Trở về truyện

Dâm Dục Chàng Trai 17 Tuổi - Chương 29: Khang Và Vĩ Gặp Lại Nhau

Dâm Dục Chàng Trai 17 Tuổi

29 Chương 29: Khang và Vĩ gặp lại nhau

-“Vĩ ? Là ông thật hả Vĩ ?”.

Nhưng mà cứ đợi mãi đợi mãi một lúc lâu không thấy bên kia trả lời, chỉ hiện thị dòng trạng thái “Truy cập 1 giờ trước”. Khang cố gắng kiên nhẫn ngồi chờ như vậy trong khoảng hơn 2 tiếng nữa và liên tục thả thêm nhiều cái icon chào để gây sự chú ý, nhưng mà kết quả vẫn vậy, vẫn không nhận được hồi âm gì. Đêm đã khuya và cũng đã đến lúc cơn buồn ngủ thật sự làm Khang mở mắt hết nổi, cậu định sẽ tắt máy và bỏ cuộc thì bỗng nhiên … một tiếng âm báo tin nhắn từ Zalo vang lên làm cho Khang bừng tĩnh. Khang mừng rỡ khi phát hiện Zalo Tuấn Vĩ đã truy cập trở lại và gởi cho Khang một cái icon bàn tay vẫy chào. Khang liền nhắn lại ngay:

-“Alo ! Alo ! Vĩ hả Vĩ ?”.

Rồi sau đó ngồi nhìn vào ô chát từ từ hiện lên dòng chữ “Đang soạn tin nhắn …”. Làm cho Khang vừa mừng mà vừa hồi hộp muốn nghẹt thở vậy. Rồi tin nhắn đầu tiên từ bên kia cũng được gửi sang Khang với nội dung:

-“Khang hả ? Vĩ nè Khang ơi !”. Trời ơi, một cảm xúc như bùng cháy trong Khang ngay lúc ấy.

-“Ôi trời, là ông thật sao ? Tôi đang không thể tin được luôn á”.

-“Phải, là tôi đây nè Khang. Mừng quá, cuối cùng cũng liên lạc được với ông rồi.”

-“Vĩ ! Vậy bây giờ ông đang ở đâu hả ? Có làm sao không ?”.


-“Ông an tâm, tôi bây giờ đang ổn… Tôi đã được cứu và bây giờ tôi đã về được nhà của tôi rồi.”

-“Cái gì ? Ông nói thật hả Vĩ ? Nhưng làm sao mà…”

-“Ông bất ngờ lắm phải không ? Tôi cũng vậy đó. Báo cho ông một tin mừng này ông còn sốc hơn nữa nè Khang.”

-“Tin gì vậy Vĩ ?”.

-“Thật ra tôi được cứu là bởi vì … Sau cái đêm mà ông bị bán đi. Sáng ngày hôm sau, ông Minh cũng lại dẫn khách tới để mà đến lượt tôi bị trao đổi. Thì không biết sao mà giữa lúc ổng đang giao dịch. Công an kéo ùng ùng vào Khang tỏa hiện trường, rồi bắt luôn ổng và cả gã khách hàng nữa. Mấy chú công an vào cuộc điều tra rồi giải cứu cho tôi. Cùng với những người bị hại. Đồng thời cũng đã tóm gọn cái bọn có liên quan rồi. Rồi tôi cũng được thả tự do từ cái bữa đó luôn rồi Khang ơi ! Bây giờ tụi mình an toàn rồi !”.

-“Hả? Trời ơi, thật à ? Nghe mừng vậy Vĩ.”

-“Ừ, mà sao không thấy tung tích gì của ông cả. Tôi đã cố tìm được số điện thoại của ông trong cuốn sổ thông tin học viên của ông Minh với hi vọng sẽ tìm cách liên lạc được và mãi cho đến hôm nay. Nhưng mà, rốt cuộc ông đang ở đâu ?”.

-“À, ra vậy ! Ông đừng lo, hiện giờ tôi đang ở …”.


Tự nhiên, nói tới khúc đó. Khang lại khựng lại một chút, bởi vì Khang bỗng thấy hơi lo lắng và nghi ngờ. Lỡ đâu, đó không thật sự là Vĩ mà là một ai khác đang nhắn tin. Thì có lẽ sẽ hơi nguy hiểm cho Khang. Vì vậy, cậu ấy muốn tìm cách để xác minh người đang nhắn tin với mình nãy giờ thật sự có phải là Vĩ ? Khang dừng soạn tin nhắn lại. Mà cố tình bấm vào nút gọi Video Call để được tận mắt nhìn thấy người ở đầu dây bên kia là ai.

Tuốt… Tuốt ….. Tiếng đỗ chuông điện thoại khá dồn dập vang lên từng đợt như đang hòa cùng tiếng thở và nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực của Khang lúc này. Cậu thầm cầu nguyện trong đầu: “Bắt máy đi, bắt máy đi…. Làm ơn, cho tôi nhìn thấy đó thật sự đúng là ông đi Vĩ ơi …”.

Và rồi… đầu dây bên kia cũng đã chịu bắt máy, màn hình bắt đầu kết nối vào cuộc gọi video. Camera bên kia từ từ cho hiện lên hình ảnh người bên ấy.

