Trở về truyện

Cuồng Lang - Chương 36: Chương 36 : Tiếng Sét Ái Tình

Cuồng Lang

36 Chương 36: Chương 36 : Tiếng Sét Ái Tình

“Sao rồi anh Nam?........bọn nó chịu nhường phòng chứ?” Thấy Nam bước ra cùng ai đó phía sau nên Tấn Thành ngay lập tức lên tiếng hỏi để lấy le với người đẹp.

“Hử..............nhường?..........mày là thằng nào?.........” Thằng Ken mập giận đến tím cả mặt nhìn Tấn Thành hỏi, chưa thấy mặt mà nghe giọng là nó muốn đút cức vào mồm rồi, mịa thằng này dơ vãi.

“Hả.........thằng mập..............biến ngay.........mày biết tao là ai chứ?.......” Tấn Thành tưởng thằng mập kia không biết mình là ai nên đáp lời.

“Mày là thằng con thất lạc hơn mười năm của tao hay sao mà tao phải biết?.........Gọi một tiếng cha đi con ngoan........” Thằng Ken mập trêu chọc, nhìn cái dáng công tử nhà giàu của Thành thì nó còn lạ gì mấy thằng nhóc dựa vào cha mẹ mà ra oai với thiên hạ.

“ĐKM..........tin tao cắt đầu mày không?.......” Tấn Thành nổi điên, trước mặt người đẹp mà hắn bị một thằng 'đầu đường xó chợ' nào đó sỉ nhục làm sao hắn chịu nổi, nhanh chóng rút điện thoại ra, Tấn Thành thề phải gọi một đám bọn giang hồ đến xử thằng chó này mới được.....à..........mà là thuê đúng hơn..........đây cũng không phải lần đầu hắn dùng tiền thuê giang hồ xử đối thủ của mình.

“Cắt đầu tao..........thằng ranh con này...........” Thằng Ken mập nghe có đứa đòi cắt đầu mình mà nóng máu không kìm được, hắn vớ luôn cái bình hoa cạnh cửa xông lên nhắm hướng đầu Tấn Thành đập xuống trong sự ngỡ ngàng của những người xung quanh, tất nhiên là trừ hai thằng đàn em.

“Xoảng...........Áhhhhhhh..............mày........mày dám đánh tao............thằng chó..........Ui da....” Tiếng kêu như heo bị chọc tiết lợn của Tấn Thành nhanh chóng tràn ngập tầng trên club, không biết ai đào tạo cho hắn được giọng kêu 'thánh thót' đến vậy nhưng mà nhìn cái khuôn mặt đầy máu cùng biểu cảm kinh hoàng sợ hãi cùng tức dận trông cũng khá đáng thương cho chàng công tử bóng bẩy.

“Bốp........im mẹ đi.........ông cắt lưỡi mày bây giờ.........bốp......rắc........bốp.......rắc........bốp.......”

Tiếng kêu im bặt, chỉ còn những âm thanh bộp bộp của một bàn chân to lớn đang không ngừng đá vào người Tấn Thành khiến hắn vì đau quá mà bất tỉnh nhân sự lúc nào không hay, giờ trông chàng công tử nhà giàu còn thảm hơn cả mấy gã ăn xin hạng bét....Ở bên kia Bích Phương đã sớm tái mặt vì hành động bạo lực của thằng Ken mập còn Khánh Linh thì hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào thằng Ken mập như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ngay lập tức, tình yêu sét đánh chăng?

“Dừng.........dừng..........anh Ken mập..........anh Ken mập............hắn chết mất............anh Ken mập.........nể mặt tôi.........nể mặt tôi.......” Nam nhìn Tấn Thành đã sớm nát người ở dưới chân thằng Ken mập mà lạnh gáy, tuy nhiên hắn đâu thể để Tấn Thành chết ở đây được, dù gì cũng liên lụy đến hắn, nên Nam nhanh chóng cố gắng can ngăn thằng Ken mập.

“Bốp...........cút..............” Một cái bạt tai lạnh lùng giáng thằng vào má Nam mạnh đến nổi hắn ngả vật ra sau cùng lúc chia tay với mấy cái răng trong miệng, ôm mặt nhìn thằng mập với ánh mắt kinh hoàng, Nam giờ mới hiểu mấy vị khách hôm nay đến club rốt cuộc hung tàn đến thế nào.

“Anh..........đến ngay NOW CLUB........ở đây có côn đồ...........không...........bọn nó không đánh em........nhưng mà em chán ghét cảnh này.......anh còng nó lại nhé....vâng.........em đợi...”

