Trở về truyện

Hệ Thống Phú Nhị Đại Phản Phái - Chương 55: Anh Hùng Cứu Mĩ Nhân

Hệ Thống Phú Nhị Đại Phản Phái

55 Chương 55: Anh Hùng Cứu Mĩ Nhân

Ngay lúc mà Vương Hạo Nhiên ngăn chặn nam tử gầy còm này, mấy tên bảo an rốt cục đã nhích tới gần, đồng loạt ra tay đoạt lại súng giả trong tay nam tử gầy còm, cũng khống chế được hắn.

"Thì ra là giả, nhưng mà làm cũng giống thật lắm."

Tên bảo an đoạt súng giả kia phát hiện vật trong tay rất nhẹ, ngạc nhiên lên tiếng.

Cục diện được khống chế, có người lập tức báo cảnh sát.

Đường Băng Vân cùng những bằng hữu kia đều thở phào một hơi, ánh mắt nhìn về phía Vương Hạo Nhiên cứ như đang nhìn anh hùng vậy.

Trong lòng Sở Bạch khó chịu.

Nếu không phải Vương Hạo Nhiên nhiều chuyện, gọi bảo an đem hắn trói lại.

Người làm anh hùng sẽ chính là hắn.


"Này, có thể buông ta ra hay không.?"

Tay chân Sở Bạch còn bị trói chặt, bởi vậy ồn ào một tiếng nói với bảo an.

Những bảo an kia nghe vậy, chẳng những không mở trói cho hắn, ngược lại chất vấn:

"Tiểu tử, ngươi nói xem, tại sao vừa rồi lại muốn hại Đường tổng của chúng ta?"

"Ta, ta không có, cây súng kia chỉ là giả, căn bản không gây thương tổn được người khác, bởi vậy ta mới ỷ lại không sợ gì cả." Sở Bạch giải thích.

"Mẹ nó, đã sớm biết là giả, vậy tại sao không nói thẳng ra.?"

". . ." Sở Bạch nghẹn lời.

Đường Băng Vân đi đến trước mặt Vương Hạo Nhiên, chưa tỉnh hồn nói:


"Ngươi sao lại xúc động như vậy, nếu như xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?"

"Mới vừa rồi thật đúng là nguy hiểm, nhưng may mắn là mạng ta khá lớn." Vương Hạo Nhiên xoa cái trán không có mồ hôi lạnh, làm bộ trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Đường Băng Vân thấy thế, cũng không đành lòng quở trách, chỉ ân cần hỏi han:

"Vẫn tốt chứ? Có thương thế chỗ nào hay là có bị thương bên trong không?”

"Chỉ là cổ tay bị trói nên có hơi mỏi mà thôi." Vương Hạo Nhiên cười nói.

"Để ta xoa giúp ngươi." Đường Băng Vân cũng mặc kệ Vương Hạo Nhiên có nguyện ý hay không, trực tiếp giúp hắn xoa bóp cổ tay.

Hành động này khá là cương quyết, nhìn phong cách hành sự từ trước đến nay của nàng, dù sao là một người người cấp trên, một số hành động theo bản năng cực kỳ khó sửa đổi.


Nhưng mà trên mặt của Đường Băng Vân lại nhu hòa ấm áp.

Nữ trợ lý Đường Băng Vân ở bên cạnh nhìn đến ngây người.

Nàng làm trợ lý Đường Băng Vân cũng đã hai ba năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nàng thân thiết với một nam tử đến như vậy.

Xoa cái cổ tay mà đã bảo là thân thiết ư?

Có lẽ đối với những nữ nhân khác thì không phải, nhưng đối với Đường Băng Vân thậm chí còn không bắt tay cùng bạn khác giới mà nói.

Điều này đã chứng tỏ là rất thân thiết rồi.

"Tại sao vừa rồi ngươi phải ngăn súng giả giúp ta?" Đường Băng Vân nâng lên con mắt mọng nước nhìn chăm chú mắt Vương Hạo Nhiên.

"Ta thấy ngươi gặp nguy hiểm, nên ta vô thức ngăn lại." Vương Hạo Nhiên nói.

"Ngươi không sợ chết sao?"

