17 Chương 17: Giao dịch
-“Cái thằng này, làm gì vô đây chi nữa ?”.
-“À, dạ em xin lỗi …Nhưng mà anh Hào ơi, hình như ông chủ đang tìm anh có chút việc ạ.”
– “Mẹ nó… cái thằng ! Lúc nào cũng xuất hiện ngay mấy cái lúc tao cao trào. Làm cho tao mất hứng gì đâu. Muốn chết hả mậy ?”.
-“Dạ, cho tôi xin lỗi !”. Anh trai ấy cúi đầu xin lỗi Hào, anh ấy tỏ ra rất rung sợ tên này.
-“Thôi được rồi, biến đi làm việc của mày đi. Tao tự biết ra.”
-“Dạ, vậy tôi xin phép đi !”.
Rồi anh trai đó quay lưng đi vội trong khi Hào vẫn còn sự khó chịu trên gương mặt của hắn. Hào quay lại nhìn Khang một lần nữa rồi nói:
-“Bây giờ tao bạn việc, may cho mày rồi đó. Nếu không tao nhật định không tha cho con cặc này đâu. Nhớ lời tao, một tí nữa tao kêu gì làm đó, cho ngoan ngoãn hết sức vào. Có biết chưa ?”.
Khang và Vĩ chỉ nằm đó nhìn hắn với vẻ mặt căm phẫn mà không thèm trả lời. Nhưng điều đó có vẻ làm cho hắn thêm khó chịu.
-“Tụi mày làm sao vậy ? Bị câm hết rồi ? Hay muốn tỏ thái độ gì nữa ?”.
Vẫn không nhận lại câu trả lời nào của 2 cậu bạn. Hắn ta càng điên hơn vì nghĩ rằng mình bị coi thường. Hào lại dùng trò bạo lực để làm hai cậu nhóc phải sợ hãi, hắn ta dùng chân sút mạnh vào người của Khang và Vĩ như là đá để trừng phạt hai tên nô lệ cứng đầu của hắn vậy. Với cái thân người to lớn và cặp giò quá mạnh, mỗi cú sút “Phịch phịch” của hắn như búa tạ đập hết sức vào người của Khang và Vĩ làm cho các cậu ấy nhăn nhó, rên la vì đau đớn thể xác. Cho đến khi Khang hết chịu nổi và cũng rất sót xa khi nhìn bạn mình cũng bị hành hạ, cậu ấy phải lên tiếng cầu xin thì hắn mới thôi.
-“Aaaa….Aaaaaa. Dừng lại đi, đau quá… Aaaa, Xin anh đừng…đừng có đánh bọn tôi nữa mà. Đau lắm rồi.”
-“Hừ … Có biết nghe lời tao hay chưa ?”.
-“Tôi nghe … tôi nghe rồi !”.
-“Tốt, có vậy chứ. Ngoan ngoãn từ đầu thì tao đâu có đá tụi mày như vậy. Liệu hồn đó, nhớ lấy câu này: Chó phải biết nghe lời chủ ! Có biết chưa ?”.
-“Chúng tôi biết rồi”.
Khang vừa nằm rên vừa đáp lời yếu ớt. Dù trong lòng rất ghét hắn nhưng mà sức mạnh của hắn quá dữ. Cả 2 cậu đều không đủ sức và can đảm để chống đối thêm nữa. Đánh đập, mắng chửi cho hả hê, hắn ta xách đít mà bỏ đi ra ngoài. Để mặc cho Khang và Vĩ nằm lăn lốc vì đau đớn, còn những cậu bạn gần đó cũng cực kỳ run sợ.
Và rồi, tầm một tiếng đồng hồ sau. Lúc đó chắc cũng khoảng hơn 7 giờ sáng. Khang lại nghe thấy những tiếng cười nói xôn xao, tiếng kéo bàn ghế lụp cụp, tiếng ly tách, chén dĩa va vào nhau lách cách ở bên ngoài. Dường như phía trước đang có vài người tụ tập, giống như đang có một buổi tiệc chuẩn bị diễn ra ngoài kia vậy.
Chuyện gì lại sắp xảy đến nữa đây, Khang đang thầm nghĩ trong đầu. Rồi đúng lúc đó, cánh cửa sắt một lần nữa lại được mở ra. Tên Hào một lần nữa quay lại, lần này hắn đến mở từ dây buộc vào những cái cột sắt và dây trói ở dưới chân ra, thế nhưng tay vẫn bị dây xích quấn chặc khó mà cử động. Rồi dẫn Khang và mấy cậu bạn từ từ ra ngoài. Hết thải 6 thằng trai trẻ mình mẫy trần truồng, lấm lem, còn cặc dái lúc la lúc lắc đánh qua lại nhìn rất là thô tục. Cả bọn xếp thành một hàng dọc đi theo phía sau lưng Hào.
