Trở về truyện

Đấu Dâm Đại Lục - Chương 8: Thân Phận Của Đường Hạo

Đấu Dâm Đại Lục

8 Chương 8: Thân phận của Đường Hạo

Mang theo ánh mắt ngái ngủ, Đường Hạo bước ra bên ngoài.

Đầu tiên, hắn thấy con trai của mình đang trái ôm phải ấp, sau lưng là hai bé gái đang bóp vai, đấm lưng, hầu hạ từng li từng tý, rất là chu đáo.

Di chuyển ánh mắt sang bên cạnh, hắn lại thấy một bé gái nữa đang đỡ lấy lão Kiệt Khắc.

"Cái quỷ gì vậy? Sao tự dưng nhà mình lại xuất hiện 5 bé gái dễ thương thế này?"

Mặc dù trong đầu xuất hiện rất nhiều nghi vấn, nhưng Đường Hạo vẫn cố tỏ ra trấn định, rồi hỏi:

"Lão Kiệt Khắc, có chuyện gì?"

Thấy thái độ thờ ơ của Đường Hạo, Lão Kiệt Khắc tức giận nói:

"Hôm nay là ngày con trai ngươi Thức tỉnh Dâm hồn. Những đứa trẻ khác đều được cha mẹ đưa đi tận nơi, ngươi thì làm gì? Ngày quan trọng như vậy, thế mà ngươi lại ở nhà ngủ! Ngươi thử ngẫm lại xem mình có xứng đáng làm một người cha hay không?"


Thấy Lão Kiệt Khắc mắng cha mình, Đường Tam vội vàng đứng ra hòa giải, cậu nói:

“Kiệt Khắc gia gia đừng nóng! Thực ra cha đối xử với cháu rất tốt.

Từ năm ba tuổi, cha cháu đã để cho cháu nghỉ học ở nhà để làm tất cả các loại công việc, từ ra đồng làm ruộng, nấu cơm, giặt quần áo, quét nhà, vv...

Xong rồi còn bắt cháu học rèn cái gì mà: Loạn đập chùy pháp, à nhớ rồi! Là Loạn phi phong chùy pháp gì gì đó!

Không những thế, cha cháu còn dạy cháu rất nhiều điều bổ ích chẳng hạn như:

"Sau này phải sống thủy chung, son sắt, một lòng một dạ, không được phép trở thành một tên dê xồm như Dâm Hồn sư hoặc trai bao, phải trở thành một chính nhân quân tử đầu đội trời chân đạp dép!"

Nhớ lúc trước, có mấy lần cháu đi chơi cùng mấy chị gái trong thôn, chỉ vô tình sờ tay các nàng một chút thôi, thế mà khi về nhà, cháu bị bố cầm roi vút cho vài phát vào đít, rồi nói cái gì mà: Nam nữ thụ thụ bất thân! Đến bố mày còn chưa được sờ, sao mày còn dám sờ trước cả bố!"

Nghe Đường Tam nói, Đường Hạo trong lòng chửi mẹ: Đây mà gọi là đứng ra hòa giải à? Đây rõ ràng là đổ thêm dầu vào lửa có được hay không!


Và sự thật đúng như những gì Đường Hạo nghĩ, nghe Đường Tam nói xong, Lão Kiệt Khắc tức giận sùi bọt mồm, bọt mép.

“Ngươi dạy con mình toàn những thứ loạn thất bát tao gì vậy? Cái gì mà "Nam nữ thụ thụ bất thân"?

Đấu Dâm đại lục, Dâm giả vi tôn. Tiểu Tam sờ tay người ta một cái, đáng nhẽ ngươi phải động viên khen ngợi, thậm chí còn phải ban thưởng. Thế mà ngươi lại lấy roi đánh nó!

Đéo hiểu kiểu gì!

Không những thế, ngươi lại còn không để cho con mình trở thành trai bao hay dâm hồn sư! Ngươi có bị điên không?

Trên đời này vẫn còn loại người như vậy? Ta hoài nghi ngươi là người ngoài hành tinh, từ nơi khác tới đây mà không phải người của thế giới này!”

Nghe lão Kiệt Khắc nói, Đường Tam lộ ra ánh mắt kinh nghi bất định.


Đúng thế, Tam đã hoài nghi bố mình cũng là người xuyên việt từ lâu.

Người khác chỉ hận con cái của mình không thể dâm dê, đê tiện một chút, đằng này bố cậu lại làm ngược lại!

Ngoài ra, có thằng bố nào bắt đứa con ba tuổi cùng mình làm đủ mọi loại việc không? Trừ khi là không phải máu mủ ruột thịt.

Tổng hợp tất cả những yếu tố trên, Tam hoài nghi bố của mình cũng đã bị một người từ thế giới khác đoạt xá, giống hệt như mình!

Nghĩ đến đây, cậu không khỏi nâng cao cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng ứng đối trước mọi tình huống.

Đường Hạo đã bị Lão Kiệt Khắc hoài nghi, nếu như hắn ta đúng là bị đoạt xá thì rất có thể sẽ động thủ giết người diệt khẩu!

