Trở về truyện

Hệ Thống Phú Nhị Đại Phản Phái - Chương 93: Quả Nhiên Không Phải Là Chuyện Tốt

Hệ Thống Phú Nhị Đại Phản Phái

93 Chương 93: Quả Nhiên Không Phải Là Chuyện Tốt

Nữ nhân đều thích được người khác khen mình xinh đẹp, nhất là được một nữ nhân xinh đẹp khích lệ.

Phương Tuyền nghe xong, hảo cảm trong lòng lập tức tăng lên, ngăn lại nói:

"Làm sao lại vậy được, Đường tiểu thư muốn biết cái gì ta sẽ trả lời hết."

. . .

Hai nữ nhân lập tức nhiệt tình hàn huyên.

Năng lực giao tiếp của Đường Băng Vân không kém, lại có ý định rút ngắn quan hệ cùng Phương Tuyền, chỉ dùng mấy câu nàng đã rút ngắn khoảng cách với Phương Tuyền.

Đối với chuyện mà những nữ nhân nói, Vương Hạo Nhiên không có hứng thú, trực tiếp ngoảnh đầu thoáng nhìn về nơi khác.

Ánh mắt hắn trong lúc lơ đãng nhìn thấy một người vốn dĩ không nên xuất hiện.


"Tiêu Dật Phong?!"

Hôm nay Tiêu Dật Phong không mặc một bộ quần áo cũ rách kia nữa, mà là mặc một bộ đồng phục.

Tuổi tác của hắn vốn không lớn, xen lẫn bên trong đám học sinh, nhìn qua không khác gì những học sinh bình thường khác.

Hôm nay là thời gian họp phụ huynh, người tới lui rất nhiều, có lẽ Tiêu Dật Phong nhân cơ hội này để tiến vào.

Giờ phút này.

Tiêu Dật Phong hết nhìn đông tới nhìn tây, híp mắt quan sát những nữ sinh xinh đẹp xung quanh.

Rất nhanh, một nữ sinh hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Nữ sinh này chính là Hứa Mộ Nhan.


Nhìn gương mặt và vóc dáng thì nàng không kém chút nào so với Tần Vận Hàn.

Tiêu Dật Phong lần đầu nhìn thấy Tần Vận Hàn thì có cảm giác kinh diễm vô cùng.

Giờ phút này lại nhìn thấy Hứa Mộ Nhan, nội tâm cũng có cảm giác giống như vậy.

Tiêu Dật Phong trông mà thèm, lập tức tiến lên bắt chuyện.

Vương Hạo Nhiên ở xa nhìn thấy, đối với một màn này hắn không cảm thấy kỳ quái chút nào.

Nhân vật chính cứ như chó, mà nữ chính thì như miếng bánh bao, chó nhìn thấy bánh bao làm sao lại không thèm?

Hứa Mộ Nhan vốn là nữ chính trong truyện của Sở Bạch, nhưng mà sau khi Sở Bạch băng hàn thì nội dung truyện của Sở Bạch đã tan vỡ, nhưng thân phận nữ chính của Hứa Mộ Nhan vẫn còn ở đó.


Dựa theo tình huống trước mắt mà nhìn thì thế giới đã thay đổi một cách vô tri vô giác, Hứa Mộ Nhan hẳn là được đưa vào bên trong nội dung truyện của Tiêu Dật Phong.

Nhuưng Vương Hạo Nhiên không hoảng hốt chút nào.

Đối với chuyện Tiêu Dật Phong bắt chuyện với Hứa Mộ Nhan hắn không đi ngăn cản.

Bởi vì hắn lười làm đi làm lại một hành động.

Hứa Mộ Nhan không giống với Tần Vận Hàn hay Mục Chiêu Chiêu, trái tim nàng đã thuộc về hắn.

Cho dù là nhân vật chính muốn chinh phục nàng, cũng là một chuyện vô cùng chật vật.

Quả nhiên.

Lời bắt chuyện của Tiêu Dật Phong còn chưa nói ra, Hứa Mộ Nhan liền làm bộ mặt căm ghét.

Tiêu Dật Phong đụng phải lỗ mũi đầy tro, đầy bụi đất, nhưng rồi ánh mắt lại nhìn về nơi khác, khôi phục dáng vẻ thèm thuồng.

Bởi vì hắn nhìn thấy đại tiểu thư.

"Bên người đại tiểu thư còn có một nữ sinh có mặt em bé và vóc dáng bạo tạc, nhất định là Mục Chiêu Chiêu rồi? Nữ nhân này có dáng dấp cực kỳ xinh đẹp nha!"

Tiêu Dật Phong nhịn không được nuốt nước miếng mấy lần, tự sướng trong lòng.


