Trở về truyện

Kẻ Bất Tử (Outcast 2) - Chương 11: Những Vị Khách Không Mời

Kẻ Bất Tử (Outcast 2)

11 Chương 11: Những vị khách không mời

"Thưa hiệu trưởng! Nó thực sự đã ngáng chân em, đều có các học viên khác làm chứng. Em cũng chỉ muốn nói chuyện với Files thôi thì tự dưng nó lại xen vào gây chuyện!"

"Trật tự đi. Em ồn ào quá rồi đấy."

Cái nhìn lạnh lùng của Melen khiến cho tên béo phải câm nín. Cô ta lấy một xấp giấy rồi lật từng trang một.

"Ở đây các có các tờ tường trình học viên. Không ai thấy Yuko ngáng chân em cả. Ta nghe rằng đa số những người mới tập sử dụng ma cụ cường hóa tốc độ thường bị ngã vì chưa kiểm soát được."

"Không phải! Rõ ràng nó đã ngáng chân em mà!"

Khóe miệng cậu nhếch lên, tạo thành một nụ cười xảo quyệt. Chân của cậu đã di chuyển với tốc độ mà một con người bình thường sẽ không nhìn thấy được. Tên béo cũng không thể nhìn thấy, nhưng hắn vẫn cảm nhận được việc vấp phải chân của cậu.

"Được rồi ta hiểu rồi. Vậy thì ta sẽ cho gọi nhân chứng trong cuộc đến."

Chỉ một vài phút sau, cậu đã thấy Files bước vào bên trong phòng. Trông cô ấy có vẻ lo lắng khi thấy tên béo và hiệu trưởng.


"Hiệu trưởng cho gọi em có việc gì ạ...?"

"Ngồi xuống đi, ta cần hỏi em vài điều."

Files ngồi xuống bên cạnh cậu rồi sán lại gần cậu, khiến cho tên béo tỏ ra khó chịu.

"Sáng nay, ai là người đã quấy rối em?"

Files ngay lập tức chỉ vào tên béo mà không do dự. Hắn đứng dậy với khuôn mặt đỏ gay, trợn mắt với cô ấy.

"K-không đúng! Chính nó mới là người ôm eo mày! Còn tao mới chỉ chạm vào tay mày thôi! Tại sao mày không chỉ nó!?"

Lúc này cậu chạm vai của Files để trấn an tinh thần cô ấy, người đang run rẩy trước cơn phẫn nộ từ tên béo.

"Này đàn anh. Anh có lẽ đang hiểu sai về định nghĩa của hai từ 'quấy rối' rồi đấy. Anh chạm vào người Files mà không được sự cho phép từ cô ấy, còn em thì khác."


"Mày...!"

Melen vỗ tay, cắt ngang cuộc hội thoại sắp đến phần kết với việc ẩu đả.

"Đủ rồi. Vậy là Yuko đã có đủ toàn bộ bằng chứng về việc mình vô tội, còn em thì ngược lại Gidur à. Mọi thứ đã rõ ràng và không thể chối cãi thêm gì nữa. Lần này em sẽ phải chịu phạt nặng theo quy định của học viện, lau dọn nhà vệ sinh trong ba tháng."

Tên béo nghiến răng ken két, đứng dậy trợn mắt nhìn một lượt.

"Các người nhớ đấy! ta sẽ nói lại điều này với cha ta. Dù là hiệu trưởng thì cũng không được yên đâu!"

Nói rồi hắn rời khỏi phòng hiệu trưởng, không quên đóng cửa một cái rầm, đinh tai nhức óc. Melen dường như không quan tâm đến điều đó tiếp tục nói.

"Không tính đến việc gây hỗn loạn ở công trường, việc nam nữ đụng chạm nhau trong học viện cũng bị cấm. Lần này ta chỉ cảnh cáo hai em nhưng lần sau còn tái phạm sẽ phải chịu phạt."


Cậu và Files nhìn nhau.

"Vâng, bọn em hiểu rồi."

Melen thở dài.

"Được rồi, giờ thì Files về đi. Còn Yuko, cậu ở lại một chút."

Files trở nên lo lắng khi thấy Melen giữ cậu lại.

"Hiệu trưởng sao lại giữ cậu ấy lại...? Em tưởng cậu ấy đã chứng minh mình không có tội rồi mà...?"

"Ta chỉ có việc nhờ em ấy một chút thôi, không cần phải lo lắng như thế đâu."

Files đưa mắt nhìn cậu một lần nữa, rồi mới yên tâm rời đi.

"Vâng, vậy em xin đi trước..."