Bước ra bên ngoài, trời đã sáng hẳn làm Khang nhíu mày vì ánh sáng làm cậu chói cả mắt. Cả bọn của Khang được Hào dẫn đến một bàn ăn ngoài trời cũng gần chỗ nhà kho khi nãy. Khu vực này nằm ở phía sân sau của căn biệt thự nên cũng khá kín đáo. Ở ngay chỗ bàn ăn lúc ấy có ông thầy Minh đang ngồi cùng 4-5 người đàn ông trung niên khác. Mấy ông này dáng người to và mập, bụng ông nào ông nấy khá bự nhấp nhô dưới lớp áo vest sang trọng mà họ đang mặc. Có vẻ như cũng là mấy tay đại gia, họ là khách của thầy Minh đây mà. Nhìn mặt ông nào cũng lộ rõ vẻ dâm dê, háo sắc.
Trên bàn ăn thì đang được bày ra rất nhiều món ăn ngon và hấp dẫn còn có cả những chai rượu cao cấp nhất, đúng là cuộc sống xa hoa của giới thượng lưu. Mấy cậu trai được dắt ra rồi đứng xếp thành một hàng ngang trước mặt mấy ông khách. Trong cái trạng thái không một mãnh vải che lấy thân người, thằng nào cũng tỏ ra ngại ngùng, cứ đứng bụm bụm vùng hạ bộ lại. Thế nhưng lại bị tên Hào quát lên với cái giọng khó chịu của hắn:
-“Bọn bây làm cái gì vậy ? Đứng thẳng người lên cho tao, lấy tay che ra khỏi cu ngay. Cái bọn nhóc lì lợm này”.
Mấy cậu bạn dù rất mắc cở nhưng cũng đành phải nghe lời, từ từ bỏ tay ra. Từng con cặc lủng lẵng và mấy đùm dái lòng thòng lộ ra từ đám lông mu đen xì của các cậu bạn. Những con cu to dài, ngon lành mơn mởn dù là vẫn đang ở trạng thái xìu của đám trai trẻ này làm cho mấy ông khách nhìn trố mắt, gật gù với vẻ thích thú và thèm thuồng. Khang cảm thấy rất khó chịu trước những ánh mắt cứ nhìn chằm chằm từ đầu xuống chân nhất là cứ dán chặc ánh nhìn vùng hạ bộ lộ liễu của cậu liên tục như vậy.
Hào nói với thầy Minh:
-“Tôi dẫn bọn nhóc ra đủ rồi đây, ông chủ !”.
-“Ừm,…Tốt lắm. Nhưng sao người bọn nó lấm lem vậy ? Đã dặn dò bọn nó kỹ hết chưa ?”.
-“Dạ, Tại bọn nhóc hơi bướng, nên tôi có trừng trị nó một chút. Tôi dặn kỹ hết rồi ông đừng lo”.
-“Được rồi, bọn trai tơ này ráng mà giữ cho nó ngon lành. Mấy vị này đây là những người khách hàng của ta, hôm nay họ đến để lựa hàng đó. Thôi cậu đi kêu thằng Mạnh đem thêm đồ ăn lên cho khách đi.”
-“Dạ, tôi biết rồi, ông chủ !”.
Thì ra, những ông khách đang ngồi cạnh gã thầy Minh sáng nay chính là những khách hàng của ông ấy. Cái khóa học trá hình này thật ra là một nơi buôn trai trẻ của bọn nhà giàu biến thái này. Không biết bọn này đang muốn sử dụng các chàng trai tội nghiệp vào mục đích dơ bẩn gì đây.
Thầy Minh nói với mấy ông khách:
-“Đây là đám trai của bên tôi đợt này. Mấy ông thấy sao ?”.
-“Đợt này có nhiêu đây thôi sao thầy Minh ?”.
-“Mấy ông thông cảm đi, dạo này bọn nhóc cũng cảnh giác lắm. Khó lắm mới gôm được nhiêu đây. Ít ít nhưng mà đảm bảo chất lượng lắm đấy”.
-“Ừm, nhưng mà nhìn mấy nhóc này cũng ngon đấy ! Hàng bên thầy Minh thì lúc nào cũng cực phẩm rồi”.
