Trở về truyện

Con Đường Đế Vương - Cháp 10: Đuổi Bắt Nhân Ba (Chương 1)

Con Đường Đế Vương

12 Cháp 10: Đuổi bắt nhân ba (Chương 1)

Cháp 10: Đuổi bắt nhân ba (phần 1)

*/* để kể sơ thông tin về Thuỷ Tiên

Tên đầy đủ là Hồ Ngọc Thuỷ Tiên, là con gái cưng trong 13 người của ông Hồ Trung, ông là một trong những người có quyền lực nhất VN, nắm đầu về quân sự, Đại tướng, nhà chiến lượt, ngoại giao chuyên môn về quân sự, đại diện của nước VN khi tham gia diễn đàn “chiến tranh thế giới là thảm hoạ của nhân loại” lần đầu tiên diễn ra tại quần đảo Hoàng Sa, được Mỹ công nhận và trao tùm lum bằng khen về ông, mẹ nàng chính là Nguyễn Ngọc Thế Lan, bà là một tổng giám đốc “liên lục địa” , với bà chi nhánh công ty được ví như mạng nhện, bà là một trong những người giàu nhất nước thế giới, trong một giây thì tiền thu nhập của bà đủ để nuôi sống cả đời cho một người nào đó trên thế giới….bà còn được mệnh danh là “bà trùm của thế giới”, hay “cột trụ chống chiến tranh thế giới ”, vì sao có biệt danh như vậy? Là do một vài người nghiên cứu kinh tế thế giới cho rằng một khi bà Lan phá sản đó cũng là lúc khủng hoảng kinh tế thế giới xãy ra, khi đã như vậy thì nguy cơ chiến tranh sẽ đến rất gần… Có thể nói gia đình của Tiên có thể nói là ông trùm bà hoàng trong giới xã hội, khi nhắc đến tên người thì ai cũng biết… Cả đặc biệt đứa con gái xinh đẹp của hai người… Hồ Ngọc Thuỷ Tiên ( ảo tưởng sức mạnh hơi quá). Nàng tuy trong gia thế chỉ 1 không 2 nhưng nàng không bao giờ xem mình là cha thiên hạ mẹ thiên nhiên mặc khác nàng còn phê phán về điều đó. Nàng thương xót cho những bất hạnh con người, và xem đã là con người thì cũng như nhau, chỉ chăn do “số phận”… Mà thôi…

*/*

Phần 1: Bẫy Đã Được Giăng

Một giọng nói vang lên, trong trẻo nhưng đâu đó lại xen lẫn chút tức giận, người đó chính là Thuỷ Tiên

Gì chứ? Chỉ còn một phòng thôi sao? Ông có lầm lẫn gì không? Mau mau kiểm tra lại

Có một ông già khác, đứng khom lưng vì tuổi già, đeo cả kính lão, mặc một bộ đồ vest đen, trước còn thắt cà vạt đã sẫm màu cũ kĩ. Ông chính là quản gia nơi này.. Không quản lí cái khách sạn này… Chủ nơi đây không ai khác ngoài Tiên…


Thưa cô chủ, thật chỉ còn đúng một phòng, nếu có thể tôi nghĩ bạn của cô có thể ở chung với nhau là được mà?

Tiên liền phủi tay, ra hiệu không đồng ý, mắt nhìn về hướng khác, nơi có người ra kẻ vào

Không được..1 nam 1 nữ ở chung một phòng là sao được?… Giờ ông kiếm phòng nào đó đuổi đi để có thêm 1 phòng mới…

Ông lão nghe hơi giật mình, nhưng rồi lại tỏ vẻ bình tĩnh điềm đạm..

Cô chủ… Thế thì không được, sẽ mất uy tín khách sạn hết…

Thế ông mau tìm chỗ nào sạch sẽ, hay nhà kho phồng bếp gì đó cũng được, cho hắn ngủ là được rồi

Nàng lại nghĩ ra một cách mới, nhưng nó vẫn bị ông quản lí ấy bác bỏ..

Không được thưa cô chủ… Đã là một khách sạn 5 sao hàng đầu Châu Á thì không thể để một người ngủ tạm bợ như thế được, còn gì là thanh danh nữa chứ…


Tiên tức giận, đập bàn, đứng cả dậy

*gầm* THẾ NÀY KHÔNG ĐƯỢC THẾ KIA CŨNGKHÔNG ĐƯỢC, ÔNG MUỐN TÔI PHẢI LÀM NHƯ THẾ NÀO HẢ, TÔI LÀ CHỦ HAY ÔNG LÀ CHỦ THẾ…

Ông lão già, đứng đấy, chịu hết mọi la hét của Tiên, có chút hoang mang với cô chủ nhỏ này

Thưa cô chủ.. tôi thực không có ý đó

Không có ý đó? Sao tôi nói gì ông cũng cãi hết vậy….

