Trở về truyện

Dâm Dục Chàng Trai 17 Tuổi - Chương 20: Không Khuất Phục

Dâm Dục Chàng Trai 17 Tuổi

20 Chương 20: Không khuất phục

Dù thật sự là không muốn, nhưng trước câu hỏi của ông ta. Khang chỉ biết yên lặng gật đầu nhẹ mà chẳng muốn nói thêm điều gì cả.Còn ông khách này cứ dùng tay mà vuốt ve nhẹ nhàng lên vai, lên bắp tay của Khang. Vuốt tới đâu ánh mắt của ông ta nhìn theo đầy ham muốn tới đó. Miệng thì cười mỉm như vẻ con mồi này sắp thuộc về ta rồi đây.

Thật sự mà nói, mấy cái hành động mơn trớn, gạ tình của gã này chỉ làm Khang nổi da gà và buồn nôn mà thôi. Nghĩ tới cảnh phải phục vụ tình dục cho ông ấy ư ? Ôi một cảm giác thật đáng sợ, thật sự là ghê tởm làm sao. Chẳng có hứng thú gì cả. Xin làm ơn hãy tránh xa tôi ra, tha cho tôi đi mà – Khang nhăn mặt và thầm nghĩ trong đầu.

Tiếp theo đó, ông thầy Minh lại nói:

-“Nè ông, chắc thằng nhóc này cũng đang thèm khát phục vụ cho ông dữ lắm rồi đó. Sao ông không thử kiểm tra xem sao ?”.

-“Ủa vậy à ? Vậy là nhóc Khang này cũng đang rất ham muốn được phục tùng cho tôi có phải không ?’.

-“Chứ còn gì nữa ông. Nó ngoan và nghe lời chủ lắm đó. Như con chó ngoan á mà. Nếu ông thích có thể kiểm tra hàng thử. Con chó đói khát này chắc cũng đang thèm thuồng cây xúc xích ngon lành của ông đó !”.

-“Thiệt vậy hả ? Haha, nghe thích thế nhở. Cây xúc xích thịt của ta cũng đang cứng ngắt vì nhóc đẹp trai này rồi. Có muốn ăn nó bây giờ không hả ??”.

Khang còn chưa kịp trả lời thì gã thầy Minh lại lên tiếng lần nữa:


-“Tất nhiên là có rồi. Nhìn mặt nó là biết thèm cặc của ông lắm rồi. Ông móc ra cho nó ăn thử đi. Chắc nó sẽ liếm láp ngon lành như một cái bánh hotdog mà thôi. Haha”.

-“Bánh hotdog à ? Haha, nghe thích nhỉ. Vậy nhóc con lại đây nào, ta cho ngậm thử cây xúc xích to bự của ta nhé.”

Rồi tự nhiên ông ta quay lại chỗ bàn tiệc, ngồi lên ghế. Hai chân ổng dạng ra hai bên, sau đó thì từ từ kéo khóa quần xuống, lòn tay vào bên trong, mân mê nhẹ nhàng một chút cái đùm thịt bên dưới. Và bất thình lình, ông ta kéo ra ngoài nguyên con cặc gân guốc, bự tổ chảng lòi ra từ dây kéo quần. Cặc của ổng công nhận rất to, dài và rộng bề ngang lắm. Nhất là con cặc này rất nhiều gần nổi lên cuồn cuộn. Con cặc đang trong trạng thái sung cứng ngắt, nó dựng đứng thẳng lên hướng bụng của ổng. Nhìn con cu thôi là Khang đã thấy khiếp hồn rồi.