-“Haha, chứ còn sao nữa. Lần này tôi đã tìm đúng kiểu nam sinh cấp 3, đúng như yêu cầu của mấy ông luôn rồi đấy. Trai mới lớn, cái tuổi này sung lắm à nhe. Hàng thì còn mơn mởn, hồng hào, ngon khỏi chê rồi.”
-“Đúng là tuyệt vời. Đúng kiểu tôi thích, trai trẻ khỏe mạnh và rất nam tính. Tướng tá thằng nào nhìn cũng cao ráo, vạm vỡ. Cặc thì đúng là to dài như mấy củ khoai khổng lồ ấy. Công nhận bọn nhóc bây giờ lớn nhanh ghê nhỉ ?”.
-“Bên tôi phải đến tận mấy trường phổ thông mà chăn dắt, lựa chọn kỹ lắm mới có hàng tốt cho mấy ông đó chứ. Bọn này trai thẳng, chăm cũng rất cực. Thế nên các ông tí lựa được hàng ưng ý, đừng có quên trả tiền công cho tôi cao cao chút nhe các vị, haha”.
-“Đương nhiên rồi, thầy Minh đừng lo vấn đề đó. Nhìn thôi là đã thấy hài lòng lắm rồi. Mà có điều không biết chọn em nào đây !”.
-“Thì hôm nay mấy ông đến đây dùng tiệc cho vui đã. Tí nữa thì tôi sẽ cho bọn này biểu diễn để mấy ông có thể kiểm tra hàng kỹ hơn. Mỗi ông cứ hốt 1-2 em gì đó là được rồi.”
-“Được như thế thì quá đã nhỉ ! Bọn trai này tướng tá thì ngon rồi đó. Mà không biết có đủ độ dâm không ?”.
-“Cái đó yên tâm đi. Bọn nhóc đã được trải qua khóa học dâm dục do chính tay tôi đào tạo rồi. Dự tính là sẽ huấn luyện thêm vài ngày cho chín mùi nhưng mà mấy ông lại hối quá trời đi. Nên đành rút ngắn lại, nhưng mà tôi nghĩ bọn nhóc cũng dâm và làm tình cũng giỏi rồi đó. Kệ đi, nam sinh trung học mà có lộng cộng, vụng về một chút cũng dễ thương chứ có gì đâu. Quan trọng là biết nghe lời.”
-“Ừm, vậy cũng được. Nhưng có thằng nào nổi trội không ?”.
Một ông khách ngồi cạnh thầy Minh hỏi và sau đó thầy Minh đã nói nhỏ gì đó vào tai ổng. Còn ánh mắt thì cứ nhìn nhìn về phía Khang và Vĩ đang đứng. Ông khách nghe xong có vẻ rất thích thú, cứ liếc nhìn Khang mãi.
Họ bắt đám trai trẻ cứ đứng phơi hàng trước mặt như vậy, còn mấy ổng thì vừa cười nói, vừa bàn chuyện cùng nhau. Tay gắp đồ ăn, tay nâng ly rượu buổi tiệc cứ thế bắt đầu rất vui vẻ nhưng chỉ là đối với mấy gã khách này thôi. Còn lúc này Khang và các bạn thì đang dần cảm thấy thật ngột ngạt, không chút thoải mái với cái tình trạng khỏa thân phô bày hàng họ, lại còn bị mấy sợi dây xích nặng nề quấn vào người càng làm cho sự khó chịu nhân lên nhiều lần. Các cậu bạn cứ như cái trò tiêu khiển của bọn này vậy.
Một lúc sau, gã thầy Minh vẫy vẫy tay ra hiệu cho người làm trong nhà đem thêm đồ ăn. Thì từ phía cửa sau của nhà ăn, Khang lại nhìn thấy anh trai làm vườn hôm trước. Anh ấy đang bưng một cái khay lớn, trên đó có nhiều món bánh ngọt nhìn rất là ngon lành và đẹp mắt để đem ra cho mấy ông khách ăn tráng miệng thì phải. Chỉ nhìn thôi mà bụng Khang đói đến cồn cào, vì nhớ lại từ sáng giờ cậu và các bạn cũng chưa có gì trong bụng cả. Mới ngày hôm trước còn được cho ăn uống phủ phê vậy mà ai có ngờ hôm nay lại bị bỏ đói như vậy. Đúng là không có bữa ăn nào là miễn phí mà.