Và, Ôi trời ơi…. Một gương mặt thân thuộc, phúc hậu với nụ cười hiền lành, ấm áp đang hiện lên trên màn hình laptop của Khang. Đó … đó đúng thật sự là Vĩ rồi kìa. Khang thấy rõ cậu ấy đang nằm thoải mái trên giường ngủ một cách thật yên bình để trò chuyện với Khang.

Nhìn thấy cậu bạn mà mình yêu quý, Khang đã không thể kiềm nổi cảm xúc, cậu ấy cười toe toét hớn hở vô cùng, đưa tay lên vẫy chào anh bạn bên kia màn hình liên tục như muốn được chạm vào Vĩ ngay.

Khang thở phào nhẹ nhỏm hết cả người, những cảm giác lo lắng vừa rồi cũng tan biến nhanh chóng. Khang còn tự cười bản thân, chắc do trải qua nhiều chuyện không hay mà bây giờ sự cảnh giác như một cái phản xạ tự nhiên của cậu ấy. Nhưng mà nhìn thấy được Vĩ, nghe được giọng cậu ấy, nhìn thấy cậu ấy đang thật sự an toàn làm Khang vui mừng tột cùng vậy.

Rồi sau đó, Khang đã có thể tự tin ngồi kể hết những khổ sở mà cậu đã nếm trải trong những ngày đen tối vừa rồi. Và cả hành trình tẩu thoát khỏi nơi ấy nữa. Hai đứa ngồi tâm sự và trải lòng cùng nhau cả buổi. Mãi cho đến khi đã trúc hết những nỗi niềm, Khang mới im lặng một chút chỉ để ngắm nhìn Vĩ qua chiếc màn hình và mỉn cười trìu mến mà thôi. Rồi Khang nhẹ nhàng nói với Vĩ:


-“Mấy ngày vừa rồi không gặp được ông, tôi thật sự rất là lo lắng và hụt hẫng luôn đó, ông có biết không hả. Tôi như đã rơi vào khủng hoảng tâm lý vậy. Thật sự bây giờ tôi rất muốn được gặp lại ông, muốn gặp ông hằng ngày luốn ấy. Tôi sẽ giữ ông lại, không để ông đi đâu xa tui nửa bước.”

-“Trời ơi, làm sao mà như vậy được chứ ? Nói chứ thật sự tôi cũng thấy nhớ ông lắm đó, cứ thấy trống vắng trong lòng và khó chịu kiểu gì ấy, khi mà ông không bên cạnh. Nhưng mà đừng có lo nữa, vì dù sao giờ tụi mình cũng được an toàn và tự do rồi. Nếu ông muốn, thì ngay ngày mai cũng có thể gặp lại được nhau mà.”

-“Ừ nhỉ. Vĩ à, vậy ngày mai mình gặp lại nhau luôn đi. Chứ tôi nhớ ông dữ lắm luôn rồi đó. Từ bữa giờ tôi cũng chỉ quanh quẩn ở nhà vì không có dám ra đường, tôi đã chán quá rồi. Vã lại thật ra bữa giờ tôi nhờ mẹ xin cho tạm nghĩ học ở trường đó. Lâu quá cũng không có tốt, cũng nhớ lũ bạn học nữa.”

-“Ngày mai à ? Ừm… Cũng được. Mà hẹn ở đâu bây giờ ?”.

-“Nếu được thì hẹn Vĩ trưa mai nha. Ông đến trước trường tôi đi, trưa học xong ra rồi tụi mình tìm chỗ nào đi chơi, nói chuyện với nhau một chút. Có gì lát tôi nhắn địa chỉ qua cho ông. Lần trước, tui nhớ ông có nói chỗ ông ở cũng không xa khu trường tui lắm mà phải không?”.

-“À, vậy cũng được. Trưa trưa ngày mai tôi đợi ông trước cổng trường hé. Vậy là sắp gặp lại được … anh yêu rồi. Hihi”.

-“Hả, haha. Trời nói… nói gì dạ. Tự nhiên kêu người ta là anh yêu gì chứ ?”.

-“Khoái muốn chết mà bày đặt xạo hả?”.

-“Cái gì ! Sao biết khoái, haha. Làm như đi ruốc trong bụng tui vậy đó.”

-“Không đi ruốc mà bị củ khoai của ông cắm vô đít mấy lần rồi. Nên cũng hiểu đôi chút. Được chưa ?”.

-“Lại còn nhắc lại cái đó nữa chứ. Mà kêu vậy… nghe thích thật á.”

-“Thì cái hồi còn ở chỗ ông Minh, chẳng phải ông muốn tui kêu ông như vậy còn gì. Lúc đó còn ngại, chưa dám kêu, giờ muốn kêu vậy đó. Được không ? Hay là mấy người không thích thì thôi à nhe.”


-“Đâu…đâu có. Nói thích rồi mà trời… Tại tự nhiên được nghe kêu như vậy sướng quá, nên chưa quen thôi. Đâu kêu..kêu lại cái nữa coi.”

-“Kêu như vầy hả, anh Khang yêu dấu của em ?”.

