Trở về truyện

Dâm Dục Chàng Trai 17 Tuổi - Chương 21: Tình Cảm Khang Và Vĩ

Dâm Dục Chàng Trai 17 Tuổi

21 Chương 21: Tình cảm Khang và Vĩ

-“Mà … bộ… ông cũng lo lắng cho tôi lắm hả Khang ?”.

-“Ừm,… Đúng vậy đó, không hiểu sao mỗi lúc nhìn Vĩ tôi cứ sợ người ta làm tổn thương ông. Tôi thật sự muốn bảo vệ cho ông lắm Vĩ, nhưng chỉ là tôi chưa biết cách”.

-“Vậy à !”.

-“Phải đó. Ừm …. Vĩ à !”.

-“Hả?”.

-“Tôi muốn nói với ông cái này !”.

-“Cái gì ?”.

-“Chắc là tôi thật sự thích ông rồi đó !”.


-“Gì… gì chứ ! Lại giỡn à !”.

-“Không phải mà. Từ lúc đầu gặp ông tới giờ tôi đã có cảm giác mến ông lắm. Rồi sao nhiều chuyện trãi qua, tôi càng chắc ăn hơn về cái cảm giác này. Nó không phải chỉ là cảm tình bình thường hay là những rung động đơn thuần nữa đâu.”

-“Vậy là gì chứ ?”.

-“Vĩ ! tôi thích ông thật á ! Trước đây thật sự tôi chỉ có tình cảm với con gái. Nhưng từ khi gặp ông, gần gũi, trò chuyện và thậm chí là làm tình với ông nữa. Tôi cứ nhớ mãi những cảm giác ấy. Nó vừa làm tôi thỏa mãn, vừa làm tôi thấy lưu luyến và mỗi khi nghĩ về hình ảnh của ông, trong lòng tôi cứ bồi hồi kiểu gì ấy. Đó có phải là tình yêu hay không ?”.

-“Ùm…. Tôi hiểu rồi. Ông có nói rồi mà. Mà cái ông này, trong hoàn cảnh vầy rồi còn nói ba cái đó làm gì.”

-“Tui phải nói. Tại vì tôi sợ mai mốt không còn cơ hội nói với ông nữa. Chiều nay họ lại đến, tôi đâu biết chuyện gì sẽ xảy ra”.

-“Ừ, tôi biết rồi mà !”.

-“Bộ Vĩ không thương tôi hả ?”.


-“Tui hả …. Có……”.

-“Hì, hì … Nghe ông nói vậy tự nhiên tôi vui quá Vĩ à. Tôi chưa bao giờ có cái cảm giác trái tim cứ đánh thìn thịch trước một thằng con trai như vậy. Nhưng thật sự lúc Vĩ cười làm tôi không chịu nổi luôn á.”

-“Hì… Thôi đi, tự nhiên sến quá, tôi nghe ngại luôn ấy.”

-“Có sao đâu Vĩ. Chỉ cần được thương ông. Có sến mấy cũng chịu được mà. Nhưng mà những gì tôi nói là sự thật đó Vĩ…”.

-“Ừm, tôi biết rồi mà, ông bạn của tôi…”.

Khang nhìn Vĩ mà chỉ mĩm cười toe toét, dù trong cái hoàn cảnh trái ngang như vậy. Giữa cái nơi lạnh giá của tình người nhưng Khang đã được chút hơi ấm từ cái tình cảm bộc bạch với Vĩ làm mọi thứ nhẹ nhàng hơn, những vết thương trên người Khang cũng vì vậy mà trở nên dịu dàng hơn hẳn. Rồi Khang nói tiếp:

-“Bây giờ tui chỉ muốn chúng ta mau chống thoát ra được khỏi nơi quái quỷ này. Rồi trở về với cuộc sống bình thường thôi”.


-“Ừ, tui cũng muốn vậy mà Khang.”

-“Vĩ à ! Hay là nếu như chúng ta trở về được nhà, cái mai mốt ông chuyển về trường tôi mà học cùng với tôi đi Vĩ. Hai chúng ta sẽ là bạn học chung, ngày nào đi học cũng sẽ được gặp nhau. Như vậy chắc tôi sẽ có động lực đi học lắm đó Vĩ.”

-“Được gặp nhau mỗi ngày luôn hả ? Nghe thích vậy !”.