Tiếp đó, Ổng xoay người lại lấy một cái bánh hotdog ở trên bàn, rồi rút bỏ cây xúc xích ở giữa ra mà vứt đi. Thay vào đó, ông ta nhét con cặc bự của ổng vào giữa để thế chố cho cây xúc xích. Con cặc quá to làm cho hai lát bánh mì không thể kẹp hết được. Sau đó, ổng nhìn về phía Khang mà đưa tay ngoắc ngoắc như cách kêu một con chó đến để cho ăn vậy. Ý của ổng là muốn Khang bò tới chỗ ổng ngồi. Rồi ngoạm lấy chiếc bánh hotdog kẹp cặc nứng mà gã biến thái này đang cầm ở trên tay. Ổng làm điều đó để kiểm tra xem độ ngoan ngoãn và dâm dục của Khang đến mức nào.

Lúc đó, Khang thầm nghĩ rằng. Gã này đã chấm mình rồi, nếu mà bây giờ mình phục vụ cái trò này làm hắn thấy hài lòng, thích thú nữa thì chính xác ngay sau đó hắn sẽ chốt đơn với ông Minh. Và bọn họ sẽ đạt được ý muốn đen tối của cái nơi xem mấy cậu nhóc này là những mặt hàng để trao đổi. Và rồi số phận của Khang và mấy anh bạn của cậu sẽ còn đi về đâu nữa ? Cảm giác căm phẫn với bao nhiêu trò chơi bệnh hoạn để mua vui cho mấy gã này đã khiến Khang rất mệt mỏi. Thật sự đã quá đủ rồi, cái bọn khốn nạn này không thể để chúng thỏa mãn mãi như thế được nữa đâu. Trong phút giây bực tức, tự nhiên Khang chợt nảy ra một ý tưởng.

Cậu trai cũng cố làm theo lời, từ từ chậm rãi bò trên nền cỏ đến gần chỗ ông khách như một chú chó ngoan, sắp được chủ cho ăn với vẻ mặt đầy thèm khát vậy. Bò tới giữa hai chân của ông khách thì Khang cũng vuốt ve đùi cho hắn, rồi ngửi ngửi chiếc bánh đặc biệt mà hắn để ngay vùng hạ bộ. Đầu con cặc ông này đã ra nước nhờn rồi kìa, nứng và dâm dữ vậy sao.

Khang cũng ngoan ngoãn liếm liếm cái đầu khấc của ổng mấy cái cho ổng hài lòng. Nhưng mà cái cảm giác liếm cặc một người mình không có chút cảm tình thật sự là kinh khủng lắm, chất nhầy trên đầu cu ông ta dính vào lưỡi của Khang, cái mùi hăng chẳng mấy dễ chịu làm Khang phải cố gồng mình mà chịu đựng thêm. Khang cố gắng há miệng ra để mà ngậm trọn cái đầu khấc của thằng cha khách này, tiếp tục ngậm sâu hơn nữa vào bên trong miệng, lúc này cậu đã ngậm được hơn nữa cây mà không thể vào được thêm vì con cặc quá cở. Khang ngước lên nhìn thấy ông ta đang nhắm mắt, há miệng mà tận hưởng những khoái cảm từ cái miệng ướt nhẹp của Khang. Ông ấy rên lên: “Ahhh ! Sướng quá đi. Con chó này cái miệng dâm và ấm dữ thần. Ngậm cặc mà mút kiểu này điêu luyện thật sự đó. Đúng là hàng ngon, hàng ngon !”.

Nhận thấy ông ấy đang phê và không có phòng thủ với Khang chút nào cả ! Được lắm… Có vẻ thời cơ trả đũa tới rồi đây. Khang bắt đầu cố ngậm sâu hơn một chút nữa, rồi …. Một cách thật bất ngờ Khang cắn thật mạnh ngang thân con cặc của ông ta, vừa cắn vừa nghiến chặc vào hết sức. Khỏi phải nói, lúc đó ông ta giật mình mà giãy dụa không ngừng trên chiếc ghế, miệng thì la ó ỏm tỏi lên. Trước sự bất ngờ của tất cả mọi người xung quanh, vẫn chưa ai hiểu ông ta bị gì mà cứ la toáng lên:


-“UI DA, UI DA… ĐAU, ĐAU CẶC QUÁ…. Địt mẹ mày, làm cái trò mất dạy gì với con cặc tao vậy CON CHÓ ? Nhả ra mau, nhả ra ngay….Aaaaaaaaaa, TRỜI ƠI!”.

