Trở về truyện

Đấu Dâm Đại Lục - Chương 39: Ninh Vinh Vinh

Đấu Dâm Đại Lục

39 Chương 39: Ninh Vinh Vinh

"Tiểu Vũ, theo ta ra ngoài chơi có được không? Suốt ngày ở trong phòng, ngươi không thấy chán sao?"

Buổi chiều, sau khi nhân viên vệ sinh lên lầu dọn dẹp "chiến trường" của bốn người, Đường Tam thấy Tiểu Vũ các nàng vẫn nằm ỳ ở trên giường, nhịn không được liền than phiền.

Tiểu Vũ trợn tròn mắt:

"Ta đến giờ vẫn phải nằm trên giường còn không phải tại ngươi à? Dày vò người ta cả một ngày như thế thì đứa nào chịu nổi? Ta và ngươi không giống nhau, ngươi dâm phú dị bẩm, trym vừa to vừa dài, sức lại còn dai, một đêm bắn mười mấy phát. Thôi, ngươi đi chơi một mình đi, ta còn phải dưỡng sức tối nay combat thêm trận nữa."

Tiểu Vũ bĩu môi bất mãn, cũng không nói lời nào, u oán nhìn hắn chằm chằm. Tỏ ý nếu ngươi không đáp ứng đi chơi một mình thì đêm nay đừng hòng chơi foursome.

Đường Tam đối với nàng thực sự là không có một chút biện pháp nào, bất đắc dĩ gật đầu, nói:

"Được rồi, dù sao thì tuần sau mới đến thờ điểm Sử lai khắc Kỹ viện tuyển sinh. Thời gian còn dài, tương lai còn đó. Lần sau ngươi phải cùng ta đi ra ngoài đấy nha."

"Biết rồi!"


Thanh âm thanh thúy của Tiểu Vũ tràn ngập khoái ý, sự u oán trong mắt tựa như có ma thuật làm biến mất vậy, diễn xuất của nàng đã đạt đến trình độ lô hỏa thuần thanh.

"Haha, tránh được ngày nào hay ngày ấy! Cứ mỗi lần đi chơi cùng Tam ca là lại phải thử quần áo, hết bộ này đến bộ khác, mệt hết cả người. Mặc dù rất phiền phức những ta lại không từ chối được, nhỡ đâu làm Tam ca phật lòng, tối đến không móc lốp cho ta thì chết!"

Ra khỏi tửu điếm hoa hồng, Đường Tam chậm rãi thả bộ vào trong thành, Tác Thác thành không hổ là thành thị cấp chủ thành có khác, mặc dù vẫn còn buổi sáng nhưng đã hiện ra một cảnh tượng phồn hoa vô cùng.

Các loại cửa hàng nhìn hoa cả mắt, từ lầu xanh, phố đèn đỏ, tiệm mát xa, Spa thẩm mỹ viện, vv...

Đường Tam dạo mắt nhìn quanh thì trông thấy một cửa hàng thiết kế theo phong cách vô cùng độc đáo, mặt tiền cũng không lớn, nhưng biển quảng cáo lại khác biệt so với những cửa hiệu chung quanh.

Trên biển có khắc một chú chim đang lượn quanh một bé bướm. Dù là dân thường thì cũng có thể hiểu ý nghĩa mấy đồ án này.

"Đây rõ ràng là tiêu chí của Dâm hồn điện, sao lại có ở một cửa hàng? Thử vào xem phát nào?"

Đường Tam bước vào trong cửa hàng.


Bầu không khí bên trong có chút hôn ám, có một cổ năng lượng đặc thù ba động lập tức hấp dẫn chú ý của hắn. Loại năng lượng ba động này theo như Đường Tam biết chỉ có ở Dâm đạo khí.

Một Dâm đạo khí chưa nhận chủ thì sẽ xuất hiện tình huống Dâm lực phóng thích ra ngoài.

Đa phần Dâm đạo khí không có tác dụng công kích, chỉ có thể làm một ít phụ trợ đơn giản, nhưng dù là như thế, Dâm đạo khí cũng cực kỳ hiếm thấy.