Thằng Ken mập đá khối thịt bên dưới chân mình một hồi mới cảm thấy thoải mái, bỗng dưng nghe thấy âm thanh đang nói chuyện điện thoại của Bích Phương với ai đó, nghe thấy còng tay là hắn cảm giác không ổn, biết chuẩn bị Công An đến nên hắn đánh mắt ra hiệu cho hai thằng đàn em đi gọi Thiều Quốc Việt......

….

Mười phút sau........trước cửa phòng Vip là Bích Phương vẫn với vẻ đẹp kiêu sa cùng gương mặt lạnh lùng, bên cạnh cô lúc này là một gã công an trẻ tuổi khá cao ráo và đẹp trai, hắn đi cùng với hai gã công an mặt thường phục thân hình rắn chắc với đôi mắt sắc bén, dù thế nhìn vào quân hàm của tên công an trẻ tuổi là Thiếu Tá nên nhìn qua là biết hắn không đơn giản chút nào.

“Còng lại.........” Tên công an trẻ tuổi ra lệnh cho hai gã công an sau lưng mình, nhìn thằng Ken mập đằng đằng sát khí ở kia hắn cũng hơi chút rùng mình nhưng mà hắn không tin thằng này dám chống lệnh.

“Phải........bắt hắn...........đồ du côn.........” Bích Phương xì mũi coi thường thằng Ken mập khi nhìn hắn đứng bất động để mặt hai gã công an còng tay lại sau lưng, khi nãy còn hung hăng là thế bây giờ sao lại ngoan ngoãn lạ thường, ả coi thường hạng người tứ chi phát triển nhưng não nhỏ như quả nho như thế này.

“Nó dám làm em sợ hãi hả..........đừng lo..........có anh ở đây rồi........” Tên công an trẻ tuổi nở nụ cười tươi với Bích Phương, thật tuyệt vì hôm nay hắn cuối cùng cũng có cơ hội thể hiện với người đẹp, trông vẻ đẹp kiêu sa ở cạnh mà hắn hận mình không thể nhào tới xé toan những mảnh vải bên ngoài kia để ngay lập tức hưởng dụng cơ thể tuyệt mĩ bên trong.

“.....cũng may có anh Lâm............cảm ơn anh.......” Bích Phương vẫn giữ thái độ lạnh lùng mở lời với tên công an, gã cũng là một trong những cải đuôi của cô, một trong những cái đuôi có quyền lực nhất, là con một lãnh đạo cấp cao nên hắn cũng nhanh chóng vươn lên với quân hàm tăng chóng mặt, mặc dù vậy hắn cũng là một thiếu gia ăn chơi có tiếng ở miền nam, sẵn sàng vung tiền bao nguyên một club để thoái mái vui chơi hoan lạc cũng bạn bè thâu đêm suốt sáng, chuyện khác đã có người khác quét dọn cho hắn rồi.

“Haha..............không có gì.............em yên tâm............hạng này anh sẽ cho nó ở tù mọt gông...........dám làm em khó chịu...........haha...........”, Minh Lâm thấy người đẹp cảm ơn mà vui vẻ cực độ đến nỗi quên mất đang trong lúc thi hành nhiệm vụ, hai gã mặc thường phục nghe thấy lời hắn cũng nhíu mày một chút nhưng mà ai biểu người ta là con lãnh đạo chứ......

“Thả nó ra đi.................” Một âm thanh lạnh lùng vang lên làm Minh Lâm đang cười vui vẻ nhíu mày, quay đầu lại nhìn một thanh niên vừa mở cửa phòng bước ra, mặt hắn còn trẻ nhưng mà sao cái khí tức từ hắn làm Minh Lâm toát mồ hôi lạnh sau gáy.

“Anh là ai................chúng tôi đang thi hành nhiệm vụ............” Minh Lâm vẫn cứng miệng, dù là thằng nào đi nữa hắn cũng không sợ, đang trước mặt Bích Phương mà bị hù sợ thì còn gì nữa thể diện, hắn ngay lập tức gồng mình lên như một công an gương mẫu.

“Nghe điện thoại đi..........” Thiều Quốc Việt không nói gì, nhìn thoáng qua Minh Lâm cùng hai tên hình sự một chút hắn cũng không để ý lắm, đến lúc nhìn thấy Bích Phương thì hai mắt hắn sáng lên, ngoài mẹ con Dục Thanh thì đây là lần đầu tiên hắn bị sắc đẹp rung động, khuôn mặt mỹ lệ không tì vết, đôi môi hồng trái tim chúm chím, cặp mắt sâu lấp lánh........tất cả đều tuyệt mỹ như một mỹ nhân trong tranh bước ra...........Chưa dừng lại đó thân hình cô cũng quá nóng bỏng, eo thon, mông cong cùng đôi bầu vú như đang trực phá tan lớp áo làm Thiều Quốc Việt không thể rời mắt được.

