Trở về truyện

Hệ Thống Phú Nhị Đại Phản Phái - Chương 92: Chào Đường A Di

Hệ Thống Phú Nhị Đại Phản Phái

92 Chương 92: Chào Đường A Di

"Tỷ tỷ ngươi sao." Tống Trinh Vũ gật đầu một cái, chợt lễ phép cười rồi vươn bàn tay trắng nõn về phía Phương Tuyền:

"Chào ngươi, ta tên là Tống Trinh Vũ, là chủ nhiệm lớp của Vương Hạo Nhiên."

"Chào Tống lão sư, ta tên là… Vương Tuyền." Phương Tuyền xém chút lỡ miệng, nhanh chóng sửa lại.

Hai người lễ phép bắt tay rồi lại buông ra.

Tống Trinh Vũ nhíu mày, bởi vì sau khi bắt tay với Phương Tuyền xong thì thấy có gì đó nhớp nhúa.

"Ngại quá, ta vừa mới lau tay một chút, còn chưa lau sạch." Phương Tuyền vừa xin lỗi vừa nói, từ trong túi xách lấy ra một cái khăn ướt lau tay đưa cho Tống Trinh Vũ.

"Không sao." Sau khi Tống Trinh Vũ cầm khăn tay xoa xoa, nhìn thời gian, nói:

"Sắp bắt đầu họp phụ huynh rồi, chúng ta đi sang phòng họp đi."


"Được."

Phương Tuyền sợ phải nói chuyện tiếp, sau khi nghe thấy Tống Trinh Vũ nói như vậy thì lập tức gật đầu một cái, đi lên phía trước.

"Vương tiểu thư, ngươi. . . Tất chân của ngươi hình như rách rồi." Tống Trinh Vũ tốt bụng nhắc nhở một tiếng.

"A?!" Phương Tuyền giật mình, vội vã nhìn một chút, quả nhiên phát hiện cái tất trên bắp đùi bị rách một mảng.

Nàng lơ đãng lườm Vương Hạo Nhiên một chút, hết sức khó xử giải thích với Tống Trinh Vũ:

"Nhất định là do không chú ý nên vướng vào chỗ nào rồi."

Nàng mặc váy công sở lộ đầu gối, trên bít tất có cái lỗ bị rách có chút không hay lắm.

"Vương tiểu thư, vóc dáng của ngươi rất giống ta, trong phòng ta có bít tất, nếu như ngươi không ngại thì có thể mặc của ta."


"Ngươi còn có vớ sao?" Vương Hạo Nhiên một mặt kinh ngạc nhìn Tống Trinh Vũ.

Bởi vì trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy Tống Trinh Vũ mặc.

"Chẳng lẽ ta không phải là nữ nhân sao, làm sao lại không thể có cái này?" Tống Trinh Vũ liếc xéo hắn một cái.

Bởi vì liên quan đến nghề nghiệp cho nên bình thường nàng không tiện mặc, nhưng điều này không có nghĩa là nàng không có.

Nói xong, Tống Trinh Vũ dẫn Phương Tuyền đi vào phòng của mình.

Sau một lúc lâu mới ra ngoài.

Vớ ban đầu của Phương Tuyền là màu đen giờ đã đổi thành màu tím sậm.


Cái tất tím sậm này đương nhiên là của Tống Trinh Vũ.

Đối với cái này, Vương Hạo Nhiên cũng không ngạc nhiên, dù sao hắn cũng là người có thấu thị.

Tống Trinh Vũ này rất thích màu tím.

Nghe nói, nữ nhân thích màu tím đều khá thích mơ mộng.

Không biết là Tống Trinh Vũ có như vậy hay không.

Vương Hạo Nhiên có chút hiếu kỳ.

Nhưng mà vấn đề này hắn tất nhiên sẽ không trực tiếp hỏi Tống Trinh Vũ.

Ít nhất là hiện tại không thể hỏi.

Ba người đồng hành đi tới phòng hội nghị lớn.

Nơi này đã có rất nhiều phụ huynh, tiếng nói chuyện với nhau hội tụ trong phòng hội nghị, nghe đặc biệt ầm ĩ.

Chủ nhiệm mỗi lớp cũng đã đến.

Trong phòng hội nghị chia làm từng khu vực theo lớp học, mỗi cái khu vực đều có bốn mươi đến năm mươi cái ghế dựa, đồng thời trên mỗi ghế đều có viết tên học sinh.


Để cho phụ huynh tới phòng hội nghị có thể tìm đúng chỗ..

Bên cạnh những chỗ ngồi này đều có một hành lang.

Những hành lang đó là để các học sinh đứng.

Một lát nữa sẽ bắt đầu họp phụ huynh, học sinh đều phải đứng bên cạnh phụ huynh của mình.

