Trở về truyện

Đấu Dâm Đại Lục - Chương 41: Xơi Chu Trúc Thanh

Đấu Dâm Đại Lục

41 Chương 41: Xơi Chu Trúc Thanh

Chu Trúc Thanh trợn tròn mắt, nàng không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt.

Năm tên Dâm Vương kèm theo một tên Dâm Đế cứ như vậy bị một đám dây leo chui ra từ dưới đất trói lấy, không thể động đậy.

"A~ Đây là cái quỷ gì vậy! Đừng chui vào đít ta a~ Đại nhân tha mạng, tiểu nhân biết sai rồi!"

Mặc cho đám đàn ông bụng phệ kia có cầu xin đến khản cả cổ, đám dây leo vẫn không ngừng chọc ngoáy ass của bọn chúng. Không đến 10 giây đồng hồ, bị dâm lực xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, cả đám đồng loạt xuất tinh, lăn quay ra đất.

"Mỹ nhân, mọi chuyện kết thúc rồi. Đã có ta ở đây."

Một soái ca đẹp trai khoai to, sở hữu thân hình cân đối, khuôn mặt điển trai cùng một nụ cười ấm áp hiện ra trước mặt nàng.

Vào khoảnh khắc sống còn, cứ tưởng rằng mình sẽ bị một đám đàn ông xấu xí hấp diêm cho đến chết thì không ngờ lại có một vị "anh hùng" xuất hiện, giải cứu nàng.

Chu Trúc Thanh dẫu sao cũng chỉ là một cô gái yếu đuối chưa trải qua sự đời thì làm sao có thể giữ được bình tĩnh khi đối mặt với nguy cơ sinh tử này được chứ? Cứ thế, nàng lao đến ôm chầm lấy thanh niên kia, òa lên khóc nức nở, sau đó ngủ thiếp đi.


Đường Tam ôm Chu Trúc Thanh vào lòng, ánh mắt nhìn vào 6 thằng chịch thủ kia trở lên âm trầm.

Kể từ khi xuyên qua thế giới này, hắn chưa từng giết người, thế nhưng việc này không đại biểu cho hắn là kẻ mềm lòng, thánh mẫu, mà chẳng qua là trước kia hắn sinh hoạt tại Nặc Đinh Thành, dưới sự bao bọc của sư phụ Ngọc Tiểu Cương, không ai dám trêu trọc hắn mà thôi.

Bây giờ 6 tên này gặp phải Đường Tam thì chỉ có thể nói là quá nhọ, đen thôi, đỏ quên đi. Hôm nay hắn tình cờ gặp được Chu Trúc Thanh, thì có thể nói là hai người có duyên với nhau, 6 tên này lại muốn hấp diêm nàng thì thôi, hẹn kiếp sau gặp lại.

Sau khi xử lý sạch sẽ mọi vết tích, thi thể cũng bị đốt thành tro bụi, Đường Tam bế Chu Trúc Thanh về Khách sạn hoa hồng.

__________

Chuyện xưa ơi là xưa, ở một nơi đồng quê bát ngát...

Nhà kia có hai chị em, tên được cha đặt là Chu Trúc Vân và Chu Trúc Thanh.

Thuở ấu thơ Thanh đã mơ về hơi ấm tay chị, nhưng đáng thương thay, thân phận của chị em nàng ngay từ khi sinh ra đã xác định là không thể chung sống hạnh phúc vơi nhau.


Suốt ngày bị chị gái chèn ép đủ mọi thể loại, đặc biệt là vào cái ngày hôn phu Đái Mộc Bạch của nàng chạy trốn một mình thì cuộc sống của Thanh lại càng trở nên khó khăn hơn.

Đêm nằm ngủ cũng không yên, Trúc Thanh chỉ sợ nếu mình ngủ quá say thì một lúc nào đó sẽ bị một tên chịch thủ lẻn vào phòng hiếp chết.

Hôm nay chính là lần đầu tiên trong đời nàng có cảm giác an toàn, có thể ngủ một giấc ngon lành mà không cần lo nghĩ.

