Trở về truyện

Dâm Tu Hệ Thống - Chương 5: Thần Dược Cay Con Mắt, Suýt Nữa Bạo Thể!

Dâm Tu Hệ Thống

5 Chương 5: Thần dược cay con mắt, suýt nữa bạo thể!

“Hmm, cái này Kiếp Dâm Nguyền tạm thời chỉ có thể bỏ qua một bên, mặc dù rất muốn đem sư phụ ra thử nghiệm nhưng muốn làm cũng cần thu thập được nàng nước tiểu cùng lông mu, việc này quả thật là một nan đề.”

Vuốt cằm suy tư trong thoáng chốc, Lâm Chu liền đưa ra quyết định tạm thời để Bát Cấp Thượng Phẩm Nguyền Rủa này qua một bên, mặc dù công dụng rất mê người nhưng là có yêu cầu để thi thuật, tạm không nói đến việc lông mu, với một người tu tiên như Tiết Ngưng Sương thì nàng đã từ lâu có thể dễ dàng khống chế được việc bài tiết của thân thể mình rồi.

Mặc dù trong đồ lót của nàng có cố tình lưu lại dịch thuỷ, nhưng hắn cũng không thể cầm quần lót của sư phụ cố sức vắt lấy nước tiểu đi. Có khi vắt nát cả cái nội khố cũng không có được lấy một giọt.

“Đầu tiên liền phục dụng cái này thần dược đi, sau đó lại bắt đầu tu luyện Hoan Dâm Cường Sinh Công.”

Ý niệm vừa động, Lâm Chu trên tay liền xuất hiện lấy một gốc thảo dược toả ra khí tức chí dương chí cương nồng đậm lại tinh khiết đến mức kinh người.

“Cái.....cái hình dạng này.....”

Biểu hiện kinh ngạc rồi lại chuyển sang đen như đáy nồi bất chợt hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú của Lâm Chu. Hắn vốn dĩ bất ngờ vì khí tức chí dương toả ra từ gốc thần dược này, khiến toàn thân hắn sảng khoái vô cùng thế nhưng khi đưa mắt nhìn thấy hình dạng của gốc thần dược trên tay mình thì toàn thân Lâm Chu liền cứng đờ lại.

Lý do cực kỳ đơn giản, bởi vì gốc thần dược trong tay hắn có hình thù nói không quá là thật con mẹ nó cay mắt. Toàn thân một màu vàng nhạt lại mịn màng như da em bé, thân vừa dài vừa thon, cay mắt nhất phải nói đến phần gốc rễ, chỗ đó mọc ra hai khối to tròn bao xung quanh là các sợi rễ cây không quá dài.


“Đm, hệ thống ngươi đùa ta à? Thần dược kiểu quái gì thế này?”

Khóe miệng co giật, Lâm Chu mặt đen như đáy nồi không kiềm được tức giận cắn răng nói. Cái hình thù này, khác gì một thanh côn thịt đầy đủ từ thân pháo đến hai viên đạn không hả?

Thế nhưng mặc kệ Lâm Chu gào rống, hệ thống vẫn là không hề đáp lại một câu nào. Có vẻ như là câu hỏi này không nằm trong phạm vi cần trả lời của nó, điều này càng khiến hắn tức giận hơn, cái của nợ này rốt cuộc luyện hóa như thế nào?

“Ực......thật....thật là phải ăn sạch sao?”

Vội vàng mở lên lại bảng thông tin để kiểm tra, quả nhiên trên bảng thông tin về gốc Chí Dương Nguyên Căn này không biết từ lúc nào đã nhiều hơn một dòng phục lục giải thích cách luyện hóa gốc thần dược này.

Muốn luyện hóa nó cũng rất đơn giản, chỉ có một cách duy nhất, dù ngươi là tu sĩ hay người thường thì đều phải một miệng ăn hết sạch gốc thần dược này từ đầu đến đuôi. Sau đó vận chuyển công pháp luyện hoá là được.