-“Haha, Chắc chết quá Vĩ ơi… À không là em yêu chứ…Hì hì. Ôi trời! Công nhận cũng còn hơi ngại miệng, nhưng mà chắc từ từ sẽ quen thôi, phải không ?”.

-“Thì phải tập quen đi chứ sao. Tại vì bây giờ em đã có một anh người yêu đẹp trai, đô con, hiền lành mà còn có cái ấy quá trời bự nữa chứ. Phải kêu vậy nghe mới tình cảm phải không hả… anh chồng khoai to ?”.

-“Đúng rồi đó em yêu à. Bây giờ gặp lại được em, anh sẽ che chở và bảo vệ cho em bằng tấm thân vạm vỡ này. Không thằng nào dám động đến cục cưng của anh đâu nè.”

-“Hihi, được thế thì còn gì bằng. Nhưng mà anh nên nhớ, em vẫn là một thằng con trai mà và em không có yếu đuối như bọn con gái đâu. Em cũng có thể bảo vệ được anh luôn, chúng ta sẽ cùng bảo bọc cho nhau nhé có chịu không.”

-“Tuân lệnh, vợ yêu !”.

Rồi sau đó, hai đứa nhìn nhau mà cười tít mắt. Dành cho nhau bao lời nói ngọt ngào và điều hạnh phúc hơn hết là hai trái tim như đã hòa cùng một nhịp đập từ đấy. Một tình cảm ngây ngô và đầy đáng yêu của hai cậu nhóc mới lớn. Đêm hội ngộ hôm ấy, khiến cho Khang không thể nào ngủ được. Cậu cứ thao thức mãi mà trong lòng thấy rộn ràng làm sao. Đến giờ cậu vẫn không tin được là có thể liên lạc lại được với người bạn cứ tưởng đã thất lạc mất nhau rồi. Đúng là một phép màu.

Ngày hôm sau, Khang đã thức dậy với một tin thần phơi phới và tràn đầy nhựa sống. Tựa như cảm giác đón ngày đầu xuân sau một mùa đông giá lạnh vậy. Khang khoát lên mình chiếc áo trắng nam sinh còn thơm phức mùi nước xả và được ủi thẳng tấp, rồi sau đó trèo lên chiếc xe đạp mới toanh mà mẹ vừa mua lại, những vòng đạp thật êm chân đưa cậu trai chạy bon bon trên đường đến trường, dưới cái nắng sáng dịu nhẹ vô cùng thoải mái. Không hiểu vì sao hôm nay Khang lại tha thiết muốn được quay lại trường học đến thế. Trước đây, cậu ấy từng là một thằng học sinh cá biệt lười biếng, chuyên môn trốn học ở trường để rông chơi nhưng bây giờ Khang chỉ muốn trở lại làm một cậu nam sinh ngoan ngoãn, bình thường. Hôm nay, Khang cảm thấy yêu đời và yêu sao cái tuổi học sinh trong sáng của mình đến thế.

Khang đến trường gặp lại bạn bè, đứa nào cũng mừng rỡ khi thằng bạn này quay trở lại. Và rồi Khang đã có một buổi sáng học tập hăng say nhất trong cuộc đời đi học mà cậu từng có.

Nhìn đồng hồ sắp hết tiết và nghỉ trưa rồi, lúc này trong lòng càng nao nức hơn vì tí nữa là sẽ được gặp lại Vĩ. Và một lát sau, tiếng trống tan học cũng vang lên. Khang cất tập sách gọn gàng hết vào trong cặp, rồi nhanh chống bước ra khỏi lớp. Nhìn thấy Khang đi đâu vội vội vàng vàng, thằng Long bạn thân ngồi cùng bàn với Khang mới chạy lẽo đẽo theo sau hỏi chuyện:

-“Khang….Khang…. Chờ tao với, đi đâu mà gấp vậy mậy ?”.

-“Ờ… tao… tao xuống cổng trường, tại có hẹn bạn !”.

-“Ai vậy ? Hẹn gái hả gì mà nôn chạy dữ vậy cha ? Anh em lâu ngày gặp lại tính rủ mày đi ra tiệm net chơi game xíu. Ê cái trò lúc trước tao với mày chơi nay có bản mới đã lắm nè, lát tụi mình …. ”

-“À, Thôi thôi ! Nay chắc tao không chơi đâu. Mày đi chơi với mấy thằng kia đỡ một bữa đi. Tao bận rồi.”

-“Trời gì kỳ vậy ? Cái thằng này nay lạ … Đó giờ rủ cái đi liền, có bao giờ từ chối đâu? Mày hẹn gái chắc luôn mà giấu tao phải không, thằng này !”.

-“Đã nói không có mà, mệt mày quá. Thôi tao đi đây, gặp lại mày sau.”