Khi Trúc Thanh mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt nàng là một đôi nam nữ đang xx nhau ngay bên cạnh mình. Người con gái dường như đã kiệt sức, chỉ biết thở hồng hộc rên la xin tha:

"Tam ca... A trym huynh to quá~ Sướng chết muội rồi~ Muội ra mất~"

Trúc Thanh xấu hổ quá, vội nhắm mắt lại thì bỗng nhiên... ngực nàng lại bị một bàn tay xoa bóp. Không cần mở mắt thì nàng cũng đoán được bàn tay này chắc chắn là của nam tử kia rồi.

Nếu là một người đàn ông khác dám sàm sỡ nàng như vậy thì nàng đã ngồi phắt dậy, sau đó vả cho vài phát vào mặt. Thế nhưng nam tử này thì nàng không xuống tay được, chàng ta là người đã cứu mạng nàng nha.


Đường Tam ôm lấy Trúc Thanh, bờ môi nhẹ nhàng thổi lên vành tai đỏ ửng như trái cà chua của nàng.

Hơi thở của hắn nhẹ nhàng như vuốt ve trên da thịt, bất tri bất giác, nhịp tim Trúc Thanh đột nhiên đập nhanh hơn, Đường Tam hiển nhiên cũng cảm nhận được sự thay đổi của nàng, thấy nàng không phản kháng thì hắn càng được đà lấn tới.

Hắn nhích lại gần hơn, mặt đối mặt, môi kề môi.

"Mỹ nhân, không cần giả bộ, ta biết nàng đã tỉnh được một lúc rồi."

Trúc Thanh cảm thấy vô cùng xấu hổ, xem ra diễn kĩ vụng về của nàng không gạt qua mắt chàng ta được rồi.

Khuôn mặt Trúc Thanh ngày càng thêm đỏ, dù đã bị phát hiện nhưng nàng vẫn cố giả vờ ngủ, thân thể thì đang lõa lồ không một mảnh vải che thân, nàng không dám mở mắt ra gặp người.

Đường Tam dở khóc dở cười, hắn thích nhất là những cô gái ngoan ngoãn như thế này. Mới đầu càng ngượng ngùng bao nhiêu thì lúc sau càng máu lửa bấy nhiêu.

Hắn chậm rãi cúi thấp đầu, hôn lên môi đỏ kiều diễm ướt át của nàng.

Đường Tam cho tới bây giờ cũng không dám nhận mình là một chính nhân quân tử, giúp người mà không cần hồi báo.

Hắn sở dĩ cứu Chu Trúc Thanh chẳng qua là do hắn thèm thân thể của nàng mà thôi, nếu nhan sắc của nàng giống như Thị Nở thì đừng nói sáu tên Dâm Tặc kia mà đến hắn nhìn thấy cũng phải sợ chạy mất dép.

Suy nghĩ vớ va vớ vẩn này chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, hắn liền đắm chìm bên trong nụ hôn ngọt ngào cùng Chu Trúc Thanh, toàn thân càng lúc càng khô nóng, hận không thể đem nàng vò nát trong ngực mình.

Khi phát giác được bàn tay của Đường Tam đã bắt đầu xoa bóp ngực mình mãnh liệt hơn, Chu Trúc Thanh vừa ngượng ngùng lại vừa khát vọng.


Lúc này Chu Trúc Thanh cũng đang động tình không ngừng, nhiều năm qua thời khắc nào nàng cũng cảm thấy lo lắng bất an, không lúc nào có cảm giác an toàn cả, bây giờ được một soái ca che chở, cả người trở nên phấn khích quên mình, lúc này nàng không muốn suy nghĩ đến hậu quả của việc này nữa.

Gia tộc thì sao? Hôn phu thì thế nào? Nàng sẽ cho tên khốn kiếp Đái Mộc Bạch kia đội nón xanh luôn. Cho chừa cái tội bỏ trốn một mình, không mang theo nàng.

Lúc này, trong đầu nàng vang lên một giọng nói: “Ta muốn đem thân thể của mình dâng hiến cho hắn. Ta sẽ sinh cho hắn một đàn con, mười trai mười gái cho đủ một đội bóng luôn.”

