Trở về truyện

Hệ Thống Phú Nhị Đại Phản Phái - Chương 100: Nhân Vật Chính Thể Hiện Thất Bại

Hệ Thống Phú Nhị Đại Phản Phái

100 Chương 100: Nhân vật chính thể hiện thất bại

“Chỉ dùng châm cứu thì sẽ không tiêu trừ hết được.” Tiêu Dật Phong mở mắt nói dối.

Với y thuật của hắn, chỉ dùng châm cứu kỳ thực đã đủ để trị tận gốc chứng bệnh, nhưng mà hắn nghĩ ra thêm một hạng mục xoa bóp.

“Vậy chỉ dùng xoa bóp có được hay không?” Hai đầu lông mày Lăng Đoan Nhã hiện lên nồng nặc chán ghét.

“Thì ra ngươi sợ châm cứu a, chỉ dùng xoa bóp kỳ thực cũng được, nhưng thời gian trị liệu sẽ dài hơn một chút, cần hai tháng trở lên.” Tiêu Dật Phong nghiêm túc đáp lại.

“Ha ha...” Lăng Đoan Nhã cười lạnh một tiếng.

Phanh!

Lại là một tiếng vỗ bàn, mặt bàn làm bằng kim loại trực tiếp hiện ra dấu vết bàn tay mờ mờ của Lăng Đoan Nhã.

Tiêu Dật Phong giật mình kêu lên, đồng thời cũng rất khó hiểu.


Hắn có chút không rõ tại sao Lăng Đoan Nhã lại tức giận đến như thế.

Mặc dù chuyện xoa bóp đúng là có hơi khó khiến người ta tiếp nhận, nhưng so sánh với hơn nửa đời người trải qua trên chiếc xe lăn, thì thực sự là vô nghĩa.

Chẳng phải chỉ bị chiếm chút tiện nghi thôi sao? Lăng Đoan Nhã vì cái gì lại không muốn đáp ứng cơ chứ?

Ở một chỗ khác, Vương Hạo Nhiên nhận được thông báo nhắc nhở của hệ thống.

【Đinh, túc chủ ở phía sau màn điều khiển, khiến nhân vật chính Tiêu Dật Phong mượn y thuật thất bại giả ngầu với nữ chính Lăng Đoan Nhã, thu được 200 điểm phản phái!】

...

“Ngươi tiểu tử này, tuổi không lớn, nhưng trong đầu toàn là thứ bẩn thỉu!” Lăng Đoan Nhã khinh bỉ nói một câu, trực tiếp còng Tiêu Dật Phong lại.

“Là tự ngươi không phối hợp điều tra, chẳng thể trách ta, như vậy trước tiên cứ giam ngươi 47 tiếng, lúc đến tiếng thứ 48, ta lại đến thẩm vấn ngươi.”


Nói xong, Lăng Đoan Nhã mở điều hoà không khí chỉnh nhiệt độ đến thấp nhất, rồi lập tức rời khỏi phòng thẩm vấn, đóng chặt cửa lại.

“Này, mỹ nữ, chờ một chút, ta nói thật với ngươi mà, ngươi có bệnh sao ngươi lại không tin? Này này?! Ngươi quay lại đi!”

Tiêu Dật Phong gân giọng hô, có điều không được đáp lại câu nào.

Quan sát cái còng trong tay, cùng với hoàn cảnh phong bế của phòng thẩm vấn.

Một cảm giác biệt khuất lập tức từ đáy lòng Tiêu Dật Phong dâng lên.

Nơi đây mặc dù bảo vệ nghiêm mật, nhưng nếu hắn thật sự muốn đào tẩu, ở đây không người nào có thể ngăn cản hắn.

Nhưng nhớ tới lời khuyên bảo của Tần Khai, hắn vẫn là cưỡng ép mình nhẫn nại.


Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhiệt độ bên trong phòng thẩm vấn đã giảm đi rất nhiều.

“Tê...”

Máy điều hòa không khí nhiệt độ quá thấp, Tiêu Dật Phong nhịn không được rùng mình một cái.

Hắn không thể không vận dụng nội lực để huyết dịch toàn thân gia tốc, miễn trừ rét lạnh xâm nhập vào người.

“Má nó nữa, nội lực của ta nhiều lắm là chống đỡ được 20 tiếng, cô nương kia dáng dấp xinh đẹp mà tâm tư lại xấu xa, định đông lạnh tiểu gia ta đến mức phát bệnh à.”

Tiêu Dật Phong đánh giá một lần dựa theo tốc độ tiêu hao nội lực hiện tại, nhịn không được hùng hùng hổ hổ đứng lên, quy sai lầm cho Lăng Đoan Nhã.

Nhưng hắn không chút nào ý thức được sai lầm của mình.