-“Phải ! Vì lúc đó chúng ta là bạn cùng trường rồi mà. Nhà tôi gần trường thôi, trưa ông có mệt lên xe đạp của tôi, tôi chở ông về nhà tôi nghỉ trưa. Ăn cơm trưa ở nhà tôi luôn cũng được.”

-“Ông tính tới chuyện đó luôn hả. Mà vậy có ngại quá hông ?”.

-“Có gì đâu. Nếu mà ông ngại tôi sẽ nói với ba mẹ là ông là bạn thân của tôi ở trường. Họ không có biết đâu.”

Khang cứ thế ngồi kể cho Vĩ nghe về một cuộc sống đầy tình cảm của hai thằng con trai dưới góc nhìn của một cậu nam sinh còn nhiều ngây ngô. Khang mơ ước về một mối quan hệ thật chân thành và đơn giản như những suy nghĩ của cậu lúc này. Thế nhưng không hiểu sao, gương mặt Vĩ có chút trầm ngâm, như là có tâm sự gì đó. Cậu ấy ngồi nghe Khang nói mà ánh mắt cứ nhìn xuống đất có vẻ đượm buồn. Khang thấy vậy mới hỏi:

-“Sao ông thấy tôi tính vậy có hạnh phúc không Vĩ ? Còn nữa nè mai mốt tụi mình sẽ ….. Ủa, ông sao vậy Vĩ ? Sao tự nhiên mặt buồn vậy ?”.

-“Khang à ! Nhưng mà…..”. Vĩ bỗng nhiên ngẩn mặt lên nhìn Khang, ánh mắt như đã lưng tròng.

-“Sao vậy ? Có chuyện gì vậy Vĩ ? Hả ? Có chuyện gì ? Nói tui nghe coi Vĩ?”.

-“À, đâu…đâu có gì đâu Khang. Ông nói sao? Nói tiếp đi… Tôi chuyển về trường học chung với ông rồi sao nữa ?”.

-“Khúc đó tui nói qua lâu rồi mà. Ông sao vậy ? Ông có vấn đề gì hả Vĩ ?”.


-“Làm gì có ! Có gì đâu hà. Tự nhiên hỏi gì vậy ? Tại tui suy nghĩ chút chuyện nên không tập trung nghe ông, ông nói lại đi”.

-“Thấy vẻ mặt ông buồn buồn vậy ? Bộ tôi nói gì ông không thích hả ?”.

-“À,…Đâu có Khang. Tại tự nhiên tui thấy mình bị họ giam lỏng như vầy. Không biết làm sao. Tôi lo quá nên suy tư vậy á.”

-“Ừm,.. thì ra là vậy hả. Tui cũng chưa biết làm sao. Nhưng chắc cái gì cũng có cách mà. Ông đừng có lo gì, tôi còn ở bên cạnh tôi sẽ bảo vệ hết sức cho ông mà ! Đừng có lo, đừng có nghĩ ngợi gì nữa nha.”

-“Ừm, tôi biết rồi. Cảm ơn ông nha Khang.”

-“Lại sát đây, tôi ôm cái lấy hơi coi”.

-“Gì chứ, kỳ quá hông. Lỡ ai thấy nữa !”.

-“Sao đâu. Tôi thương ông quá không biết làm sao, nên chỉ muốn gần ông hơn một chút thôi.”

-“Hì, hì… thôi được rồi. Nhưng mà ôm một chút thôi đó.”

Rồi thế là Khang xà vào người Vĩ mà ôm chầm lấy cậu bạn. Phải nói, đó là cảm giác hạnh phúc nhất đối với Khang bây giờ. Hai đứa vẫn trong tình trạng khỏa thân mà còn ôm nhau sát cạnh như thế, chẳng mấy chốc thằng nhỏ của Khang lại dựng đứng lên thêm một lần nữa. Thật là khó giấu diếm những cảm xúc hưng phấn ở cái bộ phần nhạy cảm này mà.

