Trở về truyện

Dâm Dục Chàng Trai 17 Tuổi - Chương 23: Chạy Trốn Thất Bại

Dâm Dục Chàng Trai 17 Tuổi

23 Chương 23: Chạy trốn thất bại

Còn về phía Khang và Vĩ, trong lúc này họ đang ở phía sau sân vườn. Hai anh bạn của chúng ta vẫn chưa hề nhận ra sự nguy hiểm sắp đến. Vì thấy mọi thứ vẫn đang diễn ra khá thuận lợi theo kế hoạch đã tính trước. Khang đi phía trước, còn Vĩ thì theo ngay đằng sau, hai thằng núp hết chỗ này tới chỗ kia để đảm bảo không ai nhìn thấy. Mãi một hồi lâu mới tìm ra được cái cánh cửa ở tít phía sau vườn. Một bước tường rào chắn rất cao, ở giữa có một cánh cửa nhỏ đã bị khóa chặt bằng một cái ổ khóa to. Móc trong túi cái chùm chìa khóa đã được anh Mạnh đưa lúc nãy ra thật nhanh chóng. Lúc này khá gấp rồi vì sợ thằng gát cổng lại trở ra bất thình lình thì toi, nhưng mà càng rối trí hơn khi mà chùm chìa khóa này có hơn một chục cái chìa, không biết được cái nào mới mở được ổ khóa của cánh cửa này đây. Khang đành phải thử từng cái từng cái một mà thôi.

Khang phân công cho Vĩ đứng quan sát trong lúc cậu ấy cố gắng mở khóa. Chìa thứ nhất không phải, chìa thứ hai không phải, cái thứ 3 cũng không….Thôi chết rồi chìa nào mới đúng đây. Vĩ thì cứ đứng kế bên mà nói:

-“Được chưa Khang ? Xong chưa nhanh nhanh đi. Tôi sợ quá.”

-“Tôi đang cố đây, bình tĩnh xíu đi !”.

-“Nhanh tay lên chút được hông. Tôi sợ thằng canh cổng hồi nãy quay lại lắm rồi !”.

-“Ừ, biết rồi. Mà đang chưa tìm được chìa khóa đúng đây nè…”.

Vĩ thì cứ lóng ngóng lo lắng, còn Khang thì tay run run mà thử hết chìa này tới chìa kia…. Công nhận càng hồi hộp thì mồ hôi tay cậu ra càng nhiều, cầm mấy cái chìa khóa nhỏ nhỏ mà cứ tuột lên tuột xuống, bực cả mình…

Rôi mãi một hồi sau, khi mà Khang cũng thử tới những cái chìa khóa cuối cùng thì … “TÁCH”. Cái tiếng ổ khóa đã bung mở ra được rồi. Khang mừng trong bụng kinh khủng. Liền khều khều Vĩ:


-“Ê…Ê…Ê … Mở…mở được rồi nè Vĩ”.

-“Trời ơi ! Hay vậy, mừng quá đi !”.

-“Bây giờ mình tháo cái ổ khóa xuống, rồi mở cửa ra là ra được bên ngoài rồi. Lúc đó nhớ chuồn liền nha !”.

-“Ừ… Tôi biết rồi. Vậy mở ra nhanh thôi nào. Thoát rồi Khang ơi, hihi !”.

Khang cẩn trọng kéo cái ổ khóa đặt xuống đất một cách nhẹ nhàng để không làm phát ra tiếng động. Bây giờ chỉ còn việc mở toang cánh cửa này thôi là Khang sẽ có được sự tự do rồi. Với ánh mắt mừng rỡ, Khang nhìn Vĩ rồi nói:

-“Bây giờ tôi đếm đến 3 là hai tụi mình cùng kéo cái cửa này ra rồi tháo chạy thật nhanh nha Vĩ !”.

-“Ừ, ok ông đếm nhanh đi …”.

