Trở về truyện

Mùa Anh Đào Năm Ấy - Chương 37

Mùa Anh Đào Năm Ấy

37 Chương 37

Một chiếc ghe bán đồ tạp hóa mở nhạc Lệ Thủy với cỗ máy đuôi tôm tạch tạch trờ tới, trên mui trưng đủ kiểu cây cảnh màu sắc rực rỡ. Tuấn kêu lại coi cần mua thêm thứ gì cho cái chòi này thì mang lên, đỡ phải ra ngoài kia chở về. Vợ chồng anh chủ mau lẹ bưng đồ rồi nhận chuyển khoản luôn trên iPhone. Thời buổi bây giờ người kinh doanh cũng nhanh nhạy lắm. Coi vậy thôi mà trên ghe có đủ hết, kể cả bình gas hay xi măng và luôn cả nồi nước lèo nóng hổi đang bốc khói. Tò mò, Tuấn kêu luôn một tô hủ tíu rồi xin lên ngồi trên mui ngắm cảnh sông nước, kêu bằng quá giang, chừng nào ra tới sông lớn thì ngoắc xe ôm về. Hồi chưa có đường thì gọi tắc ráng, tức là một kiểu taxi trên sông, là một chiếc vỏ lãi chạy siêu tốc độ có khi về tới nhà trước xe máy luôn. Sẵn rồi bàn chuyện giới thiệu khách vô trong này chơi, ăn phần trăm, mà cũng là giúp nhau cùng knh doanh. Ở dưới này người ta rất hiểu qui luật phải mua bán cùng nhau thì mới lâu bền được, chứ cái sự mắc rẻ thì vô chừng lắm.

Kêu thêm ly cà phê đá bỏ bịch, Tuấn bước lên bến thả bộ chơi. Ở miền Tây, hay kể cả ra tới ngoài Quảng Trị nữa, và trước kia ở mấy thành phố lớn như Hà Nội nữa, chợ thường là một lối đi từ dưới bến sông lên tới đường cái lớn, ví dụ như chợ Bến Thành hồi chưa lấp con kênh lớn làm đường Nguyễn Huệ, hay chợ Cầu Muối hồi chưa giải tỏa xây cầu lớn. Người dưới bến mua bán hay chờ đò dọc đò ngang, còn trong chợ là đủ mọi kiểu hàng hóa mà tới ban đêm mấy cái sạp bán thịt có miếng gỗ bự chảng là chỗ ngủ cho các đoàn hát lỡ đường. Văn hóa sông nước là đây, mà phải tình cờ thì bây giờ người ta mới gặp được, chứ không phải mấy chiếc thuyền chở du khách đi coi chợ nổi lúc người ta ngưng mua bán hết trơn rồi. Ghe bầu thay dần bằng xà lan sắt có chiếc cả chục tỷ đồng, vỏ dày 10-12mm, mũi bọc thép, đủ để biết hàng hóa được vận chuyển tới cỡ nào. Mấy chiếc xe công-ten-nơ chạy trên đường lộ chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi, chủ yếu là các loại nông sản người ta bán qua biên giới bên Trung Quốc, chứ so làm sao được với sức chở của đội xà lan trọng tải 2-3.000 tấn chạy dưới sông, thỉnh thoảng lại có mấy chiếc 5-6.000 tấn dài 7-80 mét nữa. Trên mạng youtube hay facebook có nhiều thanh niên thích canh giờ mở cửa cống ngăn mặn coi xà lan chở khẳm chống lại dòng nước chảy ngược để thấy được sức mạnh của máy móc nhiều khi cũng phải chịu thua dòng chảy nhẹ nhàng của con nước.

Công việc kinh doanh cũng như vậy. Nếu chỉ đơn thuần là lợi nhuận thì không có gì đáng hứng thú cả. Người ta bỏ cả trăm triệu trên những con tàu hàng tỷ để ra khơi đánh cá mà xui rủi không được mẻ nào thì lỗ nặng, hay thậm chí thuyền về đầy cá mà đắm chìm trong giông bão hay một tích tắc chủ quan thì còn gì đau khổ hơn. Nhưng cũng giống như là thú đam mê trên bàn bài, người thành công là người vượt qua được nỗi lo sợ trong chính bản thân mình, và một chút may mắn nữa. Tuấn dạo dạo trong chợ, mua mấy thứ quần áo vui mắt cho những người phụ nữ ở nhà, thêm chút gia vị cùng một túi mắm, rồi rảo bước ra đón xe buýt về nhà. Dưới này bây giờ Phương Trang đã mở ra quá trời tuyến xe buýt, chạy thẳng về Cần Thơ hay lên tuốt Hồng Ngự, tạo ra trục đường giao thông vô cùng nhộn nhịp, hứa hẹn nhiều sự phát triển cho hai bờ sông Tiền trên đò dưới ghe, tấp nập trong những ngày giáp Tết. Không chỉ có hàng xuất đi đâu, mà ngay cả nông sản cũng nhập về đó, như là những chiếc xà lan chở bắp hay đậu nành từ trên Sài Gòn, tức là cảng Phú Mỹ về, ăn hàng cặp mạn thuyền từ những con tàu lớn vượt biển Thái Bình Dương và kênh đào Panama ăn hàng từ hai bên bờ con sông Amazon tải lên.

