Trở về truyện

Cuồng Lang - Chương 33: Chương 33 : Anh Em Họ Bạch Và Sự Khiêu Chiến

Cuồng Lang

33 Chương 33: Chương 33 : Anh Em Họ Bạch Và Sự Khiêu Chiến

….......

“Haha..........không ngờ mình may mắn thế..........trận đầu gặp hai thằng nhóc hỉ mủi chưa sạch..........nhóc con.............lại đây nhận cái chết............” Gã mập lùn cười khinh bỉ nhìn hai thằng nhóc con trước mặt mình, gã vì cờ bạc, bán hết nhà cửa tới cả vợ con rồi bán luôn cả bản thân mình vào nơi này...............

“Anh..........anh..........” Bạch Phế Nhân cầm con dao run run hoảng sợ run bắn người vì tiếng lão mập, nhìn những khuôn mặt xa lạ xung quanh mà nó hoảng quá nhắm tịt mắt lại, hy vọng anh nó – Bạch Phế Long sẽ giúp nó.

“Bám chặt anh.........” Bạch Phế Long không thể vỗ về em mình được chỉ có thể an ủi bằng 1 câu nói, nó đã sớm trưởng thành so với tuổi của mình và là một đứa thông minh nên hiểu rằng bây giờ mình phải tập trung cho trấn đấu vì mạng sống của hai anh em.

“Hắc hắc............đừng khóc nữa...........để ta kết thúc cuộc đời đau khổ của hai đứa đi.......” Lão mập cầm cây gậy xông tới vụt nhắm vào đầu Bạch Phế Long. Đừng tưởng ai cũng có thể lên đây đấu, các 'đấu sĩ' dù là trận đầu tiên cũng phải có tư cách tham dự mới được, lão mập này trước đây làm rẫy cực khỏe, ngày cuốc liền mấy sào đất như không, cú vụt của gã cực mạnh chứ không đùa.

Bạch Phế Long bên kia cũng có năng lực của bản thân, năng lực của hắn là nhanh nhẹn, đẩy nhẹ thằng em ra phía sau, Bạch Phế Long lách mình khỏi cú vụt của lão mập, hắn cầm con dao chém ngang nhắm vào bụng gã.

“Rầm................hắc...........” Cây gậy đập hụt vào sàn đấu một tiếng rõ to làm mọi người hưng phấn, lão mập cười khỉnh đẩy cây gậy trong tay ra đỡ cú chém của Bạch Phế Long, thật ra mục tiêu chính của gã là đứa em Bạch Phế Nhân cơ, chỉ cần hạ thằng em thì thằng anh sẽ nổi điên hoặc sợ hãi, lúc ấy thì hắn sẽ kêt liễu nó nhẹ nhàng hơn, gã cũng là người có đầu óc đấy. Thừa cơ Bạch Phế Nhân tách ra khỏi Bạch Phế Long, lão mập tung một cú đá vào người nó với nụ cười trên môi, nó còn đang sợ đến nổi nhắm tịt mắt đứng một chỗ thì chết chắc rồi, lão còn chẳng buồn nhìn nó mà tập trung sợ Bạch Phế Nhân đánh lén.

Nhưng..........

“Vù...........phập................” Âm thanh da thịt bị đâm vào vang lên làm mọi người trợn tròn mắt, ở trên ngực trái lão mập, một con dao cắm ở ngay vị trí trái tim đến lút cán , mọi người nhìn lại Bạch Phế Nhân, thằng nhóc tưởng chừng ăn cú đá trời giáng của lão mập rồi đi đời nhà ma thì đang nở một nụ cười mỉm với anh mình nào còn vẻ sợ hãi ban nãy.

“Mày...........mày........” Lão mập khuỵa xuống, sức sống trong cơ thể trôi qua nhanh đến mức lão không kịp cảm thấy đau đớn, đến chết lão cũng không ngờ thằng nhóc khi nãy còn run cầm cập đứng sau lưng anh trai mình lại là một kẻ giết người máu lạnh như vậy.

“Haizzzzzzz........kết thúc nhanh quá............thằng mập ngu ngốc............” Lão già cạnh Thiều Quốc Việt than khẽ một tiếng rồi xé tấm vé trên tay đi, chắc hẳn lão đặt cược cho gã mập rồi........

“Mẹ nó......... thằng mập ngu này.......”

“Móa nó.........200 của bố..........”

“Haha..............ta biết cặp anh em này sẽ thắng mà..........”

“Hô hô........”

Âm thanh kẻ vui người buồn đan xen nhau, nhiều kẻ tiếc hận chà đạp tấm vé đặt cược của bản thân, ở đây giá đặt cược thấp nhất là 50 triệu, không có giới hạn cao nhất nên các đại gia cứ dốc hết bao nhiêu cũng được.

Thiều Quốc Việt không quan tâm, hắn nhìn cặp anh em đang vui mừng ôm nhau trong khung sắt cảm thấy khá hứng thú, một đứa tốc độ và một đứa phóng dao cực chuẩn, đặc biệt là có che mắt đối thủ cực kì tinh vi, chỉ cần huấn luyện tăng sức mạnh và vận dụng năng lực bản thân thật tốt thì sẽ trở thành những trợ thủ đắc lực cho hắn.