“Hừ........” Cảm nhận được ánh mắt xâm chiếm mãnh liệt của Thiều Quốc Việt lên cơ thể mình mà Bích Phương hừ nhẹ, cô đã quá quen với những ánh mắt dâm dục của những gã háo sắc như Thiều Quốc Việt, nhưng mà cô không bao giờ xem lại mình, với cơ thể khêu gợi như thế mà cô luôn mặc những bộ đồ gợi cảm sexy, chẳng hạn như hôm nay là một cái đầm ôm body hở ngực màu xanh làm lộ phân nửa cặp ngực căng tròn trắng sữa của cô, một bên đầm còn xẻ cao gần tới mông làm đôi chân dài miên mang và cặp đùi bên trong cứ thấp thoáng như chơi trốn tìm.........cứ thể thì chỉ có thái giám mới không hướng ánh mắt dâm dục đối với cô.

Minh Lâm lúc này không còn để ý đến Bích Phương đang khó chịu vì bị Thiều Quốc Việt nhìn bởi vì điện thoại hắn rung lên, màn hình hiện thị tên người gọi là ba của hắn, người mà hắn sợ nhất.

“.......Alo.........vâng...........con đây............”

“......”

“.....nhưng mà.......”

“......dạ........dạ.........con biết rồi.....”

Tắt điện thoại, Minh Lâm khó chịu vô cùng, hắn mới được lệnh phải thả thằng mập này, ba hắn không nói lý do nhưng mà hắn biết chuyện này liên quan đến tên thanh niên kia, lựa chọn giữa Bích Phương và ba thì hắn co mười lá gan cũng không dám trái lệnh ba hắn, cũng là một kẻ có đầu óc nên hắn hiểu được mình cũng chỉ là một món đồ chơi của cô gái kia nhưng mà hắn vẫn lựa chọn làm vậy với một hy vọng nhỏ nhoi là mình có thể sỡ hữu vẻ đẹp ấy, đến lúc này hắn lựa chọn rút lui.

“Đi thôi..........thả anh ta đi............tất cả chỉ là hiểu lầm.........” Minh Lâm lên tiếng làm Bích Phương phải trợn tròn mắt, cô không thể hiểu được sao hắn làm vậy, dám chống lại ý muốn của cô sao.....

Đến lúc Minh Lâm cùng hai gã hình sự rời đi khỏi một lúc lâu thì Bích Phương vẫn chưa kịp định thần lại, đây là lần đầu tiên sao bao nhiêu năm một gã đàn ông dám làm thế với cô, hắn đùa giỡn chính mình sao.

“E hèm.........người đẹp.........anh có thể mời em vào phòng nói chuyện chứ.........” Thiều Quốc Việt thấy mọi việc đã qua nên nhanh chóng tiến tới bắt chuyện với Bích Phương, móa......hắn không thể ngừng ngắm nhìn cô gái này được.

“Hừ...........anh là cái thá gì.......” Đang khó chịu bỗng bị tên quê mùa này làm phiền khiến Bích Phương nổi điên, Thiều Quốc Việt không có thói quen chải chuốt hay mặc đồ sành điệu, cứ quần thể thao cùng áo thun rộng cho thoải mái, lọt vào mắt Bích Phương thì khác gì thằng ăn xin.

“Ặc.....................anh là người đang nói chuyện với em........” Thiều Quốc Việt sửng sốt vì không ngờ người đẹp trả lời một câu khinh bỉ hắn đến vậy, nhưng mà phải nhường nhịn phụ nữ nha.

“Đồ vô sĩ..........đồ mặt dày.......biến đi...........cỡ anh liếm đế giày tôi còn chưa xứng........” Bích Phương nhếch miệng vừa cười khinh bỉ vừa nói khiến Thiều Quốc Việt há hốc mồm vì kinh ngạc, móa hắn chưa làm gì mà đã bị chửi không còn chút mặt mũi nào.

“Đi.........” Để mặc Thiều Quốc Việt đứng như trời trồng, Bích Phương giận dỗi ra về, Khánh Linh buồn bã theo sau, lúc đi vẫn không ngừng ngoái đầu đánh mắt với thằng Ken mập làm nó cũng vui mừng vì hình như 'người đẹp' để mắt đến mình.

…...

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.