Nói xong, Khang chạy cái vèo xuống, đứng trước cổng trường cho kịp giờ hẹn với Vĩ. Ánh mắt cứ ngó tới ngó lui xem coi Vĩ đã tới chưa, mà lúc ấy vẫn không thấy cậu ấy đâu cả. Đám học sinh trong trường cũng bắt đầu dắt xe ra về làm cổng trường đông đúc, chật nít. Khang phải nhóm lên nhóm xuống để thôi lỡ Vĩ có tới mà không nhìn thấy được cậu ta. Đứng loay hoay cả buổi, từ khi học sinh túa ra đông nghẹt cho đến khi chỉ còn thưa thớt vài người mà sau cũng không thấy cậu ta đâu. Khang bắt đầu thấy lo lo trong bụng, không lẽ Vĩ không đến sao trời, haiz…

Thì lúc đó từ phía sau lưng, có người vỗ vai Khang một cái bụp làm cậu giật mình, tưởng đâu Vĩ đã tới, Khang vừa quay lại vừa nói: “Em đến rồi đó hả ?”. Nhưng mà khi quay lại, Khang lại tụt mất cảm xúc, khi người vừa vỗ vai cậu một lần nữa lại là thằng Long. Cái thằng công nhận nhây kinh khủng. Nó nhìn Khang mà cười cợt kiểu chọc ghẹo:

-“À…à… Chết Khang rồi nha Khang, bị phát hiện rồi nha. Đang đợi em nào đây ?”

-“Trời ơi, lại là mày nữa hả Long ? Sao nay mày đu theo tao hoài vậy. Chưa đi chơi game sao ?”.

-“Tự nhiên mày hổng chơi làm tao cũng mất hứng làm biếng chơi quá. Nên tao tính về ngủ. Mà thấy mày cứ đứng lóng ngóng gì hoài, nên tao lại hỏi thử nè. Mày nha… rõ ràng khỏi có chối, đang đợi gái phải không ?”.

-“Mày khùng quá Long ơi. Tao nói không có rồi nói hoài, tánh nhây đó giờ không bỏ, lớn rồi nghiêm chỉnh chút đi thanh niên !”

-“Trời ơi ! Anh Khang nhà ta tự nhiên đi đâu về cái thay đổi dữ vậy ta. Nay thấy đi học chăm ngoan mà thái độ cũng khác hẳn nữa, làm như người lớn vậy đó. Trước giờ mày chuyên môn cúp học đi quậy với tao không chứ đâu. Đến nổi người ta rủa 2 thằng là đồ Khang Long còn gì ? Ý là mới gặp đã muốn đốt Khang long đuổi đi á. Giờ cái chửi tao nhây này kia. Thằng bạn tao thay đổi thiệt rồi bây ơi !”.

-“Tao không có chửi mày. Mà cái nào ra cái đó thôi chứ.”

-“Dạ em biết rồi đại ca. Giỡn có xíu làm quá, mệt ghê !”.

-“Rồi sao hổng về đi, còn đứng đây chi hoài vậy ?”.

-“Giờ cũng rảnh mà, có làm gì đâu ? Thì đứng coi mày đợi ai. Đứng đợi chung cho nó vui”.

-“Nữa rồi đó, tao đợi ai kệ tao đi, mày làm ơn mày ….”.

Khang đang nói dở câu với Long thì phía bên kia đường có tiếng gọi lớn: “KHANG ƠI……. !”. Khang quay người lại thì vô cùng ngạc nhiên, đó chính là Vĩ. Cậu ấy đã đến nơi từ lúc nào không biết và đang đứng đối diện cổng trường mà vẫy vẫy tay với Khang.

Hôm nay, cậu ấy mặc một cái áo thun đen đơn giản nhưng ôm vừa thân người, trước ngực có in họa tiết chữ màu trắng. Bên dưới cũng mặc một cái quần Jeans cùng màu đen và mang đôi giày thể thao trắng rất đẹp. Bộ đồ rất hợp với cậu ấy, nhìn vừa đơn giản vừa sang trọng, màu áo đen làm nổi bật nước da sáng tự nhiên của Vĩ, trên cổ còn thêm điểm nhấn với một sợi dây chuyền chắc là làm từ bạch kim sáng chói. Hôm nay Vĩ xuất hiện với một vẻ mặt tươi tắn, đẹp trai và còn vô cùng là đáng yêu với một cặp kính thư sinh nữa chứ. Nhìn cái mặt mà muốn nhàu vô cắn một cái cho đã miệng, cộng thêm cái thân hình săn chắc, khỏe khoắn và đầy đặn nhìn cực kỳ hấp dẫn. Khang đứng bên đây đường nhìn Vĩ từ từ bước qua mà ngớ người, đứng yên bất động trước độ đẹp trai khó cưỡng của Vĩ sau bao ngày mới gặp lại.

Vĩ đi bộ ngang qua đường, tiến về chỗ Khang đang đứng. Cậu ấy mỉm cười rồi nói với Khang:

-“Xin lỗi nha Khang, tôi đến hơi trễ chút xíu”.

Nhìn thấy Vĩ xuất hiện, thằng Long đứng kế bên lại tiếp tục chọc ghẹo Khang:

-“À, thì ra đây là cái em mà đợi nãy giờ đây sao ? Trời tưởng đâu đợi gái anh ngờ kiếm đâu ra anh bạn đẹp trai này vậy, mà tao sao không biết ? Bộ hổng lẽ… bây giờ mày chuyển qua yêu con trai rồi hả Khang ! Haha.”