Mọt thứ trở nên hoảng loạn. Tất cả mọi người hốt hoãng lên trước tiếng la thất thanh của thằng cha khách. Mấy ông khách ngồi chung bàn cũng giật mình mà đứng bật dậy, còn mấy cậu nhóc khác thì há hốc mồm ngạt nhiên trước hành động bạo gan của Khang lúc này. Ông thầy Minh dường như nhận ra hành động kỳ lạ của Khang, nên lập tức chạy tới kéo cậu ra. Ổng ra sức kéo, nhưng mà Khang vẫn ngoan cố cắn chặt hơn vào con cặc ông kia, Khang cảm giác con cặc của hắn đang dần bị xìu đi vì cơn đau do bị cậu bạn cố ý cắn nghiến mạnh.

Ông thầy Minh đứng kế bên la lên: “Nhả cặc ổng ra ! Nhả cặc ổng ra ! Mày làm gì vậy ? Mày điên hả, con chó ?”. Nhưng Khang vẫn cứ mặc kệ mà tiếp tục mãi một lúc cho đến khi ông Minh điên lên tát cho Khang mấy bạt tay chác chác vào mặt thì cậu mới chịu buông tha cho con cặc ấy vì không chịu nổi mấy cú tát trời giáng, đầy bạo lực của thằng cha Minh.

Cậu bị xô ra một bên, con cặc của ông khách cũng được tuột ra khỏi miệng cậu. Mấy ông xung quanh và ông Minh cứ lo chạy tới xem ông ấy có làm sao không. Lúc này, con cặc của ổng có một vết răng hằng đỏ lên ngay giữa thân cặc làm ổng đau đớn vô cùng. Con cặc dai thật chứ cắn tới vậy mà chỉ ửng đỏ lên và rướm máu nhẹ thôi. Có vẻ cũng chả làm sao, nhưng mà hình như làm ổng đau đớn lắm, cũng phải thôi vì đó là chỗ nhạy cảm mà.

Khang cố ý làm hành động gan trời này trước mặt mấy ổng là chủ yếu để cho ông khách này sợ mà không giám mua bán, trao đổi Khang nữa, đó là suy nghĩ trong phút giây không thể kiềm chế được cảm xúc của anh bạn trẻ. Cậu không còn suy nghĩ tới cái hậu quả nữa.

Nhưng mà quả nhiên có chút tác dụng, ông khách đó tỏ ra vô cùng bực tức trước thái độ hỗn láo của Khang khi cậu dám cắn con cặc của ổng, làm ổng được phen đau điếng cả người. Còn thầy Minh cũng bị ổng mắng vốn rất nhiều vì hành động bất mãn đó của Khang. Bầu không khí trở nên căng thẳng và thầy Minh phải đứng ra xin lỗi khách rất là nhiều. Khang cũng biết rằng chắc chắn ông Minh sẽ không dễ gì tha cho cậu đâu vì cậu đang đá chén cơm của ổng mà. Ổng nhìn Khang bằng ánh mắt lườm lườm đầy sát khí vậy đó. Ổng ra lệnh cho mấy thằng cảnh vệ to con kiềm chặc Khang lại, không để cho cậu nhút nhít, phản kháng gì được cả. Rồi sau đó là một trần đòn nhừ tử cho cậu trai vì cái tội cắn cặc khách hàng.