Thế nhưng dường như Tiểu Tam có vẻ lo lắng hơi bị thừa, Đường Hạo chẳng thèm quan tâm, phảng phất như không nghe được lão Kiệt Khắc châm chọc, ánh mắt lại nhìn về phía nhi tử:

"Tiểu Tam, Dâm hồn của ngươi là gì?"

Đường Tam vẫn không hề buông lỏng cảnh giác, cậu nói:

"Ba ba, là Dâm Lam thảo biến dị."

Vừa nói, Tam vừa thả ra Dâm hồn của mình, một cọng cỏ màu xanh lam tràn đầy sức sống.

"Dâm Lam thảo?"


Không biết tại sao, Đường Hạo thường ngày hay tỏ ra lười biếng, không hề tỏ ra hứng thú với bất cứ thứ gì, thế nhưng, khi nhìn thấy Dâm hồn của Tam thì thân thể hắn đột nhiên run lên một chút, trong mắt cũng toát ra một tia Dâm quang trong một sát na rất ngắn.

Nếu không phải Đường Tam đang dùng Charka quan sát, chú ý tới nhất cử nhất động của Đường Hạo, thì chưa chắc đã nhận ra điều này!

“Ánh mắt của bố còn dâm hơn cả Đào ca! Điều này chứng tỏ bố mình cũng là Dâm Hồn sư, thậm chí còn là một Dâm hồn sư cực kì lợi hại. Nếu thế, tại sao những năm nay, bố lại giả vờ là một người bình thường?” Tam tự hỏi,

Ánh mắt của Đường Hạo biến hóa chỉ có duy nhất Đường Tam chú ý, lão Kiệt Khắc tự nhiên sẽ không quản vẻ mặt của một tên thợ rèn lười biếng, trực tiếp nói:

"Mặc dù chỉ là một gốc Dâm Lam thảo biến dị, nhưng Tiểu Tam chính là tiên thiên mãn Dâm lực.

Tiểu Tam, cởi quần ra cho bố con xem! Nhìn cho kĩ đi! Ngươi phải thấy tự hào vì sinh ra một thằng con dê xồm đến vậy!

Đường Hạo, ta đã quyết định, thôn năm nay sẽ cấp cho Tiểu Tam một cái công độc sanh danh ngạch. Để cho hắn tới sơ cấp Kỹ viện tại Nặc Đinh Thành học tập.

Thôn sẽ bao cấp lộ phí đi đường. Nhưng mà ta nói luôn, 100 mâm cỗ khao dân làng thì ngươi phải tự bỏ tiền túi ra để trả, OK?"

Đường Hạo thì chẳng thèm quan tâm đến 100 mâm cỗ gì gì đó, mà chỉ lẩm bẩm: "Dâm Lam thảo! Lại là Dâm Lam thảo!"

Đường Hạo thì thào hai câu, rồi chợt ngẩng đầu lên, trong mắt toát ra quang mang kiên định mà Đường Tam chưa bao giờ gặp, trầm giọng nói:

"Được!"

"Ngươi nói cái gì? Ta không nghe lầm chứ?" _ Kiệt Khắc ngoáy ngoáy cái lỗ tai của mình, giật mình nhìn Đường Hạo.

"Ngươi hẳn là biết 100 mâm cỗ quý giá như thế nào chứ? Tương đương với 5 Dâm Kim tệ đó! À nhầm, ý ta không phải cái này! Bình thường, ngươi cấm Tiểu Tam trở thành Dâm Hồn sư cơ mà, sao bây giờ lại đổi ý? Mặt trời mọc đằng Tây chắc?’’

Đường Hạo lạnh lùng nhìn lão Kiệt Khắc một cái:

"Lão thì biết cái gì? Ta chỉ biết là, nếu nó đi, sẽ không có ai nấu cơm cho ta ăn. Bây giờ đã có năm đứa con dâu rồi, ta cần nó làm đếch gì nữa!"

Lão Kiệt Khắc mặc dù chán ghét Đường Hạo cực độ, nhưng hôm nay, lão phi thường hài lòng với sự thức thời của hắn.

“Hahaha! Chẳng mấy chốc thôn chúng ta lại đi ra một tên Dâm Thánh. Khi đó ta sẽ đổi tên thôn thành: Song Thánh Thôn! Hahaha! Ta sắp có cơ hội trang bức, bốc phét với lão trưởng thôn bên cạnh rồi!”

Mang theo tâm trạng vui sướng, Lão Kiệt khắc rời khỏi tiệm rèn, đồng thời căn dặn: một tháng sau, kĩ viện sẽ khai giảng!

"Hảo hài tử, gia gia phải đi rồi!" _ Nói xong, xoay người hướng ra phía ngoài mà đi.

Đường Tam ra tiễn.

Ba ba có thể không để ý tới, nhưng Kiệt Khắc là thôn trưởng, lại đối xử rất tốt với ra đình cậu, nên tất nhiên Tam phải ra đưa tiễn rồi.

Nhân cơ hội này, năm cô con dâu cũng chào hỏi Đường Hạo rồi xin phép ra về luôn!

Lúc này trong nhà chỉ còn lại hai cha con.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.