Trở về truyện

Hệ Thống Phú Nhị Đại Phản Phái - Chương 88: Xem Đồ Cổ Mấy Ngày Đã Đi Giám Bảo?

Hệ Thống Phú Nhị Đại Phản Phái

88 Chương 88: Xem đồ cổ mấy ngày đã đi giám bảo?

"Chuyện sắp xếp nhập học cho ngươi còn phải trì hoãn thêm mấy ngày nữa." Tần Khai nói.

"Là như vậy à." Tiêu Dật Phong có chút thất vọng, nhịn không được nghi ngờ:

"Lấy tài lực cũng như quan hệ của Tần thúc thúc, việc nhỏ như nhập học lại khó khăn đến thế ư?"

"Tất nhiên không khó, chỉ là thủ tục chờ nhập học cần có thời gian." Tần Khai thấy Tiêu Dật Phong không hiểu, thế là lừa dối.

Trên thực tế, hôm nay hắn đã qua công ty của Đường Băng Vân để tìm nàng, nhưng mà hắn vẫn không thể gặp Đường Băng Vân.

Đến bây giờ Tần Khai vẫn còn chưa hiểu sao, đến cùng là mình đã đắc tội gì với Đường Băng Vân.

Cho số mình vào danh sách đen thì cũng thôi, tự mình đi thăm hỏi lại còn bị chặn ở ngoài cửa.

Thật là buồn cười!


Hắn ở thành phố Thanh Linh cũng được coi là một nhân vật nổi tiếng, từ khi nào lại không được chào đón như vậy?

Hiện tại Tần Khai đã bỏ ý định đi tìm Đường Băng Vân.

Hắn muốn qua Đường Băng Vân, đi tìm những người khác của Đường gia.

Mặc dù Đường Băng Vân là giám hiệu hội đồng giáo dục trường Thuỷ Trạch, nhưng lời Đường Băng Vân nói không thể coi là lời của toàn bộ Đường gia được.

Hắn không tin là hắn không trị được tiểu cô nương mới hai mươi mấy tuổi đầu.

"Còn chuyện ở trường của Tần Vận Hàn, chẳng lẽ Tần thúc thúc cứ để mặc nàng ở đó?" Tiêu Dật Phong vẫn như cũ chưa chết lòng, vẫn muốn ở cùng một mái nhà với đại tiểu thư.

"Vận Hàn là nữ nhi của ta, ta hiểu nàng rất rõ, từ trước cho tới bây giờ nàng chưa từng sống ở ký túc xá tập thể, tuyệt đối sẽ không quen với môi trường đó, hơn nữa cũng không thể không trở về biệt thự này lấy đồ dùng hàng ngày và quần áo, không được mấy ngày là nàng sẽ tự động trở về thôi."

Tần Khai nói xong, bắt đầu tưởng tượng ra cảnh nữ nhi được nuông chiều quen của mình mặt mày phiền não về điều kiện kém cỏi của ký túc xá.


——

"Ắt xi!"

Trong một gian phòng giáo viên được trang trí khá đẹp, Tần Vận Hàn mới tắm xong nhịn không được hắt xì hơi một cái.

"Vận Hàn tỷ, nơi này tốt hơn ký túc xá rất nhiều nha." Mục Chiêu Chiêu dựa nửa người ở trên giường lớn, nở nụ cười.

So sánh với ký túc xá nữ sinh ngày hôm qua, hoàn cảnh nơi này đã tốt hơn rất nhiều.

Tuy gian phòng không lớn, nhưng đều có những thứ cần thiết.

Quan trọng nhất là có phòng tắm riêng, đồng thời có cả đồ điện như máy giặt và máy điều hoà.


"Nơi này không tệ, nếu cha ta không đuổi tên nhà quê kia về, ta sẽ ở nơi này cho tới khi tốt nghiệp." Tần Vận Hàn rất vừa ý đối với môi trường mới.

"Tất nhiên là không tệ rồi, hai tiểu cô nương biết ta đã tốn bao nhiêu tiền không?"

Vương Hạo Nhiên nghe thấy đầu dây điện thoại bên kia của Tần Vận Hàn truyền đến giọng nói chuyện, lập tức nhịn không được oán trách một câu.

Gian phòng này là lúc chiều hắn tốn một số tiền rất lớn, cố ý để một vị nữ giáo sư dọn ra ngoài mới có được.

Nhìn theo độ rộng lớn và cách trang trí thì đây là căn phòng giáo viên tốt nhất ở chỗ này.

Nhưng mà trong mắt đại tiểu thư Tần Vận Hàn này hoàn toàn chỉ là "cũng không tệ lắm" .