– Khang: “Nè, nè cái thằng này. Vô duyên ! Yêu … yêu gì chứ ? Này là bạn tao thôi, tại mới quen nên sao mày biết được chứ !”

– Long: “Ai biết, nghe mày kêu em em gì đó mà.”

– Khang: “À thì,… Em là…là kiểu như chú em này kia á mà. Bằng tuổi mình á, mà tại tao kêu giỡn vậy đó cho nó vui. Được hông, sao mày ý kiến hoài !”.

– Long: “Thì hổng phải thì thôi. Làm gì phản ứng dữ vậy trời.”

– Khang: “Ai phản ứng gì. Thì…thì giải thích mày nghe vậy đó. Để thôi mày hiểu lầm mắc công.”

– Vĩ: “Ủa, bạn này là ai vậy Khang ?”.

– Khang: “À, thằng khứa này là Long. Một thằng bạn thân của tôi trong trường. Mà nó hay nói xàm xàm, với giỡn nhây lắm. Vĩ đừng có để ý nó ! Hì hì”.

– Vĩ: “Vậy hả, có gì đâu. Chào ông Long nha, tui tên là Vĩ, cũng bằng tuổi ông và Khang á. Tui mới biết Khang gần đây hà. Nay qua rủ đi ăn uống gì chơi á mà.”

– Long: “À, à vậy hả. Tại đó giờ thằng Long ít thấy có bạn nào mới của nó mà tui không biết. Tại hai thằng chơi chung từ nhỏ giờ rồi. Bởi vậy ghẹo nó chơi xíu vậy đó mà. Có gì ông đừng để bụng nha. Hihi”.

– Vĩ: “Có gì đâu hà, tui thấy bình thường. Ông kiểu vui tính hài hước quá hé.”

– Long: “Trời tui nói ba láp ba xàm á mà. Mà ông thấy vui là được rồi. Haha. Mà công nhận nhìn ông Vĩ bảnh trai thiệt luôn đó. Nhìn như công tử vậy, trắng bốc hà. Ăn bận nhìn cũng mô-đen dữ hé. Chắc ông con nhà giàu lắm hả ?”.

– Vĩ: “Đâu có, nhà tui cũng bình dân hà. Ông khen tui quá rồi đó. Vậy tui ngại chết.”

– Long: “Trời, thiệt hông à nhe. Nhìn ông ngon trai vậy mấy em gái chắc mê ông sắp lớp luôn đó, hahaha”.

– Vĩ: “À, hihi… Cái đó thì cũng không biết nữa. Mà thôi đứng đây lát nó nắng, giờ mình kiếm quán nào đẹp đẹp ăn uống, nói chuyện gì chơi đi. Sẵn gặp ông Long ở đây, hay là ông đi chung với tôi và Khang luôn cho vui hé. Nay tôi khao cho, coi như làm quen.”

– Khang: “Cái gì ? À thôi thôi… Tôi đi với Vĩ được rồi. Thằng Long này chắc nó cũng bận về nhà ngủ mà, phải hông Long ?”.

– Long: “Đâu có mậy ! Tao đang rảnh mà. Đi thì đi thôi, bạn mời mà !”.

– Khang: “Cái gì nữa vậy Long ??? Nãy mày nói mày đang buồn ngủ mà. Về giùm đi trời, còn hổng thôi đi chơi game đi. Tao đưa account của tao cho chơi ké luôn nè, Long !!!”.

– Long: “Nhưng giờ tự nhiên tao hết buồn ngủ rồi. Nghe đi ăn cái tỉnh lại liền vậy đó. Mà mày sao vậy ? Tính đuổi khéo tao hả ? Lâu lâu có người khao đi ăn khỏi tốn tiền sướng muốn chết ngu gì hổng đi. Game để bữa khác chơi được mà !”.

– Khang: “Trời ơi ! Cái thằng quỷ này !”.

– Vĩ: “Thôi cứ để Long đi chung đi. Cho nó vui có gì đâu hà.”

– Long: “Đó, thằng Vĩ bạn mới mà tốt ghê hông. Biết nghĩ cho tao. Tao đang suy nghĩ lại về cái tình bạn thân của tao với mày rồi đó Khang ơi. Tao thấy cũng sắp hết thân rồi à. Haha.”

– Vĩ: “Hihi, thôi giờ có ai biết quán nào gần đây không. Mình đi nhanh luôn nè, cũng trưa rồi.”

– Long: “Vậy đi theo tui nè. Tui biết đằng khúc ngã tư bên kia có cái quán ăn vặt mới mở cũng đẹp mà nhiều đồ ăn thức uống ngon dữ lắm. Tha hồ lựa món đã luôn.”

-Vĩ: “Ok, vậy nhất trí qua bên quán đó luôn nhe.”

– Long: “Quất ngay thôi !”.

– Khang: “Haizz, ừ thì đi vậy !”.