“Bác................có cách nào để chuộc 'đấu sĩ' không?........” Thiều Quốc Việt kéo tay lão già bên cạnh hỏi làm lão trợn mắt.

“Không có cách nào đâu..................”

“Vậy sao........” Thiều Quốc Việt hơi khó chịu trong người.....

“À mà thật ra có một cách.............không biết cậu dám không thôi.........haha” Lão già dường như nhớ được một cái gì đó nên nói với Thiều Quốc Việt, từ khi thành lập đến giờ chưa có ai thực hiện nên lão suýt quên mất.

“Có sao.........nói cho cháu nghe xem.........” Thiều Quốc Việt hứng thú kéo lão già đến dãy bàn đằng xa bàn chuyện....

.................

“Hừ...........tôi sẽ đi tìm thằng Sói đó...........” Thor bực mình cầm búa bước ra ngoài, trái với vẻ bình tĩnh khi nãy là một dòng máu cuồng chiến đang sôi sục trong người gã, đã lâu rồi gã không có một trận chiến đúng nghĩa.

Nhìn Thor rời đi mà Dracula nhíu mày, hắn biết Thor cực mạnh, không phải dạng cơ bắp phát triển nhưng đầu óc ngu si như King Kong nhưng mà hắn có cảm tưởng Sói không đơn giản chút nào, hắn nhất định phải xem trực tiếp cuộc chiến này.

….......

“Rầm.............rắc.........rắc...........” Trong lống sắt bây giờ là hai đấu sĩ đang lao vào nhau như hai con trâu húc, khác hẳn trận đấu đầu tiên, hai đấu sĩ bây giờ đều thể hiện đều là võ sĩ chuyên nghiệp, các ngón ra đòn và đỡ đòn đều rất có nghề.

“Bộp................hự.................rầm...............rầm..........” Một tên cường tráng mình trần chịu một cú đấm vào bụng để chụp lấy tay đối thủ áp sát làm một động tác vật ngược lại cực đẹp mắt.......

Thiều Quốc Việt nhìn trận đấu trong lồng sắt trong bao tính toán, võ sĩ ở đây được chia làm 5 cấp độ, từ Sơ Cấp như tên mập lùn và hai thằng nhóc khi nãy cho đến cấp 5 – Hủy Diệt, chỉ cần một lần khiêu chiến thắng một Hủy Diệt là có thể chọn phần thưởng từ Đấu Trường, có thể là tiền hoặc chính một trong những đấu sĩ của Đấu Trường.

Theo như quy định được đưa ra là thế nhưng mà từ xưa đến nay chưa một ai làm vì đơn giản, có mạng mới xài tiền được, muốn khiêu chiến Hủy Diệt cần phải đi từ dưới lên, đó là từ Sơ cấp – Trung cấp – Cao cấp – Ciêu cấp phải thắng hết đối thủ mới có tư cách gặp Hủy Diệt.

“Anh...............đẹp quá............oaaaaa” Tự nhiên thằng Ken mập reo lên làm Thiều Quốc Việt đang chìm trong suy nghĩ bừng tỉnh, mịa nó thằng vô tích sự này không có việc gì làm sao. Nhưng mà mỹ nữ thì không nhìn không phải đàn ông, vì thế hắn cũng đưa tầm mắt theo hướng nhìn của thằng Ken mập.

“Đâu.............ai đẹp...............thấy méo đâu..........” Thiều Quốc Việt nghi hoặc hỏi thằng Ken mập, theo hướng nhìn thấy em nào xinh đâu ta, toàn mấy bà xồn xồn tuổi xế chiều mà.

“Kìa kìa.............trời ơi...............em chưa bao giờ thấy ai đẹp như vậy..........” Thằng Ken mập hưng phấn đến độ chảy cả nước dãi ra khiến Thiều Quốc Việt rùng mình, hắn cố gắng căng mắt ra nhìn một lần nữa đến lúc xác định được đối tượng của thằng mập mà suýt nôn vì kinh khủng.

Đằng xa xa, ở cái bàn chứa đồ ăn nhẹ cho khách đang có một con heo đang không ngừng với tay lấy thức ăn nhét vào cái miệng to của mình, miệng còn nhồm nhoàng thức ăn, tay vẫn liên tục cướp bóc thức ăn trên bàn như sợ ai lấy mất, thân hình đầy mỡ rung rung làm người ta sợ hãi.

“Mỹ nhân của mày đó hả......” Thiều Quốc Việt tím mặt gằn giọng với thằng Ken mập nhưng mà nó nào có để ý thằng anh mình sắp tức điên, đối với thằng Ken mập ả kia chính là mỹ nhân đẹp nhất.

“Chứ còn gì nữa...............lần này anh không được tranh với em đâu đó.........” Thằng Ken mập sợ Thiều Quốc Việt tranh nên dành nói trước, hừ.......mỹ nhân này hắn nhất quyết không chia sẽ với ai cả.