Sắp xếp cẩn thận những đĩa bánh lên bàn cho mấy gã khách xong, anh ấy cúi đầu chào một cách lịch sự, thế nhưng mấy cha đó chỉ mãi buôn chuyện với nhau, chả ai thèm để ý đến anh ấy, cảm giác giống như cách đối xử của ông chủ và người đầy tớ thân phận thấp hèn trong nhà vậy. Anh trai ngước mặt lên rồi nhìn về phía của Khang và mấy cậu bạn, Khang cảm nhận được một sự thương cảm từ ánh mắt hiền lành của anh ấy. Đứng yên nhìn nhau vài giây thì thầy Minh lại quát lên: “Cái thằng Mạnh này, mày còn đứng đây làm gì nữa ? Lấy thêm mấy chai rượu nữa cho tao nhanh lên !”. Anh trai ấy gật đầu nói “Dạ !”, rồi vội quay đi và chạy vào bên trong.
Thì ra anh ấy tên là Mạnh à ?! Khang nhớ lại cái lúc mà Khang và Vĩ đi nhìn lén cuộc nói chuyện của anh trai này với thầy Minh và Hào trong căn phòng tối hôm trước. Nếu mà nghe qua câu chuyện của họ có vẻ như anh trai này cũng đang phải chịu đựng sự khống chế của ông thầy Minh rồi. Có thể anh ấy cũng là một người tốt, nhưng sức mạnh và quyền lực đằng sau của thầy Minh quá lớn làm cho anh ấy phải cắn răng mà chịu đựng chăng ? Nếu vậy có thể thấy hoàn cảnh của anh ấy và Khang bây giờ cũng tương đồng với nhau. Mặc dù anh ấy vẫn chưa thể giúp gì được cho Khang. Nhưng ánh mắt hiền hậu, ấm áp, đầy sự đồng cảm cũng làm cho Khang có một chút cảm giác ấm lòng.
Rồi đột nhiên, một ông khách trong bàn nói với ông thầy Minh:
-“Này ! ông Minh. Đám nhóc nhìn ngon quá. Nhưng mà có thật sự là ngoan ngoãn, biết nghe lời như ông nói không hả ?”.
-“Chuyện đó là chắc chắn rồi. Lũ nhóc này thấy to xác vậy chứ còn con nít lắm. Hù tí là sợ, ngoan như mấy con chó cụp đui ấy mà.”
-“Thật không vậy cha?”.
-“Không tin à ? Được rồi, vậy để tôi cho bọn nó biểu diễn cho mấy ông coi nè !”.
Lần này, ông thầy Minh vỗ tay bụp bụp mấy cái ra hiệu cho đám bạn trẻ nghe theo lệnh ông ấy, rồi ổng nói:
-“Ê, bọn nhóc kia. Tới giờ làm trò cho khách coi rồi đó. Tất cả bọn bây, mau quỳ xuống đất rồi bò xung quanh bàn ăn như mấy con chó ngoan ngoãn coi nào !”.
Cả đám chỉ đứng nhìn nhau ngơ ngát, vì làm ba cái trò như vậy trước mặt nhiều người lạ cũng ngại gần chết chứ sướng ích gì. Nhưng thái độ của mấy chàng trai làm cho ông Minh như tức điên lên. Ông ấy đập tay lên bàn một cái mạnh làm cho ly tách rung rinh. Rồi quát mắng Khang và các bạn.
-“ Nhanh lên, còn đứng đó ? Bộ lỗ tai tụi mày điếc hết rồi hả. Quỳ bò ngay lập tức trước khi tao nổi nóng thì tụi bây liệu hồn đó !”.
Thật sự, cái gương mặt của ông ấy lúc đó nhìn vô cùng căng thẳng và hung dữ. Làm cho một cậu trai nghịch nghợm như Khang còn phải rung sợ, mấy gã khách ngồi chung bàn cũng được một phen giật nẩy cả mình lên. Khang liếc sang nhìn Vĩ, vẻ mặt cậu ấy cũng đang rất hoang mang, chắc là anh bạn cũng sợ lắm. Nhìn cái “nòng súng” của cậu ấy cũng quéo hết cả lại rồi kìa. Khang nói nhỏ vào tai Vĩ:
-“Ê…, nè ông bình tĩnh đi. Đừng có sợ. Có tui ở đây rồi mà. Cứ làm theo lời ổng đại đi. Chờ sơ hở tôi sẽ trả thù cho ông coi.”
-“Hả ? Ông nói sao ?”.
-“Tí nữa tôi cho ông xem !”.
-“Ông tính làm gì ?”.
-“Giờ không nói được. Một lát ông biết. Hehe”.
-“Nè, đừng có làm liều. Nhìn đằng kia kìa. Ông Minh hôm nay có thuê cả mấy thằng vệ sĩ cao to đứng canh chừng. Cái tướng của bọn nó đấm một phát là chỉ có knock out thôi !”.