52 Chương 52: Cưỡng ép
“Đầu hàng thua một nửa?” Vương Hạo Nhiên lần nữa bị Sở Bạch không biết xấu hổ làm cho kinh ngạc.
Tên này đúng là không biết nói lý.
Nhưng đối với Sở Bạch mà nói, đây hoàn toàn là hành vi bình thường.
Hắn không thích học tập, thường xuyên giao tiếp với thanh niên lêu lổng, đánh cược thua với người khác thì vô lại, là chuyện thường xảy ra.
Đường Băng Vân nghe thấy lời nói không biết xấu hổ của Sở Bạch, trong lòng vô cùng khinh bỉ.
Có chơi có chịu cũng không làm được, loại người chỉ có thể làm người ta ghét.
“Hiệu trưởng, học sinh ngươi mang tới đúng là có chút vô sỉ a.” Đường Băng Vân nhịn không được nói.
“Ha ha, vậy sao? Ta ngược lại cảm thấy rất đáng yêu, đầu hàng thua một nửa, quy tắc thú vị.” Lão hiệu trưởng cười cười.
Đường Băng Vân nhíu mày, cảm thấy lão hiệu trưởng này có hơi quá thiên vị Sở Bạch, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Vương Hạo Nhiên nghe thấy lời của lão hiệu trưởng, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Tác phong Sở Bạch tuy khác, nhưng cũng không đến mức đại gian đại ác, lão hiệu trưởng là người ủng hộ tin cậy của nhân vật chính, tất nhiên là sẽ không cảm thấy có gì sai.
Lão hiệu trưởng cười ha hả nhìn về phía Vương Hạo Nhiên:
“Các ngươi đều là bạn học cùng lớp, cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, đừng cứng rắn quá, đề nghị đầu hàng thua một nửa này không tệ, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Hiệu trưởng ngài đã lên tiếng, ta còn có thể nói gì đây?” Vương Hạo Nhiên mỉm cười.
Hiệu trưởng hoàn toàn ngồi lệch mông bên phía Sở Bạch, có nói nữa cũng không thay đổi được thái độ của hắn.
Nếu là như vậy, Vương Hạo Nhiên cần gì phải tiếp tục nói nhảm?
Chỉ có thể chờ xem, xem ngươi có thể giúp đỡ Sở Bạch được bao lâu.
“Nếu ngươi đã không đổ thạch, vậy ngươi ở lại đây cũng vô nghĩa, mời.” Đường Băng Vân trực tiếp hạ lệnh đuổi khách với Sở Bạch.
Vương Hạo Nhiên và Sở Bạch cùng là học sinh trung học Thủy Trạch, lão hiệu trưởng không đối xử ngang nhau, ngược lại là thiên vị Sở Bạch.
Đối với Đường Băng Vân rất thân thiết với Vương Hạo Nhiên mà nói, đương nhiên là nhìn không nổi.
Sở Bạch nhìn ngang nhìn dọc, cứ như một tên vô lại, không có chút gì gọi là học sinh hết.
Nàng thấy hiệu trưởng có vẻ già đến hồ đồ rồi, sao lại nhìn một người như vậy với con mắt khác được nhỉ.
Nhưng bất mãn thì bất mãn, Đường Băng Vân vẫn như cũ tôn trọng hiệu trưởng, không lật mặt.
Nhưng Sở Bạch thì không có quan hệ.
Đây là địa bàn của mình, không quen nhìn thấy hắn, thì để hắn đi thôi.
“Mỹ nữ, người tới là khách, đừng như vậy.” Sở Bạch buông tay nói.
“Xem ra ngươi còn không biết ta là ai, ta thấy cần giải thích cho ngươi một chút, ngươi nghe cho kỹ, ta là chủ tịch của trường trung học Thủy Trạch các ngươi.”
Nghe vậy, Sở Bạch trực tiếp choáng tại chỗ.
Băng sơn mỹ nữ thì ra còn lớn hơn cả lão hiệu trưởng!
“Đưa hắn ra ngoài.” Đường Băng Vân lười dài dòng, trực tiếp phân phó cho nữ phụ tá một tiếng.
Thái độ này của nàng, hiển nhiên là vô cùng chán ghét Sở Bạch.
Vương Hạo Nhiên nhìn trong mắt, tất nhiên là vô cùng vui vẻ.
Bởi như vậy, Sở Bạch chắc sẽ không đồng thời xuất hiện với Đường Băng Vân nữa đúng không?