Về tới nhà đúng lúc Ánh Lan đang đi giáp vòng để kiểm tra các thùng rượu đã ủ. Trên 100 thùng tất cả đều đạt chất lượng, và chọn ra được vài thùng khá nhất sẽ dành để tiếp khách trong mấy ngày Tết, sẵn để quảng cáo tiếp thị luôn. Về chuyện làm rượu thì đầu tiên là khâu ủ men phải đúng tiêu chuẩn kỹ thuật thì mới đạt chất lượng cao nhứt. Máy đo đường, nhật ký kiểm tra nhiệt độ, nước sạch v.v. tất cả đều đã được Ánh Lan lo chu đáo. Nhưng còn khâu thứ hai, là phải biết nếm rượu, thì chỉ có Tuấn mới đủ kinh nghiệm thử đủ mọi loại rượu ngon dở trên đời mà thôi. Mỗi lò rượu có một bí quyết riêng cho mình, như ở Pháp có truyền thống cho các cô gái còn trinh trần truồng vào đạp nho lúc ban đầu để gửi lại mùi hương trong ly rượu sau này. Sake thì uống khi hâm nóng, cho nên mùi hương nằm ở chất liệu mà nhà sản xuất sẽ trộn vô lúc đóng chai. Bây giờ là lúc trải bạt ra quanh gốc cây anh đào để hứng cánh hoa vừa rụng rơi, mà lại chưa kịp hỏng, mang vô ngâm trong nước sôi liu riu cho bốc hơi, rồi chiết lấy những giọt nước tinh khiết có chứa chút xíu tinh dầu chầm chậm rơi xuống. Công việc không tốn sức, nhưng lại cần tỉ mỉ và cần mẫn, cho nên tất nhiên không còn ai hợp hơn là Ánh Lan.

Đốt bằng củi cho đỡ tốn, và cũng không cháy quá to, mà chỉ cần giữ lửa đều cho nồi nước nhỏ, Ánh Lan thỉnh thoảng lại bỏ một nắm cánh hoa vô rồi châm thêm nước, mồ hôi lấm tấm trên trán, trên cổ, trên ngực. Mặc quần ngắn không những khoe hết nguyên cặp chân dài đẹp tuyệt, mà còn mỏng để mông không mặc quần lót căng ứ lên, Ánh Lan lắc lắc đầu để mái tóc dài buộc sơ sơ hất sang một bên, phơi làn da ngực nõn nà bên dưới làn áo mỏng ngắn tay. Tuấn ngồi ngắm một lúc lâu, rồi bước tới liếm vô cổ cô gái, nếm cái vị mặn mặn của mồ hôi pha lẫn với mùi hương thiếu nữ, chưa uống rượu mà say say trong men tình ái.

Ánh Lan ngồi yên, vẫn chăm chú vào công việc bên chiếc bàn chưng cất, chỉ hơi dạng háng ra thêm nữa để bàn tay của ông Tuấn dễ dàng luồn xuống và cho ngón tay cà cạ ngoài bên ngoài rồi từ từ chạy vô trong. Vú bự thì sướng lúc bóp thấy nó căng hết cả bàn tay, còn vú nhỏ thì sướng lúc bóp vô thấy cứng hết mu bàn tay, như lúc này đây. Và mỗi khi chạm vô cái đầu ti nhỏ li ti là ở đầu cu cũng như có một luồng điện chạy giựt giựt tê tê. Tuấn áp hết hạ bộ vô lưng cô gái, cảm thấy như hơi nóng từ bên kia cũng xuyên qua tới bên này. Âm thanh trong gian phòng rộng tĩnh lặng, chỉ có tiếng củi thính thoảng lách tách và những giọt nước chầm chậm rớt từ đầu vòi xuống bình chứa. Một mùi thơm nhè nhẹ thoang thoảng trong không trung.