Rồi sau đó, Khang chạy vô trong dắt xe đạp ra để chở Vĩ. Còn thằng Long thì cũng tự đạp xe theo sau. Cái thằng này hôm nay tự nhiên không biết vô tình hay cố ý mà nó nhất quyết muốn đi theo làm kỳ đà cản mũi trong cuộc hẹn hò của Khang. Lúc đó, Khang cũng cay nó trong bụng lắm mà lại không nói được. Vừa chạy xe mà vừa tức tối trong bụng gì đâu. Nhưng mà bù lại, cái cảm giác được gặp lại Vĩ và bây giờ còn được chở cậu ấy ngay phía sau yên xe thật sự quá tuyệt vời. Vĩ ngồi phía sau, tay ôm hờ vào hông của Khang làm cho cậu ấy cảm nhận rõ hơi ấm quen thuộc từ bàn tay ấy.

Đạp xe một hồi thì 3 đứa cũng tới được cái quán mà thằng Long dẫn. Công nhận, cái quán ăn vặt này nhìn cũng đẹp, sạch sẽ và thoáng mát nữa. Vị trí thì nằm ngay ở góc đường, cạnh ngã tư rất dễ quan sát, mà chắc do mới mở ra nên trước giờ Khang cũng không có để ý mấy. Bước vô trong quán, Khang cũng lựa được một chỗ ngồi khá yên tĩnh ở trên lầu, cái bàn đặt kế bên cửa sổ luôn có thể vừa ngồi chơi vừa ngắm đường xá, xe cộ được cũng rất là vui. Chọn được chỗ ưng ý rồi thì thằng Long nó chạy đi lựa mấy món ăn vặt dưới quầy tự chọn, đó cũng là tất cả những gì mà nó đang khoái nhất hiện bây giờ. Quán này có bán nhiều món như là xiên que, bánh tráng trộn, nước ngọt, đồ chiên và nhiều món ăn vặt hấp dẫn khác… Toàn là những món ngon yêu thích của mấy cô cậu tuổi học sinh gần đây.

Tranh thủ lúc thằng Long xuống dưới lấy đồ ăn, Khang mới có chút không gian nói chuyện riêng với Vĩ.

“Em,… gặp lại em anh mừng thiệt đó. Hồi nãy tưởng em không đến, lo ghê ! ”

“Hihi, Em cũng trông tới gặp anh mà, tại có chút việc ở nhà nên tới hơi trễ, thông cảm đi.”

“Thôi không sao, thấy em vẫn an toàn, khỏe mạnh như vậy giờ là anh vui lắm rồi. Ủa mà vậy là cái đường dây của ông Minh thật sự đã bị triệt phá rồi hả. Thế lực ổng mạnh vậy vẫn bị tiêu diệt nhanh gọn. Công nhận may mắn thiệt đó chứ.”

“Phải rồi, nhờ vậy mà giờ hai tụi mình mới có được những phút giây bình yên đến như vậy nè. Vậy là có thể an tâm rồi đó, đừng lo gì nữa. Ổng giờ chắc đang ngồi trong tù rồi đó.”

“Ừm, anh biết sớm muộn gì ổng cũng phải trả giá cho mấy hành động sai trái về đạo đức và pháp luật của ông ta mà. Ổng phải bị trừng trị như vậy mới thỏa đáng.”

“Ừa, nhưng mà thôi. Đừng nhắc về chuyện đó nữa, thấy ám ảnh sao quá. Mà sao nay nhìn anh hơi gầy và hốc hác đi vậy ?”.

“À, tại anh mới ốm mấy bữa nay, bị cảm sốt mới vừa khỏi thôi. Ăn uống nghỉ ngơi thêm vài hôm là ngon lành lại chứ gì đâu. Còn em bữa nay công nhận nhìn đẹp trai, sáng sủa ghê luôn á. Còn ngon hơn lần trước anh gặp em ở trong biệt thự đó nữa.”

“Em thấy em cũng vậy mà, tại về nhà được nên chăm chút bản thân lại xíu.”

“Đâu có, anh thấy nay em đẹp trai lắm luôn ấy. Em làm anh sợ người ta cướp mất em khỏi anh, vì vẻ đẹp này quá hà.”

“Thôi đi, anh nói quá rồi đó.”

“Hìhì, Mà nè. Tự nhiên em cho thằng Long theo chi vậy ? Anh không muốn cho nó theo chút nào. Cái thằng nhắc tới đồ ăn là nó như chết đói từ đời nào vậy, ham ăn lắm. Tánh nó cũng thiệt tình, mà có điều nhây lắm. Anh sợ nó phát hiện chuyện tụi mình. Rồi đi kể đứa này đứa kia, thì hơi phiền cho tụi mình.”

“Thôi kệ đi anh, em thấy Long cũng dễ thương mà. Cho ổng theo đại đi chứ sao giờ, ổng cũng thấy rồi mà anh không cho đi, ổng còn nghi hơn nữa á.”

“Ừm, cũng phải. Ê, mà tự nhiên em khen thằng Long dễ thương trước mặt anh luôn hả ! Tui cũng biết ghen đó nghe chưa !”

“Haha, anh nay sao vậy? KMinh quá hà. Ghen linh tinh em cắn cu anh bây giờ. Có anh là đủ rồi. Em cần gì ai nữa. Ông Long chỉ vui tính thôi chứ làm sao đẹp trai, khoai to bằng anh mà lo.”

