Trở về truyện

Dâm Dục Chàng Trai 17 Tuổi - Chương 28: Chạy Thoát

Dâm Dục Chàng Trai 17 Tuổi

28 Chương 28: Chạy thoát

Khang cố sức chạy thật là nhanh ra phía đầu hẻm, lúc đó nhìn lại thì mới để ý. Trên người Khang chỉ đang mặc duy nhất cái quần đùi lấy vội khi nãy, không mặc áo, thậm chí bên trong còn không có cả quần xì. Có vài người ngoài đường thấy bộ dạng kỳ lạ của cậu mà cứ đứng nhìn nhìn kiểu khó hiểu. Nhưng mà Khang không còn thời gian để chú ý tới mấy cái đó. Vì nếu chậm chân cậu có thể bị tóm cổ lại bất kỳ lúc nào.

Rồi bỗng nhiên, lúc đó ở một quán nhậu gần cái hẻm mà cậu vừa chạy ra có 2 gã đàn ông say sỉn lời qua tiếng lại gì đấy rồi lao vào đánh nhau tới tấp, chửi bới um sùm, đập đồ bốp bốp. Mọi thứ trở nên náo loạn và mọi người đổ dồn ánh mắt hóng hớt vào hai thằng cha đó, không ai còn thèm để ý tới một cậu nhóc như Khang. Cuộc ẩu đã ầm ĩ đến nổi làm cho mấy anh công an đang đi tuần gần đó cũng phải chạy lại để can ngăn, giải quyết tình hình.

Tận dụng sự hỗn loạn đó, Khang cố gắng đi ra ngoài đường lớn, hòa lẫn vào dòng người cho khuất dạng rồi ráng bước đi, bước đi thật là nhanh để cho xa cái hẻm vào nhà tên A-Nông ấy. Cứ đi mãi, đi mãi một lúc đến trước một cửa hàng tiện lợi thì Khang mới nhìn thấy có một chiếc xe Taxi đang đậu ở đó, bên trong có một chú tài xế trung niên đang ngồi bấm điện thoại. Khang mới nhanh chân chạy lại gõ cửa để nói chuyện với chú tài xế ấy một cách khá gấp gáp:

-“Chú ơi ! Chú ơi !”.

-“Gì vậy nhóc ?”.

-“Dạ, con… con muốn đi Taxi”.

-“Nhóc đi đâu ?”.

-“Dạ con muốn đến địa chỉ này …….”.


Khang đọc địa chỉ nhà của cậu ấy cho chú tài xế, nhưng mà ông giật mình nhìn cậu khá ngạc nhiên.

-“Cái gì ? Tận chỗ đó hả, xa dữ vậy ? Giờ khuya lơ khuya lắc chú tính nghỉ không nhận cuốc nữa rồi. Có nhận thì nhận gần gần đây thôi chứ đi xa vậy sao chú đi được !”.

-“Dạ, con xin chú ! Chú làm ơn giúp con với ! Con đang gấp lắm ! Xin chú mà chú ơi, hic…”.

Đang lúc nguy cấp mà thấy chú tài xế lại có ý muốn từ chối. Khang chấp tay cầu xin ông ta với một vẻ mặt đầy tội nghiệp. Nhưng chú tài xế liếc nhìn từ đầu đến chân Khang với vẻ mặt đầy nghi ngại điều gì đó, rồi chú nói:

-“Làm gì giờ này mày còn ở đây, mà lại muốn đi xa vậy? Rồi ra đường mà bộ dạng gì kỳ cục vậy ? Có phải người đàng hoàng không ? Tao là tao sợ ba cái thằng xì ke, lang thang, bụi đời này kia không có tiền mà đòi đi xe lắm nhe. Rồi tính cướp xe tao hả gì !!!”.

Đúng là khổ luôn, chắc cái thái độ hớt ha hớt hãi, cộng thêm trên người hiện giờ chỉ có cái quần tà lõn ngắn mà chú tài xế này khá cảnh giác với Khang. Chắc ổng hay xem tin tức, thời sự dữ lắm đây nên nhìn ai cũng ra kẻ xấu. Khang phải đứng núp ló giải thích cho ổng một hồi:

-“Dạ không … không phải chú ơi, đừng nghĩ vậy tội con. Con bị đi lạc, bị người ta bắt chú ơi. Giờ con muốn về nhà. Chú làm ơn chú thương con chú giúp con đi chú. Không thôi là chết con luôn chú ơi !!! Huhu”.