Nhưng ngay khi Sở Bạch vừa sinh ra ý niệm này, trong ngoài nhà kho bỗng nhiên truyền ra tiếng hô hoán.
“Dừng lại!”
“Đừng có chạy!”
......
Đột ngột xuất hiện động tĩnh, làm cho người trong lán có hơi kinh ngạc.
Nhưng mà, chưa chờ bọn họ có phản ứng gì, một nam tử thon gầy hoảng hốt vọt vào trong.
Theo sát phía sau là mấy nhân viên an ninh đuổi theo.
Nam tử thon gầy thấy bên trong không có đường, cửa ra vào lại bị nhân viên an ninh chặn, dưới tình thế cấp bách, trực tiếp giữ lấy Đường Băng Vân cách mình gần nhất.
“A!” Đường Băng Vân mặt mày thất sắc.
“Đừng tới đây!” Nam tử trách mắng mấy nhân viên an ninh.
“Thả Đường tổng ra, ngươi không chạy thoát được đâu!” Đám nhân viên an ninh cảnh cáo một tiếng, từng bước một tới gần nam tử.
“Đừng có ép ta!” Nam tử thon gầy trực tiếp từ trên người móc ra một cây súng, chỉ vào đầu Đường Băng Vân.
Mấy nhân viên an ninh sợ hết hồn, theo bản năng lui về sau mấy bước.
Bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng trên thân hắn ta còn có thứ này.
Vương Hạo Nhiên cũng sợ hết hồn.
Hắn đang định ngang nhiên xông qua, dùng Vịnh Xuân Quyền giáo dục tên tiểu tặc này.
Hiện tại xem ra, thôi được rồi.
Công phu có mạnh nữa, thì cũng không chịu nổi thứ đồ chơi kia.
Có điều thành phố Thanh Linh này quản lý nghiêm ngặt như vậy, tên này lấy súng ở đâu ra?!
Vương Hạo Nhiên hơi nghi hoặc một chút, thế là ngưng thần xem xét, trong nháy mắt liền phát hiện vấn đề.
Đây mẹ nó, thì ra là súng đồ chơi...
Tuyến truyện, tuyến truyện, lại là tuyến nội dung truyện!
Vương Hạo Nhiên bó tay thật rồi.
Thái độ của Đường Băng Vân đối với Sở Bạch xem như đã rất ác liệt.
Nhưng Sở Bạch vẫn còn có cơ hội lật ngược.
Súng đồ chơi kia mình có thể nhìn ra, Sở Bạch chắc chắn cũng có thể nhìn ra.
Với giá trị chiến lực kia của Sở Bạch, đối phó với một nam tử thon gầy, còn không phải dễ như trở bàn tay?
Anh hùng cứu mỹ nhân, tiếp đó chiếm được sự ưu ái của Đường Băng Vân.
Thật quá đáng…
“Thức thời đi, thả mỹ nữ ra!”
Ngay lúc Vương Hạo Nhiên dấy lên ý niệm này, bên tai cũng truyền đến âm thanh Sở Bạch.
Vương Hạo Nhiên theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy Sở Bạch đang tới gần nam tử thon gầy kia.
“Đừng có hành động hấp tấp, ngươi như thế sẽ hại chết Đường tổng!” Mấy nhân viên an ninh vội vàng khuyên can.
“Ta có chừng mực, yên tâm đi.” Tiếng Sở Bạch trầm ổn.
“Ngươi không được qua đây, tới nữa ta sẽ đánh chết ngươi!” Nam tử thon gầy dùng súng đồ chơi chĩaa vào Sở Bạch uy hiếp nói.
“Đánh chết ta? Ngươi cứ việc thử một lần.” Sở Bạch không sợ hãi.
“Ngươi ngươi...” Nam tử thon gầy có chút hoảng hồn, kinh nghi.
Tên này không sợ chết ư? Hay là phát hiện thứ trong tay của ta là đồ chơi?
Không không, không có khả năng.
Từ bên ngoài nhìn vào, tuyệt đối sẽ không nhận ra nó là giả, nói như vậy, tiểu tử trước mắt là không sợ chết.
“Dừng lại, ngươi tiếp tục tiến lên một bước nữa, ta sẽ đánh chết nữ nhân này!” Nam tử thon gầy thay đổi sách lược, chỉ vào đầu Đường Băng Vân.