Trở về truyện

Cuồng Lang - Chương 32: Chương 32 : Trường Đấu Sinh Tử

Cuồng Lang

32 Chương 32: Chương 32 : Trường Đấu Sinh Tử

Một tháng sau, ở phòng Vip một club sang trọng Quận 11 lúc này tiếng nhạc xập xình vang lên nhưng mà những người trong căn phòng không còn thưởng thức được vì tất cả...............là người chết..........

Mụ đàn bà lúc trước cổ xúy phong trào chống đối lại lệnh của 'Sói' lúc này nằm dưới sàn, hai mắt trợn trừng, đầu vẹo sang một bên vì bị vặn gãy bởi một bàn tay cực khỏe. Xa xa trên bước tường là một dòng chữ bằng máu của chinh mụ.

“Sói”

Ba chữ một từ đã trở thành cơn ác mộng của giới giang hồ ba quận, không ai nghe thấy từ này mà không run lên, những kẻ chống đối đều bị giết trong bóng tối, kẻ địch ngoài sáng còn có thể phòng còn kẻ địch trong bóng tối mới là đáng sợ, không biết chúng lúc nào đến đòi mạng mình, vì thế ai ai cũng tự nguyện phân một phần lợi nhuận ra đưa cho 'Sói', thậm chí có kẻ còn nộp trước mấy ngày cho bớt lo.

…...

“Rầm.............rầm..........” Một cái bàn nát vụt bởi một cú đập cực mạnh của một gã đàn ông, nhìn khuôn mặt hắn người ta muốn lạnh gáy vì hai cái răng nanh của gã không như bình thường mà dài ra như răng thú, gã chính là Dracula – đứng đầu Tam Hùng.

“Bình tĩnh đi..............’Lão Đại’ chưa có chỉ thị sao ?....” Bên cạnh đó một tên khác hơi to con ngồi cạnh Dracula nói, sát cạnh hắn là một cái búa đầy gai như muốn đòi mạng người, gã là tên còn lại trong Tam Hùng – Thor.

“Chưa............. ‘Lão Đại’ cho gọi Ngũ Đại cao thủ về làm gì đó.....bây giờ vẫn chưa liên lạc với lão đại.....” Dracula nói với giọng bực tức, thân là người chịu trách nhiệm hắn không dám đi tìm Sói báo thù vì sợ mình bị thương hay chết đi thì không ai không chế cục diện hiện nay, thằng Thor thì không có đảm lượng đó......... lão đại trước khi đi cũng quá tự tin với năng lực của King Kong mà không ngờ hắn sẽ bị đối phương giết chết........giờ thì không có cách nào ngoài cố gắng trấn an đám đàn em thân tín đợi lão đại về.

.............

Nhà thờ Vịnh Xuân nằm tọa lạc trên một con đường khá vắng lặng ở Quận 11, mặc dù vắng thế nhưng mà điều kì lạ là ngày nào nhà thờ cũng tổ chức lễ, người đi lễ lại đông đến nỗi mà khiến người dân quanh vùng phải tròn mắt vì toàn những chiếc xe sang trọng và đắt tiền, nào thì Mercedes, Camry.....đến ngay cả Limusine cũng đến nốt........

Có người hiếu kì nên cũng đến giờ đi lễ thì đến thử xem có gì đặc biệt không nhưng mà lại bị chặn bên ngoài từ vòng gửi xe vì 'không có thẻ', muốn đi lễ còn phải có thẻ? Nghe có vẻ phi lí nhưng mà ở đây nó lại trở thành điều bắt buộc, không có thẻ thì không được vào, thẻ còn là loại thẻ từ qua máy quét đàng hoàng chứ không phải mấy cái thẻ giấy làm giả trong một nốt nhạc được, thế nên nhà thờ Vịnh Xuân trở thành một trong những điều bí ẩn nhất đối với những con người quanh vùng.

....

“Rào...........rào............”

Hôm nay Sài Gòn mưa, mưa như trút nước, ông trời như muốn nhấn chìm mảnh đất này trong biển nước, ai cũng cố gắng nép vào chỗ nào đó trú tạm vì mưa quá to nhưng mà những chiếc xe 2 bánh, 4 bánh vẫn nối nhau đi lễ nhà thờ, quả thật là những con chim ngoan đạo đến nỗi nếu Tòa Thánh Vatican biết được có khi còn trao cho những con người này tấm huy chương danh dự ấy chứ.