Khang vừa nói vừa mếu máu như muốn khóc tới nơi. Thấy Khang cầu xin đến vậy một hồi sau ổng mới mũi lòng mà cho Khang lên xe đi. Lúc ngồi được lên chiếc Taxi, Khang mới thở phào được một chút. Cậu hối chú tài xế chạy đi cho nhanh nhanh ra khỏi khu này chứ không lỡ bị phát hiện ra thì nguy to nữa.


Quay lại nhìn ở phía sau lưng, người ta ai nấy vẫn còn la cà nhậu nhẹt, hóng hớt vụ đánh lộn, mọi thứ vẫn khá là ồn ào, nhộp nhịp, chẳng ai để ý đến Khang. Tạm thời vẫn chưa thấy có điều gì bất ổn cả. Và cứ thế, chiếc taxi chở Khang từ từ lăn bánh rời đi rồi hòa lẫn vào dòng xe cộ tới lui đang chạy ngoài đường đêm đó.

Và rất may mắn, lần này cậu trai đã có thể rời khỏi cái khu nhà của gã bóng già ấy một cách lặng lẽ và khá là suôn sẻ. Chiếc xe vào đường cao tốc rồi chạy vù vù đi trong đêm, sau đó thì lại rẽ hết đường bên này tới đường bên kia. Xe cộ ngoài đường cũng dần dần thưa thớt vì trời đã khuya hẳn đi rồi, Khang tiếp tục đi qua những nẻo đường lạ lẫm. Cậu ngồi co người lại trên ghế phía sau vì nhiệt độ trên chiếc xe khá lạnh lại thêm ngoài trời đang dần về đêm còn Khang vẫn đang để người trần thì làm sao mà không rét buốt cho được. Tay Khang đã lạnh run rồi mà vẫn không dám kêu chú tài xế vì lúc này Khang chỉ mong chú ấy thật tập trung mà lái xe đi cho thật nhanh.

Rồi cũng gần cả tiếng đồng hồ sau, Khang bỗng nhiên hớn hở trên gương mặt, bởi vì lúc này cậu dường như đã nhận ra được con đường phía trước có vẻ rất là quen thuộc. Nhìn kỹ lại một chút, Khang vô cùng mừng rỡ khi phát hiện ra đó chính là con đường mà hàng ngày Khang đạp xe đến trường học đây chứ đâu. Điều đó có nghĩa là cậu trai sắp về đến nhà rồi. Cậu sung sướng đến suýt khóc. Chỉ có ai từng bị đi lạc hoặc bị rơi vào một hoàn cảnh nào đó khiến mình không được trở về nhà sau một khoảng thời gian thì mới hiểu được cái cảm giác được trở về chốn thân quen từ một nơi xa lạ nó hạnh phúc và ấm cúng đến nhừng nào.

Cũng thật là may mắn khi lần này được sự giúp đỡ của chú tài xế taxi mà cuối cùng Khang cũng đã về được tới nhà sau bao nhiêu ngày sống chung với những ám ảnh cùng cực lên tâm trí của một cậu thiếu niên mới lớn. Chú tài xế dừng xe ngay trước cửa nhà của Khang, lúc cậu bước xuống thì trời đã khuya lắm rồi, chắc lúc ấy cũng tầm khoảng 1 giờ sáng. Khang cúi đầu cảm ơn chú ấy với cuốc xe đã cứu vớt được cuộc đời của cậu. Khang nói chú tài xế cố chờ cậu thêm một chút để cậu ấy chạy nhanh vào nhà xin tiền để mà trả phí cho chú về. Chứ thật sự bây giờ trong người cậu làm gì còn một đồng nào.

Đứng gõ cửa gọi mãi một lúc lâu thì từ trong phòng ngủ mẹ của Khang bước ra mở cửa. Nhìn thấy cậu con trai đã trở về nhà vào lúc nửa đêm sau bao nhiêu ngày không thể liên lạc được khiến người mẹ nào cũng phải vô cùng lo lắng, bà ấy mừng rỡ ôm lấy Khang một cách thắm thiết.

Vừa xoa đầu con mình vừa hỏi han đủ chuyện. Nhưng Khang không muốn mẹ lo hơn nên cậu chưa muốn nói về những gì Khang vừa trải qua, chỉ xin mẹ ít tiền đem ra trả cho chú tài xế taxi đang còn chờ ngoài cổng. Xong rồi, Khang quay lại trấn an mẹ để bà ấy bớt lo lắng. Cậu cũng chỉ dám nói là mình vừa trở về từ chuyến cắm trại với lớp như lần trước có nói với mẹ. Nhưng chẳng may lỡ làm mất hết đồ đạc mà thôi.