-“1 …… 2 ……. 3….. Mở ra nè !”.


Cánh cửa được Khang và Vĩ mở bung ra rồi. Nhưng cũng là lúc này, ánh mắt hớn hở trên gương mặt của chàng trai trẻ cũng nhanh chóng bị vụt tắt. Thay vào đó là một sự hốt hoảng đến kinh hồn !

Trước mặt cậu lúc này là một gương mặt vô cùng quen thuộc và ám ảnh không ai khác đó lại chính là thằng Hào. Chẳng biết nó đã đứng sẵn phía sau cánh cửa này lúc nào, giống như trực chờ Khang ló mặt vậy. Phía sau lưng nó là 2 thằng cảnh vệ gương mặt căng thẳng và hung dữ vô cùng. Đôi chân của Khang bỗng nhiên trở nên run rẫy và không còn có thể cử động. Ôi không thể nào, kiểu vậy là chết thật rồi !

Thằng Hào nói:

-“Muốn đi đâu đấy cậu nhóc ? Định dắt nhau bỏ trốn à ? Đâu có dễ như vậy ! hahaha”.

-“Anh…. Tại sao anh ở đây chứ…..”.

-“Bất ngờ lắm phải không nào ? Thôi từ từ rồi mày biết. Còn bây giờ thì anh phải đưa 2 tụi mày vào để cho ông Minh xử lý gấp rồi ! Làm mấy trò vô ích này làm chi không biết. Bắt tụi nó lại ngay cho tao !”.

Khang đứng ngớ người vẫn còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì hai thằng cảnh vệ phía sau lưng của Hào lao tới túm chặt lấy cổ áo của cả hai đứa rồi lôi đi. Bọn chúng lại kéo Khang trở về phía trong biệt thự. Cậu bạn vừa cố những bước chân đầy gượng ép vừa tức tối trong bụng vì kế hoạch khá cẩn trọng và còn có sự giúp đỡ của anh Mạnh mà không hiểu sao vẫn thất bại ở phút chót thế này. Điều đó cho thấy để thoát khỏi bàn tay của gã Minh đúng là không có dễ dàng mà. Bầu trời u ám lại bủa vây bên ngoài căn biệt thự như cái nhà giam này. Cũng giống như những niềm hi vọng đang bị vùi dập của Khang lúc này vậy.


Khang bị lôi lên phòng của ông Minh. Và đó cũng là lúc Khang đã phải sốc thêm lần nữa khi chứng kiến những gì vừa xảy ra trong căn phòng ấy. Đây là lúc 2 cậu trai và anh Mạnh lại chạm mặt nhau. Thế nhưng cái hoàn cảnh lúc này thật khó xử cho cả đôi bên rồi. Người thì còn nằm la liệt trên sàn nhà, xung quanh đầy những vệt tinh khí dâm dục, áo quần bị xé đến rách nát, mình mẫy đầy những vết thương, vết bỏng, đến cả con cặc hòn dái cũng bị phơi bày ra lồ lộ trước mắt bao người. Còn người thì lại bị khống chế, bị siết chặt tay chân muốn giãy giụa cũng không nổi nữa và còn chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đến với mình đây.

Khang nhìn anh Mạnh nằm lăn lóc như vậy bằng gương mặt hết sức bàng hoàng, trố mắt run tay khi nhìn người anh tốt bụng cũng chỉ vì muốn giúp đỡ cho mình mà phải hứng chịu sự đau đớn. Anh ấy cũng ngước mặt nhìn Khang mà nhăn mặt, lắc đầu một cách bất lực. Khang dường như đã hiểu mọi thứ đã thật sự thất bại, cậu vô cùng hổ thẹn vì làm cho anh ta bị ra nông nổi thế này.