Tất cả Dâm đạo khí truyền xuống tới giờ có thể nói là rất cổ, bởi vì phương pháp chế tác chúng đã bị thất truyền rồi.

Bên trong cửa hàng chỉ có một ông bác, cũng không thấy quầy hàng, trên ba mặt tường treo một ít vật phẩm, nhìn qua đều đã rất cũ rồi.

"Trông giống hàng giả vờ lờ, cửa hàng này không phải lừa đảo đó chứ?" Tam âm thầm đánh giá người kia.

Ông bác này đang nằm trên một chiếc võng, mắt nhắm lại, đu đưa theo nhịp.


Bộ dáng nhìn qua ước chừng khoảng năm mươi tuổi, vóc người khá to, khuôn mặt dài dài, mồm vẩu răng vâu, cằm nhô ra phía trước, xương gò má rất rộng.

Nếu cần một thứ để hình dung thì chỉ có thể nói khuôn mặt hắn giống như cái đế giày. Mặc dù nhắm mắt lại nhưng thoạt nhìn lại cảm giác có vài phần giảo hoạt.

Trên mặt mang theo một bộ kính mắt thủy tinh gọng đen, gọng kính này là loại gọng vuông bình thường, nhưng nhìn thế nào cũng có loại cảm giác quái dị.

Đường Tam đi tới cạnh tường, khi nhìn thấy một khối thủy tinh thon thon dài dài, thì ánh mắt nhất thời có chút đọng lại.

"Cmn, đây là..."

Khối thủy tinh nọ nhìn qua cũng rất bình thường, có thể nhìn xuyên qua, bên trong có một tảng lớn tạp chất màu vàng xám, được đặt gần cửa ra vào nhất.

Khi nhìn thấy khối thủy tinh này, trái tim của Đường Tam đập lên dồn dập, trong mắt ánh lên dâm quang nồng nặc.

Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, ở một cửa hàng rách nát như vậy, ở một vị trí bắt mắt như vậy, có thể nhìn thấy một khối thủy tinh như vậy.

Ông bác kia cũng phát hiện được những biến hóa của Đường Tam, thầm nghĩ:

"Con dê béo này nhìn khối thủy tinh rách nát đó làm gì? Một chút sáng bóng cũng không có, độ trong suốt cũng kém, chẳng đẹp đẽ chút nào? Chả lẽ là có huyền cơ trong đây? Đã thế ông phải bóp thật đắt mới được!"

Làm ông bác kia không thể nghĩ đến chính là, Đường Tam thế mà thực sự mua khối thủy tinh xấu xí đó!

"Ông chủ, thứ này bao nhiêu tiền?"


"Vị khách quan này ánh mắt thật là lợi hại. Thứ này chính là bảo bối trấn điếm của tiệm ta. Nhớ năm đó, ta phải trải qua cửu tử nhất sinh, suýt nữa thì mất mạng mới may mắn đen được nó về! Không nói nhiều 100 kim tệ!"

Nhìn quần áo của Đường Tam, không quá sang trọng, chắc là dân quê mới lên thành phố, ông bác cũng không bóp quá đắt, chẳng may con dê béo này không có đủ tiền để mua thì chết.

"Ông nói gì cơ! Khối thủy tinh này giá 100 kim tệ á? Ta không nghe lầm đấy chứ~"

Đường Tam đang định lên tiếng, thì một âm thanh của một thiếu nữ từ đằng sau vang lên.

Quay đầu lại nhìn, hắn có thể thấy rõ dung mạo của nàng, tóc ngắn ngang tai, da trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun, dung nhan đẹp đẽ, tuy chân không dài như Tiểu Vũ nhưng nhìn qua khiến cho người ta có cảm giác thoát tục.

Ông bác trên ghế mở to mắt, thầm nghĩ: "Chết cha, chả lẽ ta bóp quá đắt. Đúng thật, cái phá thủy tinh này ta nhặt được ở bãi rác, bán tầm 1-2 kim tệ là hợp lý rồi. Bây giờ phải làm sao đây?"

