Trở về truyện

Đấu Dâm Đại Lục - Chương 7: Đường Hạo

Đấu Dâm Đại Lục

7 Chương 7: Đường Hạo

Tại Đấu Dâm Đại Lục, nông dân ở nông thôn nhà rất nghèo, học hành không được đến nơi đến trốn, tuổi còn nhỏ đã phải nghỉ học, ở nhà giúp đỡ cha mẹ, thành ra mới thiếu kiến thức, thiếu hiểu biết.

Bình thường, nghe nói "Tiên Thiên 10cm" là phải nghĩ ngay đến "Dâm Đế chi tư", đằng này mấy ông mấy bà lại nghĩ ngay đến ăn cỗ free, thì thôi, tôi cũng chịu luôn ạ, chẳng còn gì để mà nói nữa.

Hơn nữa, tiền làm cỗ thì gia đình Đường Tam phải đứng ra chủ chi, thôn chỉ ở đó chủ trì mà thôi.

Biết được điều này, Tam khóc không ra nước mắt.

Tính sơ sơ, một mâm cỗ trị giá 5 Dâm ngân tệ, 100 mâm là mất mẹ nó 5 Dâm kim tệ rồi.

Nếu không phải lúc trước, Tố Vân Đào trợ cấp cho cậu vài chục Dâm Kim tệ, thì chắc bây giờ cậu phải bán thân, để lấy tiền mở tiệc khao dân làng mất.

Trong lúc Tam đang cảm thấy đau lòng về vấn đề tiền bạc, Lão Kiệt Khắc đã giải thích kĩ càng về Dâm Phú của Đường Tam cho dân làng nghe.

Lúc này đám người mới "Ồ" lên một tiếng, sau đó nhao nhao lấy lòng, thậm chí còn có người chủ động đề nghị gả cả con gái cho cậu.


“Tiểu Tam à! Thấy con gái bác thế nào? Da trắng như tuyết, môi đỏ như son, tóc đen như gỗ mun! Vừa hiền dịu lại nết na, không mắc Sida hay HIV/AIDS!” Một bác gái nói.

Đường Tam gật đầu đồng ý, không lấy thì phí.

“Tất cả tránh ra! Nhường đường cho con gái ta! Tiểu Tam à, ta là phú ông giàu nhất thôn, nếu mà con chịu lấy con gái ta làm thiếp thì tiền bạc không thành vấn đề!”

Vừa nói, ông chú trung niên liền dẫn theo cô con gái "xinh đẹp" của mình ra mắt mọi người.

Vòng một 60, vòng hai 90, vòng ba 120.

Chẳng khác méo gì kim tự tháp cả!

Đúng là nhà giàu có khác, thân hình được bồi dưỡng tốt thế cơ mà!

Bây giờ Đường Tam phải đứng trước một lựa chọn khó khăn của cuộc đời.


Cưới hay không cưới?

Cưới nha, phú ông chỉ có duy nhất một cô con gái, sau này ông ta chết, tài sản chắc chắn thuộc về cậu.

Không cưới nha, thế thì tiếc.

Là một Dâm Hồn sư, chắc chắn không thiếu tiền. Thế nhưng đấy là chuyện của tương lai, bây giờ gia đình Tam rất nghèo nha, đấy là còn chưa kể Tam còn phải để dành tiền để đi học.

Dâm hồn sư cũng phải đến trường đi học, tiếp thu thêm kiến thức cùng kĩ năng.

Nhẫn thuật, thể thuật, tinh luyện Charka thì Tam còn biết, chứ Dâm kĩ hay hay phương pháp tu luyện Dâm lực, Tam có biết cái đếch gì đâu!

Tiền, tiền, lại là tiền.


Lúc này, Tam bắt đầu đánh giá kĩ càng cô con gái của phú ông.

Dáng người cũng không đến nỗi nào, trông rất giống su mô Nhật Bản. Phen này, nếu cưới nàng ta về thì Tam chắc chắn phải ngủ dưới đất.

Cái giường nào chịu cho nổi.

Cô nàng này bét nhất phải nặng 200 cân là ít. Chẳng may lúc ngủ bị nàng ta đè cho một phát thì nát người.

Trong lúc Đường Tam cắn răng nghiến lợi, bất chấp tất cả để sau này có một tương lai tươi sáng, cậu chuẩn bị đồng ý mối hôn sự này thì bỗng nhiên...

“Anh iu à! Em thíc anh ngai từ cãi nhìn đầu tin lun. Hay nà mình cứi nhau đi, em sé xinh cho anh mấy đứa con mập mạp, đáng iu!” Su mô chu môi, nháy mắt, cố làm ra vẻ đáng yêu, rồi nói.