Lúc này, ông Minh vẫn còn đang ngồi xổm kế bên chỗ anh Mạnh sau trận làm nhục thân xác của anh ấy. Thấy tụi Khang đã được dẫn tới phía trước, ông đưa tay vỗ vỗ vào mặt của anh Mạnh như một lời cảnh cáo sau cùng. Rồi ổng từ từ đứng dậy. Bộ quần áo của ổng hiện giờ đang xốc xếch cả lên. Hàng nút áo chưa kịp cài, cái khóa quần cũng còn mở toang lấp ló con cặc vừa lâm trận và chùm lông đen rậm rạp bên trong. Ông để nguyên trạng thái như vậy mà bước từng bước chậm rãi, với gương mặt đểu cán và ánh mắt đầy sự nguy hiểm đang hướng về phía của Khang.

Khang và Vĩ bị bắt phải quỳ gối xuống ngay phía trước cửa và cúi gầm mặt xuống đất. Ông Minh đã bước lại gần, ổng đứng thẳng người phần hạ bộ như sắp chạ m vào đầu Khang vậy. Rồi ông ta nói:

-“Hai cậu học trò cưng của thầy … Tối rồi mà còn đi đâu vậy hả ???”.

Nghe ổng gọi là “trò cưng” bằng cái giọng điệu vừa nhẹ nhàng vừa đanh thép làm Khang sởn cả da gà. Tất nhiên chỉ là nói mỉa mai mang hàm ý cảnh cáo của ông ấy mà thôi. Làm cho Khang bắt đầu run sợ và không dám đáp lại lời nào. Nhưng ổng vẫn tiếp tục nói:

-“Các em hư lắm có biết không hả? Chỉ cần ngoan ngoãn, nghe lời thì ở đây thầy đâu có làm gì mấy tụi em. Mắc mớ gì phải tìm cách trốn chạy ? Chỉ tốn công thôi hà. Đã vậy, còn nghe theo lời chỉ dẫn của thằng ngu này. Cái mạng của nó còn giữ chưa xong nữa mà mấy em !!!”.

Những lời nói ấy chẳng khác nào sự đe dọa tâm lý đối với Khang. Làm cho cậu bạn càng căng thẳng hơn, điều mà Khang lo lắng nhất lúc này là sợ họ sẽ làm tổn hại tới Vĩ mà thôi. Ông Minh cố ý đứng sát vào Khang hơn, đưa tay kéo mặt cậu cho ngẩn lên, làm cho mặt của Khang ụp hết vào háng của ổng, một vài vệt tinh trùng còn dính trên quần tây của ông ta làm Khang thấy ướt ướt trên mặt mình. Ông Minh cố dí đầu Khang vào chỗ hạ bộ của ổng, nhưng Khang cố sức quay mặt sang một bên để tránh né hành động dâm ô, gạ gẫm của ông ta.

-“Ơ… coi kìa… Sao vậy ? Sao tự nhiên chê cặc rồi ? Cứ thoải mái đi, có gì mà căng thẳng. Đúng là bình thường đứa nào dám bỏ trốn thì khi bắt lại được sẽ cho ăn đòn sống chết đấy chứ không yên đâu . Nhưng mà hôm nay thì thôi, đừng sợ, thầy cũng đâu có ý định sẽ đánh đập, hành hạ gì em nữa đâu mà lo. Bởi vì bây giờ nhóc con đang là món hàng đắt giá của ta rồi mà… Đâu thể làm trầy xước, hay hỏng hốc chỗ nào thì sao mà bán có giá cho được phải không. Thôi được rồi, tụi bây đem hai thằng này đi tắm rửa cho sạch sẽ đi. Rồi nhốt vô 2 phòng riêng cho tao. Khuya nay, khách hàng lại đến tao còn giao cho người ta nữa đấy. Dù sao cũng sắp cho xuất chuồng rồi, cũng chả rảnh mà đánh đập làm gì cho mệt. Còn cái thằng Mạnh, tạo phản này đem nhốt nó xuống tầng hầm cho khuất mắt tao giùm cái đi.”