Sau một hồi lâu thương lượng và hòa giải với mấy ông khách có vẻ rất là cực nhọc thì cuối cùng họ cũng nguôi giận đi một chút. Ông thầy Minh bắt đầu cho mấy cha khách kia lựa chọn hàng, mỗi ông cũng chọn được một thằng. Nhưng tất nhiên không ai dám chọn Khang sau cái sự cố khi nãy. Lần lượt lần lượt từng cậu bạn trong nhóm bị dắt đi. Và sau đó là trao đổi tiền bạc giữa thầy Minh và mấy gã khách đại gia ấy. Khang nhìn thấy rất nhiều tiền xếp thành từng cọc trên bàn, không biết rõ là bao nhiêu nhưng mà có vẻ cũng là một số tiền lớn đấy. Kẻ thuận mua, người thuận bán, chỉ có mấy cậu nhóc này là buộc phải thuận lòng theo thôi. Tiền cất vào vali còn trai trẻ thì cứ thế được trao tay để họ dắt đi từng đứa một. Nhìn mấy anh bạn tội nghiệp của mình lần lượt rời đi mà Khang thấy rất là đáng thương cho số phận của họ, không biết sẽ ra sao nữa đây, nhưng bây giờ chính cậu còn không thể bảo vệ được chính mình thì làm sao mà giúp chứ !


Đến cuối cùng chỉ còn lại Khang và Vĩ mà thôi. Khang quay sang nhìn Vĩ, lúc ấy Vĩ cũng đang hướng mắt về Khang. Dường như, cậu ấy cũng đang rất lo lắng cho Khang thì phải. Khang nhìn Vĩ, mỉm cười mà nói nhép trong miệng: “Đừng lo, tôi không sao ! Đừng sợ nha!”. Hình như cái mong muốn bảo bọc cho Vĩ của Khang ngày một lớn hơn thì phải. Cậu ta lúc nào cũng dõi theo Vĩ và muốn được che chở cho cậu bạn mà mình thích. Dù trong hoàn cảnh nào đi nữa. Nhưng mà sao hoàn cảnh này cứ mãi chia cách hai người họ.

Còn về phía cái ông khách khi nãy bị Khang cắn vẫn còn chút khó chịu. Vì sự bực tức ông ta chưa chịu chung tiền cho thầy Minh để lựa chọn Khang ngay. Nhưng ổng nhìn Khang bằng một ánh mắt vừa tức giận nhưng vừa muốn chiếm hữu cậu cho bằng được. Chắc hẳn ông ấy chưa muốn buông tha cho Khang dễ dàng như vậy đâu. Mấy ông khách khác đã lựa chọn xong và đang chuẩn bị ra xe hơi riêng để đi về, mỗi ông dẫn theo một thằng trai trẻ vừa mới giao dịch được.

Bây giờ chỉ còn lại Khang và Vĩ là chưa được ai chọn. Khang nhìn thấy ông khách ấy liếc sang nhìn nhìn Vĩ từ trên xuống dưới, làm cho Khang thấy khá là lo lắng. Thôi chết rồi, chả lẽ ổng đã đổi mục tiêu sang Vĩ hay sao ? Không được, Khang không muốn Vĩ phải rơi vào tay của hắn ta chút nào đâu.

Nhưng mà ngay lúc đó thầy Minh đến kế bên rồi nói nhỏ gì đó vào tai của ổng. Hai ông cứ đứng đó xì xầm to nhỏ một lúc với nhau nhưng mà Khang lại không thể nghe được. Có lẽ đang nói gì đó về Khang và Vĩ thì phải. Rồi một hồi sao, ông ấy nói với thầy Minh.

-“Thôi được rồi, nếu như vậy thì tôi vẫn sẽ chọn thằng Khang này. Ông lo mà dạy lại lũ này đi nhé. Cho thật ngoan ngoãn vào thì tôi mới trả tiền. Hàng ngon được huấn luyện kỹ mà lại thế này à. Chiều tối tôi sẽ quay lại lần nữa, nếu nó ngoan ngoãn thì tôi mới chồng tiền cho ông nhé !”.

-“Vâng tôi biết rồi, mong ông bớt giận nhé ! Cứ theo thỏa thuận như vậy !”.

-“Ừm thôi vậy đi. Bây giờ tôi về trước ! Gặp lại ông sau”.

-“Vâng, vâng chào ông !”.