Hắn mượn chuyện xem bệnh, muốn chiếm tiện nghi, Lăng Đoan Nhã chịu đựng không đánh vào mồm hắn, đã được xem là tương đối khắc chế.

Nhưng nhân vật chính Tiêu Dật Phong lại tự xưng là cao thủ đương thời, tự cho là hơn người một bậc, căn bản không quá để ý đến ý nghĩ của nữ nhân.
Hắn chỉ cảm thấy Lăng Đoan Nhã không biết thức thời, bản thân mình có ý tốt muốn cứu chữa cho nàng, nàng không cảm tạ cũng thôi, lại còn giam mình lại.

Thực sự là quá đáng!

——


Kết thúc tự học buổi tối.

Vương Hạo Nhiên đưa Tống Trinh Vũ về chỗ ở cho thuê, tiếp đó chuẩn bị trở về trở về khách sạn.

Nhưng rồi bỗng nhận được tin tức thám tử tư bên kia gửi tới.

Liên quan tới Phương Hằng.

Tên này đã đãi được một bức danh họa ở Cổ Hà Nhai, tại hiện trường có một số người mua ra giá cao đến 300-400 vạn, nhưng Phương Hằng không bán đi như lần trước, mà là mang theo đồ đi lên một chiếc taxi.

Còn về đi đâu, thám tử tư bên kia không có nói.

Hiển nhiên là Phương Hằng vẫn còn đang trên đường, phương hướng hắn có thể đến có rất nhiều, phải chờ tới đích rồi mới có thể đưa ra thông báo chính xác.
“Alo, Tiểu Hằng à, chuyện gì thế?”

Lúc này trong tai nghe bluetooth của Vương Hạo Nhiên nghe được âm thanh Phương Tuyền gọi điện thoại.

“Tỷ, ngươi tan việc chưa?”

“Vừa xong, ta chuẩn bị đến bệnh viện thăm mẫu thân, có chuyện gì không?”

“Ta có niềm vui bất ngờ muốn nói cho ngươi, ngươi chờ ở dưới tầng của công ty nhé, ta ngồi xe taxi lập tức tới đón ngươi, chúng ta cùng đi bệnh viện.”

“Được, ta chờ ngươi.”

Trò chuyện kết thúc.

“Trước tiên không đi khách sạn, đến bệnh viện Khang Minh.” Vương Hạo Nhiên nói với tài xế.

Bệnh viện Khang Dân* là một bệnh viện phổ thông.

*bản gốc tác giả ghi vậy.

Từ thông tin thám tử tư điều tra, Vương Hạo Nhiên biết được mẫu thân Phương Tuyền nằm viện ở bệnh viện này.

“Vâng, thiếu gia.”

Tài xế lên tiếng, lái xe chuyển hướng quay đầu.
Ước chừng mười phút sau, Vương Hạo Nhiên đã tới bên ngoài bệnh viện.

Ngoài cổng bệnh viện có bày quầy hàng bán hoa quả.

Vương Hạo Nhiên thuận tay mua một đống lớn hoa quả.

Sau đó, hắn đi vào bệnh viện, thuận lợi tìm được giường bệnh của mẫu thân Phương Tuyền.

Bây giờ Phương Tuyền và Phương Hằng còn chưa có tới.

Trên giường có một phụ nhân da sạm, thậm chí đã có hơi mưng mủ đang nằm.

Cách xa cũng có thể ngửi thấy một mùi vị khó ngửi.

Vương Hạo Nhiên bằng vào tri thức Chí Tôn Độc Kinh có thể đoán ra, cho dù phụ nhân này có tiến hành tách máu định kỳ, cũng tuyệt đối không sống quá 3 tháng.

Muốn sống sót, trừ phi tìm được nguồn thận phù hợp.

Phụ nhân lúc này đang thanh tỉnh, nhưng trạng thái tinh thần rất kém.

Tài xế Cullinan đặt giỏ trái cây ở đầu giường.
Phụ nhân kinh ngạc nhìn hai người xa lạ đột nhiên đến.

“A di xin chào, ta là bằng hữu của con gái ngươi Phương Tuyền, đặc biệt đến thăm ngươi.” Vương Hạo Nhiên lễ phép chào hỏi một tiếng.

“Cám ơn các ngươi, mời ngồi mời ngồi, làm phiền chính các ngươi tự di chuyển ghế vậy.”

Phụ nhân cơ thể ốm yếu trầm trọng, không thể đứng dậy, chỉ có thể vô cùng xin lỗi đã để cho Vương Hạo Nhiên tự lấy ghế ngồi.

Loại chuyện này, căn bản không cần Vương Hạo Nhiên động thủ.

Tài xế lập tức từ trong phòng bệnh rút ra một cái ghế, sau đó dùng khăn tay tỉ mỉ lau sạch sẽ, lúc này mới đưa ghế đặt ở trước mặt Vương Hạo Nhiên.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.