Ông Minh ra lệnh cho mấy thằng tay sai, rồi ổng quay lưng bước vào bàn làm việc mà ngồi xuống tiếp tục thảng nhiên nhâm nhi ly trà nóng như chưa hề xảy ra chuyện gì. Trong lúc đó, Hào bước vào để lôi anh Mạnh ra ngoài và cái lúc anh ấy được kéo ngang mặt Khang, ảnh đã cố nhìn chăm chăm vào mắt cậu rồi như cố nói một điều gì đó. Khang chỉ kịp nhìn khẩu hình miệng và vài âm thanh bập bẹ của anh ấy có vẻ như là: “Em…em hãy coi chừng ….”.

Dường như anh Mạnh đang muốn cảnh báo một điều gì đó với Khang, nhưng rốt cuộc đó là gì chứ ? Và khi còn chưa kịp nói hết câu thì anh ấy đã bị thằng Hào lôi đi một cách mạnh bạo không thương tiếc, thật sự rất là tội nghiệp.

Rồi sau đó, Khang và Vĩ được dẫn đi tắm rửa sạch sẽ thơm tho, cho mặc bộ đồ học sinh nam nhìn cũng lịch sự, ngon lành. Nhưng mà sau khi cho tắm táp, thay đồ xong thì mỗi đứa bị nhốt riêng một phòng. Chắc có thể họ sợ để 2 đứa ở chung với nhau lại bàn chuyện bỏ trốn lần nữa. Thì lại mất công đi tìm.


Khang nằm trong phòng mà thở dài ánh mắt đầy những lo âu. Không biết một chút nữa đây cái gì sẽ xảy ra nữa đây. Chưa bao giờ Khang thấy nhớ nhà, nhớ những phút giây tự do, thoải mái hết sức bình thường trong gia đình của cậu. Thèm cảm giác được gặp lại mấy người bạn ở cái ngôi trường thân yêu, nơi đúng nghĩa là một môi trường để học tập thật lành mạnh với bạn bè thân thiết và thầy cô hiền hậu, ấm áp. Chứ không giống như ở cái nơi đây, Khi mà tiếng gọi thầy-trò nghe sao ám ảnh và kinh khủng vậy. Có khi nào chỉ một lúc nữa thôi thì Khang sẽ phải chia ly với cậu bạn Vĩ, người mà Khang đang thật sự dành sự quan tâm và tình cảm nhiều nhất lúc này. Nếu điều đó thật sự xảy ra thì sẽ vô cùng khủng khiếp đối với Khang.

Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi, tầm khoảng mấy tiếng đồng hồ sau. Lúc đó chắc cũng tầm 10 giờ tối. Cửa phòng của Khang vang lên tiếng lạch cạch, có người mở khóa cửa từ bên ngoài. Đó là người của ông Minh đến để gọi Khang ra ngoài và tất nhiên lý do là để gặp lại ông khách hồi sáng, vì bây giờ ổng đã quay lại để xem Khang đã ngoan ngoãn hơn chưa. Nhận thấy, nếu còn ở trong căn biệt thự với sự giám sát khắt khe của ông Minh, cơ hội để Khang tẩu thoát gần như là bằng 0. Khang suy ngẫm lại, có khi mình chịu thiệt một chút, ngoan ngoãn một chút biết đâu sẽ có cơ hội thuận lợi hơn thì sao nhỉ.

Nghĩ như vậy trong đầu, Khang cũng đi theo xuống sảnh bên dưới. Lúc xuống tới thì Khang thấy thằng cha khách mà Khang cắn con cặc hồi sáng nay đã quay lại rồi nè, ông ấy đang ngồi chiễm chệ trên ghế sofa ở phòng khách, ngồi đối diện là ông Minh và có cả Vĩ cũng đã bị dẫn xuống đó ngồi trước rồi, nhìn cậu ta lúc ấy thật đáng thương. Mà cũng phải công nhận ông này cũng chịu khó và kiên nhẫn ghê chứ. Bị Khang làm một vố như vậy mà vẫn hứng thú, ham muốn sở hữu Khang cho bằng được vậy.