“Bốp...........bốp..............này thì mỹ nhân..............này thì tranh này...............đậu xanh mày............” Thiều Quốc Việt gào lên rồi cốc đầu thằng Ken mập liên tục đến nỗi nó đau quá la oái oái chạy như ma đuổi, quá oan uổng rồi, đại ca mà ngay cả gái của đàn em cũng tranh..........huhu, đến giờ thằng Ken mập vẫn chưa hiểu sao bị đánh, thật là ….zzz........

…..........

“Sao........cậu muốn báo danh khiêu chiến.........” Gã đàn ông trung niên đang ngáp ngủ trong khu 'báo danh đấu sĩ' thì giật bắn người khi Thiều Quốc Việt mở lời, hắn ở đây chịu trách nhiệm ghi danh cho những người tự nguyện làm đấu sĩ – đa số là những kẻ tâm thần hiếu sát hay tội phạm truy nã, không ngờ hôm nay lại có một thanh niên nhìn qua dáng dấp cao ráo đẹp trai, ăn mặc sang trọng như vậy đến báo danh.

“Vâng............tôi muốn khiêu chiến chứ không phải trở thành đấu sĩ.........” Thiều Quốc Việt âm trầm nói.

“Quát đờ heo.................ý cậu là luật khiêu chiến nhận phần thưởng?.....” Gã đàn ông hốc mồm đến nổi nếu thằng Ken mập có đút bàn tay vào chắc cũng vừa cái miệng hắn luôn quá.

“Đúng.......” Thiều Quốc Việt trả lợi gọn ghẽ.

“Ực........ực.........đợi tui báo lên trên đã.......” Gã đàn ông nuốt nước bọt cái ực rồi nhanh chóng nhấc điện thoại lên báo lên cấp trên, từ xưa đến nay hắn chưa gặp tình huống này bao giờ......

…..

“Vâng............vâng.............vâng...........kịch” Để điện thoại xuống, gã đàn ông nhìn Thiều Quốc Việt một cái thật sâu rồi mở miệng nói.

“Được...........bên trên đã đồng ý.........đã lâu rồi Đấu Trường chưa có cái gì đặc sắc khiến mọi người hưng phấn cả..........cậu điền thông tin vào phiếu này đi.............tuần sau thứ hai – trận đầu tiên – cậu và Sơ cấp, ở đây có thông tin về Sơ cấp sẽ đối đầu với cậu.........” Gã đàn ông đưa cho Thiều Quốc Việt hai tờ giấy rồi nói.

“Không cần..........có thể ngày đó cho tôi khiêu chiên với luôn cả Trung cấp không” Thiều Quốc Việt điền xong phiếu thông tin rồi nói, để mặc tờ thông tin đối thủ Sơ cấp không liếc nhìn qua một cái, với Sơ cấp hắn tự tin không cần phải quan tâm làm gì.

“Hử.................cậu...............được.............được.........” Gã đàn ông thoáng sửng sốt rồi thốt lên hai tiếng được như đồng ý với yêu cầu của Thiều Quốc Việt, cậu thanh niên này làm cho máu nóng trong người gã tự nhiên sôi lên, là nhiệt huyết của tuổi trẻ sao....

…...

“Hấp............bộp..............bộp..................bộp.........rầm..........” Lại một cái bao cát bị đánh nát tung tóe làm thằng mập đang ăn bánh pizza thoáng dừng lại một chút rồi lại vùi đầu vào ăn uống, hắn đã quá quen với việc những cái bao cát bị Thiều Quốc Việt hành hạ đến mức không chịu nổi rồi, là những loại tốt nhất được Lãnh đặt từ Mỹ về đấy, nhưng cũng không chịu nổi.

“Phù.............phù..........” Điều chỉnh hơi thở và khí lực trong cơ thể, Thiều Quốc Việt vận chuyển khí công trong cơ thể thành một vòng tuần hoàn, hắn luyện tập ngày đêm không ngừng nghỉ và với trí lực thông mình cùng sự cố gắng của bản thân nên đã bước đầu cảm nhận được tầng thứ kia mặc dù còn khá mông lung.

“Ken Mập..........nhớ chừa cái bánh pizza hải sản của tao đó........” Thiều Quốc Việt uống cốc nước rồi bước tới chỗ tập tạ, dường như nhớ đến cái gì đó nói vọng với thằng mập phía trong.

“Ách.......” Thằng Ken mập đang híp mắt hưởng thụ miếng bánh đang hòa tan trong miệng thì trợn mắt suýt phun ra..........chết mịa ngon quá nên quên...........bây giờ chuồn gấp là thượng sách, thế là hắn rón rén từng bước, từng bước một về phía cửa, dù có mười mấy mét mà đối với hắn như là mới đi hết một vòng Sài Gòn vậy.

….......

Mười mấy phút sau, người dân xung quanh nghe thấy tiếng rống của một con thú ở đâu đó làm người họ run lên vì kinh hãi, hình như cái gì đó 'thằng Ken mập chết tiết.............ông phải giết mày........', không biết tên mập nào dám chọc giận một kẻ kinh khủng như vậy, aizzzz........thật là tội nghiệp.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.