Nhưng phàn nàn thì phàn nàn, Vương Hạo Nhiên cảm thấy điều này rất đáng giá.

Suy cho cùng thì hắn không muốn Tần Vận Hàn và Mục Chiêu Chiêu trở về biệt thự, để giữa Tiêu Dật Phong và hai người họ xuất hiện điều gì đó tốt đẹp.

Cho Tần Vận Hàn và Mục Chiêu Chiêu ở lại trường học đã là lựa chọn tốt nhất.
"Ban ngày lão sư có bảo ngày mai sẽ mở cuộc họp phụ huynh, còn có giám hiệu của hội đồng đích thân tới đọc diễn văn, tất cả học sinh đều phải gọi phụ huynh tới, ngươi định làm như thế nào?" Bên trong tai nghe bluetooth lại truyền tới tiếng nói của Mục Chiêu Chiêu.

"Ta chỉ có người thân là cha ta, trừ hắn ra không thể gọi ai nữa, nhưng mà khẳng định hắn sẽ không tới, dù sao từ nhỏ đến lớn mỗi lần ta có họp phụ huynh thì hắn cũng chưa từng tới, ta cũng lười gọi, cùng lắm thì ngày mai ta đứng bên ngoài một ngày thôi, có gì đặc biệt hơn đâu!"

Trong giọng nói của Tần Vận Hàn rõ ràng mang theo vẻ chua xót và ủy khuất, mơ hồ còn có tiếng nức nở.


Mục Chiêu Chiêu rất muốn an ủi nàng, nhưng mà nhiều lần định mở miệng thì nửa chữ cũng không nói ra được.

Cuối cùng, mơ hồ có thể nghe thấy chút tiếng bàn tay vỗ vào làn da.
Xem ra Mục Chiêu Chiêu đang cực kỳ hối hận khi đã nhắc đến chủ đề này, tự mình đánh miệng của mình.

Không khí lập tức trở nên trầm mặc.

Bỗng nhiên Vương Hạo Nhiên như có điều suy nghĩ.

Tuy Tần Vận Hàn này có bệnh công chúa, phong cách hành sự thường luôn đề cao bản thân, không quá để ý nghĩ của người khác.

Người có tính cách này thường khá vô tư lự.

Nhưng theo lời vừa rồi để phán đoán thì nội tâm của nàng vẫn có một mặt rất yếu đuối.

Như vậy, mình có thể từ hướng này, tìm cơ hội tiến công nàng không?

——

Mười hai giờ khuya.

Phương Tuyền về tới nhà, là một toà chung cư lâu năm chưa được tu sửa kia.

Do bận rộn công việc, Phương Tuyền đã mời một người giúp việc ban ngày chăm sóc phụ thân.

Giờ này khẳng định phụ thân đã nghỉ ngơi.

Nàng sợ đánh thức phụ thân, sau khi đã đi qua cổng, liền rón rén chuẩn bị vào phòng của mình.
Nhưng đúng lúc này, cửa chính vang lên âm thanh mở khóa.

Phương Tuyền chợt dừng bước, ở dừng cửa chính một lát.

Rất nhanh, Phương Hằng đã xuất hiện trước mắt nàng.

"Tiểu Hằng, sao ngươi lại về muộn như vậy, lại tới quán net để lên mạng phải không?" Phương Tuyền nghiêm mặt trách cứ.

"Tỷ, ta không có đi net, ta đi kiếm tiền mà!" Khuôn mặt Phương Hằng vì xúc động mà có hơi đỏ lên.

"Ngươi không có tay nghề, có thể đi đâu kiếm tiền được." Phương Tuyền khẽ hừ một tiếng.

Phương Hằng vừa tốt nghiệp trung học thì không đi làm việc, mà cứ có thời gian rảnh là lại lên mạng chơi game.

Phương Tuyền vẫn luôn trách cứ, nàng khuyên rất nhiều lần, muốn cho Phương Hằng đi học một nghề gì đó nhưng Phương Hằng không chịu đi.

"Ai nói ta không có tay nghề, chỉ tối nay thôi ta đã kiếm được từng này con số rồi!" Phương Tuyền tự hào vươn năm ngón tay.
"Năm đồng?" Phương Tuyền thuận miệng cười một tiếng.

"Không phải."

"Năm mươi?"

"Cũng không phải."

"Năm trăm?"

"Là năm trăm vạn!" Phương Hằng chờ không nổi, trực tiếp há miệng nói ra.

----------

DG: đọc tới đây ae thấy hay hay không thì bình luận vô truyện 1 cái cho dịch giả có động lực dịch tiếp nha, cám ơn cả nhà!

P

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.