Khác với những hành động có phần kích động ban sáng. Giờ đây, khi xuất hiện trước mặt ông khách. Khang đã cố gắng chủ động tỏ ra vẻ thân thiện, hiền lành hơn. Vừa bước xuống cầu thang, vừa nhìn ổng vừa nở một nụ cười đầy thiện cảm. Và dường như cái nụ cười thiên thần của một cậu thiếu niên trẻ tuổi tràn đầy năng lượng như tỏa nắng làm cho thằng cha mê mẩn rõ ra.

Ngồi xuống trước mặt ông ta, Khang cúi đầu chào hỏi lịch sự hơn, khiến cho ông thầy Minh và cả Vĩ ngồi kế bên cũng khá là ngạc nhiên.

-“Dạ, xin chào ngài. Con tên là Khang. Rất vui được gặp lại. Và thành thật xin lỗi vì chuyện không hay hồi sáng !”.

-“Wow, công nhận thầy Minh huấn luyện kiểu gì mà giỏi ghê hé. Mới đó mà biết lễ phép, ngoan ngoãn quá rồi nè. Được à. Haha”.

-“Dạ, tại lúc sáng con chỉ tính giỡn chút để tăng kích thích. Ai ngờ hơi quá. Cho con xin lỗi lần nữa ạ.”

-“Ừm, thôi được rồi cũng không sao. Cặc ta cứng như thép ấy mà, dù hơi đau rát tí mà suy nghĩ lại được cái miệng ham muốn của em hành hạ xíu cũng phê ghê đó. Ta chấm nhóc rồi, đẹp trai, tướng ngon và có cá tính. Về ở với ta đi, hầu hạ, phục vụ cho ta, ta sẽ cho bú cặc ta mỗi ngày luôn chịu không nè. Hahaha”.

-“Hì..hì…”. Khang cố cười gượng cho hắn ta vui.

-“Ừ mà ta quên giới thiệu, ta tên là A-Nông gốc người Hoa, nhưng sống và làm ăn ở Việt Nam cũng lâu rồi. Mà năm nay ta mới có 52 tuổi cũng chẳng hơn em bao nhiêu đâu. Thôi kêu… Anh em đi cho nó tình cảm. Chứ em cứ kêu ông ông, nghe nó khoảng cách quá đi.”

-“Dạ tại năm nay con mới có 17 tuổi thôi, kêu vậy nghe hơi ngại ngại ạ”.

-“Vậy hả, ngại à ? À… Vậy hổng thôi kêu là Daddy đi cho nó thân mật chịu hông nè, hihi”.

-“À dạ, nếu ông muốn kêu vậy thì con kêu theo cho ông vừa lòng ạ”.

-“Cái gì mà ông ? Đâu kêu lại cái cho ngọt ngào coi…”.

-“À,… con biết rồi ạ, Daddy !”.

-“Hahaha, đó kêu vậy coi phải được quá hông nè. Nói nghe nè, Con về nhà ở với Daddy đi, ta lo cho con không thiếu gì đâu. Chỉ cần con ngoan ngoãn, phục tùng ta. Chiều chuộng chuyện giường chiếu cho ta sung sướng, đê mê hàng ngày là được. Thấy Daddy có tuổi vậy chứ Daddy còn sung lắm đó nhe. Hahaha.”

-“Dạ, Daddy khỏe vậy à ? Hihi”.

-“Chứ sao nữa con. Daddy hả, mà đụ là một đêm 4,5 hiệp còn nổi. Mà có hổng nổi Daddy uống thuốc cường dương vô chơi với con cả đêm lẫn ngày còn không biết mệt đâu. Nhìn con trai trẻ, tướng tá đô con, khỏe khoắn vậy nói thiệt ta cũng thèm nhỏ vãi từ hồi sáng lúc gặp con rồi. Phải hồi sáng con ngoan ngoãn liếm cặc cho Daddy là Daddy hốt con rồi. Chứ đâu đợi tới giờ nè.”

