Trở về truyện

Hệ Thống Phú Nhị Đại Phản Phái - Chương 95: Dũng Mãnh Cứu Người (2)

Hệ Thống Phú Nhị Đại Phản Phái

95 Chương 95: Dũng mãnh cứu người (2)

“Mục Chiêu Chiêu ngươi hành động bất tiện, ta trước tiên cõng ngươi ra ngoài, Tần Vận Hàn ngươi đừng hoảng loạn chạy lung tung, chờ ta trở lại!”

Hai nữ sinh đối mặt loại tình huống này, sớm đã hoang mang lo sợ, nghe thấy Vương Hạo Nhiên nói như vậy, tự nhiên là làm theo.

Mục Chiêu Chiêu lần nữa ngồi lên trên lưng Vương Hạo Nhiên.

Lại là một hồi kinh người.

Nhưng lần này, Vương Hạo Nhiên không có lấy nửa tâm tư để cảm thụ.

Hắn xếp thẳng màn che cửa, choàng lên trên thân Mục Chiêu Chiêu và mình, tận lực bao trùm lấy làn da hai người.

Trừ cái đó ra, Vương Hạo Nhiên còn phóng xuất ra nội công, cũng chính là chân khí, lần nữa thêm một tầng phòng hộ càng kiên cố hơn.

Vương Hạo Nhiên cảm thấy rất may là tối hôm qua không có ngốc nghếch đi thăng cấp độc thuật, mà là đổi lấy chân khí, nếu không, hôm nay nói không chừng mình sẽ có thể biến heo nướng.


Có chân khí hộ thể bên ngoài, Vương Hạo Nhiên liền cõng Mục Chiêu Chiêu xuyên qua cầu thang bị nhiệt độ cao bao trùm, không bị tổn thương rời khỏi tòa cao ốc.

Thả Mục Chiêu Chiêu xuống rồi, Vương Hạo Nhiên lần nữa xông vào trong.

Dùng phương thức tương tự mang Tần Vận Hàn ra.

An toàn thoát thân xong, Vương Hạo Nhiên thu hồi chân khí.

Hắn trong nháy mắt có cảm giác mệt mỏi không nói ra được, trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất.

Loại cảm giác này từ đâu tới đây, đó là do sử dụng chân khí có hơi quá độ.

Dù sao cũng chỉ có 6 năm công lực, vẫn quá mỏng yếu.

Nếu như thêm 10 năm công lực nữa, vậy việc mang Tần Vận Hàn và Mục Chiêu Chiêu rời khỏi đám cháy, sẽ dễ như tản bộ.


【Đinh, túc chủ cướp tay trên của nhân vật chính, thành công cứu được Tần Vận Hàn và Mục Chiêu Chiêu từ bên trong đám cháy, thu được 500 điểm phản phái! Hào quang nhân vật chính Tiêu Dật Phong -25, hào quang phản phái của túc chủ +25!】

Vương Hạo Nhiên thành công thu được một đợt phần thưởng có giá trị.

“Hạo Nhiên, ngươi thế nào rồi, có bị thương ở đâu không?” Đường Băng Vân chạy tới, một mặt ân cần dò hỏi.

“Không có việc gì, chỉ là có chút mệt mỏi.” Vương Hạo Nhiên khoát tay.

Ngươi rất dũng cảm, với tư cách là chủ nhiệm lớp của ngươi, ta rất lấy làm vẻ vang!” Tống Trinh Vũ cũng đi tới, phấn chấn nói.

“Đừng ngồi trên mặt đất, bẩn đó, ta… Ta đỡ ngươi.” Phương Tuyền cũng lại gần, dìu dắt Vương Hạo Nhiên đứng lên.

Nhưng Vương Hạo Nhiên thật sự là có hơi mệt, nửa người đều dựa vào bả vai Phương Tuyền.


Phương Tuyền cơ thể khó chịu, cảm giác có hơi khó mà chống đỡ được, nhưng vẫn cố gắng kiên trì.

Bởi vì dưới cái nhìn của nàng, biểu hiện vừa rồi của Vương Hạo Nhiên đáng giá để nàng làm vậy.

Hứa Mộ Nhan cố nén ngượng ngùng rời mẫu thân bên người, chạy đến chỗ Vương Hạo Nhiên bên này.

Nàng cũng học Phương Tuyền, đỡ lấy cánh tay khác của Vương Hạo Nhiên.

Vương Hạo Nhiên lườm nàng, dùng âm thanh rất nhỏ trêu ghẹo:

“Không phải nói ta hạ lưu sao, còn lại gần ta như vậy?"