Trước mắt Đường Tam là một thân thể tràn đầy sức sống thanh xuân, so với Tiểu Vũ với đôi chân dài thì nét nổi bật của Trúc Thanh chính là dáng người đẫy đà, ngực tấn công, mông phòng thủ.

Hai quả bưởi thì cứ phải gọi là to to to khiến cho Đường Tam trong lúc nhất thời không khỏi có chút nhìn si ngốc.

"Công tử… yêu thiếp đi~"

Âm thanh này của Chu Trúc Thanh vừa ngọt lại vừa nũng nịu, Đường Tam đâu còn nhịn được, thân thể hắn liền đè lên người nàng, dù có chút ngượng ngùng, nhưng Chu Trúc Thanh vẫn là phối hợp giang rộng đôi chân.

Lúc Đường Tam cấu véo đầu ti của nàng, hô hấp của Chu Trúc Thanh lập tức khẩn trương lên, đôi bầu vú trước ngực nàng nhấp nhô phập phồng, hơn nữa còn cực kỳ mẫn cảm, Chu Trúc Thanh kìm lòng không được thấp giọng rên rỉ lên.

Đường Tam thè lưỡi liếm vòng quanh đầu vú đẫy đà ấy, thỉnh thoảng còn dùng hàm răng cắn nhẹ một cái. Chu Trúc Thanh hai tay giờ ôm chặt đầu hắn, thân thể nhẹ nhàng run lên, lồng ngực phập phồng kịch liệt, một tiếng rên nhẹ khẽ phát ra:

"Ah..."

Tựa như gặp điện giật, hạ thể của nàng co rụt lại, lập tức bài tiết ra âm dịch, chảy xuống ga giường. Đường Tam tựa đầu dùng miệng ngậm lấy một bên đầu vú đỏ bừng, tay trái đưa xuống mò mẫm hạ thể của nàng, ngón giữa vuốt ve dọc theo hai mép âm hộ, Chu Trúc Thanh mặt đỏ bừng lên, hai đầu núm vú của nàng bây giờ đã vô cùng cương cứng.

Đường Tam mở to đôi mắt, hơi thở dồn dập, chăm chú nhìn xem khu vực tam giác thần bí của mĩ nhân, lông mu đen sẫm, thưa thớt thoạt nhìn thật đáng yêu, cái mông đầy đặn săn chắc. Hắn dí mặt lại gần, một mùi vị khai khai, hôi tanh của dâm thủy cùng mồ hôi của nữ nhân truyền vào mũi của hắn.

Chu Trúc Thanh động tình, khuôn mặt ửng hồng nhìn thấy cảnh này, nàng có chút thẹn thùng nói:

"Công tử... yêu thiếp~

Đường Tam âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, côn thịt cứng rắn đã không nhịn được, tay cầm dương vật đưa tới giữa hai chân nàng, qui đầu dừng tại cửa miệng âm đạo cọ lấy, đem hai mép nhỏ âm hộ như cánh hoa chậm rãi đẩy ra, quy đầu thuận thế tiến vào bên trong âm đạo, ngay lập tức thịt non mềm mại bao chặt lại, cảm giác sung sướng dị thường.

Chu Trúc Thanh cảm nhận được cây côn thịt siêu to khổng lồ, tiến nhập vào thân dưới của mình, liền ngửa đầu kêu "A….", đôi mi thanh tú nhíu lại.

"Đau không?"

Đường Tam ôn nhu hỏi.

"Không đau, chỉ là trym huynh... to quá!" Chu Trúc Thanh run rẩy nói.

Hạ thể của nàng truyền đến một hồi đau nhức, có chút tê dại, có chút khó chịu, có chút thoải mái. Đường Tam chờ nàng dần dần thích ứng thì mới tiếp tục đem cây côn thịt chậm rãi đẩy sâu vào, khi đến phía trước màng trinh của nàng thì mới dừng lại.

"Muội hãy thả lỏng. Lúc đầu thấy đau, lúc sau sẽ sướng!"