-“Dạ, con hiểu rồi ạ. Con sẽ cố gắng phục vụ Daddy !”.

-“Ừa, Dễ thương vậy đó phải giỏi hông. Lát về Daddy cho liếm trứng dái Daddy nha. Con giả làm chó như hồi sáng vậy đó, chỉ cần sủa vài tiếng là Daddy biết con thèm cặc, thèm dái sẽ cho con bú mút liền hà. Hahaha. Của Daddy ngon dữ lắm à nhe, ăn thử coi chừng ghiền à.”

Công nhận mấy lời nói ve vãn, gạ tình của thằng cha bóng già A-Nông này làm cho Khang nghe mà cảm thấy cực kỳ buồn nôn và nổi da gà từng đợt. Cái bản mặt già khú đế mà còn mê trai trẻ đáng tuổi con mình. Đầu tóc hói muốn hết, da dẻ nhăn nheo, bờ môi thâm xì và thừ lừ như miếng thịt bò thối, lại còn thêm bộ răng khập khiểng không đâu vào đâu. Ánh mắt nhìn thấy trai là láo lia láo lịa như muốn ăn tươi nuốt sống liền. Muốn hết xí quách rồi vậy mà nói câu nào ra cũng làm như là mình còn trai tơ ngon lành dữ lắm vậy đó. Tởm kinh khủng.

Ngồi cố gắng trò tiếp chuyện với ổng một hồi lâu. Càng lúc ổng càng mê mẫn Khang hơn và xem cậu như một thằng nhân tình trẻ. Ổng tỏ ra vui mừng vì sắp có được Khang. Trước thái độ chịu hợp tác của Khang như hiện giờ làm cho ông thầy Minh cũng gật gù khoái chí. Ông khách quá hài lòng, nên chấp nhận giao dịch với ông Minh một khoản thù lao cho ổng khá là lớn, rất nhiều tiền nhưng tất nhiên Khang không có một đồng nào trong đó cả. Ông Minh nhìn thấy tiền là mắt sáng rỡ. Người thì ngắm tiền, đếm tiền, người ngắm con mồi sắp săn được của mình. Chỉ có Khang là chẳng thấy vui vẻ gì trong lòng, nhưng phải cắn răng chịu đựng.

Và như thế, Khang đã ngậm ngùi chấp nhận cho cuộc trao đổi của ông Minh. Còn về phía Vĩ, ông Minh nói rằng cũng đã có một người khách hàng đặt cọc rồi. Và họ sẽ đến đón cậu ấy đi một nơi khác thật xa chỉ vào sáng sớm ngày mai thôi. Khang nhìn sang Vĩ với ánh mắt đượm buồn. Hai đứa cứ nhìn nhau đầy những lưu luyến. Họ đang phải chuẩn bị tin thần cho một cuộc chia ly và không biết có còn một cơ hội nào để mà gặp lại hay không, chứ đừng nói tới việc tình cảm này liệu có được giữ gìn.

Mọi việc đã xong, bây giờ Khang sẽ theo ông khách ấy ra xe hơi của ổng đang đậu sẵn ngay phía trước sân. Khang từ từ bước lên xe mà vẫn không quên ngoái lại phía sau lưng nhìn Vĩ thêm lần cuối cùng. Cơn mưa rào đêm nay lại một lần nữa xào xạc, ngoài trời gió lạnh từng đợt lại lần nữa không muốn buông tha cho những tâm hồn sắp chết cứng vì sự lạnh giá này. Cái cảnh tượng ấy, thật sự đem đến một cảm giác xót xa cho cuộc chia ly này, và nó đang vô tình làm Khang muốn rơi nước mắt, dòng lệ đã rưng rưng trên đôi mắt của chàng trai trẻ mất rồi…