Các học sinh được lão sư khen ngợi, cũng có thể bị lão sư phê bình…

Nếu như phụ huynh nhìn thấy con của mình được khen ngợi vậy khẳng định sẽ rất vui vẻ, mặt mũi cũng sáng sủa hơn.
Mà nếu như con của mình bị phê bình, vậy cũng sẽ mất mặt theo, xấu hổ vô cùng.

Đối với học sinh kém và phụ huynh của bọn họ thì nơi này tuyệt đối không thua kém một trận chiến thảm bại nào.

Tất nhiên, Vương Hạo Nhiên hoàn toàn không cần lo lắng điều này.

"Hạo Nhiên?"

Vương Hạo Nhiên đang muốn đi đến chỗ của mình và Phương Tuyền, nhưng chợt nghe thấy ở phía sau xa xa có người gọi một tiếng.

Hắn nhìn lại, nhìn thấy đại mỹ nữ bước từng bước nhẹ nhàng nhịp bước đi tới bên này.

"Chào Đường Giáo Đổng."

"Chào Đường Giáo Đổng."

(Giáo đổng: Chủ tịch trường học)

. . .

Đại mỹ nữ này vừa tới, một số lão sư dạy bộ môn đều nhộn nhịp cung kính chào hỏi.

Nhưng mà Đường Băng Vân lại không để ý đến, chỉ trực tiếp đi tới trước mặt Vương Hạo Nhiên.
"Chào Đường a di." Vương Hạo Nhiên rất lễ phép kêu một tiếng.

Nghe được xưng hô thế này, miệng nhỏ tô son đỏ hồng của Đường Băng Vân thoáng run rẩy một chút.

Nhưng rất nhanh nàng đã khôi phục lại bình thường, nhìn Phương Tuyền, hỏi thăm Vương Hạo Nhiên:

"Vị này là..."

"Là tỷ tỷ của ta."

"Tỷ tỷ? Theo ta được biết thì hình như Chân Lệ tỷ chỉ có một nhi tử là ngươi thôi mà nhỉ?"

"Thật ra là tỷ tỷ nuôi."

"Thì ra là thế." Đường Băng Vân giật mình, lập tức lễ phép nhìn về phía Phương Tuyền:

"Chào ngươi, ta tên là Đường Băng Vân."

"Đường a... Chào… chào ngươi…” Phương Tuyền cũng muốn gọi theo Vương Hạo Nhiên là a di, nhưng mà tuổi của mình hình như lớn hơn một hai tuổi so với nàng, gọi đối phương là a di thì thật không thích hợp, cho nên mới kịp thời ngừng lại.
Phương Tuyền kịp thời thu lại lời gọi tên đáng giận, hảo cảm của Đường Băng Vân tăng nhiều.

"A, Vương tiểu thư, son môi của ngươi thật dễ nhìn nha, là màu gì vậy?" Đường Băng Vân bỗng nhiên nói.

Nàng và Phương Tuyền gần bằng tuổi nhau, hơn nữa Phương Tuyền lại là tỷ tỷ nuôi của Vương Hạo Nhiên, đây chính là một cơ hội rất tốt để hạ thấp bối phận.

Đường Băng Vân tất nhiên sẽ không bỏ qua.

"Là màu lá phong đỏ." Phương Tuyền đáp lại nói.

"Cái màu sắc này rất hợp với ngươi, Vương tiểu thư chẳng những có dáng dấp đẹp mà còn rất biết trang điểm và ăn mặc nữa." Đường Băng Vân không keo kiệt liền khen ngợi.

"Không có đâu, là do ta tùy tiện tô, trang điểm rất thô, Đường tiểu thư mới thật sự xinh đẹp, trang điểm lại càng thêm đẹp mắt." Phương Tuyền có chút câu nệ.
Nàng vừa mới nghe được những công nhân viên chức kia đều gọi Đường Băng Vân là chủ tịch hội đồng.

Hiển nhiên thân phận địa vị của Đường Băng Vân cực cao.

Phương Tuyền biết mình chỉ là một thư ký nho nhỏ mà thôi, căn bản không dám giao tiếp với đại nhân vật như vậy.

"Vương tiểu thư, ngươi xinh đẹp cỡ nào ngươi còn không biết sao? Ta thật tâm thực lòng muốn thỉnh giáo ngươi về cách ăn mặc, ngươi không nguyện ý chỉ bảo ta cho nên mới ra vẻ khiêm tốn sao?" Đường Băng Vân nghiêm mặt nói.

Thần sắc nàng nhìn như là trách cứ, nhưng nghe được lại khiến người ta cảm thấy đặc biệt dễ chịu.

H

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.