"Lúc ấy ta không nghĩ nhiều như vậy." Vương Hạo Nhiên dùng hai mắt đào hoa của chính mình nhìn chằm chằm Đường Băng Vân hỏi:

"Đường a di, vì sao ngươi đột nhiên hỏi như vậy.?"

Đường Băng Vân nhíu mày lại.


Lúc trước nàng thấy chức vị "Đường a di" này rất dễ nghe.

Nhưng bây giờ nghe thấy Vương Hạo Nhiên gọi như vậy, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác không thoải mái.

"Không có gì, thật ra là ta lớn hơn vài tuổi so ngươi mà thôi, ngươi vẫn nên đừng gọi ta là Đường a di, không được tự nhiên."

Hiện tại bảo ta đừng kêu, vậy vừa nãy là sao?
Bị tiểu gia chọc cho xuân tâm manh động rồi lại muốn tiểu gia sửa lại.

Ha ha, không có cửa đâu.

Trừ phi ngươi cùng ta về nhà, bằng không, ta nhất định sẽ không sửa lại đâu.

"Mẹ ta và ngươi làm tỷ muội của nhau, theo bối phận, ta vẫn nên gọi ngươi là Đường a di." Vương Hạo Nhiên dĩ nhiên nói.

Hiện tại Đường Băng Vân cực kỳ hối hận.

Sớm biết thì nàng đã không chiếm tiện nghi của Vương Hạo Nhiên.

Một bên khác.

Lão hiệu trưởng giúp Sở Bạch mở bó dây thừng ra.

Sở Bạch giành được tự do, nhưng trong lòng vẫn kìm nén chút tức giận.

Hắn nhìn một vòng xung quanh, trực tiếp đá đám lung tung vào nam tử gầy còm đang bị trói chặt một hồi.

Sau khi đã hả giận, cuối cùng mới thấy dễ chịu hơn.

Sở Bạch không muốn ở lại nơi này.

Nguyên thạch có hàng tốt cũng đã mở xong, lưu lại nơi này còn có ý nghĩa cái lông.
Nghĩ đến đây, Sở Bạch oán hận nhìn Vương Hạo Nhiên một chút.

Nếu như không phải Vương Hạo Nhiên, người phát tài sẽ chính là hắn.

Đây chính là hơn 120 triệu lận!

Nhưng mà, vận khí của Vương Hạo Nhiên này cũng quá tốt rồi đi?

Chẳng lẽ hắn cũng có thấu thị?

Không, điều đó không có khả năng.

Sở Bạch lập tức phủ định.

Mình mới là thiên mệnh chi tử, Vương Hạo Nhiên này làm sao có thể có được thấu thị chứ.

"Hiệu trưởng, chúng ta đi thôi." Sở Bạch nói.

"Chờ một chút." Đường Băng Vân lên tiếng ngăn cản:

"Ngươi đã sớm biết đó là một cây súng giả, tại sao không nói ra?"

"Lúc ấy ta cũng không chắc chắn."

"Đã không chắc chắn vậy sao ngươi còn bức bách tên phỉ đồ kia như thế, ngươi muốn hại chết ta sao?" Đường Băng Vân nghiêm giọng chất vấn.

Trong lúc nhất thời Sở Bạch không biết giải thích thế nào.
Chắc chắn là hắn không nói thật rồi.

Là vì ta muốn cua ngươi, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, vậy mới không nói cây súng kia là giả.

"Đường tổng, lúc ấy Sở Bạch cũng coi như đã đứng ra, ngươi đại nhân đại lượng, hà tất phải tính toán như thế." Hiệu trưởng đứng ra thay Sở Bạch giải quyết rắc rối.

"Nhậm hiệu trưởng, trước đây ta vẫn cho rằng ngươi là người cực kỳ công đạo, nhưng theo cách nhìn của ta thì cũng không hoàn toàn chính xác."

Đường Băng Vân phát biểu cảm xúc rồi không để ý tới Sở Bạch nữa.

Hiển nhiên, nàng không có ý định truy xét Sở Bạch.

Lão hiệu trưởng biết, Đường Băng Vân đang cho mình chút thể diện nên mới không cùng Sở Bạch so đo.

Đồng thời lão hiệu trưởng cũng hiểu rõ, mặt mũi của mình sau này ở chỗ Đường Băng Vân sẽ càng ngày càng không thể dùng được.

TruyenC

Copyright © 2025 TruyenC.