“Kít........” Một chiếc 4 bánh rà tới nhanh chóng dừng lại trước cổng vào nhà thờ, tên tài xế bước xuống xe vội vã cầm theo chiếc dù to che cho ông bà chủ bước vào trong, ai nấy mặt mày cũng phấn khởi, hưng phấn như sắp được đi đánh bạc vậy, mà quả thật là đánh bạc thật.

Men theo đại sảnh rộng rãi được trang trí theo họa tiết phương Tây, khách quét thẻ rồi được nhân viên dẫn tới thang máy, đâu còn những hàng ghế dài để người ta ngồi nghe cha xứ giảng đạo mà thay vào đó là một quảng trường rộng với những màn hình đếm ngược giờ to lớn như báo hiệu cho một sự kiện gì đó sắp diễn ra, nhìn vào đồng hồ đếm ngược còn khoảng mười mấy phút mà bước chân của các quý ông, quý bà lại trở nên vội vã hơn.

Đến cửa thang máy sau khi đi qua cổng quét kim loại, người ta sẽ được đưa vào bên trong một buồng thang máy to lớn sức chứa đến hơn 20 người có dư, hai gã đàn ông to cao cầm khẩu AK vắt ngang đứng bên trong lạnh lùng khiến người mới đầu sợ đến té đái nhưng mà lúc này họ vẫn thoải mái trò chuyện vui vẻ đường như đã quá quen với cảnh này.

“Ting........”

Sau vài phút đi xuống lòng đất, thang máy mở cửa hé lộ một thế giới hoàn toàn khác dưới mặt đất, thật bất ngờ khi đây có thể là một thế giới riêng dưới lòng đất, diện tích rộng đến bằng cả một sân bóng đá, ở giữa là 3 khung sắt khổng lồ được bao đầy dây thép gai xung quanh, người ta gọi nơi đây là Đấu Trường.

Không ai biết Đấu Trường là của ai có điều chắc hẳn không phải của ‘Lão Đại’, nó đã tồn tại trước cả khi ‘Lão Đại’ thống nhất xã hội đen Việt Nam, Hoa Hồng Đen cũng không bao giờ quản chuyện ở đây, nó cứ thế, tồn tại từ ngày này qua ngày khác bỏ mặc những đấu đá lẫn nhau ở bên ngoài, đã bước chân vào đây thì phải tuân thủ luật lệ đặt ra, chưa từng ai dám khiêu khích quyền uy của Đấu Trường.

“Anh Việt........ở đây đông ghê nhỉ.........” Thằng Ken mập tròn mắt nhìn xung quanh rồi nói với Thiều Quốc Việt, hôm nay Lãnh dẫn hai người đi Đấu Trường sau khi ăn được một quả đậm trong lần cá cược trước, trả đủ 9 triệu đô để có thể có 3 vé bước vào đây Lãnh tiếc đứt ruột nhưng mà không sao, số tiền này để đảm bảo và sẽ được trả lại nếu khách trả lại vé, hôm nay 3 người đi tham quan lần đầu cho biết.

“Ừ.........toàn nhà giàu đấy.........” Thiều Quốc Việt cũng bất ngờ vì bên trong các quý ông quý bà với những bộ cánh đắt tiền đi tới đi lui liên tục, có người mặt vui vẻ, lại có người mặt đăm chiêu suy nghĩ nhìn cái bảng tỉ lệ đặt cược và thông tin đấu sĩ.

“200..........đặt 200 cho số 207........”

“Để tôi trước................300 cho số 184”

“Tôi trước......”

“Tránh ra............”

Âm thanh âm ĩ từ các cửa đặt cá độ, ai cũng muốn chen chúc nhau đặt cược vì trận đấu chỉ còn 5 phút nữa là bắt đầu, Thiều Quốc Việt hướng ánh mắt lên sàn đầu nơi hai cánh cửa sắp mở ra để đấu sĩ bước ra ngoài, trong tưởng tượng của hắn chắc là vai u thịt bắp các loại.

“Cạch............cạch..........” Hai cánh cửa mở cùng một lúc khiến mọi người tập trung ánh mắt, bước ra từ cánh cửa bên trái là một gã mập lùn, da ngăm đen, đầu tróc lóc đang nhe hàm răng vàng nham nhở ra cười một nụ cười khát máu man rợ, trên tay gã là một cây gậy kiểu gậy bóng chày nhưng mà bao quanh là những chiếc đinh sắt nhọn hoắc.....