Cô chủ…

Tiên khó chịu, bực dọc với ông già này, không phải vì nàng không hiểu lí lẽ mà nàng chỉ đang ra oai với bạn bè thôi, nhưng cái ông già này chẳng chịu hợp tác tí nào cả. Còn ông quản lí ấy thì hơi sợ đối với cô chủ, là một quản lí chuyên nghiệp như ông thì không thể có 1 sự việc thiếu tôn trọng khách hàng sãy ra được, mặc kệ người đó là ai giàu hay nghèo miễn đủ để thuê phòng là được… giờ thì ông đang hoảng vì không biết sử lí thế nào thì có một người khác trợ giúp…


Thôi… Thôi đi Tiên ơi… Một phòng cũng được nữa, không sao đâu, giờ có chỗ ngủ là được rồi…

Giọng nghe nhẹ nhàng, có chút thấy sự vui vẻ tươi tắn ấy chính là Ngọc, từ đầu diễn biết tới giờ Ngọc và Không chỉ đứng ngoài cho Tiên xử lí nhưng có vẻ mọi chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát… Thế nên bây giờ Ngọc mới lên tiếng…

Tiên nghe Ngọc nói vậy nhưng còn cảm thấy lo lắng cho chính cô bạn của mình, nàng phản bác

Nhưng vợ và hắn ta là 1 nam 1 nữ… Lỡ có chuyện gì thì chồng biết tính sao…

Ngọc liền cười..nhìn sang hắn… thấy cái mặt ngu ngu nàng liền bỏ qua mọi lí do mà Tiên đưa ra…

Nhưng gì mà nhưng… Ngọc tin tưởng cậu ta, cậu ta sẽ không làm gì đâu

Tính của Tiên thì hay cố chấp, là tiểu thư giàu có..nàng nghĩ gì thì làm đó mặc kệ đúng sai hơn nữa điều này có liên quan đến Ngọc …

Nhưng….

Không nhưng nhị gì thế ák…. Chồng đừng lo cho vợ hiểu hông… Hihi.. *chụt*…

Tiên chưa nói gì hết câu thì Ngọc chặn ngay miệng ôm nàng, nói câu cực kì tình tứ…Ngọc còn nhẹ nhàng nhưng tràn đầy tình cảm hôn nhẹ lên “MÔI” của Tiên… Làm nàng dịu ngay tức thì rồi nàng cũng gật đầu đồng ý, dễ thôi.. được hôn một cái thì chuyện gì mà không đáp ứng….

Nhưng điều đó tự dưng biến thành một con dao đâm ngay tim của một người… như một cơn sấm đánh thẳng vào đầu một người…. Không…. Hắn đến giờ này thì biết làm gì nữa.. Chỉ biết im lặng một cách đau khổ mà thôi… Số phận thật chớ trêu ngươi….

Rồi mọi chuyện cũng đâu vào đấy.. Không và Ngọc cũng được dẫn lên phòng cùng với Tiên tại khách sạn Hào Hoa…chủ cũng như giám đốc Thuỷ Tiên….


***

Quay lại thời gian trước đó….Cũng trên chiếc xe đó… nhưng địa điểm lại khác..

Và cũng có 1 giọng nói vang lên, Tiên

Vợ àk… Chúng ta đi đâu đây…?

Ngọc có vẻ hoang mang, suy nghĩ gì đó rồi nàng lắc đầu nói

Không biết nữa, có nhà mà không thể về.. Mẹ cũng không biết giờ ra sao.. Ngọc bây giờ thật sự rất rối…

Địa điểm đó chắc giờ ai cũng biết, chính là nhà của Ngọc.. Nằm trong một chung cư hào hoa số một thế giới… Các toà nhà cao chọc trời như hoà vào những đám mây (hơi lố).. Ngay tại trung tâm, nơi toà nhà cao nhất chính là nhà của Ngọc.. Nhưng chiếc “lâm bò ri ni” ấy không phải đậu trước nhà Ngọc mà là sau con hẻm cách nhà Ngọc gần 100 mét, họ đã thấy gần chục chiếc xe môtô, xe “4 bánh” các loại đậu tùm lum trên con đường, còn có cả chục thằng tụm 5 7 ở đó, trong quán, ngồi trên xe hay 1 đám bu lại nhìn vào hình gì đó dán trên tường, mà tay sóc gì đó mà lia lịa tuy thấy bình thường nhưng nhìn kĩ thì lại cảm thấy không bình thường một chút nào.. Quá yên tĩnh… Rồi kết luận đưa ra có kẻ mai phục, thế là cả đám Ngọc không biết làm gì trong tình huống hiện tại… Rồi tự dưng một giọng nói vang lên..