Rồi sau đó, Khang nhanh chân chạy lên phòng. Cậu ấy khóa cửa thật kỹ, đóng chặt tất cả cửa sổ lại. Rồi nhảy liền lên chiếc giường thân yêu của cậu, lấy chăn trùm kín từ đầu đến chân cho thật ấm, chỉ có làm cách này thì


tâm lý của cậu ấy mới dần được bình ổn lại sau bao nhiêu nỗi lo sợ, nỗi ám ảnh mà nó vừa trải qua. Đến bây giờ Khang vẫn còn run và hồi hộp, khi nhớ lại cái hình ảnh của căn biệt thự và căn nhà 3 tầng ấy là gai ốc của cậu lại nổi lên từng đợt, ớn lạnh cả sống lưng. Giống như vừa trở về từ một ngôi nhà ma ám vậy. Cái lạnh run người từ xác thịt bên ngoài cho đến tâm hồn ở bên trong cứ quấn lấy Khang suốt cả đêm hôm ấy. Mãi cho đến gần sáng cậu mới thiếp đi vào giấc ngủ lúc nào không hay vì cơ thể đã quá đuối sức rồi. Ngủ ngoan nhé, cậu nhóc đáng thương.

Phải công nhận đã lâu rồi Khang chưa có cảm giác nằm ngủ một cách yên bình đến lạ kỳ như thế, đúng là không đâu thoải mái bằng ở nhà mình. Khang đánh một giấc thật sâu đến tận trưa hôm sau mới mở mắt ra nổi.

Nhưng lúc vừa thức dậy, Khang cảm thấy cả người mệt mõi một cách nhừ tữ, mệt như muốn sắp rã từng bộ phận ra vậy. Còn đầu của Khang nóng lên bừng bừng, mặt mày say sẫm khó chịu vô cùng. Khang nghe thấy tiếng mẹ gõ cửa bên ngoài để đem đồ ăn vào cho Khang mà cậu ấy cũng không tài nào lết nổi xuống giường để mở cửa cho mẹ. Chắc là Khang đang bị hành bởi một cơn sốt cao rồi, có lẽ bởi vì những ngày trước đó thân thể của cậu đã hứng chịu bao nhiêu sự hành hạ, dày vò mà.

Suốt mấy ngày sau đó, Khang cũng chỉ ở yên trong nhà nằm li bì trong phòng với cơn sốt lúc nóng lúc lạnh làm cho cậu cũng lúc tỉnh lúc mê. Trong những cơn mê man vô định ấy, hình ảnh một cậu bạn trai với vẻ ngoài hiền lành, nụ cười tỏa nắng ấm áp lại lần nữa ẩn hiện, người đó không ai khác chính là Vĩ, người mà Khang vẫn dành rất nhiều tình yêu thương. Hai đứa giờ đây đã lạc mất nhau thật rồi sao. Trong cơn sốt cao mà Khang vẫn thầm gọi “Vĩ,…Vĩ ơi. Ông đang ở đâu”. Chỉ có những tình cảm chân thành nhất mới làm người ta nhớ mãi tên nhau trong những phút giây vô thức như vậy. Thật tội nghiệp cho anh bạn trẻ nặng tình này.

Khang phải vật vã như thế cũng gần cả tuần lễ thì sức khỏe mới hồi phục dần dần. Gương mặt của cậu lúc này đã có lại một chút sức sống. Khang đã có thể ngồi dậy và đi lại trong nhà. Nhưng mà thời gian này Khang vẫn còn ám ảnh và chưa dám bước chân ra đường vì trong mắt Khang giờ đây thế giới ngoài kia thật là đáng sợ khiến cho một cậu nhóc thường ngày tinh nghịch như Khang cũng phải có lúc e dè thế này.