Ở nơi xa.

Vương Hạo Nhiên đánh giá Tiêu Dật Phong một chút, không khỏi kinh ngạc.

Nguyên nhân kinh ngạc cũng không phải phát hiện Tiêu Dật Phong đang tự sướng.

Mà là hắn bỗng nhiên ý thức được một vấn đề.

Dựa theo quy luật của tiểu thuyết đô thị, nhân vật chính đi tới chỗ nào, nơi đó sẽ không phát sinh được chuyện gì tốt.
Cũng giống như Conan vậy, Conan đi đến đâu sẽ có người chết ở đó.

Vương Hạo Nhiên có thể khẳng định, Tiêu Dật Phong bỗng nhiên xuất hiện tại nơi này, nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó không tầm thường.

Mà chuyện này, chắc chắn sẽ liên lụy đến Tần Vận Hàn và Mục Chiêu Chiêu.

Không thể để cho Tiêu Dật Phong ở lại nơi này.

Tiêu Dật Phong không phải học sinh của trường, muốn đuổi hắn đi cũng không phải việc gì khó.

Nhưng mà chuyện nhỏ như vậy, Vương Hạo Nhiên làm biếng tự mình ra tay.

Hắn kêu Phạm Kiếm, Phạm Thông và Tần Thọ Sinh tới, nói một vài lời với bọn hắn.

Ba huynh đệ này nghe xong, lập tức không ngừng nghỉ đi về phía Tiêu Dật Phong.

Rất nhanh, trong đám người liền có tiếng kêu quái dị của ba huynh đệ vang lên.

"Ngươi là ai, hình như đâu phải là học sinh của trường chúng ta, từ đâu tới?"
"Nhìn hắn lén lén lút lút như vậy, chắc chắn không phải là người tốt, nhất định là tới nơi này để trộm đồ!"

"Bảo vệ, bảo vệ đâu rồi?!"

Nghe động tĩnh, bảy tám bảo vệ lập tức lao đến, yêu cầu Tiêu Dật Phong trình thẻ học sinh.

Tài lực của tập đoàn giáo dục Thuỷ Trạch rất hùng hậu.

Mà trung học Thuỷ Trạch xem như là chiêu bài trên danh nghĩa của tập đoàn giáo dục Thủy Trạch.

Bởi vậy tập đoàn phân phối rất nhiều bảo vệ ở đây.

Mỗi bảo vệ đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, gần như sắp đạt đến tiêu chuẩn của hộ vệ.

Nếu không, ba thanh niên trước đây định bắt cóc Tần Vận Hàn cũng sẽ không phải ở ngoài đợi.

Thẻ học sinh, Tiêu Dật Phong đương nhiên không lấy ra được.

Các bảo vệ thấy thế lập tức nghi ngờ, muốn đè Tiêu Dật Phong xuống.
Nhưng mà điểm chiến lực của Tiêu Dật Phong rất cao, lại tự cho mình là siêu phàm, sao lại thúc thủ chịu trói, nhanh chóng trốn khỏi sự vây công của mấy tên bảo vệ.

Các bảo vệ đuổi theo, kết quả là địch không thấy đâu.

Tuy là những bảo vệ này được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng Tiêu Dật Phong thật sự quá mạnh, hắn có 15 năm nội công, tiện tay đẩy khẽ là có thể đẩy một ngươi khỏe mạnh ra xa hơn năm mét.

Những bảo an này căn bản không thể bắt được Tiêu Dật Phong.

Đối với kết quả này, Vương Hạo Nhiên không bất ngờ.

Hắn chỉ là muốn đuổi Tiêu Dật Phong đi mà thôi, hiện tại đã đạt được mục đích rồi.

Chuyện của Tiêu Dật Phong gây ra một ít náo động.

Nhưng mà rất nhanh đã bị áp chế xuống.

Họp phụ huynh vẫn tiến hành như thường
Mỗi một chủ nhiệm lớp tự bước lên đài phát biểu, có khích lệ, cũng có phê bình học sinh trong lớp của mình.

Thành tích xuất sắc của Vương Hạo Nhiên nhận được lời khen ngợi đặc biệt từ Tống Trinh Vũ.

Xung quanh có rất nhiều ánh mắt hâm mộ nhìn lại, nếu đổi lại là một học sinh bình thường thì đã sớm vui vẻ phồng mũi.

Nhưng mà Vương Hạo Nhiên mảy may vô tâm nghĩ đến sự vui vẻ này.

Lực chú ý hiện tại của hắn đều đặt trên người Tần Vận Hàn và Mục Chiêu Chiêu.

Thế nhưng mà đợi hơn nửa giờ, đều không xảy ra chuyện gì khác thường.

E

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.