Sau khi Files rời phòng, Melen đã đính thân đứng dậy khóa cửa lại. Cậu thì ung dung tự rót trà rồi đưa tách lên miệng, còn cô ta thì ngồi sụp xuống.

"Ta đau tim chết mất... thật không ngờ cậu lại là học viên ở đây..."

Cậu mỉm cười, nhấp một ngụm trà nóng.


"Tôi tưởng Ousa đã nói với cô rồi mà?"

"Không, cô ấy chỉ nói rằng muốn đưa một đứa nhóc vào học viện thôi."

Ra là Ousa đã không cho Melen biết đầy đủ thông tin. Vậy nên thành ra cậu biết cô ta nhưng cô ta lại không biết cậu.

"Mà tôi là học viện ở đây thì đâu có sao. Chỉ cần không ai biết mối quan hệ giữa chúng ta là được. Nhỉ ngài hiệu trưởng 'thích chơi lỗ hậu'?"

Khuôn mặt của Melen nhanh chóng đỏ bừng, cảm tưởng như đầu cô ta sắp bốc khói đến nơi vậy. Tuy nhiên cô ta nhanh chóng lấy lại được tinh thần, đứng dậy, hỏi cậu với giọng ấp úng.

"Cậu có thể làm gì với ta cũng được... miễn là đừng đem chuyện này ra ngoài..."

Melen quay lưng về phía cậu, chậm rãi kéo chiếc váy bó lên. Bờ mông tròn trịa quyến rũ dần lộ ra trần trụi dần lộ ra. Cậu nhận ra rằng cô ta không hề mặc quần lót. Thú vị hơn trong hậu môn của cô ta được nhét một chiếc dương vật giả lớn.

Thực ra cô ta hiện giờ không hề quan tâm đến chuyện mối quan hệ với cậu bị lộ ra ngoài. Đây chỉ là lý do để ngụy biện cho việc cô ta muốn bị chơi lỗ hậu mà thôi.

Cậu gác chân lên bàn, tựa người xuống chiếc ghế sofa êm ái, mỉm cười thích thú.

"Cô nói rằng tôi muốn làm gì cũng được phải không? Vậy thì hãy bắt đầu bằng việc bò bốn chân dưới đất như một con chó, rồi rặn cái thứ trong lỗ hậu của cô ra."

"Eh...? Nhưng mà..."

"Nhanh nào, tôi sắp phải vào học tiết kế rồi đấy."

Melen là một người phụ nữ thích bị bạo dâm. Càng đối xử tồi tệ bao nhiêu thì cô ta càng trở nên hứng tình. Điều đó đã được chứng minh ngay sau khi cô ta làm theo lời cậu. Bò dưới đất bằng bốn chân, dâm thủy của cô ta không ngừng rỉ xuống hai bên đùi.

"T-tại sao... ta phải làm tư thế đang xấu hổ này chứ..."

"Cách đây không lâu, trong lúc sung sướng cô còn lắc hông một cách dâm đãng trước mặt tôi, gọi tôi là chủ nhân và cầu xin tôi thông đít cô mà. Chẳng lẽ cô quên rồi sao?"

Khuôn mặt cô ta đỏ ửng, im lặng và chấp nhận làm theo lời cậu nói, bắt đầu dùng sức rặn thứ đang nhét trong lỗ hậu. Chiếc dương vật giả dần được đẩy ra một cách từ từ cùng với dung dịch bôi trơn.

"Ah...♡ haaa... ♡"

Melen buột miệng thốt ra một tiếng rên rỉ dâm đang trong khi cố gắng rặn, từng chút một đẩy chiếc dương vật giả ra ngoài. Khi sắp ra gần hết, cậu nhẹ nhàng bước lại từ phía sau khiến cô ta không hề hay biết.

"Hiiiiiiiiii!?♡"

Cậu đẩy nó lại vào trong lỗ hậu của Melen ,khiến cô ta suýt chút nữa không giữ vững được tư thế mà đổ về phía trước.

"Làm lại đi."

Melen cố gắng rặn nó ra thêm một lần nữa. Nhưng như lúc trước, ngay khi chiếc dương vật giả gần tuột ra hết, thì cậu lại nhét lại nó.

"Chưa đạt yêu cầu, làm lại lần nữa."

Cứ như vậy mười lần, cậu nhìn đồng hồ và nhận ra chỉ còn vài phút trước khi vào học tiết tiếp theo.

"Haa... ♡ ah...♡ ta không rặn được nữa...♡"

"Vậy thì để tôi giúp cô lần cuối nhé."