Hứa Mộ Nhan bởi vì quá lo lắng, cho dù nhìn thấy Vương Hạo Nhiên bình yên vô sự đi ra, tâm trạng vẫn hơi thoáng nặng nề, nhưng nghe thấy lời của Vương Hạo Nhiên, lập tức dở khóc dở cười.

“Ta là thấy ngươi đáng thương, mới tới dìu ngươi một chút, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều.” Hứa Mộ Nhan mạnh miệng nói.

Vương Hạo Nhiên nở nụ cười, cũng không vạch trần nàng.

Sao không thấy Ôn Tịnh tới đây nhỉ?

Vương Hạo Nhiên thấy hơi kỳ quái, chợt điện thoại rung lên.

Là Ôn Tịnh gửi tin nhắn.

“Đêm nay ta không muốn trở về nữa!”

Vương Hạo Nhiên nhìn lướt qua tin nhắn, nhanh chóng nhấn phím màn hình chính trong điện thoại di động, không để người khác nhìn thấy.

Khá lắm, quả nhiên nhiệt tình nhất vẫn là muội tử không thể tự kềm lòng yêu bản thân sâu đậm.

“Tiểu tử, cảm tạ ngươi đã cứu Chiêu Chiêu nhà ta, ông già này cúi người với ngươi.” Một lão giả ăn mặc theo kiểu nho sinh cổ đại, khom người với Vương Hạo Nhiên gửi lời cảm ơn.

Cách ăn mặc của lão ở trong tập thể phụ huynh ăn mặc hiện đại trông có chút quái dị, nhưng phối hợp với một thân khí tức nhà Nho của hắn thì trông lại hết sức cân đối.

Khí chất này, không giống người bình thường.

“Bổn phận mà thôi, lão nhân gia đừng khách khí như vậy.” Vương Hạo Nhiên đưa tay muốn đỡ lão.

“Ha ha, tiểu tử ngươi đã hi sinh lợi ích của mình, còn khiêm tốn hữu lễ như vậy, thực sự là hiếm thấy, hiếm thấy a!” Lão giả tán dương.
【Đinh, túc chủ làm tăng cảm nhận của vai phụ Mục Tông với bản thân, thu được 200 điểm phản phái!】

A, người này thế mà còn là vai phụ?

Thu được thông báo hệ thống, Vương Hạo Nhiên sửng sốt.

Phần thưởng này, xem như ngoài dự liệu của hắn.

Sau Mục Tông, một số người làm giáo viên hoặc phụ huynh của những học sinh khác cũng đến đây ân cần thăm hỏi Vương Hạo Nhiên.

Mọi từ ngữ đều mang ngữ điệu tán dương.

Vương Hạo Nhiên bây giờ dù cảm giác mỏi mệt, cũng cảm thấy mình đã trả giá rất đáng.

Nếu như không đuổi Tiêu Dật Phong đi, như vậy người nghênh đón những lời tán dương này, tất nhiên sẽ là của Tiêu Dật Phong.

Phải biết, nơi đây chỉ nữ chính thôi đã có tận 6 người!

Nếu mẹ nó để cho Tiêu Dật Phong náo động, vậy sau này e rằng sẽ có thể ngang nhiên đến trường học, đối với mình mà nói quả thực là ác mộng.
Cao ốc trụ sở tập đoàn Tần thị.

Tần Khai vừa mở hội nghị xong đã nghe được thư ký báo rằng Tiêu Dật Phong đến công ty.

Bây giờ là “thời gian làm việc” mà Tiêu Dật Phong lại chạy tới ở đây, điều này khiến Tần Khai có hơi không vui.

Nhưng Tần Khai vẫn để trợ lý dẫn Tiêu Dật Phong tới gặp mình.

Mấy phút sau, Tiêu Dật Phong đi tới trước mặt Tần Khai.

“Ngươi không đi bảo hộ tốt cho Vận Hàn đi, đột nhiên chạy đến đây làm cái gì?”

“Vốn đang bảo vệ nàng, thế nhưng đã xảy ra một ít chuyện...” Sắc mặt Tiêu Dật Phong dị thường, bắt đầu giải thích.

“Ngươi nói ngươi giả học sinh trà trộn vào trong trường học, rồi bị người phát hiện, bảo an yêu cầu ngươi trình thẻ học sinh, ngươi lại đánh người ta rồi chạy trốn?” Sau khi nghe được lời kể của Tiêu Dật Phong, Tần Khai chau mày, khẽ khiển trách:
“Ngươi đâu phải đi làm trộm, muốn bảo hộ thì ngươi có thể phối hợp với bọn họ đi kiểm tra, sau đó ta gọi một cuộc điện thoại, vậy không phải đã giải quyết xong rồi sao?”

Trong cái nhìn của Tần Khai, loạt hành động này của Tiêu Dật Phong thật đúng là thiển cận.

L

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.