"Một trăm kim tệ, quá... rẻ. Ta ra giá 1.000 kim tệ, bán nó cho ta đi!" Thiếu nữ từ tốn lấy ra 1.000 kim tệ.

Nghe vậy, Đường Tam trở nên tức giận: "Cmn, tưởng nàng ta nói 100 kim tệ giá quá đắt, không ngờ lại ngược lại: Nói quá rẻ, thậm chí còn cạnh tranh với ta. Ta rõ ràng là người phát hiện ra nó trước có được hay không?"

Nếu không phải thiếu nữ này là một mỹ nhân, thì hắn đã mắng cho ngu người rồi.

Ông bác kia cũng hoài nghi nhân sinh: "Chẳng lẽ ta đã già rồi, không nhận ra khối phá thủy tinh này thực chất là một cái bảo bối? Choáng nha. Nhìn cô em này mặc quần áo sang trọng, vòng cổ hoa tai, trên tay đeo nhẫn tất cả đều là Dâm Đạo khí. Cmn dê béo là đây chứ đâu? Hôm nay ông bóp mày chắc rồi, em ạ!"

Ông bác mắt cũng không mở ra: "Tiền của ngươi không đủ."

Thiếu nữ nói: "Đây đúng là 1.000 kim tệ còn gì?"

Thanh âm mơ hồ của ông bác nhàn nhạt cất lên: "Khối thủy tinh này ta phải đánh đổi bằng cả mạng sống của mình mới lấy được. 2.000 kim tệ, không nói nhiều!"

Lần này Thiếu nữ không thể nhịn được nữa: "Ngươi đúng là tên lừa đảo, vừa rồi còn nói một trăm, ta thậm chí còn trả 1.000, giờ ngươi lại yêu cầu 2.000. Khó trách tiệm ngươi không có một chút sinh ý nào."

Đường Tam ở một bên, nghe nàng nói thì âm thầm chửi bậy: "Ngu thì chết chứ bệnh tật gì đâu. 100 không muốn, còn sĩ diện đòi trả 1.000. Bây giờ bị người ta coi là dê béo, bóp cho chết luôn!"

Thiếu nữ nhìn ông bác, lạnh rên một tiếng, ném thêm 1.000 kim tệ ra, nói: _ "Ngươi xác định sẽ thay đổi nữa chứ?"

Khối thủy tinh nọ, người bình thường có lẽ là không có tác dụng gì, nhưng Thiếu nữ kia thì khác. Đừng nói là 2.000 kim tệ, cho dù là mười vạn, chỉ cần nàng có, nhất định sẽ mua cho bằng được.

Ông bác uể oải nói:

"Được rồi, 5.000 kim tệ, không thay đổi nữa. Ta thề trên danh dự của mình luôn. Trả tiền xong thì mang đi, nếu không thì mời đi cho."

Thiếu nữ hung hăng trừng mắt với ông bác một cái, nàng cũng không phải người ngu. Năm nghìn kim hồn tệ nàng không phải không có, nhưng mà nàng bây giờ đang trốn khỏi nhà, trên người có mỗi 2.500 kim tệ.

Luyến tiếc nhìn khối thủy tinh kia một cái, thiếu nữ trong lòng thầm than, chỉ có thể đợi sau này sẽ tìm cơ hội mua lại thôi. Lúc này, nàng quay người, hướng ra bên ngoài bước đi.

"Nếu ngươi vì không đủ tiền mà đi, ta có thể thu trước của ngươi 2.000 kim tệ, còn lại ngươi có thể từ từ trả. Mỗi tháng trả 10 kim tệ là được. Bất quá, ngươi phải chịu lợi tức là mười phần trăm."

Thiếu nữ không phải là người dễ dàng xúc động, nhưng nghe ông bác nói vậy, trong lòng nàng nao nao, mỗi tháng trả mười kim tệ? Lợi tức 10%.

"Đồ gian thương! Quả thực là đến chết vẫn hám tiền. Ta, Ninh Vinh Vinh, từ giờ trở đi không thèm mua đồ của ngươi!"

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.