Lúc này thân dưới của Chu Trúc Thanh càng là trướng đến khó chịu, trong đầu nàng không dám tưởng tượng nếu cây côn thịt dọa người kia toàn bộ chui vào bên trong cái âm động của mình thì có thể hay không bị xé thành hai nửa.

Đường Tam hiểu rằng đau dài không bằng đau ngắn, hắn cắn răng, dùng sức nhấp hông, ngay lập tức đột phá màng trinh mỏng manh kia trực, tiếp xâm nhập đến trong hoa tâm của Chu Trúc Thanh…

"Á á á"

Chu Trúc Thanh đau đớn, cảm giác tựa như thân dưới bị một cây gậy nóng đâm vào, cái miệng nhỏ nhắn trầm thấp nghẹn ngào phát ra tiếng đau gọi mẹ, hai hàng thanh lệ nhịn chảy qua khuôn mặt, bộ dáng đáng thương làm cho người ta thương tiếc.

Đường Tam thì ngược lại, côn thịt bị âm đạo non mềm bóp chặt khiến cho hắn thoải mái đến nỗi hừ ra thành tiếng, mỗi lần lấy đi trinh tiết của một mỹ nữ lại là một lần hắn trở lên kích động.

Đường Tam bắt đầu nhấp hông, dương vật đâm thật sâu vào trong thân thể của Chu Trúc Thanh, một lúc sau nàng cũng bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ vui thích. Đường Tam một bên quan sát lấy thân thể nở nang của nàng, một bên điều chỉnh lấy lực đạo bảy phần sâu ba phần cạn, chậm rãi hưởng thụ khoái cảm từ cái âm đạo non nớt khít chặt mê người kia mang đến.

Chu Trúc Thanh bây giờ đã bắt đầu thích ứng, cảm giác đau nhức khi bị phá trinh trôi qua, dần dần chuyển thành ngọt ngào vui sướng.

Hồi sau Đường Tam chậm rãi thả động tác, côn thịt tại mỗi một lần ra ra vào vào đều trùng kích chính giữa hoa tâm, Trúc Thanh sướng quá, âm dịch ào ào chảy ra, mỗi một lần va chạm, Chu Trúc Thanh đều phát ra âm thanh rên rỉ mê người.

"Công tử... Thiếp thân... chết mất...! A… sâu quá... rồi... đến... đáy... rồi…a..! Thủng bụng... Thiếp mất ~"

Đây cũng đã là lần thứ ba Chu Trúc Thanh lên đỉnh, đôi mắt trắng dã của nàng trợn ngược lên, dớt dãi từ miệng chảy ra, bàn tay buông thõng xuống giường, toàn thân nàng run rẩy, một cỗ âm tinh ấm áp từ sâu trong hoa tâm phun ra tới, Đường Tam sáng khoái đến nỗi gầm lên một tiếng, tinh dịch bắn thật mạnh vào hoa tâm của nàng, nàng thì lại kêu to một tiếng, âm đạo siết chặt, tham lam hút lấy đống tinh hoa của Đường Tam.

Rút lấy cây côn thịt ra trong chốc lát, âm tinh như hồng thủy tràn ra khỏi âm đạo của nàng, xen lẫn tinh dịch trắng đục cùng với vài tia tơ máu của xử nữ.

Giờ thì Chu Trúc Thanh hơi thở cực kì mong manh, nàng tuy là sảng khoái đã đời, nhưng dâm lực trong cơ thể bị hao tổn nghiêm trọng, âm tinh xuất ra quá nhiều. Nếu không phải Đường Tam kịp thời thu trym thì giờ khắc này nàng đã tiết thân mà chết.

Chu Trúc Thanh chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, thân thể hư nhược không còn sức để nhúc nhích.

Đường Tam một lần nữa nhét côn thịt vào âm đạo của nàng, hôn một cái lên trán rồi mới ôm nàng đi ngủ.

Chu Trúc Thanh tràn đầy hạnh phúc, tựa vào ngực hắn. Lần đầu tiên trong đời, nàng có cảm giác an toàn đến thế.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.