A.. Hay là vợ đến khách sạn Hào Hoa của chồng ik… nơi đó khá là lại với bọn chúng cũng là địa bàn trọng yếu của mình.. chắc chắn Tuấn sẽ không ngờ tới…àk mà trước khi tới đó chồng nghĩ vợ cần mua một vài quần áo nhỉ, nhìn vợ vầy chống xót quá

Cũng không còn một cách nào khác Ngọc cũng đành chấp nhận phương án này của Tiên. Và rồi trong con hẻm đó một chiếc xe sang có nhãn hiệu Lamborghini đắt tiền được đính thêm hàng trăm viên kim cương và được mạ vàng khắc chỗ.. nào là kiến hậu, nhãn hiệu, mui xe, hàng ghế, tay lái,… Chuyển bánh quay đi, chạy về một hướng xa lạ… Rồi cũng trong thời gian đó.. Một chiếc môtô đang điện cho ai đó rồi vội vàng cúp máy khởi động xe và chạy đi… hướng về chiếc lamborghini ấy…. Cũng tại nơi đó.. Một chiếc xe to đùng như cái thùng phi di động cũng lết bánh rời đi hướng về chiếc môtô vừa chạy….

***

Quay lại thời điểm hiện tại… NhNhưng không phải là nơi của Không ở… Nó vẫn còn tham quan phòng ngủ chưa có gì để kể.. Giờ kể là kể về một thằng đang ở trong một quán cafê, đang nhâm nhi ly trà sữa và nhìn về phía đối diện.. khách sạn Hào Hoa….

15 phút sau…

*huỵnh huỵnh….. KeKét… *

Tiếng động cơ xe dừng lại, cũng kéo theo đó hàng chục chiếc khác dừng lại, một top người xuống xe, có một thằng nhanh chân xuống trước, chạy vòng qua hướng về cánh cửa bên kia, mở ra… Một thằng mặc áo học sinh bước xuống… nhìn xung quanh rồi bước vào trong quán cafê…

Dạ đại ca…em ở đây…

Giọng nói đó chính là thằng uống li trà sữa lúc nãy… Thằng vừa xuống xe ấy thấy thằng đàn em của mình thì nhanh chân hướng về phía đó… khi tới nơi cũng là lúc thằng kia đứng dậy kéo ghế ra, chỉ hai tay xuống chiếc ghế đó…

Dạ.. Mời đại ca ngồi…

Người được xưng là “đại ca” ấy, không nhìn vào thằng mời ghế, tự kéo ghế khác rồi ngồi xuống, vừa đặt mông xuống thì hắn hỏi nhanh..

Mọi chuyện sao rồi? Nói mau..

Thằng mời ghế đó bị quế một cục, nhưng một tia giận cũng không có, thằng đó còn cười hề hề mà trả lời nữa chứ…

Dạ đại ca… bọn nó giờ đang ở khách sạn đối diện… nãy giờ cũng rất lâu rồi có lẻ bọn chúng sẽ ngủ tại đây.. Đại ca giờ tính sao có xử tụi nó không…

Thằng “đại ca” đó nhìn về phía đối diện, một khách sạn hào nhoáng, xa hoa và lộng lẫy có tên gọi là “Hào Hoa”.. Suy nghĩ đôi chút… hắn nói

Hào Hoa àk?.. Mẹ nó thế thì không được, đây là địa bàn của con nhỏ ma quỉ đó.. Gia thế nó là gì ai cũng biết… Không được đụng vào nó… Mày hay lắm Không…

Một thằng khác nghe vậy liền nói…

Giờ tính sao đại ca.. Chẳng lẻ bỏ qua cho chúng dễ dàng vậy được..

Thằng đó liền cười một cách khinh bỉ, rồi đứng dậy rời đi…

Bỏ qua sao được… Tụi bây ở đây giám sát tụi nó, có bất cứ hành tung gì thì nói tao… chúng ta sẽ xử lý chúng khi chúng rời khỏi khách sạn này…

Rồi một lúc sau hắn xuất hiện trước cửa quán cafê, trên tay đang điện cho ai đó..