“Ừa, nói vậy còn nghe được. Tại lỡ thương em quá, nên mới sợ mất em vậy thôi. Nhưng mà lần sau, phải hứa là sẽ đi chơi riêng với anh thôi đó. Phải bù đắp lại cho bữa nay. Với lại, lâu rồi cũng chưa nướng lại củ khoai vào cái lò ấm nóng của em á. hihi.”

“Trời trời, đang ở đây mà anh còn nói chuyện đó. Dâm quá rồi đó. Ok, thôi được rồi, em hứa mà.”

“Em dễ thương thật á. Cho anh nắm tay lấy hơi xíu coi nhớ quá rồi. À, ngày mai là Noel rồi đó. Chiều tối mai em có làm gì không? Nếu không thì qua anh chơi nữa đi. Anh chở đi vòng vòng chơi cho biết khu này. Mai chắc sẽ vui lắm đó.”

“Ủa vậy hả, anh không nhắc em quên mất mai là Noel luôn. Noel năm nay có anh đi chơi cùng thì phải nói là quá sung sướng quá rồi còn gì. Hihi. ”

“Yên tâm, anh sẽ cho vợ yêu của anh một đêm Noel vừa sung, vừa sướng luôn nha. Hahaha”.

“Suỵt ! Nhỏ nhỏ tiếng thôi, người ta nghe bây giờ trời. Được rồi mà, vậy chiều tối mai em lại qua nha.”

Cùng lúc đó, thằng Long cũng từ dưới cầu thang đi lên. Một tay bưng khay đồ ăn với đủ thứ món, tay kia thì cầm một lúc mấy ly nước ngọt. Thấy nó lên, Vĩ và Khang vội vàng dừng câu chuyện đang bàn và rút tay lại ngồi nghiêm chỉnh như không có gì xảy ra, vì trước đó hai đứa đang lén lúc nắm tay nhau khá tình tứ. Vừa bước tới là thằng Long nó hỏi liền:

Long: “Ủa hình như nghe tụi bây bàn tính đi đâu chơi nữa hả ?”.

Khang: “À, đâu…đâu có. Có đi đâu đâu hà. Đang bàn lát ăn uống xong rồi đi về á mà. Ai rảnh đâu đi chơi hoài trời !”

Vĩ: “Ừ, đúng rồi đó Long. Tụi cũng ngồi chơi xíu, rồi về nhà phụ tí công việc cho ba tôi thôi. Chứ có đi chơi gì đâu”.

Long: “Rồi cái gì vậy hai ông thần. Tự nhiên mới tới chơi mà, tao bưng đồ ăn lên muốn gãy cái tay hổng ai phụ. Rồi cái vừa lên tới thằng nào cũng tính chuyện đi về hết trơn vậy. Bộ hổng thích chơi với tui hả gì ? ”.

Long vừa nói, vừa để đồ ăn và nước uống lên bàn cho ba đứa cùng ăn, rồi từ từ ngồi xuống kế chỗ của Khang, gương mặt có chút khó chịu.

Vĩ: “Đâu có, Long nhiệt tình, hòa đồng lại vui vẻ vậy ai mà không thích chơi với ông chứ. Đừng có nghĩ vậy nè. Thôi có nói gì ông không vui thì cho bọn này xin lỗi nha. Đừng có tự ái mà. Hihi !”.

Khang: “Phải đó, tụi tao nói chuyện lát nữa thôi mà. Giờ vẫn ngồi đây chơi với mày còn gì. Thôi anh em với nhau mà đừng để bụng tao nha, thằng này.”

Long: “Thì tao cũng bình thường mà. Nói chứ gần tới Noel rồi, mà tao thì đâu có người yêu gì để mà đi chơi cùng đâu. Chán quá nên mới lẽo đẽo theo tụi bây chơi cho đỡ nó chán thôi. Chứ tao mà có ghệ là giờ này tao chở đi chơi mất rồi. Nhưng mà mai là Noel rồi chắc tao sẽ ở nhà cả ngày, ngủ cho lành, rảnh đâu ra đường, bon chen với tụi có gấu chứ !”.

Khang: “Trời ơi, than hoài đi. Thì tao cũng vậy nè chứ có khác gì mày đâu. Ngày mai hả, tao cũng ở nhà nguyên ngày luôn, chứ có ai đâu mà đi chơi.”

Vĩ: “Đúng rồ, tôi cũng vậy thôi. Mà tôi thấy ông Long cũng thích chơi quá hé !”.

Long: “Thì đi chơi ai mà hỏng thích. Tại không có ai đi chung thôi, chỉ có mấy thằng bạn. Mà giờ nó còn không muốn chơi với mình nữa mà.”

Vĩ: “Hì.. Nếu ông thích đi chơi thì qua cở cuối tuần sau. Tụi mình đi chơi đi, ông Long cũng đi cùng cho vui nè.”

Long: “Đi chơi hả, mà đi đâu lận ?”.

Vĩ: “Đi Resort chơi không ? Kiểu nghỉ dưỡng này kia ấy. Vui lắm, vừa được thư giãn. Vừa được phục vụ nhiều món ngon nữa. Đúng ý ông Long rồi.”

Long: “Trời ! Nghe thì đã thiệt đó. Mà thôi …. học sinh nghèo lấy đâu ra tiền mà đi.”