Nhưng mà dù sao, hôm nay cũng đã khỏe hơn rồi, tự nhiên Khang muốn liên lạc với mấy người bạn ở trường xem hiện giờ bọn nó sao rồi. Định lấy điện thoại gọi cho thằng bạn thân nhưng mà Khang lại sực nhớ là điện thoại của cậu đã bị tịch thu cái hồi còn ở biệt thự của ông Minh mất rồi. Thôi chết, vậy giờ sao ta, mấy số điện thoại của đám bạn đều nằm trong danh bạ của máy đó mất rồi, nhưng mà Khang thì lại không nhớ nổi một số nào. À ! Khang đã nghĩ ra cách rồi, cậu nhớ lại trong phòng của mình vẫn còn cái Laptop mà, Khang lấy nó ra từ trong học bàn, rồi mở lên để đăng nhập vào tài khoản Zalo của mình lên máy tính.

Lúc mở lại Zalo ra sau gần 2 tuần Khang mất tích. Thì trong hộp thoại tin nhắn đến có quá trời là những lời nhắn, những cuộc gọi nhỡ từ mấy đứa bạn thân ở trường, cả đám bạn hay chơi game chung ở quán nét cũng hỏi thăm đủ thứ nhưng tất nhiên cũng không được Khang phản hồi gì trong thời gian ấy. Đứa nhắn cho cậu nhiều nhất là từ cái thằng Long, một thằng bạn thân của Khang ở trong trường. Nó cũng chính là cái thằng mà lần trước Khang nhờ gọi nói dối ba mẹ là Khang chỉ đi cắm trại cùng lớp để cậu ấy lén tham gia vào cái khóa học dâm dục ấy.

Có lẽ vì trót lỡ tiếp tay cho Khang, mà mấy ngày qua không thấy tung tích gì của cậu làm thằng nhỏ cũng đứng ngồi không yên. Rồi Khang bắt đầu trả lời tin nhắn từng đứa, nhưng cũng chỉ báo cho tụi bạn là Khang đã về nhà an toàn rồi cho bọn nó khỏi bận tâm thôi, chứ không kể bất kỳ điều gì về cái khóa học kinh hoàng mà Khang vừa được trải nghiệm.

Nhưng mà, có một điều đầy bất ngờ đã xảy đến với Khang vào buổi tối này hôm đó. Lúc ấy sau khi ăn cơm xong, Khang lại trở lên phòng nằm chơi game trên chiếc laptop rồi lát sau thì cũng thoát ra vào Zalo lần nữa để chat chít với mấy đứa bạn như thường ngày. Mọi thứ cũng bình thường không có gì hết cho đến cái lúc Khang sắp chuẩn bị tắt máy tính để đi ngủ.

Thì tự nhiên … Khang mới để ý ở trong mục “Lời mời kết bạn” trên tài khoản Zalo của mình hiện lên một chấm đỏ, thông báo rằng có ai đó đang muốn kết bạn với cậu ta. Theo phản xạ tự nhiên và sự tò mò, Khang bấm vô thử xem đó là ai. Thì lúc đó, Khang mới được một phen giật mình, ngạc nhiên đến mức phải mở căng đôi mắt mà nhìn chằm chằm vào cái màn hình một lần nữa cho thật là kỹ. Lý do là vì, có một tài khoản Zalo lạ kết bạn với Khang gần đây, mà cái làm Khang phải sửng sốt đến như vậy là vì tên của nick Zalo đó là … Tuấn Vĩ !

“Hả? Cái gì vậy trời ? Không lẽ nào, đây là …. là Vĩ thật hay sao ?” .

Khang vô cùng bất ngờ. Như không thể tin được vào mắt mình lúc này. Và khi Khang nhìn kỹ hơn, có một lời nhắn từ yêu cầu kết bạn của cái nick đó:


“Khang ơi ! Ông đang ở đâu ? Hãy hồi âm tôi gấp, Vĩ đây !”.

Thì lúc đó Khang lại càng hồi hộp và có niềm tin hơn đây thật sự là Vĩ đang tìm cách liên lạc với mình rồi. Khang nhanh tay bấm nút “Đồng ý” để xác nhận kết bạn, vào trang cá nhân của tài khoản ấy thì hầu như không có bất kỳ một hoạt động hay thông tin nào khác cả, ngoại trừ một tấm ảnh đại diện duy nhất đó là hình ảnh của một chàng trai đang để người trần và gương mặt thì không nhìn thấy rõ vì bị khuất trong bóng tối. Nhưng mà … Với cái thân hình, cái dáng vóc này thật sự rất là quen thuộc, nhìn kỹ từ cái đầu ti trên ngực cho đến cái múi bụng quả nhiên rất là giống Vĩ rồi. Không thể chần chừ thêm, Khang vội vào nhắn tin ngay cho cái tài khoản này.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.