Nghe nàng ta nói xong, Tam rùng mình, nổi hết cả da gà da vịt, chú chim 10 cm của cậu sợ sun vòi, co ro cúm rúm, rúc vào hai trái trứng.

Mẹ, âm thanh quỷ khóc thần sầu kết hợp dáng người khủng cmn bố cùng gương mặt nổi đầy mụn trứng cá, tạo thành nhất kích chí mạng chọc mù con mắt của Đường Tam.

“Mé! Chọc mù mắt tôi đi!”

Lúc này thì đé* còn gì nuối tiếc nữa! Từ chối thẳng thừng luôn!

Ai thích người ấy đi mà lấy! Riêng Tam thì cậu xin giơ tay rút lui thôi!

“Chúng ta không thuộc về nhau, em hãy cứ đi bên người mà em cần!” Tam vội vàng nói.


Cậu âm thầm lấy tay xoa giọt mồ hôi trên trán.

Mẹ, tý nữa thì bị đồng tiền mê hoặc tâm trí, rồi đưa ra một lựa chọn sai lầm!

Rất nhanh, mọi người thống nhất ý kiến, ba ngày sau sẽ tổ chức tiệc ăn mừng. Có rất nhiều việc cần phải chuẩn bị, nào là bắc rạp, dựng sân khấu, rồi còn phải thuê bàn ghế, loa đài để còn hát ka-ra-ô-kê, chuẩn bị thuyết trình, phát biểu cảm nghĩ, vv...

Trước sự nhiệt tình của dân làng, Đường Tam quyết định lựa chọn 4 em: Mai, Lan, Trúc, Cúc, được mệnh danh là Thánh Hồn Thôn Tứ Đại Mỹ Nhân, cùng Tiểu Tiện Nhân, tổng cộng là 5 người. Ba ngày sau, cậu sẽ cưới năm người làm thiếp cho thành song hỉ... à nhầm Lục hỉ lâm môn luôn.

Chào tạm biệt đám người, Đường Tam dẫn theo trưởng thôn cùng năm vị phu nhân tương lai về nhà mình để ra mắt bố chồng, trưởng thôn thì cần bàn bạc với Đường Hạo về vấn đề học tập sau này của cậu.

Nhà Tam là một tiệm rèn nằm ở cuối thôn. Một căn nhà cấp bốn tồi tàn.

Năm vị phu nhân khi nhìn thấy căn nhà này, tất cả đều lộ ra một biểu cảm giống nhau như đúc: "Mẹ! Đây là chuồng trâu hay chuồng bò? Chỗ này là nơi người ở?"

Thấy cảnh này, Tam vô cùng xấu hổ, nhà mình đúng thật là đã nghèo lại còn đéo có tiền, dẫn bạn gái về nhà ra mắt bố chồng mà quên chưa kịp dọn dẹp gì cả.

Sáng nay cậu ngủ quên, may mà còn biết mấy loại thời không nhẫn thuật, nên mới đến nhà trưởng thôn kịp thời để còn đi thức tỉnh Dâm Hồn.

Chẳng còn cách nào, cậu đành cười haha nói: "Bên ngoài tan tác hoang sơ, bên trong nội thất nên thơ chữ tình!"

Lão Kiệt khắc thì không hề chê cười gì, ông ta đã quá quen với gia cảnh nhà cậu rồi!

Trước kia, vào những lúc gia đình Tam gặp hoàn cảnh khó khăn, ông cũng không ít lần mang thức ăn đến cho gia đình cậu. Điều này làm cho Tam vô cùng xúc động.

Lúc này đã là 11 giờ trưa, theo thường lệ, đây là thời gian ngủ nướng của Đường Hạo, nên là tiệm rèn rất yên tĩnh.

"Nhà có chó không? A Hạo đâu rồi? Dậy đi xem nào, 11 giờ rồi còn ngủ cái gì!"

Lão Kiệt Khắc mặt kệ Đường Hạo có đang ngủ hay không, đối với tên thợ rèn lười biếng này, lão không hề ưa tẹo nào.

Nếu không phải hắn chế tạo nông cụ với giá rẻ bèo, chất lượng lại còn tốt thì lão đã đem Đường Hạo đá ra khỏi thôn từ lâu rồi.

"Gọi cái gì mà gọi? Không thấy người ta đang ngủ à?"

Thanh âm của Đường Hạo thoáng mang theo chút tức giận, vén rèm cửa lên, chậm rãi đi ra.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.