Vĩ: “Hihi, đừng có lo. Vĩ có người nhà làm quản lý của một khu Resort mới mở đó, cũng đang còn vé trải nghiệm thử dịch vụ miễn phí nè. Nếu mà muốn thì để tôi xin thêm cho !”.

Long: “Trời thiệt vậy hả ? Ngon vậy. Vậy ông xin cho tôi với. Mấy ông mà có đi nhớ là phải rủ tôi nữa nha. Không chơi lén lén bỏ tui lại á. Gì chứ đi chơi là mê lắm à, hihi”.

Tự nhiên Vĩ ngồi im im, nhìn nhìn Long rồi liếc sang phía Khang một chút như đang ngẫm nghỉ gì đó. Rồi bỗng Vĩ lấy ra từ trong bóp 1 tấm vé nhỏ màu vàng vàng sau đó đưa nó cho Long. Rồi nói:

Vĩ: “À, Tui quên. Hình như trong bóp còn một tấm vé đó nè. Tui tặng cho ông Long trước luôn. Cho ông an tâm được chưa nè. Hì hì”.

Long: “Wow … Ủa có hả, trời ơi, quá đã luôn. Cảm ơn ông bạn đẹp trai nhiều nha. Công nhận, ông vừa bảnh tỏn, sáng sủa vừa tốt bụng, hào phóng với anh em ghê á. Tui mà biết ông trước, chắc tôi cũng chả thèm chơi với thằng Khang cộc cằn này đâu. Haha”.

Khang: “Nè thằng này nói gì vậy ? Tao mà không chơi với mày, chắc cũng chẳng ai thèm chơi đâu. À … mà Vĩ nè, sao Long nó có vé mà tui thì ….”.

Vĩ: “À, tại trong bóp chỉ có 1 vé thôi. Cho ông Long trước đi. Vĩ với Khang gặp hoài mà. Có gì về xin thêm cho, lo gì !”.

Khang: “Vậy à, thôi sao cũng được !”.

Mặc dù là nói như vậy nhưng mà nhìn Khang vẫn có chút gì đó không thật sự hài lòng. Chắc là cậu ta lại phân bì và dỗi chuyện Vĩ không ưu tiên cho cậu ấy so với thằng Long đây mà. Đúng là khi có tình yêu vào hay làm cho người ta nhạy cảm và cũng có chút trẻ con hơn mà. Và sau đó, cả ba đứa ngồi nói đủ thứ chuyện với nhau cả buổi, rất là vui vẻ. Mặc dù mới gặp mà Vĩ cũng đã để lại nhiều ấn tượng tốt và sự thiện cảm đối với anh bạn thân của Khang rồi.

Ngồi chơi, ăn uống, ngắm cảnh và tán dốc cùng nhau cũng hết nguyên buổi trưa hôm đó, rồi thì cũng đến lúc cả bọn phải ra về. Khang đòi chở Vĩ lại chỗ cũ trước cổng trường, nhưng mà cậu ấy không chịu, cứ kêu Khang và Long đạp xe về trước đi. Còn Vĩ thì sẽ đứng phía trước quán đón xe, vì Vĩ nói là hôm nay cậu ấy đến đây bằng Taxi, chứ không có đi xe riêng. Đứng tạm biệt nhau một chút, Khang nhìn Vĩ bằng ánh mắt trìu mến rồi vẫy tay chào anh bạn yêu dấu mà cũng phải đạp xe theo sau thằng Long để trở về nhà. Như vậy là kết thúc buổi hẹn ngày hôm đó với Vĩ sau nhiều ngày mới gặp lại, nó đã không thật sự riêng tư và lãng mạn như Khang đã tưởng tượng ra trước đó. Nhưng mà dù sao bữa nay được gặp lại Vĩ và nhìn thấy cậu ấy vẫn đáng yêu như ngày nào là Khang cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc trong lòng rồi.

Ngay sau khi trở về nhà từ sau buổi hẹn từ trưa hôm ấy, Khang cứ ăn xong là lại lên phòng nhắn tin, chát chít, gọi điện nói chuyện riêng với Vĩ nhiều hơn nữa. Vừa trò chuyện vừa cười tủm tỉm một mình trong phòng. Từ lúc chiều cho đến cả tối khuya mà không thấy chán. Đáp lại điều đó, Vĩ cũng trả lời qua lại một cách rất là nhiệt tình. Những ai đã trải qua cái thuở mới yêu thì sẽ hiểu rõ nhất những cảm giác và hành động của Khang lúc này. Hai thằng con trai trẻ tuổi vừa mới thích nhau vẫn còn chưa dám công khai với bạn bè hay người thân xung quanh, cảm giác ấy là một chút gì đó lén lúc, bí mật, chút cảm giác kín đáo, riêng tư. Và trong tâm trí lúc nào cũng như là chỉ có đối phương. Mọi hoạt động nào trong ngày cũng muốn chia sẻ với nhau từ lúc ăn, lúc chơi, đến cả khi đi ngủ cũng thỉnh thoảng phải bật camera lên để được thấy người ấy của mình. Thật là những khoảnh khắc, những phút giây dễ thương, ngây ngô của tình yêu đôi lứa.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.