"Hiiiiiiiiiiiiiiiii!??♡"

Cậu tét mạnh một cái vào bờ mông tròn trịa của Melen. Khuôn mặt của cô ta trở nên đần thối trong hai trong mắt trợn ngược, lè lưỡi ra một cách dâm dục. Nước tiểu và dâm thủy hòa trộn thành một bãi hổ lốn trên sàn phòng, đồng thời thứ đồ chơi trong lỗ hậu của cô ta rơi xuống. Lỗ hậu của cô ta được nới rộng hết cỡ, co giật từng đợt.

"Nhiệm vụ của tôi ở đây kết thúc rồi, tôi vào học tiếp đây."

Cậu mỉm cười rồi rời khỏi phòng một cách lặng lẽ.

___________________________________

Không phải tự nhiên mà Gidur lại dám lớn tiếng với cả hiệu trưởng. Cha của hắn là chủ của khu phố đèn đỏ, nơi tuyên bố hoạt động độc lập mặc dù ở trong một vương quốc. Đến nhà vua cũng phải e dè cha hắn vài phần.

Tuy nhiên thì hiệu trưởng của học viện Cavan lại không hề để ý dù chỉ một chút tới thân phận của hắn mà lạnh lùng đưa ra hình phạt.

Nhưng thứ mà khiến hắn tức điên là một đứa năm nhất. Bị đánh bại bởi một đứa năm nhất là một sự nhục nhã, nhất là khi bị những học viên khác thấy. Chưa kể, bằng cách nào đó, mọi bằng chứng đều có lợi cho nó và mọi tội lỗi đều đổ hết lên đầu hắn. Filis một trong những hoa khôi của học viện cũng bị nó cướp đi mất.

Khi về nhà, điều đầu tiên hắn làm là tìm cha mình tại phòng làm việc.

"Khốn khiếp! Một thằng khốn trên học viện đã đổ lỗi lên đầu con, cướp cả đứa còn gái mà con thích. Thậm chí nó còn khiến con bị phạt nữa! Không công bằng! Không công bằng tí nào cả!"

Cha chắn vẫn ung dung hút thuốc, đưa đôi mắt đầy quyền lực nhìn hắn.

"Kể cho tao nghe kĩ xem. Tao hứa sẽ đòi lại công bằng cho con trai của tao."

Hắn kể lại đầy đủ sự việc xảy ra vào buổi sáng. Cho đến đoạn miêu ta ngoại hình của tên học viên năm nhất, khuôn mặt cha hắn bỗng biến sắc.

"Có phải mày vừa nói đó là một thằng tóc trắng, mắt đỏ?"

"Đúng vậy, sao trông cha lại lo lắng như vậy?"

"Không, chỉ là lời miêu tả của mày giống một kẻ mà ta từng gặp. Nhưng chắc chỉ là trùng hợp thôi. Ngày mai tao sẽ cùng mày đến trường gặp hiệu trưởng và thằng đó."

__________________________________

Khi Yuko về đến nhà thổ, thì cậu đột ngột cảm nhận được hàng loạt sự hiện diện ác ý ẩn trong đám dân thường đang đi qua lại tại nơi này. Ngay lập tức, cậu sử dụng dịch chuyển tức thời từ trong xe vào thẳng trong phòng của Ousa.

"Ai!?"

"Là tôi đây."

Ousa giật mình khi đang ngồi buộc tóc trước gương thì cậu xuất hiện ở ngay phía sau. Tuy nhiên sau khi nhận ra cậu thì cô ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng tỏ ra tức giận.

"Cậu làm ta đau tim đấy Yuko. Ta sẽ không hỏi về việc làm sao tự dưng cậu xuất hiện trong căn phòng này. Nhưng ta muốn hỏi tội cậu vì thứ mà cậu đã cho vào trong người ta tối qua."

Tuy nhiên cậu bỏ qua lời nói cút Ousa, chỉ ra ngoài cửa.

"Bên ngoài sắp có biến rồi. Tôi cảm nhận được có rất nhiều kẻ kì lạ bên ngoài nhà thổ này. Chúng sắp lộ diện rồi."

Vừa nói dứt câu thì cậu nghe thấy những tiếng hét thất thanh từ khách hàng và cả những tên trai bao.

"Bà chủ của chúng mày đâu? Bảo con điếm đó ra đây ngay!"

"Bà ấy ở trong căn phòng kia! Trong căn phòng đằng kia thưa ngài! Xin đừng đánh!"

Ousa đứng dậy với khuôn mặt lo oắng.

"Ta biết Hames sẽ không bỏ qua chuyện này mà."

Tuy nhiên trái ngược biểu cảm của cô ta, cậu lại mỉm cười lạnh lùng.

"Có vẻ như có ai đó cần được dạy dỗ thêm rồi."

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.