Trở về truyện

Đấu Dâm Đại Lục - Chương 5: Tý Nữa Thì Mất Trinh

Đấu Dâm Đại Lục

5 Chương 5: Tý nữa thì mất trinh

“Muốn cứu nàng thì phải xx nàng?”

Đường Tam hoang mang nha!

Trên đời vẫn còn có chuyện tốt như vậy?

Không hổ là Đấu Dâm Đại Lục, phương pháp hay như vậy mà cũng nghĩ ra được!

“Thôi, thôi. Các cụ có câu: Cứu một mạng người hơn xây bẩy tòa tháp. Nếu chuyện đã đến nước này thì ta đành hi sinh trinh tiết của mình để cứu nàng vậy!”

Tam cười thầm trong lòng: “Ấu giề, hơn trăm năm cuối cùng cũng thoát kiếp trai tân! Ôi ta hồi hộp quá, ôi ta lo lắng quá man!”

Tuy trong lòng thì muốn đè Tiểu Tiện Nhân ra xx ngay và luôn, nhưng ngoài mặt, Tam vẫn phải giả vờ giả vịt một tý, nào là cau mày, nhăn mặt, rồi làm ra vẻ đắn đo suy nghĩ khoảng tầm một hai giây, Tam mới cắn răng nghiến lợi, chuẩn bị xung phong cứu giúp Tiện nhân.

Lúc này, thấy vẻ mặt Tam nhăn nhăn nhó nhó, Vân Đào cho rằng Tam không muốn hi sinh trinh tiết để cứu cô bé, liền nói:


“Nếu ngươi thấy ngại thì không nhất thiết phải xx đâu, ta cũng có thể giúp cô bé xử lý Dâm khí trong cơ thể!”

Vì lấy lòng Tam, đến cúc hoa Đào còn có thể hi sinh, huống chi là xx một cô bé, cùng lắm là sau này cưới nàng làm thiếp là được chứ gì!

Nói xong, Đào liền gỡ cô bé khỏi người Đường Tam, rồi đè nàng xuống đất, chuẩn bị xx.

Nhìn cảnh này, Tam biểu lộ như dẫm phải cục shit, cậu hận không thể vả cho mình mấy phát vào mặt. Muốn xx thì làm mẹ nó luôn đi, còn phải bày đặt làm màu, giả vờ giả vịt làm đé* gì!

May mà bây giờ hối hận vẫn còn kịp.

Đường Tam vội vàng ngăn lại Tố Vân Đào. Không thể để con vịt vào nồi rồi vẫn còn cho nó thoát được!

“Đào ca! Dừng trym! Việc này cứ để cho em! Anh cứ nghỉ ngơi xơi nước đi! Cô bé này cứ để em xơi… à nhầm… để em cứu! Anh cứ yên tâm giao cho em!”

Một bên ngăn lại động tác của Đào ca, một bên Tam vội vàng ôm chặt cô bé vào lòng, chỉ hận cha mẹ không sinh cho cậu thêm mấy cái tay để ôm cho nó chắc.


Nói đùa chứ, liêm sỉ gì tầm này!

Cơ hội thoát kiếp FA ở ngay trước mắt, làm sao Tam có thể bỏ lỡ được!

Thấy bộ dáng của Tam lúc này, là một người từng trải, Đào ca thừa biết cậu đang nghĩ gì trong đầu.

Đã nghiện lại còn ngại!

Chú em cứ nói thẳng một câu thì ai thèm tranh làm gì? Có cho không, anh mày vẫn còn chê đâu! Đối với đàn ông cùng trẻ em, anh mày không có hứng thú.

“Tất nhiên chú mày là trường hợp ngoại lệ, nếu chú muốn thì anh cũng có thể vô tư dâng hiến cúc hoa cho chú!”_ Đào ca thầm nghĩ.

Rất nhanh, Vân Đào liền dẫn mấy đứa nhỏ đi ra khỏi Dâm Hồn Điện, để dành cho đôi bạn trẻ một chút không gian riêng tư.