Đang lúc ôm nhau thắm thiết như vậy thì ở ngoài cửa. Anh Mạnh đã quay lại, nhìn thấy hai cậu trai ôm nhau, anh ấy giả vờ nhìn đi chỗ khác như chưa thấy gì. Hai anh bạn của chúng ta cũng giật mình mà tách nhau ra một chút, gương mặt lộ rõ vẻ ngượng ngùng. Rồi từ từ anh Mạnh mới bước vào, trên tay anh bưng một cái khay đựng một ít thức ăn và bánh. Anh ấy đến kế bên chỗ hai cậu nhóc ngồi rồi đặt xuống và nói:

-“Nè ! Hai em ăn đỡ đi. Đây là chút đồ ăn và bánh còn thừa sáng nay anh chuẩn bị cho bữa tiệc của ông Minh với mấy người khách. Trong nhà bếp chỉ còn lại nhiêu đó. Ổng không cho ăn nên anh cũng không dám đứng làm món gì thêm, ăn tạm đỡ đói đi nha.”

-“Dạ, tụi em cảm ơn anh. Được như vầy là quá tốt rồi anh ạ”.

-“Ừm, ăn từ từ thôi coi chừng nghẹn. Chắc đói dữ lắm rồi hả.”

-“Dạ, đói run cả tay chân. Vì Từ tối qua đến giờ có ăn gì đâu. Sáng ra còn bị bắt làm tình, em xuất tinh nhiều lần lắm rồi. Giờ đuối hết người rồi anh ơi.”

-“Vậy ráng ăn, rồi nghỉ ngơi đi. Cho có sức nhé”.

-“Anh ơi, vậy còn cái vụ phạt …. Bú cu gì đó thì sao hả ?”.

-“À… Có anh ở đây thì không cần đâu. Nhưng nếu tí nữa mà thằng Hào, hay ông Minh có vào kiểm tra thì hai đứa nhớ vào thế 69 mà bú nhau đi. Cho mấy ổng thấy.”

-“Dạ ! Vậy mai quá. Chứ thật sự bây giờ tụi em bú cu cho nhau không khó. Nhưng mỗi tội đang đuối sức quá anh ạ. Bú cu một lúc lại xuất tinh, mà còn bú từ giờ đến chiều thì chắc bọn em chết mất. Chỉ là do em không thích bú con cặc gớm ghiết của thằng cha khách khi nãy thôi.”

-“Ừm, anh hiểu rồi. Vậy thôi mấy em ăn đi. Anh vào trong nhà nhé.”

-“À…. Khoan đã ! Anh Mạnh ! Chờ đã !”. Khang lên tiếng gọi anh trai ấy, ngay cái lúc ảnh định quay đi.

-“Kêu anh hả !”.

-“Dạ, anh tên Mạnh đúng không ? Lúc nãy nghe ông Minh kêu.”

-“Phải anh tên là Mạnh. Có chuyện gì nữa không ?”.

-“Anh…anh có thể giúp bọn em được không ?”.

-“Giúp chuyện gì ?”.

-“Dạ, bọn em muốn … trốn thoát khỏi đây.”

-“Trốn hả ? Anh nghĩ không dễ đâu. Vì chính anh cũng đang không thoát ra được mà em. Nhưng tại sao em lại muốn nhờ anh ?”.

-“Dạ, vì em có cảm giác anh là người tốt. Không giống bọn xấu xa kia.”

-“Em cảm nhận được như vậy à ?”.

-“Dạ, em cảm nhận được anh. Và hơn nữa đêm hôm trước em đã nghe thấy cuộc nói chuyện của anh với ông thầy Minh và Hào ở căn phòng trên lầu. Vậy là có phải anh cũng đang gặp khó khăn gì khó nói đúng không ?”.

– “Haizz, nếu các em đã nghe câu chuyện đó thì để anh kể cho nghe. Để mấy em hiểu rõ hơn cái bản chất của bọn người này.”

-“Dạ anh kể cho em nghe đi ạ”.

Anh Mạnh ngồi xuống cái nệm cũ cùng với Khang và Vĩ. Anh không quên liếc mắt ra ngoài để nhìn xem có ai đang dòm ngó hay không. Thấy an tâm rồi, anh mới nói:

“Ông thầy Minh này thật chất là một tay buôn trai trẻ, trai vị thành niên cho mấy thằng gay trung niên, gay già. Nhưng mà lại là đại gia lắm tiền, nhiều tật, bọn chúng sống ở trong nội thành này hoặc một số tỉnh lân cận. Ông Minh rất là có tiếng trong giới này từ lâu rồi. Bọn chúng dùng tiền để đổi lấy trai trẻ làm bạn tình hoặc làm nô lệ tình dục cho bọn chúng. Lũ này rất là thèm trai và có nhiều sở thích biến thái dữ lắm.”