Trong khi đó, anh bạn Vĩ cũng đứng phía sau dõi theo Khang với bao nhiêu niềm tiếc nuối. Chiếc xe ấy bắt đầu lăn bánh, chở Khang về một khoảng bóng tối vô định ở phía trước. Hình ảnh của Vĩ đằng sau nhỏ dần, nhỏ dần rồi tan biến theo những tuyệt vọng đang cố bóp nát trái tim đầy đau đớn của Khang trong cái phút giây ngắn ngủi này.

Tại sao ông trời lại dành nhiều sự trớ trêu lên tình cảm vụn dại và ngây ngô nhưng thật sự rất chân thành của Khang đến như vậy chứ ?

Dẫu biết rằng chọn cách thoát khỏi nơi đây là chỉ để nuôi một hi vọng về cái gọi là tự do và hạnh phúc. Nhưng chỉ mong sao duyên số sẽ đủ lớn để có thể tác hợp hai trái tim nhỏ bé này !

Trên chiếc xe đang chở Khang lúc này. Ở phía trước là một anh tài xế riêng của thằng cha bóng già, anh ấy đang tập trung lái xe, còn Khang thì ngồi ở hàng ghế sau kế bên cạnh là chính ông khách. Vừa đi, ổng vừa cố ngồi bắt chuyện với Khang, cũng vẫn là mấy câu nói gạ gẫm, đưa đẩy không biết ngại miệng của một thằng bóng già hám trai tới nước rồi, thế nhưng Khang cũng chẳng thèm để ý tới.

Ban đầu thì ổng chỉ đặt tay lên đùi nhưng sau đó hắn ta tiếp tục những hành động như là mơn trớn, vuốt ve khắp thân thể của Khang chủ yếu tìm cách kích dục cậu ấy. Mặc dù chưa dám phản kháng mạnh, nhưng Khang cũng cố tìm cách tránh né. Tuy nhiên, điều đó không làm gã ta dừng lại mà thậm chí còn cố tình làm những trò lố lăng hơn, hắn lòn tay xuống phần hạ bộ của Khang mà bóp bóp, rồi còn bạo tay kéo luôn khóa quần của cậu ấy xuống để mò cu. Xoa tới xoa lui liên tục làm con cặc Khang bị cửng lên theo phản xạ tự nhiên, rồi tiếp đến ông ta móc nguyên con cặc Khang lòi đầu khấc ra từ khóa quần.

Nhìn thấy đầu cặc lõ đang lộ ra trước mắt là gã này như không thể nhịn nổi cơn thèm nữa, liền cúi xuống mà mút đầu cặc Khang chụt chụt liên hồi ngay ở trên xe, mặc kệ cho anh tài xế đang còn ngồi lù lù ở phía trước. Nhưng anh ấy tỏ ra một vẻ dửng dưng, không hề quan tâm giống như đây là một chuyện xảy ra thường ngày của thằng cha A-Nông dâm dục này vậy.

Chiếc xe lao đi vù vù trong đêm tối cũng một lúc đã khá lâu. Như vậy, Khang thật sự đã thoát khỏi căn biệt thự ám ảnh ấy một đoạn rất xa rồi. Trong lòng cũng nhẹ nhõm đôi chút, chỉ có điều suốt chặng đường đi, Khang phải ngồi gồng mình chịu trận mà đưa con cặc ngon lành của mình cho cái miệng đầy kinh tởm của gã khách bú mút không ngừng nghỉ. Con cặc tội nghiệp phải chịu hi sinh chui đầu vào cái nơi dơ bẩn mà nó không hề có hứng thú chút nào, chẳng qua là để tìm lấy cơ hội tẩu thoát cho người cậu chủ đáng thương của nó.

Liệu rằng số phận của Khang sẽ ra sao .....

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.