Đúng lúc cô gái nhổm người lên để thao tác trên bàn lab, thì Tuấn lột quần mình ra, ngồi xuống ghế. Rồi lột tiếp quần Ánh Lan xuống, đặt ngồi lên người mình. Hai làn da thịt ấm áp ôm lấy nhau trọn khít. Vòng đầu ra trước ngoạm lấy bờ vú, dùng lưỡi và môi kẹp lấy đầu nhũ hoa, Tuấn đánh một vòng khiến cô gái sởn hết gai ốc. Tay vẫn mân mê bên dưới, thỉnh thoảng lại dìm đầu dương vật vô thành âm hộ, đập đập xoay xoay. Mấy lần đầu thì còn mềm oặt, nhưng chỉ sau vài ba cái là cứng ngắc lên rồi, khiến Ánh Lan cũng ngoáy mông lựa thế để kẹp nó vô nhưng cứ trượt trượt ra ngoài.

Lại thêm một lần chồm tới để châm nước và thêm cánh hoa. Khi ngồi xuống trở lại thì toàn bộ cái đường âm đạo đã bao lấy dương vật mà chạy xuống cái ót. Ánh Lan thở hắt ra vì đã. Ngực tê tê vì hai bàn tay điêu luyện của tình nhân đang vê vê đầu vú. Cổ thì dựng hết tóc gáy lên vì cái lưỡi thiện nghê đang liếm dọc từ dưới lên. Lan chống tay vô bàn nhấp người lên rồi từ từ hạ xuống. Đầu xoay vòng vòng như lên cơn vã thuốc. Tuấn kéo hai tay xuống ôm hông, vuốt ve cái eo thon, lưng cong, mông lẳn, rồi bụng chắc, và từ từ quay ngược lên vú, ghì xuống dẫn nhịp cho Lan.


Đứa con gái vật vã, mồ hôi vã thêm ra, gân cốt cơ bắp căng lên đẹp như một con ngựa đua đang chạy nước rút về đích. Anh nài quất nhẹ tay vô mông nhưng đủ đau để cặp chân dài vừa hạ xuống phải nảy lên ngay nhưng rồi liều sau đó bị đôi tay bóp trên ngực ghị xuống trở lại. Thiệt là phải ở trong cái tình thế như vầy mới biết rằng làm tình là sướng tới như thế nào. Không còn phải giữ ý gì nữa, Ánh Lan gầm gừ thở hồng hộc trong cổ họng, rồi hét ra ngoài thành những tiếng la bải hoải đầy nhục dục.

Tuấn đứng dậy xô đổ cái ghế ra đằng sau. Ôm chặt lấy hông Lan vô người, đứng thẳng mà dọng vô như người ta phải đóng nêm vô mộng làm nhà. Không có cái bàn nào chịu nổi sức đóng mà chính là vòng tay đang siết vô bụng cô gái kéo giữ lại. Chỉ hai cái là con nhỏ đã vã rồi, vậy mà ba, rồi bốn, rồi năm, rồi một chục… không còn biết bây giờ là buổi sáng hay buổi tối nữa, hay nơi đây là trần gian địa giới hay thiên đường hoan lạc. Ánh Lan xoay vai lại tìm môi người tình nút chặt lấy, tay vịn lấy mép bàn cho khỏi té xỉu vì mệt.

Con cu mềm xuống trở lại, rơi ra, bao quanh bằng những đốm trắng lấm tấm, chính là thứ nước sướng mà phụ nữ phun ra khi lên đỉnh. Tuấn dựng cái ghế lại ngồi châm nước và bỏ cánh hoa vô nồi chưng cất hương liệu. Ánh Lan chun vô giữa, ngồi quay ngược lại, áp hết bộ ngực trần vô mặt người tình xin được liếm láp, kéo dài cơn sướng đang lâng lâng tiếp tục âm ỉ phía bụng dưới. Thò tay xuống kéo dương vặt lên cho áp vô mu, cô gái áp chặt háng vô thêm nữa, hai chân trụ ở đằng sau. Chân dài lợi thế là ở đây.

Giờ đây chỉ có chạm vô bên ngoài mu thôi mà cũng sướng tê tê. Lời đồn con gái Phú Yên no-hair, tức là không có lông rậm quanh âm hộ, có lẽ là để khuyến khích đờn bà đi triệt lông để cho sướng những lúc như thế này. Mà chưa tính gì sướng, mấy bà sồn sồn đi thẩm mỹ viện dùng laser đốt lông lồn cho khỏi mọc lại, tốn cả chục triệu cho thằng kép trẻ thích là cũng ̣đáng kể rồi. Chưa tính tới các tiểu phẫu cắt bỏ mép ngoài hay tẩy đen, bác sĩ nam làm xong tới bữa tái khám là cũng nứng lên mà đè ra nắc luôn, dĩ nhiên thường là do chính bệnh nhân khơi mào trước để coi hiệu quả thẩm mỹ ra sao. Mấy cái dịch vụ này giờ trúng lắm, vì nhiều tiền hơn, mà không khó khăn như cắt mắt hay bơm ngực và hút mỡ bụng nguy hiểm chết người.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.