“Ghê vậy hả anh !”.

“Tùy theo yêu cầu của khách đặt hàng mà ông Minh sẽ săn con mồi ở nhiều khu vực, nhiều đối tượng khác nhau. Có khi thì trai văn phòng, sinh viên, khi thì trai trẻ có vợ, … còn lần này là nam sinh cấp 3. Bày ra đủ trò để dụ dỗ về đây, rồi sau đó dựng lên cái Khóa Học Dâm Dục này để làm màu, che mắt những thanh thiếu niên nhẹ dạ khả tin.”

“Vậy là lần này tụi em là đối tượng bị nhắm tới”.

“Đúng vậy rồi. Chính anh đây cũng là một nạn nhân của Khóa Học này. Anh mới cưới vợ được một thời gian, bắt đầu khởi nghiệp và đầu tư vào một công ty về lĩnh vực thực phẩm, sản xuất bánh kẹo do anh và vợ anh nắm quyền điều hành. Đó thật sự là tâm huyết của hai vợ chồng. Nhưng tại vì còn trẻ tuổi, chưa có kinh nghiệm làm ăn nên bắt đầu bị thua lỗ khá nặng. Vấn đề tài chính làm anh rất stress và nhức đầu trong một thời gian dài.

Rồi trong một hôm, anh đến ngân hàng để làm vài thủ tục xin vay vốn, anh tình cờ gặp được ông Minh cũng đến giao dịch gì ở đó. Ổng ngồi cạnh anh ở hàng ghế chờ, rồi chủ động bắt chuyện tâm sự này kia. Nghĩ rằng ổng chỉ như một người anh, nên anh nói ra những khó khăn của mình để xem như nhẹ bầu tâm sự trong lòng thôi. Không ngờ ổng lại gợi ý sẽ cho anh mượn tiền, một số tiền khá lớn đủ để trang trải lúc khó khăn đó mà còn không lấy lãi suất gì cả. Và đúng là sau đó có cho mượn thiệt. Nhưng với một điều kiện là phải tham gia vào một cái khóa học gì đó của ông ta. Cũng chính là dạng khóa học trá hình như vậy đây.”

“Rồi sau đó thì ổng làm gì anh ?”.

“Sau những bài huấn luyện đầy dục vọng mà ổng dạy cho anh cùng với mấy anh bạn lúc đó, đa số họ đều là trai trẻ mới có vợ. Ở cái tuổi vừa sung dục, ham muốn, khoái học cách chiều vợ, vừa nghe nói được thêm tiền thưởng và hổ trợ vay vốn không tính lãi để làm ăn, nên thằng nào cũng hào hứng dữ lắm. Nhưng mà ban đầu thì nói đào tạo bản lĩnh đàn ông, nhưng càng học càng thấy những nội dung huấn luyện như muốn biến bọn anh thành những thằng gay chính hiệu vậy đó.”

“Vậy là cũng giống như những gì ổng dạy bọn em rồi.”

“Khóa học của anh diễn ra khoảng 2 tháng trước. Và sau mấy ngày huấn luyện, cuối cùng bọn chúng cũng lộ bộ mặt thật, ông Minh bắt đầu giao dịch bọn anh cho lũ gay già biến thái để làm nhân tình trẻ, ép buộc bỏ vợ bỏ con mà hầu hạ bọn chúng.”

“Ôi vậy làm sao được chứ !”.

“Phải ! Tất nhiên anh đâu có chịu. Anh lúc đó còn quậy hơn em bây giờ trong cái buổi giao dịch của hắn ta. Làm hắn tức giận, nhốt anh lại, đánh đập bỏ đói không thương tiếc dưới căn hầm của căn biệt thự. Sau đó hắn còn cố tình ve vãn, lạm dụng tình dục anh. Khiến cho anh thật sự rất ám ảnh. Sau mấy ngày hành hạ kinh hoàng, hắn bắt anh phải ở lại đây làm việc không công cho hắn, làm tay sai cho hắn. Mỗi lần anh xin được tha về là hắn lại lôi món nợ mà hắn đã cho anh mượn khi trước để nặng nhẹ, chửi bới, tìm cớ để anh lại phải nán lại đây phụng sự cho hắn ta. Hắn còn yêu cầu anh phải đi săn trai về cho hắn thì sẽ tha cho anh, nhưng anh thật sự không làm được điều đó, nó quá nhẫn tâm. Và vì anh không làm được yêu cầu của hắn mà lúc đầu nói chỉ cần ở làm việc 1 tháng sẽ cho về, nhưng bây giờ thì là tháng thứ 2 rồi và anh không biết còn phải ở đây đến bao giờ nữa.”