*tút tút tút … *

Alo

Ờ alo… Tao nè.. mày giúp tao giàn xếp dụ ngày mai.. Oke

Ngày mai? Ngày mai là dụ gì?…

Tới khi đó mày sẽ biết… Yên tâm tao biết mày đang nợ một số tiền nhỏ khoảng vài tỉ và đôi bàn tay nhỏ bé của mày, và chủ nợ đó chính là bọn casino quận 7… nếu mày làm tốt có thể tao giúp mày…

Nghe đến từ “giúp”, giọng nói bên kia có phần run rẩy, có lẽ vì sướng hoặc có lẽ lo vì cái chuyện mà hắn chuẩn bị làm

Giúp? Mày giúp tao sao?

Tất nhiên

Rốt cuộc là chuyện gì mà mày chơi lớn đến vậy

Ngày mai mày sẽ biết…

Được… Mày nhớ giữ lời nhé… thằng bạn tốt của tao … TUẤN

Tao luôn giữ lời… Haha

*tút tút*…

Kết thúc hắn mỉm cười, bước lên xe, khi xe lăn bánh rời đi, hắn lại gọi cho ai đó…

Dạ em nghe đại ca…

Mày kêu đàn em đến giải quyết “thằng bạn tốt” của tao, nhưng chỉ hù doạ cho nó sợ, để mai nó còn cố gắng giúp tao làm việc…

Dạ đại ca…

Kết thúc hắn lại mỉm cười, nhìn trên đường như tia lửa phóng vụt qua…. ‘ Mày đợi tao nhé Không.. Tao sẽ gặp mày sớm thôi’…

***

Cũng tại khu vực đó nhưng ở đây lại là con hẻm khá rộng rãi…

Cũng tại chiếc xe to đùng như chiếc thùng ấy… có một người đứng ngoài mặc áo thường nhưng đội mũ công an ở đó… Một lác sao có hàng chục chiếc xe công an, cả xe quân sự chuyên chở lính cơ động chạy tới rồi dừng lại hàng chục người bước xuống xe xếp hàng dài… một người mặt đồ cảnh sát đeo hàm thiếu tướng có thể đây là chỉ huy của đám lính này… ông ta chạy tới một ông già đã đứng đợi từ đầu…ông ta tuy đã già nhưng vẫn còn phong độ đại diện là cấp bật Đại tướng thì không ai nghi ngờ về người đàn ông này

Thưa sếp…đã tập hợp đủ…

Tốt lắm mau cho đội giải tán, thay trang phục rồi lẻn vào khu vực, phân tán đội hình có thể sẽ có một vụ giết người tại đây… giám sát của con thú lẫn con mồi, không cho chúng biết hành vi của chúng ta…

Đã rõ..

Thằng thiếu tướng nhận lệnh rồi chạy đi sắp xếp tình hình chưa đầy 10 phút mọi chuyện đã đâu vào đấy, không còn những chiếc xe to đùng ngỗn ngang, cả 1 đại đội biến thành thường dân người thì giả làm bán bánh mì, kẻ bán kem, vài người kết hợp lại cặp tình nhân, giả thành một nhóm đi họp lớp…vài đồng chí còn đơn giản là người đi đường…. Sắp xếp đã xong giờ chỉ còn đợi đại chiến diễn ra mà thôi…

***

Giờ thì chính thức quay trở lại Không và Ngọc, àk còn Tiên nữa…

Sau một lúc mất thời gian đi tìm phòng và tham quan từng ngỏ ngách thì hiện tại Ngọc và Tiên đang nằm trên giường… “tám” về chuyện con gái còn hắn thì gồng mình xách đâu gần cả chục cái hành lí mỗi cái gần cả bao lúa vào phòng, mệt lử hắn thở như chó nằm một cục trên chiếc sô pha trắng mềm mịn.. Sau một lúc còn thua con chó hắn cũng bình tĩnh, hơi thở cũng đều đặn nhìn về phía giường nơi Tiên và Ngọc đang cười đùa… Hắn thật sự không nghĩ rằng số phận còn người chớ trêu đến vậy, và khi hắn ngẫm nghĩ lại chân lí “con người không gì là hoàn hảo” khiến hắn càng bái phục

.. Đẹp đấy, xinh đấy, nhưng lại bê đê thì thằng cha nào mà chịu nổi cú sốc này chứ, trên đời này sinh nữ và nam đã đành lại còn lôi ra thêm bê đê… hắn cảm thấy sót xa cho số phận hắn quá khi bước đầu gặp 4 cô gái, 1 người bị điên, 2 đứa bị bê đe, chỉ còn 1 người (Bích) thì hắn chưa biết ra sao thui…

Hết phần 1

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.