Ôi như vậy xem như thoát được một nạn sáng nay rồi. Dẫu biết rằng ông ấy vẫn còn quay lại. Nhưng mà bây giờ cả Khang và Vĩ vẫn còn nguyên ở đây, vẫn còn được nhìn thấy cậu ấy là Khang đã cảm thấy an lòng đôi chút rồi.

Buổi tiệc sáng hôm đó cũng kết thúc. Sau khi tiễn mấy ông khách ra về xong và cũng thu được một khối tiền khủng rồi. Nhưng có vẻ như ông Minh vẫn còn chưa thỏa mãn, ổng quay trở vào gương mặt bậm trợn, tỏ rõ vẻ khó chịu. Ổng đứng trước mặt hai cậu bạn rồi nói:

-“Cái thằng Khang này ! Lúc nãy mày làm cái trò hỗn xược gì vậy hả ? Có biết rằng ông khách đó là ông sẽ trả tiền cho tao cao nhất ở đây không hả ? Mày dám làm như vậy ? Bộ muốn chết hay sao ?”.

-“Nhưng mà tôi không thích. Chúng tôi không phải hàng hóa của mấy ông.”


-“Không thích ? Không thích hả ! HẢ?”.

Ổng vừa gằng giọng mắng vừa sút một phát vào bụng của Khang rất mạnh làm cậu đau đớn quằn quại. Rồi sau đó ông ấy ngồi xổm xuống mà nắm chặc lấy tóc của Khang và nói:

-“Bú cu ổng một chút cho ổng khoái thì mày chết hả ? Có vậy mà mày không làm được sao ? Bộ khó với mày dữ vậy sao ? Hả? Con chó mất dạy ? Mày phải biết thân phận của mày!”.

-“Tôi không muốn làm, đừng có hòng ép tôi !”. Khang vừa nói vừa gươm gướm nước mắt vì tức, vì đau đớn nơi thể xác. Khiến chàng trai mạnh mẽ này không thể kiềm được cơn uất ức.

-“Đụ má nó, tới giờ này còn cứng đầu nè ? Tao dạy cho tụi bây cái gì, rồi bây giờ mày làm như vậy với khách của tao? Lại còn ngay khách Vip nữa. Ông này mà không chịu trả tiền cho tao thì tao cũng giết mày luôn. Nghe chưa thằng chó chết tiệc !”.

-“Thả tôi ra !”.

-“Hahaha. Nói một câu thật vô ích cậu nhóc cứng đầu à. Thằng Mạnh đâu rồi !”.

-“Dạ ông chủ, tôi đây !”.

-“Đem nhốt hai thằng này lại vào nhà kho. Không cho ăn uống gì hết cho tao. Từ đây tới chiều phạt hai tụi nó bú cu nhau qua lại không được nghỉ. Tập cho quen cái mồm, chứ có mỗi chuyện bú cu mà không làm được. Thì chết mẹ cho xong.”

-“Khoan đã, nhưng chuyện này đâu liên quan gì tới Vĩ. Là do tôi làm mà. Tại sao phải phạt cậu ấy ?”.

-“Tại vì tao thích như thế. Cứ làm theo lời tao. Giờ thì biến mẹ tụi bây vào nhà kho đi cho khuất mắt tao. Bực bội !”.

Rồi ông thầy Minh đứng dậy bỏ đi vô căn biệt thự. Chỉ còn lại Khang, Vĩ và anh Mạnh. Anh Mạnh từ từ đến bên chỗ Khang rồi ngồi xuống, anh ấy nhìn Khang đang bị những vết thương chi chít rồi thở dài nói:

-“Nè, em có sao không ?”.

-“Dạ em không sao anh !”.

-“Không sao cái gì, tay chân bị thương hết rồi kìa. Sao em dại vậy, biết rõ đang ở đây mà chống cự với mấy ổng làm gì để cho bị đánh.”

-“Tại em tức quá, em không kiềm chế được.”

-“Haizz, thôi hai đứa theo anh vào nhà kho nghỉ ngơi đi. Chứ ngồi ở đây lát nữa ông Minh ổng thấy ổng la nữa.”

