Con Dung thì nói sao nghe vậy. Tiền bữa giờ kiếm được nhiều quá thì nó nghĩ chuyện mua thêm đất và đầu tư làm gì đó thôi. Xe máy ông Tuấn cho mỗi lần chạy qua bên lò ấp chở được mấy khay vịt con là chừng 2-300 con. Bây giờ không nuôi thì cũng đỡ mất công băm chặt thức ăn mỗi ngày. Tiền dư thì mua đất trên cồn vậy, ngay cạnh cái chòi này để trồng cây gia vị, hay mai mốt thích cất nhà cũng được. Con nhỏ tuyệt đối tin tưởng vô sự tính toán của ông chủ, mặt tràn đầy hạnh phúc ngắm nhìn tình nhân lấy tờ giấy cây bút ra phác thảo rồi tính toán coi sẽ mua thêm đất ở chỗ nào, bao nhiêu, và kéo phao nhựa về làm cầu tàu cho du khách dễ lên bờ. Lúc nào cần suy nghĩ tính toán gì đó thì Tuấn lại ngả người ra sau, thò tay vô vú con nhỏ mò mò quậy quậy sướng gì đâu.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.