Phương pháp cực kỳ đơn giản, nhưng nhìn đến hình dạng cay con mắt của Chí Dương Nguyên Căn. Lâm Chu thật sự là toàn thân da ga da vịt đều nổi lên, rùng mình liên tục, tâm lý đấu tranh giữ dội, không biết có nên luyện hóa gốc thần dược này không.

“Mẹ nó, liều!”


Cuối cùng, ánh mắt Lâm Chu liền hiện lên quyết tâm mãnh liệt, cắn răng khẽ gắt một câu. Một tay nâng cao lên Chí Dương Nguyên Căn, hai mắt hắn nhắm chặt, hô hấp trì trệ nín thở lại, hoàn toàn không dám nhìn hay ngửi lấy một chút mùi hương nào từ cái thần dược khốn nạn này.

Miệng há to, Lâm Chu quyết đoán một phát cắn xuống bắt đầu điên cuồng nuốt vào từng ngụm từng ngụm của gốc thần dược trên tay mình một cách nhanh chống.

Không đến vài phút đồng hồ thì trên tay hắn đã hoàn toàn sạch sẽ không còn bất kỳ thứ gì dù chỉ là một cọng rễ. Nhưng kèm theo đó, sắc mặt của Lâm Chu cũng khó coi như cha mẹ vừa chết.
Không phải là Chí Dương Nguyên Căn vị đạo tệ đến mức nào, nó chỉ nồng nặc một mùi thuốc bắc. Thế nhưng vừa nhai một cái là trong đầu Lâm Chu lại nghĩ tới cái hình dạng trời ơi đất hỡi của nó, làm hắn suýt thì ói ra, may mắn cuối cùng vẫn là nhẫn nhịn được, nuốt hết xuống bụng.

“Oanh!”

Ngay khi một ngụm cuối cùng của Chí Dương Nguyên Căn vừa được Lâm Chu nuốt xuống, dị biến lập tức liền phát sinh. Chỉ thấy cơ thể của Lâm Chu đột ngột toả ra ánh sáng chói mắt, khí tức chí dương chí cương mãnh liệt toả ra tứ phương tám hướng khiến cả đình viện rung động không ngừng.

Lâm Chu lúc này chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng bừng như thể trong người hắn đang có hàng ngàn, hàng vạn, thậm chí là vô số cái mặt trời va chạm nhau rồi nổ tung sinh ra nhiệt lượng và năng lượng có thể dùng từ kinh thiên khiếp địa để hình dung.
Da thịt của hắn bắt đầu sinh ra từng vết rạn nứt, toàn thân căng tròn như sắp bạo thể đến nơi vậy. Tất nhiên là với một cơ thể phàm nhân như hắn thì làm thế nào có thể chịu nổi năng lượng ẩn chứa trong một gốc thần dược vượt qua cả Cửu Phẩm.


Khi nãy vì quá cao hứng nên Lâm Chu đã hoàn toàn quên mất việc này, đến lúc này khi sắp bạo thể thì đã muộn.

“Không lẽ ta phải chết ở đây sao?”

Hai mắt dần dần mờ đi, Lâm Chu trong lòng liên tục tự mắng bản thân ngu xuẩn, cơ bản như thế vấn đề mà cũng quên mất. Hiện giờ hắn đã tới biên giới bộc phát, dù Tiết Ngưng Sương có xuất hiện cứu giúp thì cũng là thập tử vô sinh.

“Keng, xác nhận thấy ký chủ nhận được nguy cơ ảnh hưởng tới tính mạng. Hệ thống đặc cách cho ra lời khuyên: Tu luyện công pháp Hoan Dâm Cường Sinh Công.”
Đúng ngay thời khắc sinh tử này, âm thanh như tiếng mẹ ru của hệ thống lại chợt vang lên trong đầu Lâm Chu khiến hắn lấy lại một chút nhận thức, mặc kệ cơn đau bất chấp ra lệnh.

“Hệ thống, cho ta sử dụng Hoan Dâm Cường Sinh Công!”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.