-“Dạ anh !”.

Rồi Khang và Vĩ theo chân anh trai ấy vào trong nhà kho tìm chỗ nghỉ ngơi. Anh ấy lấy đâu ra một tấm đệm cũ cũng khá êm để cho hai cậu bạn nằm nghỉ tạm, thật sự cả buổi sáng hì hụt làm đủ trò lại còn chưa có gì trong bụng làm cho cả Khang và Vĩ cũng đang đói rung cả người, giờ lại còn bị phạt bỏ đói và bú cặc nhau đến chiều nữa thì chắc chết mất thôi. Khang thấy có chút hối hận vì cậu mà làm Vĩ cũng bị vạ lây.

Thế nhưng mà, sau khi đưa hai cậu bạn vào trong xong rồi, anh Mạnh lại nói:

-“Hai em có đói lắm không?”.

-Khang và Vĩ nhìn nhau rồi đồng thanh nói: “Dạ có, đói lắm rồi anh ơi!”.

-“Nằm nghỉ một lát đi, anh vào bếp đem đồ ăn ra cho.”

-“Nhưng mà rõ ràng ông Minh nói không được cho bọn em ăn mà !”. Khang hỏi.

-“Không sao đâu, anh đem lén ra cho. Chắc ổng không biết đâu. Chứ trai trẻ như tụi em mà nhịn đói sao nổi chứ !”.

-“Dạ, dạ… vậy em cảm ơn anh nhiều ! Cảm ơn anh nhiều ạ !”.

-“Ừm không gì đâu, nhìn mấy em vậy, anh cũng thấy tội. Đợi anh tí anh lén vào đem đồ ăn ra cho nhe !”.

Anh trai ấy quả là một người tốt bụng. Và rồi anh ấy đứng dậy mà đi vào trong nhà. Trong khi đó, Khang quay sang Vĩ mà nói:

-“Vĩ à ! Cho tôi xin lỗi ông nha. Cũng tại tôi mà ông bị vạ lây…”.

-“Không có gì đâu, tụi mình bây giờ đồng cảnh ngộ. Tôi hiểu ông mà Khang.”

-“Tại vì tôi không muốn bị bắt đi. Tôi không muốn rời xa ông á ! Nên tôi mới làm liều như vậy.”

-“Haizz, tôi biết mà. Nhưng ông làm vậy… không tốt ! Tôi lo lắm. Chống đối họ như vậy để bị đánh đập đau đớn, chứ cũng đâu có được gì đâu ! Sao ông không nghe lời họ đại đi cho rồi !”.

-“Trời vậy sao được Vĩ. Tụi mình rõ ràng đang bị ép buộc, bị bốc lột mà. Chứ đâu ai muốn làm ba cái chuyện đó có phải không ?”.

-“À ừ,… cũng phải !”.

-“Nhưng mà Vĩ à, tôi thật sự lo cho ông lắm đó. Mỗi lần ông khách nào mà liếc sang ông, muốn bắt ông đi là tôi lại cồn cào trong người ấy. Tôi cứ sợ họ bắt Vĩ đi quá hà.”

-“Trời ơi ! Lo cho tôi làm gì. Tôi vẫn còn ở đây mà. Ông lo cho bản thân mình trước đã chứ !”.

-“Ừm tui hiểu rồi. Nhưng mà cũng may ghê, chưa có ông khách nào chọn ông chứ không là tôi mất ông rồi, hì hì. Ông đẹp trai vậy tôi sợ họ sẽ bắt ông đi đầu tiên không ấy. Nếu mà vậy chắc tôi buồn chết mất.”

-“Trời ơi, giờ này còn nói đùa nữa. Chắc tôi chưa phải gu họ nên chưa chọn tôi thôi ấy mà. Đâu phải như ông, được khách Vip chọn nữa chứ.”

-“Tôi nói thật mà. Cũng có ai muốn bị chọn lựa, bị bắt đi như vậy đâu hà!”.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.