“Ồhhhhh..........” Âm thanh bất ngờ vang lên, ai cũng khá sốc khi từ cánh cửa bên phải bước ra là hai thanh niên còn khá trẻ, nhìn qua có lẽ là hai anh em vì gương mặt khá giống nhau, thằng đi trước còn đỡ, còn có da có thịt, còn thằng phía sau thì gầy trơ xương, gương mặt hốc hác, người run run nhìn vào lão mập lùn đối diện sợ hãi, trên tay hai đứa là hai con dao dài tầm 5 phân sắc bén.

“Được rồi............trận đấu thứ nhất của ngày hôm nay bắt đầu, từ giờ không nhận đặt cược nữa, số 207 và số 185 chuẩn bị.....” Một gã đàn ông cất giọng lạnh lùng, có lẽ là trọng tài.

“Anh.......anh.......em sợ.......” Thằng nhóc gầy ôm chặc cánh tay của anh nó đang đứng phía trước, hai hàm răng cạp cạp vào nhau vì sợ.

“Yôsuê......có anh đây..........bình tĩnh lại đi em.......” Thằng anh cố gắng trấn an đứa em mình, hắn nhìn gã mập lùn chằm chằm vì sợ hắn sẽ ra tay trước, mặc dù cũng rất sợ nhưng mà nghĩ đến đứa em mình mà hắn cố gắng giữ bình tĩnh.

“........thế này là sao...........ép buộc sao.....” Thiều Quốc Việt sững sờ nhìn cặp anh em trong khung sắt, nhìn qua thì đủ biết là hai đứa làm gì có khả năng đấu với gã mập kia, nghe tên có vẻ là thuộc về dân tộc thiểu số.

“Hắc hắc..........cậu thanh niên lần đầu tới đây sao.......” Bên cạnh Thiều Quốc Việt một ông già nghe thấy Thiều Quốc Việt lẩm bẩm cười nói, đa số ai vào đây lần đầu tiên cũng bất ngờ như cậu thanh niên này.

“A........vâng...........trận đấu này là sao hả bác.......” Thiều Quốc Việt lễ phép nói, dù sao hắn cũng không phải loại mất dạy vô giáo dục.

“Trận đầu tiên khởi động thì chỉ có vậy.............là cặp đấu của những người mới.............kẻ nào thắng thì sẽ được bồi dưỡng để trở thành 'đấu sĩ' đi tới những trấn đấu sau....” Lão già giải thích sơ qua một lần.

“A.........nhưng mà cháu thấy hai thằng kia hình như run sợ nào có giống với đấu sĩ đâu........” Thiều Quốc Việt khó hiểu.

“Haha.............tất nhiên.............ngoài một vài kẻ khát máu tự nguyện làm đấu sĩ của đấu trường này để thỏa mãn sự tàn bạo của bản thân thì những kẻ còn lại là những kẻ nợ nần, nghiện ngập..... chúng không còn cách nào ngoài việc bán bản thân cho Đấu trường này.......” Lão già híp mắt liếc qua Thiều Quốc Việt, cậu nhóc này còn ngây thơ quá.....chắc là cậu ấm nhà giàu nào..........sao có thể hiểu được cuộc sống khắc nghiệt ngoài kia chứ............

“Nói vậy họ chẳng khác nào nô lệ từ xưa..........” Thiều Quốc Việt há hốc mồm vì ngạc nhiên.

“Có thể coi như vậy..................mạng sống của chúng khi bán mình vào đây đã không do chúng quyết định nữa rồi...........nghe bảo chúng phải uống một thứ thuốc độc kinh khủng.........nếu không có thuốc cầm lại hàng ngày thì chúng sẽ phải chịu dằn vặt còn hơn cả chết đi...............” Lão già nói nhỏ với Thiều Quốc Việt như sợ ai nghe thấy...

“Oách..........kinh khủng vậy sao.......” Thiều Quốc Việt nhìn hai thân ảnh gầy nhom trong lồng mà tự nhiên cảm thấy cuộc đời mình vẫn còn hạnh phúc chán so với chúng, hắn có người giúp, có người cưu mang còn hai đứa kia thì ngay cả mạng sống của mình cũng không nắm trong tay nữa.

“Bắt đầu........” Gã trọng tài lên tiếng báo hiệu cuộc đấu bắt đầu làm Thiều Quốc Việt tỉnh lại trong bao suy nghĩ vẩn vơ.

….......

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.