“Thật kinh khủng, ông Minh này đúng là một con cáo già. Vậy còn thằng cha Hào là sao hả anh ?”.

“À, thằng Hào là một thằng cũng học cùng khóa với anh khi đó. Nó cũng có vợ con ở ngoài rồi đó. Nhưng mà vì hám tiền mà hắn đánh rẻ nhân phẩm của thằng đàn ông, bỏ mặc vợ con đi theo cái bọn gay dâm biến thái này làm chuyện xấu. Thằng Hào săn trai về rất là giỏi nên được ông Minh trọng dụng lắm. Cứ mỗi lứa trai về như vậy là Hào nó được hưởng hoa hồng là phần trăm trên số tiền mà ông Minh trao đổi được. Thế nên bây giờ có thể nói, nó đang là tên tay sai thân cận của ông Minh rồi. Nó nịnh bợ ổng, chịu hầu hạ ổng, bú cu cho ổng mỗi tối. Nên chẳng những Hào nó bỏ túi được rất nhiều tiền mà còn có quyền lực trong đường dây này nữa. Chứ chẳng phải hạng rác rưỡi bị coi thường như anh đâu. Nó khinh anh ra mặt, nó rất tự hào vì những hành động mà nó làm.”

“Đúng thật thằng cha Hào đó rất mưu mẹo, chính hắn ta đã dụ em tới đây”.

“Vậy à, chưa bán được em đi. Là nó chưa có hoa hồng, chắc nó cũng đang tức lắm đó. Anh nghe nói em được cái ông đại gia người Hoa chấm, ông đó giàu lắm. Chấp nhận trả tiền thêm để có em luôn đó.”

“Nhưng em thấy ổng rất tởm. Em thật sự không muốn. Em chỉ muốn thoát khỏi cái địa ngục này. Ủa mà tại sao anh không thử trốn thoát ?”.

“Haizz, nếu như anh trốn được thì giờ này anh đâu còn ngồi ở đây chứ. Có rất nhiều lần anh đã thử đó chứ. Nhưng mà ông Minh rất cao tay, trong căn biệt thự này mọi lối ra vào đều có Camera, rồi tường rào cao kiên cố, lại còn thêm bọn cảnh vệ túc trực ở cổng 24/24 nữa. Chưa nói ông Minh còn có mối quan hệ với nhiều tay sai là dân giang hồ, có thể truy lùng ra đối tượng muốn tẩu thoát rất là hay và tất nhiên sau những lần trốn thoát thất bại là những trận đòn thừa chết thiếu sống mà. Em nhìn cánh tay anh vẫn còn cái sẹo này khá mới nè.”

“Thì ra là vậy, hèn gì mà thấy anh bị ổng mắng chửi như vậy mà vẫn phải ở đây phục tùng cho hắn.”

“Ừm, thật sự nơi đây người mới tới thì tưởng là một thiên đường. Nhưng kẻ vào rồi mới biết nó thật chất là một nhà tù có lối vào mà không có lối ra. Anh không làm được mấy việc như thằng Hào nên chỉ chịu cho ổng sai vặt việc nhà chẳng khác gì một tên giúp việc không hơn không kém, từ làm vườn, làm bếp, cho đến lao dọn những thứ này từng ngày vùi dập tuổi thanh xuân của một chàng trai trẻ như anh.”

“Nghe anh nói vậy… Chẳng lẽ là hết cách rồi hay sao chứ ?”.

“Cách thì thật ra không phải là không có ! Nhưng khá nguy hiểm liệu em có dám làm hay không ?”.

“Cái gì ? Có cách sao ? Cách gì anh. Anh chỉ bọn em đi. Bọn em muốn thoát khỏi nơi đây lắm rồi anh ơi.”

“Em phải bình tĩnh, kiên nhẫn từng chút một. Phải biết chờ thời cơ đến. Không được nóng nải và phải chịu hi sinh một chút đấy.”