Lúc này, Tiểu Tiện nhân đã lên cơn động tình, toàn thân khô nóng khó chịu, bé bướm cảm thấy ngưa ngứa, hận không thể kiếm cái gì chọc vào cho nó sướng.

Nàng lúc này chỉ biết ôm và hôn, hai tay liên tục sờ soạng khắp cơ thể Đường Tam từ đầu cho đến đít, không bỏ sót một chỗ nào. Hai chân nàng thì liên tục cạ vào nhau, thỉnh thoảng cọ cọ vào của quý của Tam cho đỡ ngứa!

Đường Tam thì lúc này cũng nứng lắm rồi, nhưng trước khi xx, cậu cần kiểm chứng một điều: Charka và Dâm Lực có mối liên hệ nào với nhau hay không? Có thể chuyển đổi lẫn nhau hay không? Dâm hồn cỏ kia của cậu, liệu có thể hấp thu dâm lực được hay không?

Như ta đã biết, Chakra là sự kết hợp giữa năng lượng tồn tại trong mọi tế bào của cơ thể và năng lượng tinh thần tích lũy từ những lần luyện tập và trải nghiệm.

Tinh thần của Đường Tam là Max cấp, tinh luyện Charka cực nhanh, làm ít công to.

Còn Dâm lực: Tam đếch biết tu luyện kiểu gì luôn!

Dâm lực của Tam lúc này khá ít, thôi thì đầu tiên cứ thử chuyển đổi Charka thành Dâm lực trước đã.

Tập chung tinh thần, dồn Charka vào dương vậ-.

Kết quả: Thành công.

Mà cũng đúng thôi, dựa theo định luật bảo toàn năng lượng: năng lượng không tự nhiên sinh ra hay mất đi, nó chỉ chuyển từ Charka sang Dâm Lực thông qua Dương vậ-.

Quá hợp lý!

Sau đó, Tam thử đảo ngược lại quá trình, kết quả: Thành công, Dâm lực thực sự chuyển thành Charka.


Bây giờ đến lúc ứng dụng Mộc độn, thử xem suy đoán của Tam lúc trước có đúng hay không? Có thể thông qua võ hồn cây cỏ của mình hấp thụ dâm lực của người khác hay không?

Tập chung tinh thần, thả ra võ hồn: Dâm Ngân Hoàng.

Một ngọn cỏ màu xanh lam hiện ra từ bàn tay phải của Tam, sau đó nó nhanh chóng mọc dài ra, bám vào cơ thể Tiểu Tiện Nhân rồi điên cuồng hấp thu Dâm khí trong cơ thể cô nàng.

Cmn thực sự là Mộc độn!

Thôi xong phim! Tất cả bơi vào đây, một mình anh chấp hết!

“Tiểu Tam à! Thả… thả mình ra… được không?”

Dâm khí vừa bị hấp thu hết, Tiện nhân đã trở lại trạng thái bình thường.

Bị Tam ôm vào lòng, cảm nhận chú trym của cậu ta đang cọ cọ vào ‘chỗ ấy’ của mình, cô bé ngượng ngùng nói.

“Cmn! Mải tập chung vào việc thử nghiệm Mộc độn mà quên mất xx rồi!” Tam đau đớn gào thét trong lòng.

Mang theo tiếc nuối, cậu chậm rãi thả cô bé ra.

Dù sao nàng ta cũng đã tỉnh, không có cớ xx nàng ta nữa rồi!

“Huhu! Bao giờ mới được mất trinh đây! Nếu biết trước thế này thì ta cứ xx đã, Mộc độn để lúc khác thí nghiệm sau cũng được!”

Thôi thôi, đây là ý trời!

Tam đành dẫn theo Tiểu Tiện Nhân ra khỏi Dâm Hồn Điện, tất nhiên là dẫn đi sau khi lấy tạm áo của mình cho nàng mặc, dù sao y phục của nàng đã bị rách từ lúc trước.

Việc đến lúc này, hối hận cũng đã muộn.

Bây giờ, cậu chỉ muốn chạy về nhà khoe với bố mình: Con là song sinh Dâm Hồn, Tiên Thiên 10cm.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.