“Anh Mạnh nói rõ hơn đi.”

“Ùm, vậy mấy đứa nghe anh nói cái này nha. Sau khoảng 2 tháng trời ở đây, anh đã phát hiện ra một vài sơ hở trong việc kiểm soát người của ông Minh. Nếu phối hợp với nhau, anh nghĩ có thể giúp được mấy em đó.”

“Thật vậy sao ? Là gì vậy ? Anh nói cho em nghe đi, em đang rất nóng lòng muốn biết.”

“Thường trong một ngày vào khoảng 12h-1h buổi trưa và 6-7h buổi tối là thời gian mà tụi cảnh vệ của ông Minh được vào trong ăn uống nghỉ ngơi một chút. Tất nhiên là không có ai canh, nhưng cổng sẽ bị khóa lại. Vào thời gian đó, ông Minh chỉ theo dõi các ngóc ngách xung quanh qua màn hình tổng của mấy cái camera ở trong phòng của ổng mà thôi. Các em có thể tận dụng thời gian đó để tẩu thoát thử xem có được không.”

“Nhưng mà cổng khóa và còn có camera do ông Minh giám sát. Làm sao thoát ra được đây anh ?”.

“Bởi vậy, anh mới nói sẽ phải phối hợp với nhau. Mình tụi em không được đâu. Nếu như mấy em muốn thoát ra thì anh giúp cho. Anh biết chỗ bọn cảnh vệ cất chìa khóa cổng, canh lúc thằng giữ chìa khóa vô nhà tắm. Anh sẽ lấy đưa cho em. Sau đó anh sẽ tìm thử tìm cách lên phòng ông Minh để đánh lạc hướng ổng. Cho ổng không chú ý vào camera nữa. Nếu các em làm khéo léo thì có thể là một cơ hội đó.”

“Anh sẽ giúp bọn em như vậy thật sao ? Vậy còn anh ?”.

“Ông Minh đang nắm thóp được gia đình anh rồi. Nên anh đi kiểu đó là không ổn. Chỉ có cách bây giờ em ráng thoát ra cho được. Rồi tìm cách tố giác đường dây của ổng. Thì may ra anh sẽ được tự động giải vây. Em hiểu không ?”.

“À…. thì ra là vậy ! Anh nói vậy cũng có lý nhỉ, vậy khi nào hành động thì tiện đây anh ?”.

“Bây giờ thì chắc sẽ không có kịp và ban ngày dễ bị phát hiện lắm. Anh nghĩ là chờ đến tầm chiều tối. Sẽ thuận lợi hơn đó.”

“Vậy mình trốn ra phía cổng trước hả anh ?”.

“Um… Để anh nghĩ đã. À… thôi, anh thấy không nên, theo anh để cho an toàn hơ, dễ thành công hơn. Các em không nên đi từ cổng phía trước đâu, anh thấy chỗ đó bị để ý khá kỹ vì là lối ra vào chính mà. Biệt thự này còn 1 cái cổng nhỏ phía sau nữa, hình như ít bị chú ý hơn. Nói chung vẫn có camera và người trực ở hướng ra đó, nhưng lỏng lẽo hơn.”

“Vậy đó là một chỗ khá thuận lợi để trốn ra rồi. Nhưng phải nhờ sự giúp đỡ của anh mới được.”

“Anh sẽ cố gắng, nhưng cái này anh chỉ gợi ý thôi, còn ứng biến theo tình huống thế nào là ở nơi em. Làm cái gì cũng phải bình tĩnh, tránh làm ổng khó chịu. Ổng sẽ để ý tới em nhiều đó.”

“Thì ra là vậy, vậy thì tính ra em đã hành động quá thiếu kiên nhẫn rồi”.

“Anh hiểu cảm xúc đó của em mà. Nhưng mà nói vậy chứ phải cẩn trọng với ông Minh. Ông làm gì cũng có tính toán, nhiều thứ bất ngờ mình trở tay không kịp á”.

“Em biết rồi anh. Em rất có lòng tin á. Cảm ơn anh đã chia sẻ cho em. Em và Vĩ sẽ cùng hợp sức để trốn thoát khỏi nơi đây thật sớm, phải không Vĩ ?”.

“Ừ, đúng rồi nè”. Vĩ cũng đáp lời đầy hào hứng.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.